Túc Bảo muốn tặng quà cho chị gái, đó là bức tranh do bé tự vẽ, trên đó có cầu vồng rất đẹp, các bạn nhỏ nắm tay nhau chơi đùa.

“Chị.” Túc Bảo do dự gọi một tiếng.

Hạnh Hân thô bạo mở cửa, nếm con búp bê bị đập nát vào người bé: “Cút đi, mau cút đi.”

Túc Bảo yên lặng thu lại bức tranh trong tay.

Ông Tô nén giận dạy bảo: “Hạnh Hân, em gái tặng quà cho con là muốn làm bạn với con, con đẩy em ra là sai rồi.”

Hạnh Hân rất hay quấy khóc, hễ mẹ nói nặng lời một chút là khóc lóc ầm ĩ cả lên.

Quả nhiên, Hạnh Hân lập tức òa khóc, giậm chân hét lớn: “Con không muốn!”

Túc Bảo lấy hết dũng khí đưa bức tranh cho Hạnh Hân: “Chị, chị đừng khóc, đây là quà của Túc Bảo…”

Hạnh Hân nhìn bức tranh trong tay, đẩy bé ra: “Ai muốn chứ, cút ra ngoài!”

Vợ của Tô Tử Lâm là Vệ Uyển nghe thấy động tĩnh, vội nói: “Hạnh Hân, đừng nháo!”

Nói xong, cô quay sang nói: “Ba, Hạnh Hân còn nhỏ …”

Ông cụ Tô khiển trách: “Còn nhỏ mới phải dạy, câu này ba đã nói không dưới một lần rồi. Thế mà con xem con dạy con như thế nào? Còn nhỏ đã kiêu ngạo như vậy, lớn lên làm sao tồn tại được trong cái xã hội này?”

Vệ Uyển cúi đầu: “Con biết rồi thưa ba.”

Tô lão gia tức giận dẫn Túc Bảo đi.

Thấy ông nội phớt lờ bỏ đi, Hạnh Hân càng khóc dữ hơn, chạy vào phòng, đưa tay hất mọi thứ trên bàn xuống đất.

Trong lòng Vệ Uyển cũng rất khó chịu, cảm thấy lão nhân gia nói năng quá nặng lời.

Con mình tự mình dạy được, hà cớ gì phải để người khác dạy?

Cho dù đây là ông nội của đứa trẻ cũng không được!

Mặc dù Tô lão gia và Tô phu nhân rất tôn trọng Vệ Uyển, họ hầu như không can thiệp vào việc nhà của cô.

Ngày thường Vệ Uyển cũng rất hiếu thảo với họ, bưng trà rót nước, lễ lạt còn dành thời gian mua quà, chắc cũng khó có người con dâu nào tốt hơn cô?

Cô có quan niệm về vấn đề con cái, trai nghèo gái giàu, quan niệm của cô có gì sai.

Hạnh Hân là cháu gái nhỏ của nhà họ Tô, sau này không cần làm gì cũng có thể sống tốt, tuổi còn trẻ như vậy tại sao phải học cách tồn tại trong xã hội, nếu có thể sống một cuộc sống hạnh phúc không phải tốt hơn sao??

Vệ Uyển bước vào phòng, thuận miệng dỗ dành Hạnh Hân: “Được rồi, Hân Hân, bảo bối, đừng khóc…”

Hân Hân càng khóc to hơn: “Không cho, không cho.”

Vệ Uyển: ” Được, được …”

**

Ông cụ Tô đưa Túc Bảo trở về phòng, con vẹt nhìn thấy Túc Bảo quay lại, nó đập cánh muốn bay qua nhưng lại bị sợi day ở chân giữ lại.

Túc Bảo an ủi: “Tiểu Ngũ, ngoan, chờ cậu làm xong một gian phòng cho em, chị sẽ cho em ra ngoài.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện