Và mỗi lần bé cố gắng giải thích, thì sẽ nhận được một cái tát từ ba mình.
Dần dần, Túc Bảo đã quen với điều đó, quen với việc mọi người nhìn bé với ánh mắt nghi ngờ và ghê tởm, quen với việc không giải thích, không nói chuyện.
Nhưng lần này thì khác, bé không muốn ông ngoại và cậu hiểu lầm…..
Túc Bảo lấy hết can đảm nói một cách chắc chắn:
“Vừa rồi con đang cắt bánh ngọt thì chị Hạnh Hân đột nhiên chạy tới, sau đó chị ấy túm lấy váy Túc Bảo, còn đánh Túc Bảo nữa, nên Túc Bảo mới tức giận đẩy chị ấy một cái.”
Sau khi Túc Bảo nói xong, mặc dù từ vựng không tốt lắm, nhưng logic của sư việc đã được sắp xếp rõ ràng.
Tô Tử Chiến nhìn Túc Bảo, một người em gái ít nói như vậy, cắn môi, nước mắt lưng tròng nhưng cố chấp không chịu khóc.
Vì lý do nào đó, cậu không thể ngồi yên.
Cậu đứng dậy kéo Túc Bảo qua một bên, nói: “Không liên quan đến Túc Bảo, em ấy không có làm gì cả.”
Tô Tử Chiến nhìn Hạnh Hân đang lăn lộn trên mặt đất, lạnh lùng nói:
“Hạnh Hân đột nhiên chạy ra túm lấy váy của Túc Bảo, Túc Bảo mới đẩy nó.”
Sau đó, anh ta nhìn Tuyết Nhi: “Về phần Túc Bảo nói để cho em né qua một bên thì không có nói thêm gì nữa.”
“Tuy rằng câu nói đó có vẻ như có nghĩa bảo Tuyết Nhi qua chỗ khác nhưng Túc Bảo thực sự không nói ‘cút đi’.”
Tô Tử Chiến sắc mặt nghiêm nghị, mặt không đỏ, tim không dập dõng dạc nói.
Bọn nhỏ ngây người.
Tuyết Nhi đỏ mặt, khóc trong vòng tay của mẹ.
Mọi người nhìn Tuyết Nhi, rồi nhìn Hạnh Hân, nhưng Tuyết Nhi lại không nói gì.
Nhưng liên quan đến Hạnh Hân, đó phải là lỗi của Túc Bảo.
Hãy nhìn xem con bé đang khóc lóc! Hạnh Hân cứ nói đó là váy của cô bé, làm sao đứa trẻ có thể nằm khóc thảm thiết như vậy.
Mọi người đều không tin lời Tô Tử Chiến nói, Hạnh Hân giật váy Túc Bảo là có ý gì!
Nghe những gì Tô Tử Chiến nói, ông cụ Tô và Tô Nhất Trần đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, quả nhiên là Hạnh Hân là người ra ta trước.
Vệ Uyển chất vấn: “Ý con là gì chứ, là Hạnh Hân đã đánh người trước? Hạnh Hân bình thường chỉ hơi kiêu ngạo, nhưng con bé sẽ không đánh người.”
Ông cụ Tô tức giận nói: “ Nó có đánh người hay không, cô còn không biết sao?”
Ông nhìn Vệ Uyển, nói với khuôn mặt lạnh lùng: “Đưa nó về”
Ông Tô đã kiềm chế bản thân để không chỉ trích Vệ Uyển trước mặt người ngoài.
Tuy nhiên, Vệ Uyển lại không cảm kích, cô ta cảm thấy ông già quá thiên vị, chính Túc Bảo đã đẩy Hạnh Hân, nhưng sau đó lại che chắn cho nó!
Vệ Uyển đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ba, con nên biết cái gì chứ? Con chỉ biết rằng sau khi Túc Bảo đến, tất cả các người đều nhắm vào Hạnh Hân! Hạnh Hân căn bản không phải người như vậy! Là các người đã ép một đứa trẻ trở thành như vậy, Hạnh Hân đã làm cái gì sai chứ?”
Đôi mắt của Vệ Uyển đỏ hoe, cô chỉ có thể nói với Hạnh Hân: “Bảo bối, chúng ta quay về trước đi…
Dần dần, Túc Bảo đã quen với điều đó, quen với việc mọi người nhìn bé với ánh mắt nghi ngờ và ghê tởm, quen với việc không giải thích, không nói chuyện.
Nhưng lần này thì khác, bé không muốn ông ngoại và cậu hiểu lầm…..
Túc Bảo lấy hết can đảm nói một cách chắc chắn:
“Vừa rồi con đang cắt bánh ngọt thì chị Hạnh Hân đột nhiên chạy tới, sau đó chị ấy túm lấy váy Túc Bảo, còn đánh Túc Bảo nữa, nên Túc Bảo mới tức giận đẩy chị ấy một cái.”
Sau khi Túc Bảo nói xong, mặc dù từ vựng không tốt lắm, nhưng logic của sư việc đã được sắp xếp rõ ràng.
Tô Tử Chiến nhìn Túc Bảo, một người em gái ít nói như vậy, cắn môi, nước mắt lưng tròng nhưng cố chấp không chịu khóc.
Vì lý do nào đó, cậu không thể ngồi yên.
Cậu đứng dậy kéo Túc Bảo qua một bên, nói: “Không liên quan đến Túc Bảo, em ấy không có làm gì cả.”
Tô Tử Chiến nhìn Hạnh Hân đang lăn lộn trên mặt đất, lạnh lùng nói:
“Hạnh Hân đột nhiên chạy ra túm lấy váy của Túc Bảo, Túc Bảo mới đẩy nó.”
Sau đó, anh ta nhìn Tuyết Nhi: “Về phần Túc Bảo nói để cho em né qua một bên thì không có nói thêm gì nữa.”
“Tuy rằng câu nói đó có vẻ như có nghĩa bảo Tuyết Nhi qua chỗ khác nhưng Túc Bảo thực sự không nói ‘cút đi’.”
Tô Tử Chiến sắc mặt nghiêm nghị, mặt không đỏ, tim không dập dõng dạc nói.
Bọn nhỏ ngây người.
Tuyết Nhi đỏ mặt, khóc trong vòng tay của mẹ.
Mọi người nhìn Tuyết Nhi, rồi nhìn Hạnh Hân, nhưng Tuyết Nhi lại không nói gì.
Nhưng liên quan đến Hạnh Hân, đó phải là lỗi của Túc Bảo.
Hãy nhìn xem con bé đang khóc lóc! Hạnh Hân cứ nói đó là váy của cô bé, làm sao đứa trẻ có thể nằm khóc thảm thiết như vậy.
Mọi người đều không tin lời Tô Tử Chiến nói, Hạnh Hân giật váy Túc Bảo là có ý gì!
Nghe những gì Tô Tử Chiến nói, ông cụ Tô và Tô Nhất Trần đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, quả nhiên là Hạnh Hân là người ra ta trước.
Vệ Uyển chất vấn: “Ý con là gì chứ, là Hạnh Hân đã đánh người trước? Hạnh Hân bình thường chỉ hơi kiêu ngạo, nhưng con bé sẽ không đánh người.”
Ông cụ Tô tức giận nói: “ Nó có đánh người hay không, cô còn không biết sao?”
Ông nhìn Vệ Uyển, nói với khuôn mặt lạnh lùng: “Đưa nó về”
Ông Tô đã kiềm chế bản thân để không chỉ trích Vệ Uyển trước mặt người ngoài.
Tuy nhiên, Vệ Uyển lại không cảm kích, cô ta cảm thấy ông già quá thiên vị, chính Túc Bảo đã đẩy Hạnh Hân, nhưng sau đó lại che chắn cho nó!
Vệ Uyển đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ba, con nên biết cái gì chứ? Con chỉ biết rằng sau khi Túc Bảo đến, tất cả các người đều nhắm vào Hạnh Hân! Hạnh Hân căn bản không phải người như vậy! Là các người đã ép một đứa trẻ trở thành như vậy, Hạnh Hân đã làm cái gì sai chứ?”
Đôi mắt của Vệ Uyển đỏ hoe, cô chỉ có thể nói với Hạnh Hân: “Bảo bối, chúng ta quay về trước đi…
Danh sách chương