Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn
Chương 1: Mới vào
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Đêm khuya, cửa hàng tiện lợi sắp đóng cửa.
Tiêu Lam thay đồng phục ra, đang thu dọn đồ đạc của mình. Thanh niên ngũ quan tuấn tú, làn da là một loại trắng nõn hơi lành lạnh. Dưới tình huống bình thường hẳn là cậu nên về nhà sau đó giành giật từng giây rửa mặt đi ngủ, bởi vì ngày hôm sau buổi sáng 5 giờ y phải rời giường bắt đầu việc làm thêm mới.
Chỉ là giờ phút này cậu không biết nên đi nơi nào.
Hôm nay cậu vừa mới bị chủ nhà đuổi ra, bởi vì chủ nhà muốn tăng giá cái nhà ban ngày dột nước ban đêm lọt gió, giường ngủ thì nát cả ngày răng rắc bồi hồi như sắp vỡ tan thành từng mảnh vậy. Mà Tiêu Lam đã cầm toàn bộ tiền thu vào đi trả nợ thật sự không có thừa tiền.
Vì thế, sau khi thu hoạch một trận trào phúng chửi mắng là quỷ nghèo các kiểu xong, Tiêu Lam chỉ có thể thu dọn đồ đạc chạy lấy người, giờ phút này ba lô màu đen trên tay chính là toàn bộ gia sản của cậu.
Tiêu Lam vừa nghĩ nếu không thì đêm nay tìm một phòng trống chắp vá trước một đêm, vừa tùy tay mở cửa dành riêng cho nhân viên ra.
Ngoài cửa là một mảnh đen nhánh.
Tiêu Lam đột nhiên cảm thấy không thích hợp, vừa nãy cậu…… tắt đèn sao? Dưới tình huống còn chưa rời khỏi cửa hàng tiện lợi, sao cậu lại đi tắt đèn, hơn nữa hướng của công tắc đèn và phòng nhân viên là tương phản với nhau.
Trong bóng đêm yên tĩnh dị thường, cả tiếng động cơ xe thường lui tới ngẫu nhiên, cả chiếc xe đi ngang qua cũng không thấy.
Trong một góc, tựa hồ có một loại bóng đen so với ban đêm càng thêm đặc sệt đang lan tràn.
Tình huống có cổ quái, Tiêu Lam trực tiếp bước chân dài ra, vòng qua khoảng sâu và đen kia, vọt mạnh ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Làm một nhân viên đủ tư cách, cậu cũng không quên khóa cửa.
Sau khi ra cửa, cậu trực tiếp cưỡi lên chiếc xe đạp toàn thân đều kêu vang trừ chuông ra, thanh niên cao gầy toàn lực dẫm lên chân bàn đạp, dùng tốc độ nhanh nhất rời xa vị trí cửa hàng tiện lợi.
Thành thị ban đêm, gió thổi hỗn tạp một ngày ồn ào náo động và mỏi mệt, thổi bay mái tóc hơi xoăn của cậu, mang theo hơi thở một hạt bụi trần, không tính là thoải mái thanh tân nhưng lại là mùi vị Tiêu Lam quen thuộc nhất, hôm nay là như thế.
Gió bất tri bất giác đình chỉ, cảm giác quái dị lại vẫn không hề biến mất như cũ.
Quá an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị, không có tiếng người, không có âm thanh điều hòa vận chuyển, thậm chí cả tiếng côn trùng kêu vang, tiếng gió cũng không có, toàn bộ thế giới giờ phút này tựa như yên lặng.
Hắc ám nồng đậm từ nơi xa dần dần tràn ngập lại đây, cắn nuốt đèn đường vốn đã vật lộn với cơn buồn ngủ, đường phố từng chút từng chút lâm vào trong bóng tối, hắc ám đi từng bước một đến gần Tiêu Lam.
Thấy tình thế không ổn, Tiêu Lam điều chỉnh tay lái, chạy như bay ngược về hướng ngược lại với hắc ám.
Nhưng trải qua vài con phố, toàn bộ đều là yên tĩnh không tiếng động như nhau, giương mắt nhìn lại, mỗi một phương hướng đều đang dần dần tiếp cận hắc ám.
—— cậu bị vây quanh.
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Hắc ám diễu võ dương oai mà ăn mòn đến trước mặt cậu, nháy mắt tiếp theo, Tiêu Lam bỗng lâm vào thế giới hoàn toàn hắc ám.
Mở mắt ra lại, xuất hiện trước mặt Tiêu Lam là một cánh cửa.
Không phải loại cửa mặt hàng xa hoa gì, chỉ là loại cửa ván ép thấp kém thường xuyên xuất hiện ở nhà vệ sinh công cộng ấy, cao su viền bên ngoài đều bong ra từng mảng, muốn rớt cũng không xong, lộ ra vụn gỗ bên trong, trên cửa còn viết:
【 Phú bà chi số tiền lớn cầu con 136XXXXXXXX】
【 Trên lầu là đồ ngốc sao, đây là WC nữ】
【 Tốt lắm, em đã thành công khiến cho tôi chú ý 】
Thậm chí còn có một hảo hán ca viết một đoạn hoàn chỉnh, để lộ ra một chuyện chua xót không quá thông suốt……
Tiêu Lam vặn nắm cửa, không nhúc nhích. Lại thử đẩy đẩy cửa, không chút sứt mẻ. Cái này thì không khoa học rồi, cửa nhà vệ sinh công cộng có khi nào chất lượng tốt như vậy đâu?
Từ kẹt cửa nhìn ra bên ngoài, cũng không có nửa dấu chân nào.
Nhìn quanh bốn phía, các gian WC ánh đèn lờ mờ, còn thường lập loè một chút, mặt tường là đốm mốc từng tảng lớn, trên mặt đất đều là tro bụi, còn trộn lẫn với nước, tựa hồ đã rất lâu không được ai sử dụng qua.
Nhưng chuyện càng đánh sợ hơn chính là -- ba lô Tiêu Lam không thấy đâu nữa!
Không chỉ ba lô, còn có đồ của cửa hàng hôm nay chưa xử lý xong, mười lăm đồng tiền mặt của cậu, còn tọa kỵ chuyên biệt của cậu --- xe đạp tiên sinh sinh ra vào en nờ thế kỷ trước.
Hiện giờ trong túi cậu chỉ còn lại một cái điện thoại nát đến nỗi phải lấy băng keo dán màn hình lại, cùng với…… bộ quần áo giày dép từ đầu đến chân cộng lại cũng không giá trị được một trăm đồng.
“Toàn bộ gia sản của tôi ——” Tiêu Lam nhịn không được chà xát mặt mình, xem có thể xoa tỉnh mình khỏi cơn ác mộng hay không.
Thời điểm bạn cho rằng bạn đã đủ bần cùng rồi, hiện thực còn tát cho bạn một bàn tay cao quý lãnh diễm, cũng nói với bạn rằng "Không, mi còn có thể nghèo hơn nữa". Không biết là xuất hiện ở nơi kỳ quái này tương đối đáng sợ, hay là nguy cơ phá sản tương đối trí mạng đây.
“Ha……”
Đột nhiên, ngoài cánh cửa yên tĩnh vang lên một tiếng cười khàn khàn khó nghe, cùng với cơn gió âm trầm lạnh băng thổi qua bên tai, khiến người ta không thoải mái cực độ.
Tiêu Lam bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa nãy cậu rõ ràng đã xác nhận, bên ngoài không có người.
Đột ngột, một hàng văn tự không khoa học trống rỗng xuất hiện trước mắt Tiêu Lam:
【 Bạn nghèo đến mức làm Trương Đông cảm thấy vui sướng, trên thế giới rốt cuộc cũng có người nghèo hơn hắn, vì thế hắn quyết định cho bạn một cái cơ hội 】
【 Kích phát nhiệm vụ ẩn chi nhánh: Đảng duỗi tay 】
【 Thuyết minh nhiệm vụ: Duỗi tay ra ngoài cửa mượn một tờ giấy của người may mắn】
【 Khen thưởng nhiệm vụ: Kỹ năng tùy cơ X1, quà tặng của Trương Đông X1】
【 nhắc nhở: nhiệm vụ ẩn cực kỳ hiếm có, nên không thể từ bỏ nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ thất bại tức vĩnh viễn không thể rời khỏi không gian trước mặt】
Đây là tiết tấu không thành công là vĩnh viễn bị nhốt trong WC luôn hả?!
Cơ hội tốt ghê nhỉ.
Có một câu thô tục không biết có nên nói hay không.
Sau khi Tiêu Lam thử mở cửa không có kết quả, lại xác nhận leo tường cũng không qua được, rốt cuộc cậu cũng nhận mệnh, còn không phải là ở trong một cái WC quỷ dị tìm người mượn giấy thôi sao!
Còn mẹ nó là WC nữ……
Nhưng Trương Đông là ai?
Qua một lúc, rốt cuộc cũng có người tiến vào gian WC này, nhân số còn không ít.
Bọn họ đánh giá gian WC này: khắp nơi có thể thấy được bụi bẩn bám đầy, trên tường đầy đốm mốc, nước đầy trên sàn, phối hợp với ánh đèn lập lòe chớp tắt giờ phút này có vẻ quỷ quyệt không rõ nguyên do.
“À này……”
Một giọng nói sâu kín vang lên quanh quẩn trong nhà vệ sinh cũ nát, thậm chí sinh ra tiếng vang.
“A —— có quỷ!”
Một tiếng thét chói tai vang lên đánh tan dũng khí bọn họ thật vất vả tích góp được, tiếp theo vài người vội vàng không ngừng đi ra ngoài, có một người đàn ông mặc vest khuyên một lát, bọn họ cũng chết sống không chịu vào lại.
Cuối cùng người lựa chọn tiến vào WC tìm tòi chỉ có chàng trai mặc vest và hai người bộ dáng lưu manh và một nữ học sinh tóc ngắn. Bọn họ đi đến gian phòng có âm thanh hư hư thực thực truyền đến rồi đứng yên ở đó, chàng trai mặc vest đang định dò hỏi.
Lại thấy khe hở dưới cánh cửa vươn ra một bàn tay: “Xin hỏi, có thể cho tôi mượn một tờ giấy không?”
Bốn người: “……”
Chư vị ở đây ai chưa từng nghe một hai chuyện ma về WC chứ. Cái đoạn cách vách mượn giấy kiểu này quả thực là kinh điển đến không thể kinh điển hơn, đứng hàng top trong mấy câu chuyện đó, ai cho mượn kẻ đó xui xẻo, lực sát thương vô cùng lớn.
Nữ sinh thoáng rụt rụt về phía sau.
Anh em lưu manh mang theo dây xích vàng nhịn không được kéo kéo quần, có vẻ là sợ mình tè ra quần mất mặt.
Anh chàng mặc vest tựa hồ là người kiến thức rộng rãi, giờ này khắc này mặt không đỏ tâm không hoảng hốt, anh ta đẩy đẩy mắt kính, trầm ổn nói: “Anh cũng là người bị kéo vào nơi này sao? Xung quanh đột nhiên hắc ám, vô cùng an tĩnh, sau khi tỉnh lại thì xuất hiện ở chỗ này.”
“Đúng vậy, là như thế.”
Hóa ra gặp phải việc lạ không chỉ có một mình Tiêu Lam, giờ phút này Tiêu Lam không biết nên vui hay nên buồn, rốt cuộc thứ gì có thể một lần kéo nhiều người như vậy đến địa phương khác? Chung quy cảm thấy so với việc một người gặp phải sự kiện thần quái còn phiền toái hơn.
"Vị bên trong kia đại khái là cũng giống chúng ta." Anh chàng mặt vest nói với ba người bên cạnh, lại làm như hơi bối rối, “Trên người tôi không có mang giấy, các người có không?”
Đám lưu manh hai mặt nhìn nhau, nam nhi tốt tung hoành đầu đường cũng không mang giấy.
“Em…… em có.” nữ sinh duy nhất từ trong túi lấy ra một gói khăn giấy bao bì màu hồng nhạt, run run rẩy rẩy mà đưa qua.
“Cảm ơn.” Tiêu Lam duỗi tay tiếp nhận, con mèo trên khăn giấy mở to đôi mắt vô tội đối diện cậu.
Nháy mắt, nhiệm vụ biểu hiện trước mắt biến thành 【 Đã hoàn thành 】.
Đồng thời, một tấm card kĩ năng cùng với một phong thư có chữ "Lạc" theo kiểu cổ kiển châu Âu trống rỗng xuất hiện trước mắt cậu.
Sau khi chạm vào tấm card, tấm card biến mất ngay sau đó, tin tức liên quan đến kĩ năng cũng hiện lên trong đầu Tiêu Lam:
【 Rên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi (đã trói định) 】
【 Năng lực: 1. Tưởng tượng ra một năng lực, trong năm phút giao cho chính mình, càng nghèo thì năng lực càng cường đại (lv.1) 2. Căn cứ trình độ bần cùng tăng cường tố chất thân thể người chơi (bị động) 】
【 Thời gian làm lạnh: 24h】
【 Thuyết minh: Tuy rằng tôi nghèo, nhưng tôi có thể nằm mơ mà! Đây là quỷ nghèo cuối cùng cũng quật cường 】
Tiêu Lam: “……”
Rõ ràng là một cái kỹ năng, thế mà còn tự mang trào phúng. Thân là giai cấp vô sản, cậu cảm giác mình bị kỳ thị.
Nhìn thuyết minh năng lực, Tiêu Lam tự hỏi, một năng lực là đạt đến thể chất nhân loại không biết có thể đạt đến không, còn không cho người xem được, cần tìm một cơ hội thí nghiệm một chút. Mà thuyết minh kĩ năng càng nghèo càng cường đại làm Tiêu Lam có loại phỏng đoán không tốt, không phải đời này cậu làm cái gì cũng không thoát nghèo được chứ?
Còn năng lực 2 là tăng cường tố chất thân thể, Tiêu Lam nhảy tại chỗ hai cái, tựa hồ là nhảy càng cao cũng càng nhẹ nhàng hơn so với trước kia. Càng nhiều là thật ra không có cảm giác gì, chẳng lẽ trong mắt kĩ năng cậu còn chưa đủ nghèo ư?
Đang muốn đến chỗ này, lại là một hàng chữ hiện lên:
【 Chỉ số bần cùng hiện tại -2226.08 vạn, vừa mới đạt tới trình độ kích hoạt kĩ năng. Xin không ngừng cố gắng, tranh thủ sáng tạo huy hoàng trên con đường bần cùng】
2226.08 vạn, vừa lúc là tất cả nợ nần thượng vàng hạ cám trên người Tiêu Lam, hơn nữa còn có vay nặng lãi không thể hiểu được xuất hiện trên người cậu.
Cái kỹ năng này là hy vọng có một ngày cậu bị nhóm chủ nợ kéo xuống nước bùn trầm vào trong biển sao? Còn có chút xíu nhân tính nào không!!
Sáng tạo huy hoàng em gái mày!!
Tiêu Lam mặt không biểu cảm mà đem lực chú ý chuyển dời đến phong thư bên kia, trên phong thư xuất hiện mấy hàng thuyết minh:
【 Tên: Phong thử mở không ra (đã trói định) 】
【 Thuyết minh: Đây là tán thành của Trương Đông đối với bạn, bởi vì cậu còn nghèo hơn anh ta, nhưng phong thư này thấy thế nào cũng như là tùy tiện lấy ở chỗ hàng-ế-không-ai- thèm-mua trong siêu thị】
Mấy chữ "hàng ế siêu thị" tràn ngập cảm giác tồn tại.
Tiêu Lam: “……”
Hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động đem nó nhét vô bồn cầu.
Đem nhốt tôi trong WC nữ cả buổi còn cho tôi cái thứ đồ nát như vậy, Trương lão ca có phải anh quá bủn xỉn rồi không!!!
Tùy tay đem phong thư cất vào trong túi, sau đó hứng chịu ánh mắt phức tạp của quần chúng vây xem như kiểu "Anh vậy mà còn có tâm tình đi WC" hay là "Má ơi ở đây có tên biếи ŧɦái trốn trong WC nữ", Tiêu Lam đẩy cửa bình tĩnh ra khỏi phòng vệ sinh, còn thuận tiện đi rửa tay cho sạch.
Sau đó, dưới dẫn dắt của anh chàng mặc vest, ba người khác cũng nhau ra ngoài, hội họp với những người khác.
Mọi người tụ lại với nhau, anh chàng mặc vest, lưu manh đeo dây xích vàng, lưu manh xăm mình trên cánh tay, ba học sinh nữ, một cặp tình nhân, người phụ nữ trung niên, một người đàn ông trung niên hói đầu phúc hậu.
Thêm vào Tiêu Lam, tổng cộng 11 người.
Mọi người đang định giao lưu một chút, còn còn kịp mở miệng, cửa cuốn thoạt nhìn như rỉ sắt hỏng hóc lại phát ra âm thanh kim loại ma sát khiến người ê răng, từng chút một mở ra.
Một cổ hơi thở mốc meo ập vào mặt.
Ánh mắt mọi người đều không khỏi dời qua đó.
Xuất hiện sau cửa cuốn chính là một siêu thị cũ nát không khác cái WC ban nãy lag bao, diện tích không tính quá lớn, ánh đèn lờ mờ, vết bẩn đầy đất, kệ để hàng cũng hỗn độn không chịu nổi, thậm chí trên vách tường có dấu vết bàn tay và dấu tay đậm màu khả nghi xẹt qua.
“Hoan nghênh đã đến siêu thị chung điểm, nhóm người người may mắn!” Một giọng nữ dịu dàng dễ nghe vang lên.
Một phụ nữ mặc trang phục hướng dẫn mua hàng đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người. Tiêu Lam có thể xác định, vào thời điểm cậu đánh giá siêu thị, căn bản không có nửa bóng người, cô gái này xuất hiện từ đâu?
Nụ cười của cô xinh đẹp mà lại cứng đờ, dùng ngữ khí nhiệt tình nói với bọn họ:
“Kế tiếp mọi người sẽ tham gia hoạt động trong siêu thị."
"Cách mỗi một giờ xin đến tập hợp tại quầy thu ngân, cũng dưới chứng kiến của Boss chọn các sản phẩm."
"Lựa chọn sản phẩm không phù hợp quy phạm, hoặc không lựa chọn sẽ bị trừng phạt."
“Chúc các ngài chơi vui vẻ!”
Cô gái hướng dẫn mua hàng hướng về mọi người khom người chào, rồi định rời đi.
“Chờ một chút!” người đàn ông trung niên hói đầu vội vàng ngăn cô ta lại, “Các người rốt cuộc là đang làm gì? Quay tiết mục hay là giở trò đùa dai? Một cú điện thoại của tôi là trên dưới mấy trăm vạn, thật sự không có hứng thú chơi với các người.”
Cô gái hướng dẫn mua hàng vẫn giữ nụ cười cứng đờ kia như cũ: "Nơi đây là Thế Giới Hàng Lâm, các người đều là người may mắn được lựa chọn."
"Cái thứ quỷ gì, ông đây bây giờ phải đi!" Tên lưu manh đeo dây xích vàng cực kì bực bội, thoạt nhìn hắn rất hung dữ nhưng thật ra lại sợ nhất loại chuyện thần thần quỷ quỷ này. Hiện tại tinh thần hắn đã căng chặt tới cực hạn, trực tiếp tiến lên móc một cái đã bắt được cánh tay của cô gái hướng dẫn mua hàng.
Cô hướng dẫn mua hàng vẫn cứ lặp lại: “Các người đều là người may mắn……”
Lưu manh xích vàng thô bạo đánh gãy lời cô ta, rống to: “Cái ȶɦασ! Cảnh cáo mày đừng có chơi kiểu này với ông nữa!”
cô gái hướng dẫn mua hàng vẫn cứ quỷ dị mà cứng đờ cười, từ lúc vừa xuất hiện đến khắc này, một chút ít thay đổi cũng không có. Tiêu Lam cảm thấy tình huống không đúng, vội vàng mở miệng ngăn cản dây xích vàng: “Anh bình tĩnh một chút.....”
Lời nói còn chưa nói xong, dây xích vàng đã tát một cái về phía cô gái hướng dẫn, thân thể của cô ta trực tiếp bay ra ngoài, đầu nặng nề mà đập lên tường, phát ra một tiếng trầm vang.
Thân thể cô gái hướng dẫn chậm rãi trượt xuống theo mặt tường, lưu lại một vết máu màu đỏ thẫm, cô ta vẫn nằm không nhúc nhích, ngực cũng đã không còn phập phồng, như là người ngẫu nhiên bị ngã.
“Tôi… tôi…… có dùng lực bao lớn đâu!” dây xích vàng nhìn tay của mình, không thể tin tưởng nói.
Mọi người lâm vào một mảnh trầm mặc, đột nhiên xuất hiện trò chơi và cô gái quỷ dị này đã làm người ta rất khó tiêu hóa. Hiện tại cô gái này đã chết, bọn họ còn có khả năng rời đi ư?
“Cô…… Cô ta cử động.” nữ sinh tóc ngắn chỉ vào cô gái hướng dẫn mua hàng trên mặt đất sinh tử không rõ.
Thì chợt thấy cô gái hướng dẫn mua hàng toàn thân co rút lên, đầu cô ta vẫn cứ rũ xuống, thân thể lại là tư thế nằm ngửa trên mặt đất nhúc nhích, dùng một loại động tác tứ chi đầy quỷ dị bò về phía dây xích vàng……
Dây xích vàng thấy tình thế không ổn, xoay người liền chạy, cô gái hướng dẫn mua hàng lại đẩy nhanh tốc độ hơn, trực tiếp nhào vào trên người hắn, tứ chi chặt chẽ mà giam cầm hắn.
Sau đó một màn làm da đầu người ta tê dại xuất hiện —— hai người thế nhưng dung hợp!
Như là chocolate cực nóng chậm rãi hòa tan thành một bãi. Tiếp theo, lại từ trong một bãi này chậm rãi bò ra một hình người —— mặc trang phục hướng dẫn mua hàng, nụ cười điềm mỹ mà lại cứng đờ.
Là cô gái hướng dẫn mua hàng!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lam dưới sự tức giận đem phong thư nhét vào bồn cầu mất rồi.
Lạc:……
—— toàn tan hát ——
Hết chương 1.