Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn

Chương 2: Lạc

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 

Đón nhận ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cô hướng dẫn mua hàng mở miệng:

“Chúc…… Ngài…… mua sắm…… vui vẻ.” giọng nói mơ hồ khi nam khi nữ, tựa như cô ta đang tiêu hóa bộ phận thuộc về tên lưu manh xích vàng.

Cô hướng dẫn dùng một loại tư thế cổ quái tứ chi không phối hợp lại lần nữa đi xa, lúc này đây, không còn người nào dám tiến lên ngăn cản. 

Theo sau, “leng keng” một tiếng, một cái giọng đàn ông nghẹn ngào vang lên: “Tao ghét nhất người tiêu tiền lung tung.”

Đồng thời trên vách tường đột nhiên xuất hiện một dãy số đếm ngược thật lớn ——00:59:59.

Đây là tình huống gì? Đại đa số người ở đây nhìn nhau, bọn họ vừa mới bị dọa đến quá sức, hiện tại có đối mặt với trò chơi không thể hiểu được như vậy thì nhìn không được mà xì xào xì xầm nghị luận.

“Đây là trò chơi gì vậy? Thật đáng sợ……”

“Chúng ta nên làm gì? Chọn sản phẩm? Làm sao chọn?”

“Trừng phạt sẽ không phải… không phải là như ban nãy chứ……”

Thấy thế, anh trai mặc vest đúng lúc mà phát ra một tiếng ho nhẹ, hấp dẫn mọi người chú ý.

“Nói ngắn gọn thôi.” anh trai mặc vest cất cao giọng nói, “Nơi này là một nơi gọi là Thế Giới Hàng Lâm, mỗi người sau khi tiến vào đều sẽ tùy cơ ghao dự trò, những thứ này đều là trò chơi đoạt mạng, mà thứ chúng ta cần phải làm chính là sống sót. Người hướng dẫn mua hàng ban nãy là NPC tuyên bố nhiệm vụ, còn âm nhắc nhở lúc sau là nhắc nhở đã qua cửa của phó bản."

“Tốt nhất là đừng tập kích NPC, còn kết cục, các người đã thấy rồi đấy.” Anh ta chỉ chỉ về hướng cô gái hướng dẫn mua hàng biến mất. 

"Tại sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?" ông trung niên hói đầu vội vàng hỏi.

Chàng trai mặc vest nâng nâng mắt kính: “Không biết, Thế Giới Hàng Lâm chọn người là tùy lúc, mặc kệ anh là ai, bất luận anh ở nơi nào đều có khả năng bị lựa chọn. NPC ở Thế Giới Hàng Lâm thông thường gọi chúng ta là người may mắn, nhưng chúng tôi thường tự xưng là—— trứng xui xẻo.”

“Vậy phương pháp rời đi……” Một người khác mở miệng.

“Nghe nói trở thành người chơi cao cấp là có khả năng tìm được cửa rời đi, nhưng không ai biết những đại lão kia đến tột cùng là đã chết hay đã thật sự rời đi.”

“Anh làm sao mà biết được?” Trong đám người có người đặt câu hỏi.

“Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lâm Nghiêm, là một người chơi lâu năm, thoạt nhìn ở đây tôi là người có kinh nghiệm phong phú nhất. Nếu mọi người phối hợp mà nói, có thể tôi trong phạm vi nhất định trợ giúp mọi người, thậm chí dẫn dắt mọi người thuận lợi qua cửa.” chàng trai mặc vest Lâm Nghiêm nhìn mọi người xung quanh rồi nói.

Thái độ anh ta trầm ổn, ngữ khí ôn hòa, có vẻ có lực tương tác, lại còn cực kỳ đáng tin cậy.

“Lâm ca, tui đây liền đi theo anh lăn lộn vậy.” Lưu manh xăm mình lập tức biểu lộ thái độ.

“Tôi cũng vậy.”

“Toàn bộ dựa vào Lâm ca.”

“Lâm ca có yêu cầu gì trực tiếp phân phó là được.”

Mọi người sôi nổi phụ họa.

Tựa hồ là đối với trường hợp này rất vừa lòng, Lâm Nghiêm mỉm cười gật đầu về phía bọn họ: “Mọi người phải đoàn kết mới có thể càng an toàn qua cửa.”

Sau đó anh ta nhìn về phía Tiêu Lam, tươi cười ôn hòa: “Ban nãy cậu nhận nhiệm vụ ẩn đúng không? Không biết là có khen thưởng gì, lấy ra cho mọi người nhìn xem thế nào, có lẽ sẽ trợ giúp được chúng ta tìm kiếm manh mối."

Ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên  người Tiêu Lam.

Làm trò trước mặt mọi người, chỉ cần Tiêu Lam không muốn khiến nhiều người tức giận, cậu không thể không lấy đồ vật đạt được ra.

Tiêu Lam nhẹ nhàng đánh giá Lâm Nghiêm một chút, kiếp sống thường xuyên làm công khiến cậu đã kiến thức được đủ loại người, cũng coi như là duyệt nhân vô số. Người này tuy thoạt nhìn có lễ, nhưng cho người ta một loại cảm giác dối trá và hùng hổ doạ người.

Liên hệ đến hành vi trước đó gã để cho người khác đưa giây, cùng với cách làm cố tình chờ người chết rồi mới tỏ thân phận thu nạp nhân tâm --- đây rõ là một cổ hơi thở quen thuộc đến từ trà xanh tâm cơ thiên nhiên.

Dù sao kỹ năng cũng lấy không ra, Tiêu Lam quyết định giấu giếm chuyện kỹ năng.

Còn phong thư thì cậu cũng nhìn không ra cái gì, chỉ cơ một cái tên để làm manh mối, thật ra có thể tung ra để xem cái nhìn của người chơi lâu năm.

"Chỉ có một phong thư, nói là bởi vì tôi còn nghèo hơn anh ta nên cho tôi một nhiệm vụ chi nhánh." Tiêu Lam vẻ mặt bình tĩnh nói, thuận tay đem phong thư đưa cho Lâm Nghiêm.

Lâm Nghiêm duỗi tay định lấy, lại phát hiện lấy không được.

Gã nhíu mi lại nhìn kĩ thuyết minh vật phẩm bên dưới, thần sắc mới dịu đi, nói: "Hóa ra là vật phẩm đã trói định, vận khí cậu thật đúng là không tốt, kích phát nhiệm vụ ẩn mà chỉ đạt được một vật phẩm bình thường.”

“Xem ra, tác dụng lớn nhất của phong thư này chính là nhắc nhở thân phận Boss, chúng ta có thể xuống tay từ tên Trương Đông này. Đáng tiếc trên phong thư thứ gì cũng không có viết.”

Tiêu Lam lại nhẹ nhàng hạ mi xuống, gã ta nhìn không thấy chữ viết trên đó ư? Vẫn là xem nhẹ tin tức chữ “Lạc” không đầu không đuôi không ý nghĩa này ư?

Lâm Nghiêm tiếp tục cười hỏi: “Còn có cái gì sao? Nhiệm vụ ẩn hẳn là sẽ không đơn giản như vậy.”

Ánh mắt sau cặp kính lại không có một chút ý cưới nào, mang theo đánh giá và soi kỹ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tiêu Lam.

“Cái gì cũng không có, thuyết minh nhiệm vụ chỉ có một câu quà của Trương Đông, chỉ là quà tặng này nhìn qua cũng quá keo kiệt.” Tiêu Lam sắc mặt bất biến nói, thuận tiện mở tay ra, triển lãm trên người mình cũng không có những thứ khác.

Kĩ thuật biểu diễn da mặt dày nhiều năm trước mặt công ty đòi nợ khiến Tiêu Lam diễn lên là thành thạo.

Lâm Nghiêm lại đánh giá Tiêu Lam một lát, xác nhận trên người cậu đích xác không có chỗ nào có thể giấu đồ mới tạm thời từ bỏ.

“Nếu hiện tại có một cái tên, tôi kiến nghị mọi người phân công nhau tìm kiến manh mối tên Trương Đông này trước, sau đó chúng ta mười phút trước giờ tập hợp lại tập hợp ở chỗ này tổng kết tin tức." Lâm Nghiêm hướng về mọi người nói.

Mọi người gật đầu, phân tán đi các phương hướng.

Tiêu Lam vừa đi vừa suy tư trò chơi nhắc nhở “Tao ghét nhất người tiêu tiền lung tung.”

Chữ "Tao" chính là Trương Đông nói, hơn nữa nhiệm vụ ẩn chi nhánh nhắc nhở, hắn ta đại khái là một người rất nghèo lại keo kiệt, tuy không có nghèo bằng mình……

Trương Đông có xác suất rất lớn là nhân viên siêu thị, hơn nữa là nhân viên có tiền lương thấp. Liên tưởng đến hắn ta có thể tiếp xúc đến phong thư hàng ế của siêu thị, vậy phạm vi làm việc của hắn ta nhất định có giao thoa với kho hàng, Tiêu Lam quyết định đến kho hàng tìm manh mối. 

Trên đường, Tiêu Lam phát hiện sản phẩm trong siêu thị thoạt nhìn rất quỷ dị.

Không chỉ thoạt nhìn cũ nát như siêu thị, còn mang theo một vài chi tiết không quá tốt đẹp. Còn có một ít bao bì đóng gói in hình cơ thể người vặn vẹo tàn khuyết, làm người ta cực kỳ không khỏe.

Ví dụ như thịt tươi để lạnh, màu sắc kia một chút cũng không mới mẻ, một miếng thịt trên da còn có hình xăm, không phải dấu ấn kiểm nghiệm, mà là họa tiết hình xăm xác xác thật thật. Không ai lại nhàm chán đến mức đến lò sát sinh xăm mình cho heo đi, như vậy thịt kia rốt cuộc là……

Hơn nữa những nhãn hiệu sản phẩm này đều chưa từng nghe qua, còn không có kèm giá, hoàn toàn vô pháp trực tiếp xác định giá cả chúng nó. Chỉ sợ chuyện lựa chọn sản phẩm lát nữa cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì.

Dưới ánh đèn tối tăm lập lòe, dưới bóng tối ở kể để hàng siêu thị xẹt qua một ánh mắt âm lãnh.

Tiêu Lam như có cảm giác, nhìn xuống phía dưới, nhưng cái gì cũng không phát hiện. Cậu ngồi xổm xuống cách một khoảng cách cẩn thận quan sát, rốt cuộc ở dưới đáy bám đầy tro bụi của kệ để hàng thấy được dấu vết một bàn tay.

Đã có thứ gì ghé vào đây, vẫn luôn nép người trong bóng tối, có lẽ thứ kia từ lúc mới bắt đầu vẫn luôn nhìn cậu.

Tiêu Lam nhíu nhíu mày, lập tức đứng dậy bước nhanh rời khỏi phạm vi kệ để hàng, cậu một chút cũng không muốn tìm hiểu thứ kia đến tột cùng là cái gì, nó mạnh mặc kệ nó mạnh, chạy nhanh thì xác không lạnh.

Tìm được vị trí kho hàng, như trong dự kiến, cửa lớn kho hàng khóa chặt.

Lúc này cách thời gian lựa chọn mà NPC nói còn 40 phút, dưới tình huống không rõ ràng cạy khóa có thể kích phát trừng phạt hay không, Tiêu Lam quyết định vẫn là khiêm tốn một chút, đến văn phòng tìm kiếm chìa khóa một chút.

Việc quản lý chìa khóa của siêu thị thường đều là nguyên tắc "ai chủ quản, người đó phụ trách", nên đến văn phòng của chủ quản kho hàng hơn phân nửa sẽ có thu hoạch, thuận tiện có thể tra xem tư liệu công nhân, nhìn xem Trương Đông đến tột cùng là người nào.

“Chào cậu.” Giọng nói Lâm Nghiêm đột nhiên vang lên từ phía sau, gã vẫn mang theo nụ cười ôn hòa như cũ, giống một đại ca đáng tin cậy.

“Lâm ca, có chuyện gì sao?” Tiêu Lam xoay người nhìn lại, cũng cười phô bày kỹ thuật diễn.

“Ha ha.” Lâm Nghiêm cười cười, ngữ khí chân thành nói: “Làm người chơi lâu năm, tôi chỉ là muốn cho cậu một kiến nghị, đợi lát nữa lúc lựa chọn sản phẩm, cậu có thể xuống tay từ khu hàng 'giá đặc biệt', đây là cách làm ổn thỏa nhất. Dù sao cậu cũng là một người mới mà tôi coi trọng nhất."

【 Đừng tin tưởng gã ta thì tốt hơn, chủ nhân của ta 】

Mấy chữ xuất hiện ở sau lưng Lâm Nghiêm, hấp dẫn ánh mắt Tiêu Lam.

Chữ viết ưu nhã, gân cốt rõ ràng, trọng điểm là giống như trên phong thư như đúc.

Lâm Nghiêm phát giác tầm mắt Tiêu Lam, gã nghi hoặc mà quay đầu nhìn về phía sau mình —— cái gì cũng không có. Gã nhíu mày, tầm mắt lại lặp đi lặp lại đảo qua khu vực sau lưng, vẫn không có thu hoạch gì như cũ.

Nhìn thấy động tác của Lâm Nghiêm, Tiêu Lam thu hồi tầm mắt, cho gã một biểu cảm cảm kích: “Cảm ơn Lâm ca, đến lúc đó tôi sẽ suy xét.”

Suy xét, còn có làm như vậy hay không thì không nhất định.

Đã từng làm nhân viên siêu thị, trong mắt kẻ nghèo hèn, một phân tiền cũng không thể dùng nhiều như Tiêu Lam, khu giá đặc biệt chính là một nơi tràn ngập bẫy rập, thường xuyên lẫn vào sản phẩm giá gốc.

Kiến nghị này của Lâm Nghiêm tựa hồ có mục đích khác.

Lâm Nghiêm như cổ vũ mà vỗ vỗ bả vai Tiêu Lam: “Cố lên, lấy vận khí của cậu, chắc chắn có thể tồn tại qua cửa.”

Tiêu Lam cười khoe kỹ thuật diễn với gã, trình diễn một tiết mục người mới tiềm lực và tiền bối ở chung hòa hợp, sau đó nhìn theo Lâm Nghiêm đi xa.

Xác nhận không còn ai bên người rồi, Tiêu Lam lấy ra phong thư, nhẹ giọng nói: "Chữ ban nãy là mi sao?”

Chữ vốn dĩ trên phong thư biến mất, chậm rãi xuất hiện chữ mới:

【Phải, tôi có thể cảm giác được động tĩnh trong phạm vi nhất định gần ngài, gã ta chính là đang lên kế hoạch tìm người thí nghiệm điều kiện tử vong】

Tiêu Lam cũng không hoảng hốt: “Cảm ơn mi nhắc nhở.”

【Có thể vì ngài phục vụ là vinh hạnh của tôi】

“Mi là ai?” Tiêu Lam thật ra lại tò mò lên.

【Tên của tôi là Lạc, tôi bị phong ấn trong phong thư, mà ngài là người sở hữu phong thư, là chủ nhân của tôi】

Không thể tưởng được cái phong thư nhìn qua như hàng ế trong siêu thị này thế mà còn có cư dân, Tiêu Lam thấy may mắn và không đem vứt phong thư vào bồn cầu.

Nhưng cậu vẫn là có điểm tiếp thu không nổi: “Cái này……”

【 Nếu ngài không cần tôi, tôi tồn tại cũng không hề có ý nghĩa 】

【 Nói như vậy, ngài có thể đem phong thư đi xử lý】

Kẻ nghèo hèn Tiêu Lam chưa hiểu việc đời chưa từng gặp qua trận thế như vậy: “…… Mi bình tĩnh một chút.”

Thế Giới Hàng Lâm các người không có nhân quyền như vậy hả?!

Tuy vị này thoạt nhìn không phải rất giống người…..

【 Lưu lại bên người ngài là giá trị duy nhất của tôi 】

Tiêu Lam cảm thấy hơi đau đầu.

Tình huống hiện tại là, hoặc là tiếp thu gia hỏa lai lịch không rõ này, hoặc là nhất định phải lộng chết “Nó”, tốt xấu là một giống loài trí tuệ hư hư thực thực, Tiêu Lam không thể xuống tay nổi.

Tiêu Lam bình phục một chút tâm tình: “Mi…… Có thể giới thiệu cụ thể một chút mi đến tột cùng là có lai lịch gì không?”

Chữ viết tạm dừng một lát, mới chậm rãi xuất hiện:

【 Thật xin lỗi, vấn đề này tôi không có cách nào trả lời, bởi vì ký ức của tôi cũng không hoàn chỉnh 】

【 Thế giới của tôi chỉ có một mảnh đen nhánh và hư vô, ngài là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của tôi, chẳng sợ bị ngài vứt bỏ, giây tiếp theo đã phải trở về hư vô, tôi cũng sẽ bởi vì đã từng được ngài nhìn chăm chú mà cảm thấy vui sướng 】

Tiêu Lam cảm thấy chính mình sắp chịu hông nổi: “……”

Gia hỏa này còn nói nghe thảm ghê nơi.

Nhưng không thể không nói, kịch bản tuy cũ nhưng dùng rất được.

Tiêu Lam thở dài: “Được rồi…… Chúng ta sau này cùng nhau hành động đi, nhưng mi đừng gọi ta là chủ nhân, nghe giống như là ta có ham mê đặc thù gì ấy.”

【 Cảm tạ ngài nhân từ, tiên sinh 】

【 Vì ngài dâng lên trung thành của tôi 】

Tiêu Lam gãi gãi đầu, cũng không có vì đạt được một trợ giúp thần bí tồn tại mà vui vẻ.

Lý do Lạc xuất hiện bên cạnh Tiêu Lam chỉ là lời nói của một mình hắn. Liên hệ giữa hai người cũng chỉ có một phong thư nho nhỏ mà thôi, hơn nữa, Tiêu Lam đối với thế giới trong miệng Lạc hoàn toàn không biết gì cả, cậu sẽ không ảo tưởng một liên hệ mỏng manh như vậy là có thể trói định một người hầu trung thành.

Tiêu Lam từ trước đến nay rõ ràng, bầu trời cũng không rớt xuống bánh có nhân.

Nhưng ít nhất hiện tại, Lạc cũng không tỏ vẻ có ác ý, hơn nữa thoạt nhìn cùng mình trên một chiếc thuyền. Dẫu sao nếu Tiêu Lam chết, làm đạo cụ của cậu, Lạc cũng không nhất định có thể an toàn.

Trong cái thế giới kỳ quái này, thêm một đồng đội ngoài dự đoán của mọi người cũng không tồi.

“Như vậy, có thể ra tới gặp mặt một cái không, cộng sự tương lai?"

Giọng nói Tiêu Lam rơi xuống, trên phong thư cũng không có chữ viết mới xuất hiện. 

Lại từ miệng phong thư trào ra một đoàn bóng đen, chậm rãi bay ra, không cảm giác được bất luận trọng lượng gì. Tiêu Lam duỗi tay, bóng đen hướng về cậu hơi hơi cong chiết, làm như đang hành lễ, lại duỗi thân ra nhẹ nhàng cọ cọ trên bàn tay cậu một chút, cũng đồng dạng không có bất luận xúc cảm gì.

Tựa như một cái bóng thật sự.

Nhìn bóng đen trước mắt, Tiêu Lam lộ ra một nụ cười chào hỏi với hắn.

"Xin chào, Lạc."

【 Xin chào, tiên sinh 】

Bóng đen viết giữa không trung.

Lúc này cách lần đầu tiên lựa chọn còn 25 phút.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Lam: Mi biết hát bài ngôi sao nhỏ không?

Lạc:……Không.

Tiêu Lam: Vậy mi biết nấu cơm không?

Lạc:…… Không.

Tiêu Lam: Ta muốn mi có tác dụng gì!

Lạc: Bóng đen gợi cảm online tâm sự một chút?

Hết chương 2.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Lời của editor: Mình cũng cân nhắc xưng hô của Tiêu Lam với Lạc, mới đầu định để ta - ngươi mà thấy ta - mi cho nó cute :)) sở dĩ không xưng anh - tôi ngay thì bây giờ có mỗi chữ viết, là thực thể không xác định, gặp một thực thể như vậy thì không cách nào xác định rõ giới tính hay xưng hô gì rồi, nên mình để như vậy hen. Khi nào Tiêu Lam phát hiện nhiều hơn mình sẽ đổi xưng hô cho nó nhân tính hơn :))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện