Sau khi Tô Hoài Linh bị đưa xuống, Cảnh Nhân đế lệnh cho hạ nhân lui ra, trong phòng chỉ còn lại hắn cùng hoàng hậu.
Hoàng hậu đi đến bên cạnh hắn hỏi: “Bệ hạ định xử trí Tô Hoài Linh như thế nào?”
Cảnh Nhân đế có chút khó tin mà lắc đầu: “Nữ tử này suy nghĩ rất thú vị, chỉ có nàng ta làm sai, tự mình nàng gánh chịu. Nếu thật có thể như thế, trẫm cũng muốn nói, thiên hạ của trẫm, trẫm một mình gánh chịu.”
“Thiên hạ vốn là của bệ hạ.” Hoàng hậu nhìn tiểu hoàng đế ngồi trên ngai đang tỏ vẻ mệt mỏi kia, nhịn không được vươn tay đặt lên vai hắn, dùng một chút lực giúp hắn xoa bóp.
Một trận bủn rủn cùng thoải mái từ vai truyền đến, Cảnh Nhân đế khoan khoái mà “Ưm” một tiếng, lẳng lặng nhắm mắt lại tiếp tục nói: “Ừ … Thiên hạ tuy là của ta, nhưng không phải một mình ta định đoạt. Ta hy vọng bốn mùa mưa thuận gió hoà, dân chúng an cư lạc nghiệp, ngoại tộc an phận thủ thường, triều thần thanh chính liêm khiết, nhưng tất cả điều đó ta đều làm không được. Cũng vậy, triều thần phạm sai, ta cũng không có khả năng tự mình gánh chịu. Cho dù đây là hành động của một mình nàng ta, chẳng lẽ thủ vệ chậm trễ cứu giá không sai sao? Tư tưởng của nàng ta thật buồn cười.”
“Bệ hạ là minh quân, cho dù thế sự không như ý người, bệ hạ cũng đã hết lòng lo lắng cho dân chúng, suy nghĩ cho thiên hạ. Bệ hạ bề bộn bao chuyện, chớ vì một người buồn cười mà hao tâm tốn sức.” tay Hoàng hậu dời từ vai xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve phần eo.
“Nàng ta có ý nghĩ như vậy cũng không sao, ai cũng sẽ có lúc ngây thơ. Nhưng Tô Hoài Linh này vận thế ngập trời, người như vậy nếu không hiểu quy củ làm xằng làm bậy sẽ hại đến những người khác. Nghe nàng ta nói, kỳ thật cấm vệ lãnh cung và cấm vệ khu vực săn bắn không ai lơ là cả, chỉ vì nàng ta vận khí tốt mà bị trách phạt. Người trong khu vực săn bắn liên lụy cũng không phải nhiều, vạn nhất một ngày kia nàng ta không biết lượng sức nên lẫn vào chiến trường thì sao? Vạn nhất một ngày kia nàng ta bị người lợi dụng ăn cắp quân cơ thì sao?” Cảnh Nhân đế cau mày nói, “Người như vậy, vận thế quá mạnh mẽ lại còn giết không được, giam lại không chừng cũng có thể trốn đi, phải xử trí thế nào đây?”
“Xử trí thế nào có thể để hôm khác nghĩ, hôm nay bệ hạ mệt, đi nghỉ ngơi đi.” Hoàng hậu nhìn sắc mặt Cảnh Nhân đế tái nhợt, nhịn không được nói, “Bệ hạ nếu còn không đi nghỉ ngơi, thần thiếp sẽ ôm người quay về.”
Môi của nàng dán bên tai Cảnh Nhân đế, thanh âm trầm trầm thấp thấp, xuyên từ tai xuống đáy lòng hắn.
Cảnh Nhân đế không vui mà trừng mắt nhìn hoàng hậu một cái: “Cẩm Ý chớ ỷ có khí lực tốt rồi hồ nháo, trẫm chưa nói sẽ không quay về nghỉ ngơi.”
Chỉ có trách cứ, không có tức giận.
Hoàng hậu cười, đi theo Cảnh Nhân đế quay về phòng ngủ.
Hành cung xây ở chỗ có suối nước nóng, đằng sau phòng ngủ là suối nước nóng, Cảnh Nhân đế đi vào Hành cung, hôm nay lại mệt nhọc như thế, đương nhiên muốn ngâm mình. Tắm rửa xong rồi đi ngâm nước, mái tóc của Cảnh Nhân đế rối tung ướt đầm, có chút chờ mong mà nhìn hoàng hậu.
Đây là muốn cùng tắm sao, nhưng là… Hoàng hậu nghĩ nghĩ: “Bệ hạ, bây giờ là lúc bất thường, Hành cung chưa chắc an toàn. Để tránh xảy ra chuyện, thần thiếp vẫn nên canh giữ bên ngoài suối thì hơn.”
Cảnh Nhân đế có chút mất mát mà gật đầu, cởi bỏ y phục, tự mình bước vào suối. Hoàng hậu thì mặc trang phục bó sát, ngồi bên bờ suối rót cho Cảnh Nhân đế một chén rượu: “Mùa thu đêm lạnh, bệ hạ uống chén rượu nhạt ấm thân.”
Cảnh Nhân đế cầm lấy chén rượu uống một hơi, vẫn chưa uống cạn. Hắn nhìn chén rượu chỉ còn phân nữa, nghĩ nghĩ rồi đưa cho hoàng hậu: “Cẩm Ý cũng ấm thân.”
Hoàng hậu mặt không đổi sắc, nhận chén rượu, rồi nhằm ngay chỗ Cảnh Nhân đế mới vừa chạm môi mà trực tiếp một hơi uống cạn, gió đêm thoảng qua, mái tóc buộc cao của nàng bị gió thổi tung bay, nhất cử nhất động tiêu sái nói không nên lời, làm cho Cảnh Nhân đế nhìn đến ngây người.
Hoàng hậu lại rót một chén rượu, chính mình trước uống một ngụm, tiếp theo lại phi thường bất kính dùng chén rượu dư của mình đưa đến cho Cảnh Nhân đế: “Bệ hạ, cũng uống một ít đi.”
Cảnh Nhân đế để cho người khác uống rượu dư của hắn, đó là ban ân; nhưng người khác để cho đế vương uống rượu dư chính là đại đại bất kính, đừng nói là người khác, ngay cả hoàng hậu cũng không được. Nhưng Cảnh Nhân đế không chỉ không trách tội hoàng hậu, mà còn tiếp nhận chén rượu, bắt chước bộ dáng mới vừa rồi của hoàng hậu, uống một hơi cạn sạch.
“Bệ hạ tửu lượng tốt, ” hoàng hậu lại rót một chén, “Không bằng hôm nay thần thiếp cùng bệ hạ cạn chén, mỗi người nửa chén, để xem ai sẽ say trước, được không? Đương nhiên, thần thiếp sẽ bảo vệ tốt bệ hạ, sẽ không bởi vì rượu mà làm hỏng việc.”
Ngụ ý là hoàng hậu vô cùng tự tin vào tửu lượng của mình, cuối cùng người say nhất định là Cảnh Nhân đế.
Cảnh Nhân đế có chút tức giận, đoạt lấy chén rượu nói: “Thay vì cứ nửa chén thay nhau, không bằng nàng một ly ta một ly uống càng nhanh càng tốt.”
Nói xong liền muốn cạn chén, ai biết mới uống một ngụm đã bị hoàng hậu đoạt mất, đem nửa chén rượu còn lại uống cạn.
“Không được, uống nhanh hại thân.” Hoàng hậu chậm rãi nói, “Huống chi lần này là thần thiếp muốn cạn chén cùng bệ hạ, một lần biến thành hồng nhan hoạ thuỷ, khiến quân vương say.”
Lời kia vừa thốt ra, không chỉ thành công mà tiêu trừ tức giận của Cảnh Nhân đế, còn làm tâm tình của hắn phá lệ tốt hơn: “Hoàng hậu không phải gian phi khuynh quốc, hơn nữa khuynh quốc cũng chỉ do đế vương, có quan hệ gì đến một nữ tử chỉ dựa vào ân sủng của đế vương. Nếu đế vương không cho nàng quyền lực, nàng có thể khuynh quốc như thế nào?”
Cảnh Nhân đế nói một câu, vì hồng nhan họa thủy từ thiên cổ giải oan, ánh mắt của hắn trong suốt, thẳng thắn vô tư nhìn hoàng hậu, không hề lảng tránh.
“Bệ hạ thánh minh.” Hoàng hậu chân thành đáp.
Hai người nhờ rượu mà tình tự một chút, lại nói chuyện quốc đại sự, càng ngày càng say mê, Cảnh Nhân đế cảm thấy hoàng hậu kiến thức uyên bác, bị giữ ở hậu cung thật phí phạm nhân tài. Hắn lại nhớ thân thủ trác tuyệt lúc ban ngày của hoàng hậu, Cảnh Nhân đế có men say, một tay cầm chén rượu, một tay nắm chặt tay hoàng hậu: “Cẩm Ý đại tài, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Hoàng hậu đã từ ngồi ở bờ suối biến thành nằm nghiêng bên người hoàng đế, mắt nàng không có một chút men say, chỉ nhìn Cảnh Nhân đế: “Bệ hạ cảm thấy nữ tử khó thành châu báu?”
Cảnh Nhân đế lắc đầu: “Nữ tử có liên can gì, lúc xưa cũng đã có việc đế vương tuổi nhỏ thái hậu buông rèm chấp chính, cai quản triều chính không thua nam tử, trẫm chưa bao giờ coi thường nữ tử. Trẫm chỉ tiếc là, Cẩm Ý một thân võ nghệ nên rong ruổi nơi chiến trường, không phải phí hoài trong cung.”
“Thân là quốc mẫu, đã là vinh hạnh lớn nhất của thần thiếp.” Hoàng hậu nhẹ giọng nói.
Cảnh Nhân đế không nói gì, hắn buông tay hoàng hậu ra, lại đưa tay sờ sờ khuôn mặt của hoàng hậu mặt, đồng thời uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
“Có thể được Cẩm Ý làm bạn, cũng là vinh hạnh của trẫm.” Cảnh Nhân đế nói như vậy.
Hắn đưa chén rượu cho hoàng hậu, mà hoàng hậu lại nhìn chăm chăm vào cái chén đó trong chốc lát, lắc lắc đầu nói: “Thiếp cảm thấy uống rượu như vậy không có ý nghĩa.”
“A? Vậy Cẩm Ý muốn uống như thế nào?” Cảnh Nhân đế khoác tay trần lên bờ suối, đầu dựa vào tay, mở to mắt nhìn phía hoàng hậu.
“Bệ hạ chờ một lát.” Hoàng hậu buông bầu rượu xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Cảnh Nhân đế đợi một lúc liền cảm thấy choáng váng, hắn biết không thể ngâm suối quá lâu, liền lẳng lặng bước khỏi suối. Bởi vì khi ở cùng hoàng hậu sẽ không để cung nữ thái giám hầu hạ, Cảnh Nhân đế tùy ý lau khô thân thể, cầm lấy áo đơn trên giá tự mặc vào.
Hoàng hậu mang theo hai vò rượu quay về, liền nhìn thấy Cảnh Nhân đế nằm trên tháp, chỉ mặc một kiện bạch y, tóc ướt xoã trên người, nhắm mắt nửa tỉnh nửa ngủ.
Hoàng hậu cầm áo choàng trên giá, đắp lên người Cảnh Nhân đế: “Bệ hạ, cẩn thận cảm lạnh.”
Cảnh Nhân đế mở mắt ra, nhìn thấy hoàng hậu ôm vò rượu to như cái thùng, rất là bình tĩnh. Hắn chỉ vào vò rượu hỏi: “Cẩm Ý chẳng lẽ là muốn nàng một vò ta một vò?”
“Đương nhiên không phải.” Hoàng hậu cười cười, búng tay một cái, niêm phong trên vò rượu nhẹ nhàng bay mất.
Hoàng hậu một tay nâng vò rượu, hào khí vạn trượng mà uống.
Cảnh Nhân đế: “…”
Phương thức uống rượu hào phóng như vậy hắn làm không được.
Ai biết hoàng hậu quả nhiên không định cho Cảnh Nhân đế uống bằng vò, nàng buông vò rượu xuống, cười cười nhìn Cảnh Nhân đế, một tay chống tháp, cúi xuống, dùng sức hôn lên môi Cảnh Nhân đế.
Mới nhận mấy ngụm rượu, mắt Cảnh Nhân đế mở thực to, dùng sức bám vào vai hoàng hậu.
Không biết uống như vậy bao lâu, uống đến cạn hai vò rượu, cũng không thấy hoàng hậu say. Ngược lại Cảnh Nhân đế qua vài hớp liền say khướt, càng về sau, cái hôn của hoàng hậu có rượu hay không, hắn cũng không rõ nữa.
Cảnh Nhân đế mơ mơ màng màng nhớ hắn đại khái là bị người ôm về phòng ngủ, hắn mơ hồ cảm thấy mình tựa vào một bờ ngực rộng lớn, bị người nhẹ nhàng đặt lên giường, thực quý trọng mà hôn rồi lại hôn.
Hoàng hậu đi đến bên cạnh hắn hỏi: “Bệ hạ định xử trí Tô Hoài Linh như thế nào?”
Cảnh Nhân đế có chút khó tin mà lắc đầu: “Nữ tử này suy nghĩ rất thú vị, chỉ có nàng ta làm sai, tự mình nàng gánh chịu. Nếu thật có thể như thế, trẫm cũng muốn nói, thiên hạ của trẫm, trẫm một mình gánh chịu.”
“Thiên hạ vốn là của bệ hạ.” Hoàng hậu nhìn tiểu hoàng đế ngồi trên ngai đang tỏ vẻ mệt mỏi kia, nhịn không được vươn tay đặt lên vai hắn, dùng một chút lực giúp hắn xoa bóp.
Một trận bủn rủn cùng thoải mái từ vai truyền đến, Cảnh Nhân đế khoan khoái mà “Ưm” một tiếng, lẳng lặng nhắm mắt lại tiếp tục nói: “Ừ … Thiên hạ tuy là của ta, nhưng không phải một mình ta định đoạt. Ta hy vọng bốn mùa mưa thuận gió hoà, dân chúng an cư lạc nghiệp, ngoại tộc an phận thủ thường, triều thần thanh chính liêm khiết, nhưng tất cả điều đó ta đều làm không được. Cũng vậy, triều thần phạm sai, ta cũng không có khả năng tự mình gánh chịu. Cho dù đây là hành động của một mình nàng ta, chẳng lẽ thủ vệ chậm trễ cứu giá không sai sao? Tư tưởng của nàng ta thật buồn cười.”
“Bệ hạ là minh quân, cho dù thế sự không như ý người, bệ hạ cũng đã hết lòng lo lắng cho dân chúng, suy nghĩ cho thiên hạ. Bệ hạ bề bộn bao chuyện, chớ vì một người buồn cười mà hao tâm tốn sức.” tay Hoàng hậu dời từ vai xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve phần eo.
“Nàng ta có ý nghĩ như vậy cũng không sao, ai cũng sẽ có lúc ngây thơ. Nhưng Tô Hoài Linh này vận thế ngập trời, người như vậy nếu không hiểu quy củ làm xằng làm bậy sẽ hại đến những người khác. Nghe nàng ta nói, kỳ thật cấm vệ lãnh cung và cấm vệ khu vực săn bắn không ai lơ là cả, chỉ vì nàng ta vận khí tốt mà bị trách phạt. Người trong khu vực săn bắn liên lụy cũng không phải nhiều, vạn nhất một ngày kia nàng ta không biết lượng sức nên lẫn vào chiến trường thì sao? Vạn nhất một ngày kia nàng ta bị người lợi dụng ăn cắp quân cơ thì sao?” Cảnh Nhân đế cau mày nói, “Người như vậy, vận thế quá mạnh mẽ lại còn giết không được, giam lại không chừng cũng có thể trốn đi, phải xử trí thế nào đây?”
“Xử trí thế nào có thể để hôm khác nghĩ, hôm nay bệ hạ mệt, đi nghỉ ngơi đi.” Hoàng hậu nhìn sắc mặt Cảnh Nhân đế tái nhợt, nhịn không được nói, “Bệ hạ nếu còn không đi nghỉ ngơi, thần thiếp sẽ ôm người quay về.”
Môi của nàng dán bên tai Cảnh Nhân đế, thanh âm trầm trầm thấp thấp, xuyên từ tai xuống đáy lòng hắn.
Cảnh Nhân đế không vui mà trừng mắt nhìn hoàng hậu một cái: “Cẩm Ý chớ ỷ có khí lực tốt rồi hồ nháo, trẫm chưa nói sẽ không quay về nghỉ ngơi.”
Chỉ có trách cứ, không có tức giận.
Hoàng hậu cười, đi theo Cảnh Nhân đế quay về phòng ngủ.
Hành cung xây ở chỗ có suối nước nóng, đằng sau phòng ngủ là suối nước nóng, Cảnh Nhân đế đi vào Hành cung, hôm nay lại mệt nhọc như thế, đương nhiên muốn ngâm mình. Tắm rửa xong rồi đi ngâm nước, mái tóc của Cảnh Nhân đế rối tung ướt đầm, có chút chờ mong mà nhìn hoàng hậu.
Đây là muốn cùng tắm sao, nhưng là… Hoàng hậu nghĩ nghĩ: “Bệ hạ, bây giờ là lúc bất thường, Hành cung chưa chắc an toàn. Để tránh xảy ra chuyện, thần thiếp vẫn nên canh giữ bên ngoài suối thì hơn.”
Cảnh Nhân đế có chút mất mát mà gật đầu, cởi bỏ y phục, tự mình bước vào suối. Hoàng hậu thì mặc trang phục bó sát, ngồi bên bờ suối rót cho Cảnh Nhân đế một chén rượu: “Mùa thu đêm lạnh, bệ hạ uống chén rượu nhạt ấm thân.”
Cảnh Nhân đế cầm lấy chén rượu uống một hơi, vẫn chưa uống cạn. Hắn nhìn chén rượu chỉ còn phân nữa, nghĩ nghĩ rồi đưa cho hoàng hậu: “Cẩm Ý cũng ấm thân.”
Hoàng hậu mặt không đổi sắc, nhận chén rượu, rồi nhằm ngay chỗ Cảnh Nhân đế mới vừa chạm môi mà trực tiếp một hơi uống cạn, gió đêm thoảng qua, mái tóc buộc cao của nàng bị gió thổi tung bay, nhất cử nhất động tiêu sái nói không nên lời, làm cho Cảnh Nhân đế nhìn đến ngây người.
Hoàng hậu lại rót một chén rượu, chính mình trước uống một ngụm, tiếp theo lại phi thường bất kính dùng chén rượu dư của mình đưa đến cho Cảnh Nhân đế: “Bệ hạ, cũng uống một ít đi.”
Cảnh Nhân đế để cho người khác uống rượu dư của hắn, đó là ban ân; nhưng người khác để cho đế vương uống rượu dư chính là đại đại bất kính, đừng nói là người khác, ngay cả hoàng hậu cũng không được. Nhưng Cảnh Nhân đế không chỉ không trách tội hoàng hậu, mà còn tiếp nhận chén rượu, bắt chước bộ dáng mới vừa rồi của hoàng hậu, uống một hơi cạn sạch.
“Bệ hạ tửu lượng tốt, ” hoàng hậu lại rót một chén, “Không bằng hôm nay thần thiếp cùng bệ hạ cạn chén, mỗi người nửa chén, để xem ai sẽ say trước, được không? Đương nhiên, thần thiếp sẽ bảo vệ tốt bệ hạ, sẽ không bởi vì rượu mà làm hỏng việc.”
Ngụ ý là hoàng hậu vô cùng tự tin vào tửu lượng của mình, cuối cùng người say nhất định là Cảnh Nhân đế.
Cảnh Nhân đế có chút tức giận, đoạt lấy chén rượu nói: “Thay vì cứ nửa chén thay nhau, không bằng nàng một ly ta một ly uống càng nhanh càng tốt.”
Nói xong liền muốn cạn chén, ai biết mới uống một ngụm đã bị hoàng hậu đoạt mất, đem nửa chén rượu còn lại uống cạn.
“Không được, uống nhanh hại thân.” Hoàng hậu chậm rãi nói, “Huống chi lần này là thần thiếp muốn cạn chén cùng bệ hạ, một lần biến thành hồng nhan hoạ thuỷ, khiến quân vương say.”
Lời kia vừa thốt ra, không chỉ thành công mà tiêu trừ tức giận của Cảnh Nhân đế, còn làm tâm tình của hắn phá lệ tốt hơn: “Hoàng hậu không phải gian phi khuynh quốc, hơn nữa khuynh quốc cũng chỉ do đế vương, có quan hệ gì đến một nữ tử chỉ dựa vào ân sủng của đế vương. Nếu đế vương không cho nàng quyền lực, nàng có thể khuynh quốc như thế nào?”
Cảnh Nhân đế nói một câu, vì hồng nhan họa thủy từ thiên cổ giải oan, ánh mắt của hắn trong suốt, thẳng thắn vô tư nhìn hoàng hậu, không hề lảng tránh.
“Bệ hạ thánh minh.” Hoàng hậu chân thành đáp.
Hai người nhờ rượu mà tình tự một chút, lại nói chuyện quốc đại sự, càng ngày càng say mê, Cảnh Nhân đế cảm thấy hoàng hậu kiến thức uyên bác, bị giữ ở hậu cung thật phí phạm nhân tài. Hắn lại nhớ thân thủ trác tuyệt lúc ban ngày của hoàng hậu, Cảnh Nhân đế có men say, một tay cầm chén rượu, một tay nắm chặt tay hoàng hậu: “Cẩm Ý đại tài, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Hoàng hậu đã từ ngồi ở bờ suối biến thành nằm nghiêng bên người hoàng đế, mắt nàng không có một chút men say, chỉ nhìn Cảnh Nhân đế: “Bệ hạ cảm thấy nữ tử khó thành châu báu?”
Cảnh Nhân đế lắc đầu: “Nữ tử có liên can gì, lúc xưa cũng đã có việc đế vương tuổi nhỏ thái hậu buông rèm chấp chính, cai quản triều chính không thua nam tử, trẫm chưa bao giờ coi thường nữ tử. Trẫm chỉ tiếc là, Cẩm Ý một thân võ nghệ nên rong ruổi nơi chiến trường, không phải phí hoài trong cung.”
“Thân là quốc mẫu, đã là vinh hạnh lớn nhất của thần thiếp.” Hoàng hậu nhẹ giọng nói.
Cảnh Nhân đế không nói gì, hắn buông tay hoàng hậu ra, lại đưa tay sờ sờ khuôn mặt của hoàng hậu mặt, đồng thời uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
“Có thể được Cẩm Ý làm bạn, cũng là vinh hạnh của trẫm.” Cảnh Nhân đế nói như vậy.
Hắn đưa chén rượu cho hoàng hậu, mà hoàng hậu lại nhìn chăm chăm vào cái chén đó trong chốc lát, lắc lắc đầu nói: “Thiếp cảm thấy uống rượu như vậy không có ý nghĩa.”
“A? Vậy Cẩm Ý muốn uống như thế nào?” Cảnh Nhân đế khoác tay trần lên bờ suối, đầu dựa vào tay, mở to mắt nhìn phía hoàng hậu.
“Bệ hạ chờ một lát.” Hoàng hậu buông bầu rượu xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Cảnh Nhân đế đợi một lúc liền cảm thấy choáng váng, hắn biết không thể ngâm suối quá lâu, liền lẳng lặng bước khỏi suối. Bởi vì khi ở cùng hoàng hậu sẽ không để cung nữ thái giám hầu hạ, Cảnh Nhân đế tùy ý lau khô thân thể, cầm lấy áo đơn trên giá tự mặc vào.
Hoàng hậu mang theo hai vò rượu quay về, liền nhìn thấy Cảnh Nhân đế nằm trên tháp, chỉ mặc một kiện bạch y, tóc ướt xoã trên người, nhắm mắt nửa tỉnh nửa ngủ.
Hoàng hậu cầm áo choàng trên giá, đắp lên người Cảnh Nhân đế: “Bệ hạ, cẩn thận cảm lạnh.”
Cảnh Nhân đế mở mắt ra, nhìn thấy hoàng hậu ôm vò rượu to như cái thùng, rất là bình tĩnh. Hắn chỉ vào vò rượu hỏi: “Cẩm Ý chẳng lẽ là muốn nàng một vò ta một vò?”
“Đương nhiên không phải.” Hoàng hậu cười cười, búng tay một cái, niêm phong trên vò rượu nhẹ nhàng bay mất.
Hoàng hậu một tay nâng vò rượu, hào khí vạn trượng mà uống.
Cảnh Nhân đế: “…”
Phương thức uống rượu hào phóng như vậy hắn làm không được.
Ai biết hoàng hậu quả nhiên không định cho Cảnh Nhân đế uống bằng vò, nàng buông vò rượu xuống, cười cười nhìn Cảnh Nhân đế, một tay chống tháp, cúi xuống, dùng sức hôn lên môi Cảnh Nhân đế.
Mới nhận mấy ngụm rượu, mắt Cảnh Nhân đế mở thực to, dùng sức bám vào vai hoàng hậu.
Không biết uống như vậy bao lâu, uống đến cạn hai vò rượu, cũng không thấy hoàng hậu say. Ngược lại Cảnh Nhân đế qua vài hớp liền say khướt, càng về sau, cái hôn của hoàng hậu có rượu hay không, hắn cũng không rõ nữa.
Cảnh Nhân đế mơ mơ màng màng nhớ hắn đại khái là bị người ôm về phòng ngủ, hắn mơ hồ cảm thấy mình tựa vào một bờ ngực rộng lớn, bị người nhẹ nhàng đặt lên giường, thực quý trọng mà hôn rồi lại hôn.
Danh sách chương