Trần Ni thấy vậy mới hỏi: "Cho chị nghe trước xem cô ta đã nói những gì với em?”
Ngu Ninh giống như bây giờ mới nhớ ra, nhanh chóng bật phần ghi âm lên rồi đưa cho Trần Ni mà chẳng hề cảnh giác gì: "Chị Trần, chị nghe đi."
Trần Ni nhận điện thoại từ tay Ngu Ninh, nghe xong thì nhíu mày lại rồi giữ luôn điện thoại một cách rất tự nhiên, hỏi: "Sao em đến đây trễ vậy?"
"Em đang tìm đoạn video kia." Ngu Ninh nhỏ giọng giải thích: "Bởi vì không thể tìm thấy đoạn video đó trên nhiều trang web. Còn mấy bình luận kia… chỉ toàn là lời bẩn thỉu. Chị Trần, em thật sự rất sợ, em không muốn thừa nhận chuyện này thay cho người khác."
Điều bây giờ Trần Ni muốn làm là trấn an tinh thần Ngu Ninh: "Em không muốn thì thôi. Chẳng qua chị thấy hơi tiếc những tài nguyên kia, không phải hiện tại em đang cần tiền sao?"
Bởi vì đã giữ điện thoại của Ngu Ninh nên Trần Ni nói chuyện không chút kiêng dè: "Hơn nữa đã có công ty làm hậu thuẫn cho em, cộng đồng mạng cũng rất dễ quên, cầm tiền xong thì em cứ vào phim trường quay phim. Đợi em quay phim xong, mọi chuyện cũng đã lắng xuống, còn ai nhớ đến những chuyện này nữa chứ?"
"Thật sao?" Ngu Ninh làm ra vẻ khó tin hỏi: "Vậy tại sao còn cần tìm người thay thế? Sao nhóm trưởng lại quay một video như vậy?"
Trần Ni thở dài, đáp: "Em ấy bị người ta bỏ thuốc."
Ngu Ninh bóc thanh sô cô la: "Ý của chị là nhóm trưởng bị người ta bỏ thuốc, không phải nguyện quay đoạn video đó? Vậy tại sao không báo cảnh sát, lại muốn tìm người thay mình thừa nhận chuyện này? Bọn họ đang làm chuyện phạm pháp mà."
Trần Ni cảm thấy bực dọc nhưng không để lộ thái độ khó chịu ra ngoài: "Mộng Khởi không giống như mấy em, gia thế của em ấy không cho phép xảy ra chuyện như vậy, em hiểu chưa? Nếu không tại sao ủy viên Triệu lại đồng ý bỏ tiền và tài nguyên đây?"
Ngu Ninh thốt ra tiếng hả: "Nhưng cô ấy là người bị hại, vì sao không báo cảnh sát chứ? Ngược lại còn muốn người khác chịu sự sỉ nhục này thay mình."
Trần Ni nhìn về phía Ngu Ninh nhưng không trả lời câu hỏi này, chỉ hỏi: "Đoạn ghi âm này em có cho người nào khác nghe chưa? Có bản sao lưu không?"
Ngu Ninh lắc đầu, giống như không hiểu sao Trần Ni lại hỏi như vậy.
Trần Ni bèn mở ngăn kéo, cất chiếc điện thoại của Ngu Ninh vào đó: "Em chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của công ty là được, những chuyện khác không nên hỏi nhiều."
Ngu Ninh theo bản năng muốn lấy lại điện thoại: "Điện thoại của em."
Trần Ni nghiêm mặt: "Em lén lút ghi âm, nếu như Amy biết chuyện này thì chị không thể bảo vệ cho em được đâu."
Ngu Ninh mờ mịt nhìn Trần Ni, giống như đang cảm thấy Trần Ni rất xa lạ: "Nhưng chị ta đã nói xấu chị."
"Công ty có quy định, không chấp nhận hành vi ghi âm dù là bất kỳ tình huống gì, em đã quên rồi sao?" Trần Ni nói tiếp: "Chị chỉ muốn tốt cho em thôi. Được rồi, em về ký túc xá đi, mấy ngày nay em đừng ra khỏi cửa, cũng đừng lên mạng."
Ngu Ninh như đã ý thức được điều gì, tại thời điểm này mọi thắc mắc dường như đều được giải đáp. Đôi mắt cô đỏ hoe: “Chị Trần, chị đã đồng ý mà, chị bảo em không chịu thì….”
Trên mặt Trần Ni đã hiện lên nét phiền chán: “Đây là quyết định của công ty, chị có thể làm khác đi sao? Chị chỉ có thể giúp em tranh thủ nhiều tài nguyên hơn mà thôi.”
Ngu Ninh tức giận còn mang theo sự tuyệt vọng: “Em không muốn, em không cần những tài nguyên đó, em…”
“Được rồi.” Trần Ni cắt lời Ngu Ninh, nói: “Chị đã nói là sẽ giúp em. Mấy tháng sau tác phẩm của em xuất hiện, khi đó sẽ không còn ai nhớ tới chuyện này nữa đâu. Hơn nữa tai tiếng cũng là tiếng. Đến lúc em nổi tiếng rồi chị sẽ tìm cách xóa bỏ vết nhơ này cho em.”
Cả người Ngu Ninh run rẩy, cô nói: “Nhưng tại sao lại bắt em phải thừa nhận chuyện mà mình không hề làm cơ chứ?”
Trần Ni đã không còn kiên nhẫn, thế nhưng giọng điệu vẫn rất ôn hoà: “Chị cũng không còn cách nào khác. Có điều em cứ yên tâm, chị là người đại diện của em, em nghe lời chị đi, chị còn có thể hại em sao? Số tài nguyên mà công ty đền bù, đến cả những nữ minh tinh tuyến hai cũng phải ghen tỵ đấy.”
Ngu Ninh lặng im nhìn về phía Trần Ni.
Trần Ni không hiểu tại sao lại cảm thấy chột dạ một cách hiếm thấy, thế nhưng liền nghĩ đến Sở Mông đã cứu con gái mình. Sở Mông và Ngu Ninh cùng đi trên một con đường, có Ngu Ninh xuất sắc hơn hẳn, Sở Mông sẽ rất khó nổi tiếng: “Em thành thật về ký túc xá đi. Chị cũng muốn nhắc nhở em, em nghĩ Amy thật sự tốt bụng sao? Cô ta chỉ đang lợi dụng em thôi.”
Ngu Ninh ngẩn ngơ, lẩm bẩm: “Tại sao lại là em chứ? Em, em chỉ muốn kiếm tiền để chữa bệnh cho người thân của mình…”
Trần Ni mang vẻ mặt chỉ muốn tốt cho đối phương, thành khẩn nói: “Bây giờ em chỉ có thể dựa vào chị thôi. Chị là người đại diện của em, chắc chắn chị sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi cho em đâu.”
Ngu Ninh giống như bây giờ mới nhớ ra, nhanh chóng bật phần ghi âm lên rồi đưa cho Trần Ni mà chẳng hề cảnh giác gì: "Chị Trần, chị nghe đi."
Trần Ni nhận điện thoại từ tay Ngu Ninh, nghe xong thì nhíu mày lại rồi giữ luôn điện thoại một cách rất tự nhiên, hỏi: "Sao em đến đây trễ vậy?"
"Em đang tìm đoạn video kia." Ngu Ninh nhỏ giọng giải thích: "Bởi vì không thể tìm thấy đoạn video đó trên nhiều trang web. Còn mấy bình luận kia… chỉ toàn là lời bẩn thỉu. Chị Trần, em thật sự rất sợ, em không muốn thừa nhận chuyện này thay cho người khác."
Điều bây giờ Trần Ni muốn làm là trấn an tinh thần Ngu Ninh: "Em không muốn thì thôi. Chẳng qua chị thấy hơi tiếc những tài nguyên kia, không phải hiện tại em đang cần tiền sao?"
Bởi vì đã giữ điện thoại của Ngu Ninh nên Trần Ni nói chuyện không chút kiêng dè: "Hơn nữa đã có công ty làm hậu thuẫn cho em, cộng đồng mạng cũng rất dễ quên, cầm tiền xong thì em cứ vào phim trường quay phim. Đợi em quay phim xong, mọi chuyện cũng đã lắng xuống, còn ai nhớ đến những chuyện này nữa chứ?"
"Thật sao?" Ngu Ninh làm ra vẻ khó tin hỏi: "Vậy tại sao còn cần tìm người thay thế? Sao nhóm trưởng lại quay một video như vậy?"
Trần Ni thở dài, đáp: "Em ấy bị người ta bỏ thuốc."
Ngu Ninh bóc thanh sô cô la: "Ý của chị là nhóm trưởng bị người ta bỏ thuốc, không phải nguyện quay đoạn video đó? Vậy tại sao không báo cảnh sát, lại muốn tìm người thay mình thừa nhận chuyện này? Bọn họ đang làm chuyện phạm pháp mà."
Trần Ni cảm thấy bực dọc nhưng không để lộ thái độ khó chịu ra ngoài: "Mộng Khởi không giống như mấy em, gia thế của em ấy không cho phép xảy ra chuyện như vậy, em hiểu chưa? Nếu không tại sao ủy viên Triệu lại đồng ý bỏ tiền và tài nguyên đây?"
Ngu Ninh thốt ra tiếng hả: "Nhưng cô ấy là người bị hại, vì sao không báo cảnh sát chứ? Ngược lại còn muốn người khác chịu sự sỉ nhục này thay mình."
Trần Ni nhìn về phía Ngu Ninh nhưng không trả lời câu hỏi này, chỉ hỏi: "Đoạn ghi âm này em có cho người nào khác nghe chưa? Có bản sao lưu không?"
Ngu Ninh lắc đầu, giống như không hiểu sao Trần Ni lại hỏi như vậy.
Trần Ni bèn mở ngăn kéo, cất chiếc điện thoại của Ngu Ninh vào đó: "Em chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của công ty là được, những chuyện khác không nên hỏi nhiều."
Ngu Ninh theo bản năng muốn lấy lại điện thoại: "Điện thoại của em."
Trần Ni nghiêm mặt: "Em lén lút ghi âm, nếu như Amy biết chuyện này thì chị không thể bảo vệ cho em được đâu."
Ngu Ninh mờ mịt nhìn Trần Ni, giống như đang cảm thấy Trần Ni rất xa lạ: "Nhưng chị ta đã nói xấu chị."
"Công ty có quy định, không chấp nhận hành vi ghi âm dù là bất kỳ tình huống gì, em đã quên rồi sao?" Trần Ni nói tiếp: "Chị chỉ muốn tốt cho em thôi. Được rồi, em về ký túc xá đi, mấy ngày nay em đừng ra khỏi cửa, cũng đừng lên mạng."
Ngu Ninh như đã ý thức được điều gì, tại thời điểm này mọi thắc mắc dường như đều được giải đáp. Đôi mắt cô đỏ hoe: “Chị Trần, chị đã đồng ý mà, chị bảo em không chịu thì….”
Trên mặt Trần Ni đã hiện lên nét phiền chán: “Đây là quyết định của công ty, chị có thể làm khác đi sao? Chị chỉ có thể giúp em tranh thủ nhiều tài nguyên hơn mà thôi.”
Ngu Ninh tức giận còn mang theo sự tuyệt vọng: “Em không muốn, em không cần những tài nguyên đó, em…”
“Được rồi.” Trần Ni cắt lời Ngu Ninh, nói: “Chị đã nói là sẽ giúp em. Mấy tháng sau tác phẩm của em xuất hiện, khi đó sẽ không còn ai nhớ tới chuyện này nữa đâu. Hơn nữa tai tiếng cũng là tiếng. Đến lúc em nổi tiếng rồi chị sẽ tìm cách xóa bỏ vết nhơ này cho em.”
Cả người Ngu Ninh run rẩy, cô nói: “Nhưng tại sao lại bắt em phải thừa nhận chuyện mà mình không hề làm cơ chứ?”
Trần Ni đã không còn kiên nhẫn, thế nhưng giọng điệu vẫn rất ôn hoà: “Chị cũng không còn cách nào khác. Có điều em cứ yên tâm, chị là người đại diện của em, em nghe lời chị đi, chị còn có thể hại em sao? Số tài nguyên mà công ty đền bù, đến cả những nữ minh tinh tuyến hai cũng phải ghen tỵ đấy.”
Ngu Ninh lặng im nhìn về phía Trần Ni.
Trần Ni không hiểu tại sao lại cảm thấy chột dạ một cách hiếm thấy, thế nhưng liền nghĩ đến Sở Mông đã cứu con gái mình. Sở Mông và Ngu Ninh cùng đi trên một con đường, có Ngu Ninh xuất sắc hơn hẳn, Sở Mông sẽ rất khó nổi tiếng: “Em thành thật về ký túc xá đi. Chị cũng muốn nhắc nhở em, em nghĩ Amy thật sự tốt bụng sao? Cô ta chỉ đang lợi dụng em thôi.”
Ngu Ninh ngẩn ngơ, lẩm bẩm: “Tại sao lại là em chứ? Em, em chỉ muốn kiếm tiền để chữa bệnh cho người thân của mình…”
Trần Ni mang vẻ mặt chỉ muốn tốt cho đối phương, thành khẩn nói: “Bây giờ em chỉ có thể dựa vào chị thôi. Chị là người đại diện của em, chắc chắn chị sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi cho em đâu.”
Danh sách chương