Ngu Ninh nói: “Trả điện thoại lại cho em.”
Trần Ni nhíu mày, có chút không vui: “Chị sẽ trả lại cho em sau khi đưa cho bộ phận kỹ thuật kiểm tra.”
Ngu Ninh giống như đã bị rút cạn sức lực.
Trần Ni lấy ra một bản hợp đồng đã được soạn thảo trước: “Em hãy ký bản hợp đồng giữ bí mật này trước đi.”
Ngu Ninh ngơ ngác nhìn bản hợp đồng, thậm chí không còn hơi sức để khóc.
Trần Ni đứng dậy tiến đến cạnh Ngu Ninh, nhét bút vào tay cô, nói: “Không phải là em đang cần tiền sao? Chỉ cần em ký thì công ty sẽ lập tức chuyển khoản một khoản tiền cho em, lúc đó em có thể chữa bệnh cho bà nội rồi.”
Bàn tay Ngu Ninh lạnh toát đến nỗi không thể cầm được bút. Cô đột nhiên đứng bật dậy, đẩy Trần Ni ra, quăng mạnh bút xuống sàn, sau đó cầm hợp đồng lên, xé nát rồi ném thẳng vào người Trần Ni. Cả người cô giống như đã sụp đổ: “Tôi không làm chuyện này. Rõ ràng tôi và nhóm trưởng đều là người bị hại, là do bọn họ bỏ thuốc hại nhóm trưởng, chúng ta có thể báo cảnh sát, thế nhưng bây giờ chị cũng đã biến thành kẻ hại người. Tôi không thừa nhận, người trong đoạn video đó không phải là ta. Chị Trần, chị thay đổi rồi, chị trở nên rất đáng sợ.”
Sau khi hét vào mặt Trần Ni, Ngu Ninh cắn răng, đẩy cửa rời đi, còn không quên đóng sầm cửa lại.
Ngu Ninh đi lướt qua người trợ lý đúng lúc đang mang trà đến. Lúc này, cửa phòng bị Trần Ni đẩy ra, trợ lý không tránh kịp nên đụng vào Trần Ni, làm cho toàn bộ nước trà bắn tung toé lên người.
Trần Ni vốn đang bực mình, lại cảm thấy mọi chuyện tồi tệ này xảy đến là do trợ lý của mình không giữ kỹ điện thoại. Chị ta tát thẳng vào mặt người trợ lý: “Đồ ăn hại, cút ngay cho tôi.”
Chậm trễ một lúc đã không thấy bóng dáng Ngu Ninh đâu nữa. Chỉ có điều Ngu Ninh cũng chưa rời khỏi công ty mà đang tìm đến phòng làm việc của Amy theo ký ức trong đầu.
Khi Trần Ni nói công ty có quy định, Ngu Ninh mới ý thức được một điều, e rằng Amy đang cố ý đợi cô, mà trợ lý của Trần Ni chắc chắn không thể đưa cho Amy điện thoại di động của cô được, bởi ai cũng biết Trần Ni và Amy có mâu thuẫn.
Vậy thì Amy đưa điện thoại cho cô, còn cố tình nói những lời khó nghe kia, rõ ràng là đang thăm dò, thăm dò xem cô đã cam chịu đồng ý hay là liều mình chống lại một phen, hoặc phải nói là có đầu óc để liều hay không.
Rõ ràng Amy không hề lo sợ có ai biết khi nói những lời kia với cô. Đầu tiên là chuyện này không liên quan gì đến Amy, trái lại chị ấy chỉ có ý muốn nhắc nhở Ngu Ninh. Tiếp theo là từ những gì Trần Ni vừa nói khi nãy, có thể phân tích ra được rằng chỗ dựa của hai người đã bất hoà. Điểm quan trọng nhất là nếu thật sự liên lụy đến công ty, Amy có thể nói là mình đang nói bừa. Đây đều là lời nói riêng với nhau nên không thể xem như chứng cứ được.
Thấy Ngu Ninh đến, trợ lý của Amy thì không hỏi han gì thêm mà dẫn cô đến trước cửa phòng làm việc của Amy, Sau khi gõ cửa, cô ấy đẩy cửa bước vào, thông báo: “Chị Amy, Ngu Ninh đến rồi.”
Amy nhìn thấy Ngu Ninh thì ra hiệu cho trợ lý đóng cánh cửa lại: “Còn may là cô không ngu lắm.”
Khuôn mặt của Ngu Ninh không có biểu cảm gì, lúc ở phòng làm việc của Trần Ni với bây giờ thì cô giống như hai con người khác hoàn toàn. Ngu Ninh nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của chị Amy.”
Amy chỉ vị trí đối diện. Đợi sau khi Ngu Ninh ngồi xuống, chị mới lấy một điếu thuốc ra hỏi: “Có để ý không?”
Ngu Ninh đáp: “Có.”
Amy không để bụng, dù cho ai trải qua chuyện như vậy cũng sẽ thay đổi tính tình. Chị bỏ điếu thuốc lá về chỗ cũ: “Điện thoại của em đâu?”
Sắc mặt của Ngu Ninh thay đổi, cô cắn răng nói: “Bị chị Trần lấy đi rồi.”
Amy chậc một tiếng, cũng không nói tin hay không tin, chỉ cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của Ngu Ninh rồi gọi đi ngay trước mặt của cô, không bao lâu sau đã có người nghe máy. Amy bật loa ngoài lên: “Ngu Ninh, suy nghĩ xong chưa?”
Giọng nói của Trần Ni ở đầu bên kia điện thoại có vẻ tức giận: “Amy, cô đừng không có rảnh rỗi kiếm chuyện nữa được không? Chuyện này là quyết định của cả công ty đấy, cô nhúng tay vào đây làm gì?”
Amy nhướng mày nhìn Ngu Ninh: “Tôi tìm cô nàng Ngu Ninh đáng thương cơ mà, sao điện thoại lại ở trong tay cô?”
Trần Ni cắn răng nói: “Cô cố tình nói cho Ngu Ninh những điều đó. Gây thêm phiền phức cho tôi thì có lợi ích gì cho cô?”
Amy cười lạnh một tiếng, trực tiếp ngắt máy rồi nhìn Ngu Ninh nói: “Có muốn hỏi gì không?”
Ngu Ninh yên lặng một lát mới nói: “Đoạn video đó lan truyền nhanh như vậy… Thôi bỏ đi, những chuyện này đã xảy ra rồi, em chỉ muốn biết một chuyện, nhóm trưởng đã bị người ta bỏ thuốc sao?”
Amy sửng sốt vì không ngờ rằng điều Ngu Ninh muốn hỏi lúc này lại là điều này: “Chị biết em muốn hỏi gì, chị chỉ có thể nói cho em rằng việc quay đoạn video đó không liên quan gì đến bọn chị.”
Trần Ni nhíu mày, có chút không vui: “Chị sẽ trả lại cho em sau khi đưa cho bộ phận kỹ thuật kiểm tra.”
Ngu Ninh giống như đã bị rút cạn sức lực.
Trần Ni lấy ra một bản hợp đồng đã được soạn thảo trước: “Em hãy ký bản hợp đồng giữ bí mật này trước đi.”
Ngu Ninh ngơ ngác nhìn bản hợp đồng, thậm chí không còn hơi sức để khóc.
Trần Ni đứng dậy tiến đến cạnh Ngu Ninh, nhét bút vào tay cô, nói: “Không phải là em đang cần tiền sao? Chỉ cần em ký thì công ty sẽ lập tức chuyển khoản một khoản tiền cho em, lúc đó em có thể chữa bệnh cho bà nội rồi.”
Bàn tay Ngu Ninh lạnh toát đến nỗi không thể cầm được bút. Cô đột nhiên đứng bật dậy, đẩy Trần Ni ra, quăng mạnh bút xuống sàn, sau đó cầm hợp đồng lên, xé nát rồi ném thẳng vào người Trần Ni. Cả người cô giống như đã sụp đổ: “Tôi không làm chuyện này. Rõ ràng tôi và nhóm trưởng đều là người bị hại, là do bọn họ bỏ thuốc hại nhóm trưởng, chúng ta có thể báo cảnh sát, thế nhưng bây giờ chị cũng đã biến thành kẻ hại người. Tôi không thừa nhận, người trong đoạn video đó không phải là ta. Chị Trần, chị thay đổi rồi, chị trở nên rất đáng sợ.”
Sau khi hét vào mặt Trần Ni, Ngu Ninh cắn răng, đẩy cửa rời đi, còn không quên đóng sầm cửa lại.
Ngu Ninh đi lướt qua người trợ lý đúng lúc đang mang trà đến. Lúc này, cửa phòng bị Trần Ni đẩy ra, trợ lý không tránh kịp nên đụng vào Trần Ni, làm cho toàn bộ nước trà bắn tung toé lên người.
Trần Ni vốn đang bực mình, lại cảm thấy mọi chuyện tồi tệ này xảy đến là do trợ lý của mình không giữ kỹ điện thoại. Chị ta tát thẳng vào mặt người trợ lý: “Đồ ăn hại, cút ngay cho tôi.”
Chậm trễ một lúc đã không thấy bóng dáng Ngu Ninh đâu nữa. Chỉ có điều Ngu Ninh cũng chưa rời khỏi công ty mà đang tìm đến phòng làm việc của Amy theo ký ức trong đầu.
Khi Trần Ni nói công ty có quy định, Ngu Ninh mới ý thức được một điều, e rằng Amy đang cố ý đợi cô, mà trợ lý của Trần Ni chắc chắn không thể đưa cho Amy điện thoại di động của cô được, bởi ai cũng biết Trần Ni và Amy có mâu thuẫn.
Vậy thì Amy đưa điện thoại cho cô, còn cố tình nói những lời khó nghe kia, rõ ràng là đang thăm dò, thăm dò xem cô đã cam chịu đồng ý hay là liều mình chống lại một phen, hoặc phải nói là có đầu óc để liều hay không.
Rõ ràng Amy không hề lo sợ có ai biết khi nói những lời kia với cô. Đầu tiên là chuyện này không liên quan gì đến Amy, trái lại chị ấy chỉ có ý muốn nhắc nhở Ngu Ninh. Tiếp theo là từ những gì Trần Ni vừa nói khi nãy, có thể phân tích ra được rằng chỗ dựa của hai người đã bất hoà. Điểm quan trọng nhất là nếu thật sự liên lụy đến công ty, Amy có thể nói là mình đang nói bừa. Đây đều là lời nói riêng với nhau nên không thể xem như chứng cứ được.
Thấy Ngu Ninh đến, trợ lý của Amy thì không hỏi han gì thêm mà dẫn cô đến trước cửa phòng làm việc của Amy, Sau khi gõ cửa, cô ấy đẩy cửa bước vào, thông báo: “Chị Amy, Ngu Ninh đến rồi.”
Amy nhìn thấy Ngu Ninh thì ra hiệu cho trợ lý đóng cánh cửa lại: “Còn may là cô không ngu lắm.”
Khuôn mặt của Ngu Ninh không có biểu cảm gì, lúc ở phòng làm việc của Trần Ni với bây giờ thì cô giống như hai con người khác hoàn toàn. Ngu Ninh nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của chị Amy.”
Amy chỉ vị trí đối diện. Đợi sau khi Ngu Ninh ngồi xuống, chị mới lấy một điếu thuốc ra hỏi: “Có để ý không?”
Ngu Ninh đáp: “Có.”
Amy không để bụng, dù cho ai trải qua chuyện như vậy cũng sẽ thay đổi tính tình. Chị bỏ điếu thuốc lá về chỗ cũ: “Điện thoại của em đâu?”
Sắc mặt của Ngu Ninh thay đổi, cô cắn răng nói: “Bị chị Trần lấy đi rồi.”
Amy chậc một tiếng, cũng không nói tin hay không tin, chỉ cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của Ngu Ninh rồi gọi đi ngay trước mặt của cô, không bao lâu sau đã có người nghe máy. Amy bật loa ngoài lên: “Ngu Ninh, suy nghĩ xong chưa?”
Giọng nói của Trần Ni ở đầu bên kia điện thoại có vẻ tức giận: “Amy, cô đừng không có rảnh rỗi kiếm chuyện nữa được không? Chuyện này là quyết định của cả công ty đấy, cô nhúng tay vào đây làm gì?”
Amy nhướng mày nhìn Ngu Ninh: “Tôi tìm cô nàng Ngu Ninh đáng thương cơ mà, sao điện thoại lại ở trong tay cô?”
Trần Ni cắn răng nói: “Cô cố tình nói cho Ngu Ninh những điều đó. Gây thêm phiền phức cho tôi thì có lợi ích gì cho cô?”
Amy cười lạnh một tiếng, trực tiếp ngắt máy rồi nhìn Ngu Ninh nói: “Có muốn hỏi gì không?”
Ngu Ninh yên lặng một lát mới nói: “Đoạn video đó lan truyền nhanh như vậy… Thôi bỏ đi, những chuyện này đã xảy ra rồi, em chỉ muốn biết một chuyện, nhóm trưởng đã bị người ta bỏ thuốc sao?”
Amy sửng sốt vì không ngờ rằng điều Ngu Ninh muốn hỏi lúc này lại là điều này: “Chị biết em muốn hỏi gì, chị chỉ có thể nói cho em rằng việc quay đoạn video đó không liên quan gì đến bọn chị.”
Danh sách chương