Kỳ An đánh đều tay lái trên vô lăng gương mặt biểu hiện rõ sự không vui rồi nhạt giọng hỏi Triệu Nhiên đang ngồi ở ghế phụ:

- Gara sửa xe ô tô của cô nằm ở địa chỉ nào? Triệu Nhiên liền đáp:

- Anh cứ cho em xuống phía trước ngã tư phố Tượng Uy là được rồi!

Khi đến phố Tượng Uy thì Kỳ An điều khiển xe dừng lại:

- Đến nơi rồi!

Triệu Nhiên không vội bước xuống xe mà chìa ra phía Kỳ An vô số những túi quà lớn nhỏ:

- Kỳ An!Đây là một số trang phục em đích thân lựa chọn tại store New York cho anh!Dáng người anh đã chuẩn sẵn rồi ắt hẳn mặc vào những trang phục phụ kiện này sẽ còn đẹp hơn!

Kỳ An vẫn buông giọng hờ hững:

- Cám ơn vì cô đã có lòng như thế!Tuy nhiên tôi không muốn nhận đống quà cáp này!

Triệu Nhiên liền cảm thấy hụt hẫng:

- Kỳ An!Từ khi em về nước đến nay anh đều tỏ ra thái độ lạnh nhạt với em!Anh có thể cho em biết nguyên do vì sao không?

Kỳ An quay sang nhìn Triệu Nhiên nhạt giọng đáp:

- Cô thực sự muốn biết nguyên do?Triệu Nhiên!Trong suốt ba năm vừa qua tôi vẫn thường gọi sang New York hỏi han cô về tin tức của Châu Tuệ và lần nào cô cũng bảo rằng mình không hề hay biết một chút thông tin gì về cô ấy!Kết quả thì sao?Châu Tuệ vẫn ở bên cạnh cô trong suốt ba năm nay!Cô đã cố tình giấu nhẹm tôi sự thật là cô ấy vẫn còn sống!

Triệu Nhiên tỏ ra bất bình:

- Thì ra chính vì điều đó mà anh tỏ ra khó chịu xa cách với em trong suốt thời gian vừa qua!Sao anh không nghĩ nếu Châu Tuệ muốn tự mình liên lạc với anh thì dù em có cố tình giấu đi sự thật chị ta vẫn còn sống anh vẫn có thể phát hiện ra?Rõ ràng là bản thân Châu Tuệ đã muốn cắt đứt hết tất cả mọi sự liên hệ với anh trong thời gian ở New York!

Kỳ An tỏ rõ sự thất vọng:

- Hà cớ gì cô phải nói dối như thế chứ?Cô có biết tôi đã phải trải qua những nỗi đau như thế nào trong suốt ba năm nay khi nghe tin Châu Tuệ mất không?

Triệu Nhiên cố kiềm giọt nước mắt đã sớm hoen ướt trên khóe mi:

- Anh đau lòng vì cái chết của chị ta?Thế anh có hiểu cho cảm giác của em lúc đó không?Lần nào anh chủ động gọi điện cho em thì câu cửa miệng đều hỏi han về tin tức của Châu Tuệ!Thực sự đã có lúc em ước gì chị ta đã chết trên chuyến bay xấu số ấy!Như vậy thì anh mới có thể toàn tâm toàn ý đặt nơi em!

Kỳ An sa sầm nét mặt vì tức giận khi nghe qua câu nói vừa rồi từ chính miệng cô em họ của Châu Tuệ:

- Triệu Nhiên!Cô có biết mình vừa nói gì không?Cô không những ý thức là mình đã làm sai mà còn thốt ra những ngôn từ quá đáng như vậy sao?

Triệu Nhiên lúc này đã không kiềm được những giọt nước mắt hờn tủi:

- Trong suốt ba năm nay em dù ở New York xa xôi vẫn luôn nghĩ về anh!Ngày nào em cũng gửi cho anh ít nhất là hai tin nhắn trên Wechat!1 tháng là 60 tin,1năm là 720 tin,3 năm là 2160 tin nhắn!Vậy mà anh không gửi lại cho em bất kỳ tin nhắn nào!Mỗi lúc anh chủ động gọi đều là vì lo lắng hỏi han về tình hình của Châu Tuệ thôi!

Triệu Nhiên đưa tay lau đi giọt nước mắt rồi tiếp tục nói:

- Cách đây ba năm em mạnh dạn tỏ tình dù bị anh thẳng thừng từ chối nhưng em quyết không nản lòng!Trong những năm qua em cố gắng tập trung phát triển sự nghiệp tại New York là để chứng minh cho anh thấy em cũng là cô gái có bản lĩnh và tài năng không thua kém gì Châu Tuệ!Em muốn anh nhận ra em không phải là kiểu tiểu thư sinh ra đã ngậm muỗng ngọc thìa vàng chỉ biết tiêu tiền có sẵn từ cha mẹ!Vì anh em đã cố gắng phấn đấu và thay đổi rất nhiều!

Triệu Nhiên nắm lấy tay Kỳ An rồi tiếp tục giải bày:

- Đến nay khi đã có những thành tựu nhất định trong sự nghiệp em chỉ muốn quay về tìm lại anh và chinh phục trái tim của anh!Kỳ An!Anh chính là tình yêu đầu đời của em!Từ năm 15 tuổi em đã trúng tiếng sét ái tình từ lần đầu tiên được gặp gỡ anh tại Châu gia!Đến nay đã 8 năm rồi tình yêu em dành cho anh vẫn không hề thay đổi!Anh có thể để tâm đến em một chút được không?

Kỳ An lạnh lùng gạt đi cánh tay đang nắm lấy mình của Triệu Nhiên:

- Tôi vẫn giữ nguyên câu trả lời như cách đây ba năm về trước!Tôi không thể đón nhận tình cảm của cô!Người con gái tôi yêu là Châu Tuệ!Mãi mãi sẽ không thay đổi được điều đó!

Triệu Nhiên nhếch môi cười:

- Kỳ An!Anh có biết điểm gì ở anh khiến cho em si mê đến tận bây giờ không?Đó là tính cách của người đàn ông rất bản lĩnh,không ham danh vọng vật chất,không vì chữ tiền và quyền mà chịu khuất phục hay thỏa hiệp trước bất kỳ ai!

Triệu Nhiên xoay người ghé sát vào bên tai Kỳ An thầm thì:

- Anh không cần tiền của em vậy còn thân thể này của em thì sao?Em sẽ hiến dâng cho anh tất cả!Em tin là anh cũng có những nhu cầu quan hệ nam nữ như những người đàn ông khác!

Nói dứt lời thì Triệu Nhiên đưa hai tay ôm lấy cổ Kỳ An và tự ý quấn chặt đôi môi mình lên bờ môi anh và trượt dài những nụ hôn nồng nhiệt.

Kỳ An choáng ngợp trước những nụ hôn bất ngờ từ Triệu Nhiên.Sau vài giây định thần thì anh liền né tránh sự cuồng dã của ả:

- Triệu Nhiên!Cô làm gì vậy?

Triệu Nhiên tỏ ra không tự chủ mà càng áp sát đôi môi mình hôn gấp gáp lên cổ Kỳ An đồng thời đưa tay mở những chiếc cúc áo sơ mi trên người anh:

- Kỳ An!Em yêu anh!

Kỳ An hoảng hốt nắm giữ bàn tay của Triệu Nhiên đang tự ý cởi áo trên người mình:

- Cô dừng lại đi!Triệu Nhiên!Cô hành xử càng lúc càng hồ đồ rồi!

Nói đoạn Kỳ An đưa tay mở lấy cánh cửa bên phía ghế phụ rồi gằn giọng:

- Xuống xe!

Triệu Nhiên nhìn về vết son đỏ của mình nhem nhuốt trên môi Kỳ An kèm theo những dấu son môi đổ dọc chiếc cổ của anh thì lấy làm thích thú.

Ả đưa tay ve vuốt lên khuôn ngực nam tính của Kỳ An tỏ vẻ luyến tiếc:

- Kỳ An!Anh không muốn thật sao?

Kỳ An tỏ vẻ khó chịu rồi nghiêm giọng:

- Đừng để tôi phải lập lại lần nữa!Xuống xe ngay!

Triệu Nhiên ấm ức bước xuống xe khi không còn cách nào xua tan đi sự bực dọc trong Kỳ An lúc này.

Ả nhìn về chiếc ô tô đang được Kỳ An đánh tay lái đi mất hút mà nở nụ cười nửa miệng:

- Được lắm Kỳ An!Nếu như anh cứ nhất mực cự tuyệt em đến vậy thì đừng trách em không niệm tình với cô ta!



Tại phòng Tổng giám đốc tập đoàn Khải Hoàng.

Phong Lâm Vũ ngồi trên ghế xoay đưa tay chống cằm thất thỉu nhìn về khung ảnh cưới mình chụp cùng Châu Tuệ đặt trên bàn làm việc.

Trợ lý Hạo Quân nhìn thấy vẻ mặt thiểu não của sếp thì quan tâm dọ hỏi:

- Phong tổng!Ngài đang gặp chuyện không vui?

Phong Lâm Vũ khẽ thở dài:

- Tối qua tôi đã gặp Châu Tuệ và nói tất cả những suy nghĩ trong lòng của mình đối với cô ấy,thế nhưng cô ấy vẫn nhất mực từ chối tất cả thành ý của tôi!Tại sao khi xưa cô ấy quyết tâm theo đuổi tôi đến nay tôi đã muốn đáp lại tình cảm ấy thì Châu Tuệ lại chẳng màng đến?Hạo Quân à!Phụ nữ đúng là rất khó hiểu phải không?

Hạo Quân suy ngẫm một lát rồi trả lời:

- Chắc là do Phong phu nhân trong quá khứ đã cho đi tình cảm của mình quá nhiều đến nay tỏ ra cứng rắn để mong nhận thấy sự biểu hiện từ phía Phong tổng!Trong tình yêu phải có sự cho đi và nhận lại thì mối quan hệ mới trở nên cân bằng!

Phong Lâm Vũ đưa hai tay vò lên đầu:

- Tôi cũng đã cố gắng thể hiện cho Châu Tuệ thấy mình thực tâm sám hối muốn sửa chữa những sai lầm trong quá khứ và yêu thương cô ấy nhiều như thế nào!Từ thân đến tim,từ tính mạng đến sản nghiệp tôi đều có thể dâng tặng cho cô ấy!Kết quả thì sao?Cổ phần Thời Đại cô ấy chẳng cần!Lạc Châu Viên cô ấy chẳng cần!Ngay đến siêu xe thể thao 2,5 triệu USD cô ấy cũng chẳng cần còn dọa vứt vào bãi phế liệu!Rốt cuộc cô ấy cần tôi thể hiện như thế nào mới đồng ý tha thứ cho tôi?

Hạo Quân sờ tay lên cằm tỏ vẻ đăm chiêu:

- Xem ra Phong tổng không thể dùng sự xa hoa của vật chất mà đổi lấy thiện cảm từ Phong phu nhân!Điều này cũng dễ hiểu vì Phong phu nhân cũng là một nữ doanh nhân thành đạt và cũng chẳng thiếu tiền!

Phong Lâm Vũ tỏ vẻ buồn bã:

- Vậy thì hết cách khiến Châu Tuệ đồng ý tiếp nhận tình cảm của tôi rồi sao?

Hạo Quân liền an ủi:

- Phong tổng đừng vội nản lòng!Có thể vì cách thức tiếp cận Phong phu nhân hiện nay của Phong tổng có phần vội vàng chưa thể hiện hết thành ý!Chúng ta cần nghĩ ra chiêu thức khác thích hợp hơn!Đối với phụ nữ mà nói họ thường dễ xiêu lòng khi người đàn ông đem đến cho họ cảm xúc lãng mạn và sự quan tâm chân thành!

Khi nghe Hạo Quân nhắc đến cụm từ “lãng mạn và chân thành” thì cặp mắt của Phong Lâm Vũ trở nên sáng rỡ khi dường như đã tìm được chân lý sâu xa.

Hắn nhớ đến màn bắn pháo hoa tỏ tình của Châu Tuệ dành cho mình trên du thuyền tại đảo Hải Nam năm nào.

Lúc ấy hắn dù có phần bất ngờ và cảm động nhưng vẫn cố tỏ ra dửng dưng không quan tâm đến.

Phong Lâm Vũ đưa tay vỗ lên vai Hạo Quân rồi cười khà khà:

- Haha!Cám ơn cậu đã gợi ý!Tôi đã hiểu rõ vì sao Châu Tuệ vẫn chưa chịu bỏ qua cho mình!Ắt hẳn là do tôi quá nóng vội không đem đến cho cô ấy cảm xúc của sự lãng mạn và chân thành!

Hạo Quân dọ hỏi:

- Ý của Phong tổng là…

Phong Lâm Vũ tỏ ra bí ẩn:

- Tôi sẽ chinh phục Châu Tuệ từ đầu bằng cách tỏ tình với cô ấy!Tất nhiên là tôi không làm theo cách thức cô ấy đã từng tỏ tình với tôi trước đây!Tôi không thể nào mang cả du thuyền vào đất liền mà bắn pháo hoa tỏ tình với cô ấy được!

Phong Lâm Vũ nhìn về ánh mắt háo hức của Hạo Quân rồi tiếp tục nở nụ cười bí hiểm:

- Nếu đã như thế thì chỉ còn một cách này thôi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện