Tất cả mọi người đều ồn ào nên.
Nếu ban đầu chỉ là phỏng đoán, thì những gì Vệ Uyển nói bây giờ chứng tỏ Túc Bảo là một đứa trẻ chuyên gây rối.
Nhìn xem, gia đình tốt đẹp ban đầu cũng bị nó phá thành thế này.
Mọi người đều nhìn Vệ Uyển và Hạnh Hân một cách đầy thương cảm, cảm thấy rằng họ thật quá đáng thương…
Hạnh Hân vẫn khóc, lăn lộn trên mặt đất, tiếng càng to hơn.
Tô Tử Lâm cực kỳ xấu hổ, anh ta tiến lên chộp lấy Hạnh Hân rời đi.
Vệ Uyển vội vàng đuổi theo, tát anh một cái: “Anh đang làm gì vậy! Anh để con bé xuống!”
Tô Tử Lâm sắc mặt đỏ bừng, anh không giỏi nói chuyện, lúc tức giận chỉ có thể thốt ra hai chữ: “Câm miệng!”
Anh ta tiến lên nắm lấy tay Vệ Uyển, nghiến răng nói: “Đi theo tôi!”
Vệ Uyển vung tay ra khỏi anh, giọng nói hùng hồn: “Tôi không đi!”
Thấy ba mẹ cái nhau, Hạnh Hân thậm chí còn lăn lộn mãnh liệt hơn, gào khóc suýt thủng màng nhĩ.
Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Đi lấy đoạn camera giám sát tới đây.”
Vệ Uyển nhất thời sửng sốt….
Cô ta tức giận đến phát run, còn muốn kiểm tra camera giám sát?
Họ thực sự muốn ép Hạnh Hân đến chết sao?
Vệ Uyển bật khóc, nghẹn ngào nói: “Anh không cần kiểm tra! Chúng tôi đi là được!”
Nói rồi muốn đến ôm Hạnh Hân đi nhưng Hạnh Hân không chịu, thế là một lớn một nhỏ ôm nhau gào khóc trên mặt đất.
Hạnh Hân bật khóc, Vệ Uyển đau lòng gạt nước mắt, bộ dạng như bị bắt nạt thảm hại…
Mọi người nhìn họ đầy thương hại….
Bà của Hạnh Hân không ngừng rên rỉ: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Trẻ con đánh nhau chút là chuyện bình thường mà!”
“Ôi, ông bà đừng giận! Chuyện nhỏ này có cần nghiêm trọng như vậy không?”
Bà mỉm cười khuyên bảo, hoàn toàn quên mất mình là kẻ đằng sau gieo rắc bất hoà.
Tô Nhất Trần phớt lờ bà ta.
Nhiếp quản gia vội vàng đưa tới một chiếc USB, nói: “Tiên sinh, giám sát đã được đưa tới, anh có muốn kiểm tra không?”
Không ngờ Tô Nhất Trần lại hất cắm lên, lạnh lùng lên: “Mở màn chiếu lên đi.”
Vệ Uyển sững sờ thốt lên: “Các người….sao các người có thể làm như vậy?”
Tô Nhất Trần cười lạnh: “Không phải nói Hạnh Hân không đánh người sao? Vậy thì sợ cái gì chứ?”
Vệ Uyển: “…”
Màn chiếu nhanh chóng được bật lên, những gì xảy ra tại đây từ từ hiện ra trên màn hình.
Trong đoạn giám sát, Túc Bảo đang chia bánh, Tô Tử Chiến ngoảnh mặt từ chối.
Nếu ban đầu chỉ là phỏng đoán, thì những gì Vệ Uyển nói bây giờ chứng tỏ Túc Bảo là một đứa trẻ chuyên gây rối.
Nhìn xem, gia đình tốt đẹp ban đầu cũng bị nó phá thành thế này.
Mọi người đều nhìn Vệ Uyển và Hạnh Hân một cách đầy thương cảm, cảm thấy rằng họ thật quá đáng thương…
Hạnh Hân vẫn khóc, lăn lộn trên mặt đất, tiếng càng to hơn.
Tô Tử Lâm cực kỳ xấu hổ, anh ta tiến lên chộp lấy Hạnh Hân rời đi.
Vệ Uyển vội vàng đuổi theo, tát anh một cái: “Anh đang làm gì vậy! Anh để con bé xuống!”
Tô Tử Lâm sắc mặt đỏ bừng, anh không giỏi nói chuyện, lúc tức giận chỉ có thể thốt ra hai chữ: “Câm miệng!”
Anh ta tiến lên nắm lấy tay Vệ Uyển, nghiến răng nói: “Đi theo tôi!”
Vệ Uyển vung tay ra khỏi anh, giọng nói hùng hồn: “Tôi không đi!”
Thấy ba mẹ cái nhau, Hạnh Hân thậm chí còn lăn lộn mãnh liệt hơn, gào khóc suýt thủng màng nhĩ.
Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Đi lấy đoạn camera giám sát tới đây.”
Vệ Uyển nhất thời sửng sốt….
Cô ta tức giận đến phát run, còn muốn kiểm tra camera giám sát?
Họ thực sự muốn ép Hạnh Hân đến chết sao?
Vệ Uyển bật khóc, nghẹn ngào nói: “Anh không cần kiểm tra! Chúng tôi đi là được!”
Nói rồi muốn đến ôm Hạnh Hân đi nhưng Hạnh Hân không chịu, thế là một lớn một nhỏ ôm nhau gào khóc trên mặt đất.
Hạnh Hân bật khóc, Vệ Uyển đau lòng gạt nước mắt, bộ dạng như bị bắt nạt thảm hại…
Mọi người nhìn họ đầy thương hại….
Bà của Hạnh Hân không ngừng rên rỉ: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Trẻ con đánh nhau chút là chuyện bình thường mà!”
“Ôi, ông bà đừng giận! Chuyện nhỏ này có cần nghiêm trọng như vậy không?”
Bà mỉm cười khuyên bảo, hoàn toàn quên mất mình là kẻ đằng sau gieo rắc bất hoà.
Tô Nhất Trần phớt lờ bà ta.
Nhiếp quản gia vội vàng đưa tới một chiếc USB, nói: “Tiên sinh, giám sát đã được đưa tới, anh có muốn kiểm tra không?”
Không ngờ Tô Nhất Trần lại hất cắm lên, lạnh lùng lên: “Mở màn chiếu lên đi.”
Vệ Uyển sững sờ thốt lên: “Các người….sao các người có thể làm như vậy?”
Tô Nhất Trần cười lạnh: “Không phải nói Hạnh Hân không đánh người sao? Vậy thì sợ cái gì chứ?”
Vệ Uyển: “…”
Màn chiếu nhanh chóng được bật lên, những gì xảy ra tại đây từ từ hiện ra trên màn hình.
Trong đoạn giám sát, Túc Bảo đang chia bánh, Tô Tử Chiến ngoảnh mặt từ chối.
Danh sách chương