"Dừng, dừng tay..."

Giang Uyển Thư sợ hãi nhìn Nhậm Bình Sinh đang cầm ống tiêm hút chất lỏng gì đó trong một lọ thủy tinh nhỏ, dọa cô sợ tới mức lưng dán chặt vào ghế, toàn thân phát run, chất lỏng trong ống tiêm nhìn như thế nào cũng không giống glucozo dinh dưỡng đại loại.

"Được rồi."

Nhậm Bình Sinh xoay người lại, ấn thử vào ống tiêm, từ mũi kim bắn ra một ít chất lỏng, tay còn lại cô ta cầm một cây tăm bông có thấm một ít cồn i-ốt.

"Không phải em muốn để tôi tiêm thứ gì kì lạ vào người sao!"

"Vốn dĩ sớm đã muốn làm những việc này với em, hôm qua thấy chân em bị thương nên quyết định tha cho em một lần, nuôi em khỏe lên rồi mới tính, nhưng tôi quả thật không ngờ là hôm nay em dám chọc giận tôi."

Nhậm Bình Sinh vừa nói vừa kéo quần áo của Giang Uyển Thư, đồ lót của Giang Uyển Thưu hôm qua đã bị cô ta cắt hết rồi, chỉ cầm kéo nhẹ một cái, liền lộ ra bầu ngực tròn của Giang Uyển Thư,

"Không được! Thả tôi ra!Không được làm như vậy!"

Giang Uyển Thưu kinh hãi la lớn, hôm qua Nhậm Bình Sinh đã có những hành động cợt nhã cô, hôm nay lại muốn làm gì nữa!? "Tôi thât sự rất ghét người khác thô lỗ với mình."

Lúc Nhậm Bình Sinh nói câu ngày, ngữ khí lạnh như băng, cô ta giữ chặt một bên bầu ngực của Giang Uyển Thư, trước tiên cô ta dùng cây tăm bông thấm cồn i-ốt xoa một vòng lên đầu vú của Giang Uyeern Thư, sau đó đâm kim tiêm vào, Giang Uyển Thư nhìn thấy kim tiêm đang hướng về phía mình, cả người rùng mình, như con cá sắp chết đang ra sức vùng vẫy, khóc nhìn Nhậm Bình Sinh.

"Đừng mà! Xin cô! Xin lỗi xin lỗi cô! Em không nên chọc giận cô!Xin lỗi aaaaa đừng____"

Nhậm Bình Sinh không nói gì, đâm thẳng mũi kim vào đầu vú của Giang Uyển Thư, đem thứ chất lỏng đó tiêm vào người cô, bầu ngực còn lại cũng bị như vậy.

"Đau quá ưmmmm a......"

Giang Uyển Thư khóc lớn, nước mắt rơi xuống, đáng tiếc bất luận cô có làm loạn thế nào cũng không động đến được một chút thương cảm nào của Nhậm Bình Sinh.

"Đợi một lát sẽ hết đau thôi, ngoan, em còn muốn ăn thứ gì không?"

"Tôi không ăn! Cô là một kẻ điên!" Giang Uyển Thư rớt nước mắt hét lên, "Tên biến thái đáng chết! Biến thái! Cô làm tôi ghê tởm !"

Nhậm Bình Sinh giống như không nghe thấy, cầm thức ăn ở trên bàn lên, vừa ăn vừa nhìn Giang Uyển Thư, giống như đang thưởng thức dáng vẻ đáng thương của cô, tiện tay uống một ngụm trà sữa.

"Tôi nghe nói chỉ cần mười phút sẽ có hiệu quả, có thể em sẽ phải chịu giày vò một lát rồi." Nhậm Bình Sinh nhai thức ăn trong miệng, sau đó nói vào tai của Giang Uyển Thư, "Tôi đi đánh răng đã, đợi tôi quay lại."

"Tên biến thái chết tiệt! Đừng chạm vào tôi!"

Giang Uyển Thư hét lên, đột nhiên cảm thấy bầu ngực truyền đến cảm giác nóng khó chịu, cô cứ nghĩ là mình cảm giác sai rồi, nhưng sau đó cảm giác nóng truyền đến càng lúc càng rõ, như muốn thiêu cháy cô, cô mới nhận thức được có gì đó không đúng, vả lại không chỉ như thế, bụng dưới của cô cũng cảm nhận được cảm giác đó, sau đó, đũng quần cô cũng ướt rồi, nhưng cô biết rõ bản thân không muốn như vậy.

"Khó chịu quá..."

Cô cắn răng chịu đựng, bầu ngực căng tròn, nơi bí mật như bị khuấy động, mấp máy, dường như có thứ gì đó từ bên trong chảy ra, đối với cô mà nói tình cảnh hiện tại như một loại cực hình.

"A ưm, a..."

Cảm giác xa lạ trên người mình làm Giang Uyển Thư sợ hãi, cô bất lực chỉ có thể cắn môi dưới nhỏ giọng khóc, cô quả thật không biết mình phải làm sao, càng không biết tiếp theo phải làm những gì.

"Cảm giác thế nào?"

Nhậm Bình Sinh dựa vào cửa nhìn vẻ mặt ửng đỏ của cô, không chỉ vậy, cô ta còn nhìn vào chỗ áo bị thấm ướt trước ngực Giang Uyển Thư, đó không phải mồ hôi và tất nhiên cô ta biết đó là gì.

"Tại sao...lại như thế này..."

Giang Uyển Thư nắm chặt tay vịn của ghế, vẫn không thể giảm bớt khó chịu trong người (khoái cảm), trong đầu cô mọi thứ trở nên hỗn loạn, miệng cũng bắt đầu thở dốc, cô để ý thấy trước ngực mình bị ướt một mảng lớn.

"Tôi đã mua thuốc kích dục ở chợ đen, tôi quả thật rất tò mò liệu nó có hiệu quả như lời bọn họ nói không? Nhưng mà xem ra cũng không tệ nhỉ?"

"Thuốc kích dục...."

Ba chữ này quay quẫn trong đầu Giang Uyển Thư, Nhậm Bình Sinh đi về hướng cô, trên tay cầm theo chùm chìa khóa, khom người mở khóa còng tay cho Giang Uyển Thư, sau đó ôm Giang Uyển Thư lên, còn cẩn thận tránh động vào vết thương trên chân của cô.

"Khó chịu...Tôi khó chịu quá...."

Giang Uyển Thư nắm chặt áo của Nhậm Bình Sinh, thần trí mơ hồ, Nhậm Bình Sinh ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn cô, nụ hôn lần này không giống với lần trước, Giang Uyển Thư cũng dùng lưỡi chủ động phối hợp với Nhậm Bình Sinh, Nhậm Bình Sinh cởi quần áo trên người cô, sau đó nâng bầu ngực Giang Uyển Thư lên, chỉ xoa nhẹ hai cái, Giang Uyển Thư đã thở hổn hển, cô nhìn thấy đầu vú của mình chảy ra chất lỏng màu trắng.

"Không, không......"

"Chưa có thai mà đã có sữa, tò mò thật không biết mùi vị nó thế nào."

Nhậm Bình Sinh nhếch miệng cười, cô ta cuối xuống ngậm lấy nó, dùng đầu lưỡi liếm quanh đầu ngực đang sưng cứng, cô ta cũng không bỏ qua phía bên kia, lấy tay xoa nắn, còn Giang Uyển Thư chỉ có thể rên rỉ trước sự đùa cợt này, cô đến la hét cũng không còn sức.

"Ưm hừm, ngọt đấy."

Nhậm Bình Sinh giống như vừa nếm thử mĩ vị gì đó, liếm sạch khóe miệng, cô ta đang nhìn Giang Uyển Thư khổ sở cho tay vào quần lót, cô đành phải làm người tốt ra tay giúp đỡ, dùng sức kéo xuống, quần của Giang Uyển Thư đã được cởi ra, cô dùng tay mở hai chân Giang Uyển Thư ra, bản thân Giang Uyển Thư cũng không khống chế được cho ngón tay vào bên trong tiểu huyệt, nhưng cô không biết thủ dâm, làm thế nào vẫn cảm thấy khó chịu.

"Hư...aaaa.... Nóng quá......Nóng quá......"

Mặt Giang Uyển Thư đỏ bừng còn có những giọt nước mắt uất ức khi nãy, nhưng bây giờ thì không phải uất ức, mà là một mặt khát dục, ánh mắt cô nhìn Nhậm Bình Sinh khác bình thường, Nhậm Bình Sinh biết thuốc đã có tác dụng.

"Được được, lập tức sẽ thỏa mãn em, đừng vội."

Nhậm Bình Sinh vừa nói vừa lấy tay Giang Uyển Thư ra, sau đó đưa tay mình vào trog, Giang Uyển Thư thở hộc, bởi vì chân cô bị thương, Nhậm Bình Sinh nâng chân cô để lên bả vai, bắt đầu tiến vào bên trong.

"Ư...Ưm a....Ư aaaa...."

"A, thật không ngờ em vẫn còn trinh, tôi còn tưởng em đã làm tình rồi chứ," Nhậm Bình Sinh nhìn tơ máu nhỏ nhỏ trên ngón tay, không thèm để ý, "Lần đầu làm tình đã dâm đãng như vậy, quần áo tóc tai đoan chính thế, đây là giả bộ cho ai xem chứ? Hửm, bạn Uyển Thư."

"Không, đừng như vậy mà tôi......"

Giang Uyển Thư không thể phản bác, kì thực là cô vốn không có cách nào phản biện lại những câu này, bây giờ đầu cô không cho phép cô suy nghĩ được gì nhiều, Nhậm Bình Sinh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, dâm dịch cùng ngón tay tiếp xúc tạo ra những âm thanh "bạch bạch bạch", càng nghe càng làm cho người khác mặt đỏ tai hồng.

"Aaaa......Sướng quá......"

"Thật không, cảm giác sướng lắm đúng không? Tôi biết em sẽ thích cảm giác này, ở đâu sướng nào?"

Nhậm Bình Sinh dùng lực mạnh hơn tiến vào, Giang Uyển Thư bị kích thích đến nổi lưỡi cũng thè ra.

"Sao nào, nói đi, muốn ai làm hả? Hửm?"

"Aaaaa.....Ưm aaaa cô giáo Nhậm..."

"Em là ai? Nói tên của mình."

"Giang, Giang Uyển Thư......"

"Dễ thương thật đấy, vậy mà em lại gọi tôi là cô giáo lúc này, chẳng lẽ như vậy sẽ càng kích thích sao?"

Nhậm Bình Sinh đặt cô lên giường, Giang Uyển Thư lần này quả thật mất khống chế rồi, Giang Uyển Thư sau khi bị tiêm thuốc kích dục, so với Nhậm Bình Sinh cô hoàn toàn khác, hai bên tóc thắt bím ban đầu, cũng bị Nhậm Bình Sinh tháo ra, mái tóc dài xõa ra, so với bím tóc của cô đẹp hơn gấp trăm lần, mắt kính cũng bị tháo, bây giờ Giang Uyển Thư vốn không còn cảm giác mình là một sinh viên, mà giống như một con điếm.

"A...Lại vào rồi......"

Ngay lúc ngón tay Nhậm Bình Sinh tiến vào, cảm giác thoả mãn làm hai mắt cô cứ mơ màng, miệng cô không khống chế lúc đầu lưỡi đưa ra liền bị Nhậm BÌnh Sinh cuốn lấy hôn mãnh liệt, bầu ngực cũng căng tròn lên, dường như mỗi lần cô bị làm, đầu v* đều tiết ra sữa.

"Cô Nhậm......Aaaa! Nhanh lên nhanh lên...."

Dù tiểu huyệt bị làm đến mất cảm giác, Giang Uyển Thư vẫn lắc lắc hông, cắn ngón tay thèm khát nhìn Nhậm Bình Sinh, lí trí của cô sớm đã bay lên tận chín tầng mây, trong đầu chỉ có những kích thích sinh lí, đầu v* bị Nhậm Bình Sinh mút đến sưng đỏ, nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ, thật khó tưởng tượng ban nãy cô vẫn còn là trinh nữ, bây giờ lại biến thành bộ dạng này.

"Cô Nhậm ...Cho vào đi mà... ..."

Miệng của Giang Uyển Thư không cách nào ngưng chảy nước, cô chủ động dùng tay xoa xoa tiểu huyệt của mình nói, cô đã không còn là Giang Uyển Thư trước kia rồi, hoàn toàn bị dục vọng khống chế.

"Được thôi, Uyển Thư, tôi sẽ yêu thương em một đêm đàng hoàng, chuẩn bị xong chưa?"

Edit: Linh

Beta: Mèo Mập
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện