Vệ sĩ đẩy hai cô nhân viên khi nãy vào phòng , hai cô đó mắt trợn ngược mặt thì trắng bệch khi nhìn thấy Triệu Tuệ An đang ngồi trên đùi của Hoắc Kiến Vũ còn xoa xoa đầu cho anh.

“Việc gì vậy?” Hoắc Kiến Vũ kéo tay cô xuống ngồi thẳng dậy hỏi

” Hoắc thiếu , hai cô gái này khi nãy không cho thiếu phu nhân lên gặp chồng”Vệ sĩ nói mà mím môi muốn cười

Triệu Tuệ An bật cười vì câu nói của vệ sĩ , nhìn qua anh thì thấy mặt anh đen xì.

“Hai cô ăn cái lá gan gì mà dám không cho vợ tôi lên ?” Hoắc Kiến Vũ nghiêm nghị nói

“Tổng giám đốc tôi không biết đây là thiếu phu nhân , tôi xin lỗi , lần sau không dám nữa”

” Còn có lần sao?”

” Dạ không, tôi là nhân viên mới nên không biết đây là thiếu phu nhân , mong tổng giám đốc và phu nhân bỏ qua ạ”

“Được rồi anh , không biết không có tội bỏ qua đi” Cô nắm lấy tay anh nói

” Mọi người ra ngoài đi ” Cô nói với vệ sĩ và hai cô nhân viên

” Cảm ơn thiếu phu nhân” Hai cô nhân viên lính quýnh ra ngoài , vệ sĩ cũng đóng cửa lại rồi xuống sảnh chờ Triệu Tuệ An.

“Em thật là , phải sa thải để làm gương”

” Anh tàn nhẫn thật á , người ta không biết cơ mà”

“Đừng tưởng anh không biết em đến đây để làm gì?”

“Làm gì cơ? bảo bối là muốn gặp anh , em cũng muốn xem có bé trà xanh nào ở đây không? Con em cần có ba”

” Bé trà xanh là gì? ” anh mỉm cười

” Anh đúng là quê mùa, chúng ta đi ăn đi ông xã , con anh đói rồi” Cô nói mà đặt tay anh lên bụng mình

“Bảo bối đói rồi sao? để ba chở hai mẹ con đi ăn nha ” Anh cúi xuống nhìn bụng cô

Triệu Tuệ An nở nụ cười hạnh phúc , cô tin anh sẽ không bao giờ phản bội cô , lúc tới đây cô rất lo sợ, sợ sẽ nhìn thấy những đều không muốn thấy . Nhưng khi nhìn thấy tách cafe trên bàn cùng gương mặt đầy mệt mõi của anh thì cô biết, anh sẽ không bao giờ ngoại tình.

…..Cuối cùng ngày sinh cũng đã tới, Triệu Tuệ An đau bụng lúc giữa đêm. Hoắc Kiến Vũ rất lo lắng mà vào phòng sinh cùng với cô.

“Aaaaaa”

” Thiếu phu nhân sắp ra rồi , cô dùng hết sức một lần nữa”

“Aaaaaaaaa”

” Bà xã em cố gắng lên ” Hoắc Kiến Vũ liên tục hôn vào trán cô an ủi , tay lúc nào cũng nắm chặt tay cô .

“Kiến Vũ em đau , em mệt quá ..hức hức”

” Ngoan , đừng khóc hay là sinh mổ đi”

” Không , em còn rặn được mà , em không sinh mổ đâu như vậy không tốt cho con ” Cô lấy lại nhịp thở để rặn.

“Được , cực cho em rồi”

” Thiếu phu nhân có dùng hết sức rặn một lần nữa”

“Aaaaaaaaaaa”

“Thiếu phu nhân thấy đầu rồi , rặn thêm một hơi nữa”

“Aaaaaaaaaaaaaaaa”

Oe oe oe

Oe oe oe

“Ra rồi ra rồi , là một bé trai đó đại thiếu gia”

Triệu Tuệ An xụi lơ, cô nở nụ cười hạnh phúc rồi thiếp đi. Hoắc Kiến Vũ nhìn bé trai đang được bác sĩ vệ sinh mà mắt đỏ hoe, đứa bé này cô đã dùng cảm sinh mạng để sinh ra. Hoắc Kiến Vũ nhìn rồi đặt nụ hôn lên môi cô.

Triệu Tuệ An và đứa bé được chuyển lên phòng riêng của Hoắc gia . Đứa bé được bà Hoắc ẩm mà ngủ ngon không quấy khóc. Triệu Tuệ An mơ màng tỉnh dậy đã nhìn thấy Hoắc Kiến Vũ chăm chú nhìn mình.

“Ông xã em đang rất xấu , anh có thể đứng nhìn em như vậy được không ?” Cô giọng yếu sìu trêu anh

“Bà xã em lúc nào cũng đẹp “Anh lại hôn lên trán cô

“Tuệ An con tỉnh rồi , con xem bảo bảo rất giống Kiến Vũ ” bà Hoắc bể lại cho cô xem,

Hoắc Kiến Vũ đỡ cô ngồi dậy , cô sờ sờ vào má bảo bảo mà cười mãn nguyện , mắt cũng đã đỏ lên.

” Ba mẹ , hai người đặt tên đi” Cô nhìn ông bà Hoắc nói

“Hai đứa đặt đi , con của hai đứa ” Ông Hoắc nói

” Kiến Vũ anh đặt tên cho con đi”

” Hoắc Kiến Văn em thấy thế nào ?”

” Kiến Văn sao? đẹp , đẹp lắm, em rất thích ” Cô mỉm cười

Bà Hoắc cùng ông Hoắc ra về để nấu đồ tẩm bổ cho cô . Triệu Tuệ An ngồi trên giường cho tiểu Văn ti sữa mà mỉm cười suốt , Hoắc Kiến Vũ thì nhìn thằng bé ăn sữa mà nhíu nhẹ mài . Đã ti còn chóp chép cái miệng nhỏ nhìn hết sức đáng yêu.

“Ông xã anh xem tiểu Văn rất háo ăn sữa”

“Ông xã anh bị gì vậy?”

“À, bị gì đâu, sữa em rất ngon sao mà tiểu Văn ti nhiều vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện