Bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng, có thể nói là cơn giận ban nãy sắp nổi lên, việc ban nãy Nhậm Bình Sinh muốn tiêm thuốc cho cô vẫn còn chưa lắng, tính tình nóng nảy của Nhậm Bình Sinh lại trỗi lên,thật sự rất bất định, Giang Uyển Thư thừa nhận không có bản lĩnh lớn như vậy để nắm bắt được tâm trạng của cô ta, chỉ có thể ăn nói đàng hoàng

Nhưng thật ra tiểu thuyết viết như vậy, đều là vì Nhậm Bình Sinh không phải sao? Nếu như không phải cô ta đóng giả như vậy, cô đã không viết Pasek thành như thế, cô không dám nói sự thật này ra, nếu không Nhậm Bình Sinh thật sự sẽ phát hoả.

"Ờm, lí do em viết như vậy là vì muốn sớm hoàn thành nó." Giang Uyển Thư đem lí do viết như vậy đổ lên người mình , vừa quan sát biểu cảm của Nhậm Bình Sinh vừa nói tiếp: "Viết về Pasek rất mệt, bởi vì em sắp tốt nghiệp rồi, em sau này còn phải ra xã hội làm việc, nên là muốn trong thời gian còn học kết thúc nó, như vậy em sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều."

Giang Uyển Thư không ngờ rằng khả năng nói dối của mình lợi hại như vậy, con người trong những trường hợp khẩn cấp luôn làm được những chuyện bản thân mình không ngờ đến.

"......"

Nhậm Bình Sinh nghe cô nói, trầm mặc một lát, dường như Nhậm Bình Sinh cũng cảm thấy Giang Uyển Thư nói không sai, dù sao Giang Uyển Thưu cũng năm ba rồi, năm sau phải thực tập, sẽ rất bận.

Bầu không khí trầm mặc cũng giảm dần theo Nhậm Bình Sinh, ngay lúc Giang Uyển Thư nghĩ cảnh báo đã được bỏ , những câu tiếp theo của Nhậm Bình Sinh, có sức ép mạnh mẽ như quả bom nguyên tử của Mỹ thả xuống Nhật Bản.

"Thực ra tôi vẫn chưa xem xong tập cuối 'Bản Nhạc Trong Mơ' của em, tôi đã thấy nó được hoàn thành trên trang web trên mạng, tôi không nỡ xem hết."

Giang Uyển Thư nghe được câu này, hai mắt trợn tròn, cô cảm nhận được sự kinh hoàng từ tim lan đến đầu lưỡi, trong đầu cô hiện lên hai chữ viết hoa còn in đậm:

Tiêu rồi.

"Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, đợi qua vài ngày nữa có thời gian sẽ xem, nhưng____" Nhậm Bình Sinh nhìn chằm chằm vào Giang Uyển Thư, "Cái tên Nhiếp Gia Tuyền trong truyện, em xóa sạch nó cho tôi, cả cách gây án cũng đổi luôn cho tôi, cái thứ rác rưởi đáng chết đó không nên chạy thoát khỏi hồ."

Bây giờ Nhậm Bình Sinh có nói gì thì Giang Uyển Thư cũng không nghe lọt, cô chỉ có thể ngốc nghếch gật đầu, cô cảm thấy tai mình bị ù ù, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Trời ơi! Nhậm Bình Bình Sinh vậy mà vẫn chưa xem đoạn kết, cô ta chỉ mới xem đến Nhiếp Gia Tuyền được viết là thoát khỏi, nó không khớp với suy nghĩ của cô ta mà đã làm cô ta tức giận như vậy, cô không dám tưởng tượng ra cảnh Nhậm Bình Sinh nhìn thấy đoạn kết cô viết Pasek chết, có khi nào lúc ấy cô sẽ bị cô ta lột da rút xương không.

"Tôi đút em ăn xong canh, sẽ đem máy tính qua cho em viết."

"Vâng......"

Giang Uyển Thư đáp một tiếng, nhưng ngón tay cô lại nắm chặt tay vịn ghế. Không được! Cô phải nghĩ cách, cô tuyệt đối không thể để Nhậm BÌnh Sinh nhìn thấy đoạn kết là Pasek chết.

Nhậm Bình Sinh đút từng thìa canh cho cô, nhưng cả đầu Giang Uyển Thư đều đang quay cuồng, cô nên lấy cớ gì để sửa lại kết cục trên mạng đây? Mặc dù thay đổi kết quả trên mạng không phải là chuyện gì khó, chỉ cần xóa, sau đó sửa "đã hoàn thành" thành "chưa hoàn thành" là được, lỡ như Nhậm Bình Sinh hỏi đến, cô có thể nói do lúc trước cô làm sai, thực ra cô vẫn chưa viết xong "Bản Nhạc Trong Mơ".

"Bây giờ em nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi lấy laptop."

"Vâng."

Giang Uyển Thư nhìn thấy Nhậm Bình Sinh rời đi, suy nghĩ lát nữa nên diễn đạt thế nào. Thứ nhất, cô cần tìm một cớ tốt để chiếm được tin từ Nhậm Bình Sinh. Thứ hai, cô sẽ bí mật sửa lại phần Nhiếp Gia Tuyền rơi xuống nước và phân đoạn Pasek chết ở cuối cuốn tiểu thuyết.

Qua một lúc, Nhậm BÌnh Sinh cầm một chiếc laptop giống như của người ngoài hành tinh đi vào, cô nhìn thấy cái laptop không khỏi sửng sốt, laptop 17 inch, ít nhất cũng cần hơn một vạn nhân dân tệ, Nhậm BÌnh cũng rất giàu có đấy.

"Viết ngay bây giờ."

Nhậm Bình Sinh mở laptop lên, vì lo sợ đang viết giữa chừng sẽ hết điện nên đã cắm cả đầu sạc vào.

"Cái đó......"

Giang Uyển Thư nuốt nước bọt, không biết tại sao, lúc định mở miệng nói chuyện lại khó đến thế.

"Hửm? Sao thế?"

"Nếu như viết xong đoạn Nhiếp Gia Tuyền, em có thể đăng nó lên mạng không?"

Lúc Giang Uyển Thư nói, chân mày Nhậm Bình Sinh nhíu lại, cô cắn răng, tiếp tục nói dối, "Bởi vì em cũng cảm thấy đoạn đó viết không được hay cho lắm, vốn dĩ em cũng muốn viết Pasek giết chết Nhiếp Gia Tuyền, chỉ là lúc đó mềm lòng, dù sao giữ lại loại người đó trên Trái Đất này cũng vô dụng, không phải sao?"

"Ôi trời." Nhậm Bình Sinh nghe thấy những lời này từ Giang Uyển Thư, liền bật cười, sau đó cô ta cúi người xuống, đặt tay lên vai Giang Uyển Thư,cảm nhận được một lực nhẹ truyền đến từ đối phương, cô nheo mắt lại, biểu cảm rất dễ thương, "Tôi quả nhiên không nhìn sai người, bạn học Giang Uyển Thư và tôi thực sự đều là đồng loại dũng cảm, dám đem suy nghĩ thật sự của mình nói ra, nó thật sự rất khó nhưng cũng rất đáng quý."

"Trên đời này đại đa số đều là kẻ đạo đức giả và ngụy quân tử, cũng chính vì như vậy, tôi mới chìm đắm trong những hành động của Pasek."

Giang Uyển Thư vừa đổ mồ hôi lạnh, vừa hỏi thử:

"Vậy là cô đồng ý đúng không?"

"Chậc chậc chậc."

Nhậm Bình Sinh tặc lưỡi vài cái, sau đó nhìn Giang Uyển Thư, cười nói:

"Không, tôi không đồng ý việc em sửa trên mạng."

"Tại, tại sao...?"

Giang Uyển Thư nhịn không nổi muốn cáu lên, thế những lời ban nãy Nhậm Bình Sinh nói làm gì, người phụ nữ khốn nạn này! Cho cô hi vọng rồi lại đẩy cô thẳng xuống địa ngục.

"Em có thể biết lí do không?"

"Em chỉ cần chuyên tâm viết tiểu thuyết cho tôi là được rồi, sao phải sửa lại trên mạng? Người khác xem được hay không thì liên quan đến tôi? Tôi chỉ muốn em sửa bộ đó vì tôi, đặc biệt, duy chỉ vì tôi mà sửa đổi tình tiết thôi."

"......"Mình tiêu rồi, người phụ nữ này thật bệnh hoạn. Giang Uyển Thư nhận dường như đã nhận ra rằng, khi nói chuyện với Nhậm Bình Sinh, giống như đang tranh cãi với một người phụ nữ đang yêu vậy.

Cô ta không đồng ý sửa lại đoạn Nhiếp Gia Tuyền trên mạng, vậy có nghĩ là cô không có cách nào sửa lại kết cục, Nhậm Bình Sinh sẽ nhìn thấy phân đoạn Pasek từ tầng 35 của khách sạn nhảy xuống để tự sát cũng chỉ còn là vấn đề thời gian, nghĩ đến Nhậm Bình Sinh sẽ hành hạ bản thân, bụng của Giang Uyển Thư đau quặng.

"Hơn nữa, em muốn lên mạng sao?" Nhậm Bình Sinh nghĩ một lát, cười nói, "Em muốn tìm điện thoại của mình hay là muốn tìm cơ hội lên mạng cầu cứu sao?"

Cô thật sự vẫn chưa nghĩ đến điều này! Cô chỉ nghĩ đến việc sửa lại kết cục mà thôi! "Điện thoại của em ở chỗ của tôi." Cô ta mò tìm trong túi xách một lát, trong tay Nhậm Bình Sinh thực sự là điện thoại Iphone của cô, "Em đừng nghĩ đến việc cầu cứu gì cả, trong căn phòng này đã được tôi trang bị một tấm chặn tín hiệu, tôi khuyên em từ bỏ ý định đó đi."

"Không, không có, en không hề nghĩ đến việc cầu cứu ai hết, em chỉ muốn sửa lại đoạn đó mà thôi, tự em thấy không vừa mắt, cho nên là......nếu như cô không đồng ý thì thôi vậy......" Giang Uyển Thư quyết định thử thêm lần nữa, nếu lại bị phán tử cô chắn rằng những ngày tháng sau này đều sẽ bất an.

"Thế thì tốt, em cứ lo sửa xong đi, tôi sẽ giúp em sửa lại trên mạng sau."

Câu này của cô hay là khỏi nói đi aaaaaa!

Nội tâm Giang Uyển Thư đang gào thét vì sụp đổ, Nhậm Bình Sinh vốn dĩ không biết trọng điểm không phải ở đây, lời nói không nghi ngờ của đối phương một lần nữa đẩy cô xuống ba mươi sáu tầng địa ngục.

Edit: Linh

Beta: Mèo Mập
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện