Châu Tuệ cảm thấy nếu cứ tiếp tục trốn tránh Phong Lâm Vũ thì đó cũng không phải là một phương án tốt nhất.

Chi bằng hai bên cứ gặp mặt nói hết những gì cần nói một lần cho xong,cô cũng hy vọng sau cuộc gặp mặt đối thoại rõ ràng Phong Lâm Vũ sẽ từ bỏ ý định đeo bám cô dai dẳng như thế này.

Nghĩ thế Châu Tuệ liền trả lời qua điện thoại:

- Được rồi!Tối mai tôi có thể gặp anh!Còn bây giờ anh hãy ra lệnh cho trợ lý lái xe về ngay lập tức!Nếu còn dây dưa thêm nữa thì ngay cả cuộc hẹn cũng không có đâu!

Phong Lâm Vũ liền reo lên hớn hở:

- Vậy là em đã đồng ý gặp anh rồi!Tối mai 8 giờ em sẽ đến cửa hàng Thiên Á đón em!

Kết thúc cuộc gọi với Phong Lâm Vũ thì Châu Tuệ quay sang nói với Hạo Quân:

- Tôi đã gọi cho Phong Lâm Vũ rồi!Bây giờ thì cậu hãy đem chiếc xe này về đi!

Hạo Quân nghe Châu Tuệ nói thế thì thở phào nhẹ nhõm.Vậy là chén cơm của anh ta tại Khải Hoàng vẫn còn nguyên vẹn sau một pha hú vía vừa rồi.

Nhìn thấy Hạo Quân đánh tay lái Pagani Huayra đi mất hút thì Châu Tuệ chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Nếu cách đây ba năm cô không nghĩ đến sẽ có ngày còn quay lại Bắc Kinh thì đã không vội vàng thanh lý cả dàn siêu xe trong gara và rơi vào tình huống rắc rối như hiện tại.



Tại nhà hàng chuyên phục vụ các món Âu.

Phong Lâm Vũ không giấu được niềm vui mừng ngập tràn trong ánh mắt vì cuối cùng Châu Tuệ đã thu xếp thời gian đến gặp mặt hắn tối nay.

Châu Tuệ cầm lấy điếu thuốc trên tay chầm chậm nhả ra những vòng tròn trắng bay lượn lờ khắp không trung với vẻ mặt âm trầm.

Phong Lâm Vũ chu đáo gắp thức ăn vào đĩa cho cô rồi dịu giọng nói:

- Châu Tuệ à em ăn chút gì đi đừng mãi hút thuốc như thế!

Châu Tuệ tỏ vẻ không quan tâm đến lời nói của Phong Lâm Vũ mà tiếp tục rít những làn thuốc bay lơ đễnh.

Phong Lâm Vũ nhớ đến việc hút thuốc lá vốn là một thói quen khó bỏ của Châu Tuệ.

Chỉ là trong giai đoạn theo đuổi hắn trước đây cô là vì muốn trở thành hình mẫu phụ nữ hắn yêu thích mà cai hút thuốc lá trong một thời gian dài.

Đến nay thì hắn biết mình không có tư cách gì để khiến cô phải từ bỏ mọi sở thích thói quen của mình vì hắn nữa.Phong Lâm Vũ chỉ có thể lựa lời nhắc nhở:

- Em đừng hút thuốc nhiều quá không khéo ảnh hưởng đến sức khỏe!

Châu Tuệ chỉ nhếch môi cười nhạt trước những lời quan tâm Phong Lâm Vũ dành cho mình.

Cô cũng không muốn nói cho hắn biết trong những năm tháng sống tại New York cô đã một mình vượt qua những giai đoạn trầm cảm bằng cách vùi mình vào men say và khói thuốc lá hàng đêm.

Châu Tuệ nở trên môi nụ cười nhạt:

- Tôi biết nếu không sắp xếp cuộc hẹn này thì anh sẽ không dễ gì buông tha cho tôi đâu!Anh nói có nhiều điều muốn nói với tôi rốt cuộc là những điều gì? Phong Lâm Vũ lấy từ trong chiếc cặp công sở xấp văn kiện rồi đưa ra trước mặt Châu Tuệ:

- Đây là 65% cổ phần của Thời Đại mà anh đã thu mua từ Bạch Tử Kỳ!Anh nghĩ đã đến lúc phải bàn giao tất cả lại cho em!Và anh đã tiến hành khởi công tái tạo lại dự án Lạc Châu Viên nếu không có gì thay đổi thì cuối năm nay sẽ hoàn thành tất cả các hạng mục!

Châu Tuệ nhạt giọng đáp:

- Đó là tất cả những gì anh muốn nói đấy sao?Tôi đã bán cổ phần của Thời Đại và đã chuyển sang kinh doanh lĩnh vực khác!Anh nói với tôi những điều này có ích gì chứ?

Phong Lâm Vũ vội nắm lấy tay Châu Tuệ:

- Thời Đại là cơ nghiệp tâm huyết của Châu gia,em dĩ nhiên phải quay trở về và tiếp tục ghánh vác nó!

Châu Tuệ vội hất tay Phong Lâm Vũ sang một bên:

- Nếu như tôi tự mình giành lại cơ nghiệp của gia tộc trong tay Bạch Tử Kỳ thì đã khác!Còn đằng này dưới sự hậu thuẫn của anh thì tôi không cần!Tôi không muốn dính dáng với những việc liên quan đến anh!Nếu như anh đã thu mua thành công cổ phần của Thời Đại thì hãy tự mình lèo lái và quản lí cho thật tốt là được!

Phong Lâm Vũ vẫn nhìn về Châu Tuệ tha thiết:

- Châu Tuệ!Em không thể cho anh một cơ hội được sao?Anh thực lòng muốn bù đắp cho em!Anh muốn chúng ta cùng nhau quên đi quá khứ và sống bên nhau thật hạnh phúc!

Châu Tuệ nhếch môi cười:

- Phong Lâm Vũ!Mỗi lần nhìn thấy anh tôi chỉ nhớ đến hình ảnh mẹ mình và đứa con chưa kịp chào đời của tôi đã phải chết tức tưởi như thế nào thôi!Tôi sẽ hạnh phúc kiểu gì với anh khi trong tim tôi tràn ngập sự oán hận dành cho anh?

Phong Lâm Vũ cay nhòe khóe mắt nói từng lời trong thổn thức:

- Anh biết mình là đứa con rể đốn mạt!Càng không xứng đáng là người chồng là người cha tốt!Nhưng anh đã thực sự ân hận lắm rồi!Nếu thời gian quay trở lại anh sẽ không bao giờ gây ra những điều ngu ngốc dại dột như thế!Chỉ vì muốn báo đáp ân tình cho Tiệp Trân mà anh đã liên lụy đến người thân của mình!Có ngờ đâu đó thực chất chỉ là một cái bẫy đã giăng ra sẵn từ trước mà không ngại ngần đưa chân bước vào!

Phong Lâm Vũ không kiềm được những giọt nước mắt lan dài:

- Châu Tuệ!Em là người phụ nữ đầu tiên dạy cho anh biết thế nào là tình yêu!Em hãy xem như anh là một kẻ ngốc tập tễnh bước vào tình yêu nên khó tránh khỏi những sai lầm mà có thể rộng lượng bỏ qua cho anh được không?Anh không sợ gì ngoài việc mất em!Anh không thể sống thiếu em!

Phong Lâm Vũ vừa rưng rưng nước mắt vừa nói ra hết tiếng lòng của mình khiến Châu Tuệ thoáng chút ngỡ ngàng.

Cô cũng không ngờ được chứng kiến hình ảnh của một Phong Lâm Vũ đang òa khóc trước mắt mình như một đứa trẻ đang chịu nhiều ủy khuất vì sợ bỏ rơi.

Tiếng khóc của Phong Lâm Vũ ngày một lớn hơn thu hút lời xì xầm bàn tán ở những bàn bên cạnh.

Châu Tuệ tỏ ra ái ngại khẽ chậc lưỡi:

- Anh làm gì mà khóc bù lu bù loa lên vậy?Mọi người đang nhìn về chúng ta kìa!

Phong Lâm Vũ vẫn không thôi sự xúc động:

- Anh thực sự ân hận lắm rồi!Xin em hãy tha thứ cho anh đi!

Châu Tuệ khẽ thở dài rồi đứng lên rời khỏi bàn,khi đi ngang qua Phong Lâm Vũ vẫn không quên để lại câu nói:

- Mọi chuyện đã kết thúc rồi!Tôi đã có thể dũng cảm vứt bỏ quá khứ và tiến lên phía trước!Tôi hy vọng anh cũng sẽ như vậy!

Phong Lâm Vũ đưa ánh mắt ngấn lệ tha thiết giữ chặt tay Châu Tuệ:

- Em đừng đi!Đừng rời xa anh!

Châu Tuệ vẫn gạt cánh tay Phong Lâm Vũ ra khỏi người mình và lướt qua hắn rời đi không ngoảnh lại nhìn.

Từ phía sau cô vẫn nghe thấy những tiếng khóc rấm rức và gọi tên cô trong thổn thức của Phong Lâm Vũ.

Đối với Châu Tuệ mà nói Phong Lâm Vũ giờ đây không khác gì viên kẹo ngọt ngào mang theo chất kịch độc ẩn sâu bên trong.

Cô tự nhủ đây là thời khắt mình cần vận dụng tất cả lý trí để kiên quyết không rơi vào vòng xoáy của ái tình thêm một lần nào nữa!



Buổi tối tại trang viên Châu gia.

Sau khi cùng nhau ăn uống no say thì phần dọn dẹp sau đó Kỳ An luôn giành làm lấy một mình.

Mặc dù Châu Tuệ ra sức nài nỉ phụ giúp rửa bát nhưng Kỳ An vẫn nhất mực không cho cô đụng tay đến.

Anh chỉ bảo cô lau bàn,bưng bê giúp anh đống bát đũa bẩn vào chậu rửa chén.Sau đó phần còn lại là anh một mình tự dọn dẹp hết tất cả.

Triệu Nhiên trông thấy Kỳ An đang đứng rửa bát thì mon men đến bắt chuyện:

- Kỳ An à để em phụ anh một tay nhé!

Trông thấy sự nhiệt tình của Triệu Nhiên thì Kỳ An cũng không khước từ,miễn sao người vất vả không phải Châu Tuệ là được.

Lúc này không biết vô tình hay cố ý mà Triệu Nhiên lại làm văng tung tóe nước từ vòi rửa bát lên người mình kèm theo tiếng la hoảng hốt:

- Thôi chết!Ướt hết rồi!

Kỳ An nghe tiếng la của Triệu Nhiên thì quay lại nhìn,lúc này những vệt nước bắn lên chiếc áo lụa mỏng màu trắng của Triệu Nhiên càng làm lộ rõ mảnh nội y màu đỏ một cách đầy khiêu khích.

Kỳ An trông thấy hình ảnh đó thì thoáng ngượng ngùng vội quay đi nơi khác.

Lúc này Triệu Nhiên lại vòng tay từ phía sau ôm chặt lấy Kỳ An và cố tình áp sát bầu ngực đẫy đà của mình lên tấm lưng của anh:. ngôn tình sủng

- Kỳ An à!Em thực sự nhớ anh lắm!

Kỳ An thoáng sững sờ trước cử chỉ bạo dạn của Triệu Nhiên rồi vội gạt tay ả ra khỏi người mình:

- Triệu Nhiên!Cô hãy chú ý đến hành động của mình!

Ngay lúc này Châu Tuệ cũng vừa bước đến và trông thấy những động tác thân mật của Triệu Nhiên dành cho Kỳ An trước mắt mình.

Khi cô vội quay người đi khỏi tình huống gượng gạo trước mắt thì Kỳ An đã gạt vòng tay ôm của Triệu Nhiên sang một bên mà đuổi theo Châu Tuệ vào gian phòng khách.

Kỳ An níu lấy tay của Châu Tuệ rồi vội giải thích:

- Châu Tuệ à mọi việc không như cô nghĩ đâu!

Châu Tuệ nghe thế thì khẽ cười:

- Nếu anh thực lòng yêu thích Triệu Nhiên thì tôi rất chúc mừng anh!Tôi không nghĩ gì nhiều cả!

Kỳ An vội đáp:

- Tôi không thích Triệu Nhiên!Người tôi thích là…

Lúc này Triệu Nhiên từ gian bếp bước về phía phòng khách rồi xen vào cắt lời:

- Kỳ An à một lát nữa trước khi ra về phiền anh chở em đến gara lấy chiếc ô tô đang bảo trì tại đó nhé!

Châu Tuệ không phản ứng gì thêm mà quay người bước lên lầu,Kỳ An chỉ có thể bối rối ngước nhìn theo bóng lưng cô và thầm trách cho sự xen vào giữa chừng không đúng thời điểm của Triệu Nhiên.

Về phần Triệu Nhiên thì lại vô cùng đắc ý.Mục đích ả trở về Bắc Kinh lần này chỉ để chinh phục tình yêu của Kỳ An.Ả tự nhủ thứ gì ả không có được thì người chị họ kia cũng đừng mong có được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện