Hân Hân nghe đến đây lập tức mất bình tĩnh: “Con không! Con muốn cả hai!”
Con bé nói xong không quay đầu lại, chạy vào trang viên.
Em cái gì mà em, Hạnh Hân không muốn đưa cho ai cả!
Tất cả đồ chơi là của Hạnh Hân!
Người phụ nữ bất đắc dĩ, cũng không thể làm gì được, quay đầu lại nói với cậu bé đang chập chững phía sau: “Tô Tử Tích, nhanh lên, em gái đang đợi ở nhà.”
Ai ngờ Tô Tử Tích cũng bĩu môi, nói:
“Con cũng không muốn có thêm em gái.”
Cậu có một cô em gái đã rất phiền phức rồi, Hạnh Hân luôn giành lấy đồ của cậu, ném đồ chơi của cậu.
Tô Tử Tích không muốn có thêm một em gái nữa!
Sau khi nói xong, cậu cũng chạy nhanh vào nhà.
Hạnh Hân chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.
Lúc này, đồng hồ của đeo tay của Hạnh Hân reo lên, trên đó hiện chữ ‘Bà’.
“Con chào bà ngoại.” Giọng điệu của Hạnh Hân vẫn có chút không vui.
Người bà ở phía đối diện hỏi: “Ai đã chọc cho công chúa nhỏ của chúng ta không vui vậy?”
Hạnh Hân bĩu môi, nói: “Mẹ bảo con đưa búp bê cho em gái, nhưng con không muốn!”
Đầu bên kia điện thoại, bà lão đảo mắt hỏi: “Là em gái mới của con sao?”
Túc Bảo bị chính cha ruột của mình đánh,
Tô lão gia cùng anh em nhà họ Tô đều chạy tới Nam
Thành… chuyện này đều đã đến tai bà.
Hạnh Hân gật đầu nói: “Đúng ạ!”
Cô nhìn hai con búp bê trong tay không nỡ bỏ xuống.
Cô cũng muốn tặng cho em gái, nhưng cả hai cô đều thích, tự dưng lại không muốn đưa cho em nữa.
Nhưng bà ngoại bên kia điện thoại lại nói: “Hạnh Hân, em gái mới về nhà, con không phải là tiểu công
chúa duy nhất, sau này ông nội, chú, bác của con sẽ không đối xử tốt với mình con nữa.”
Hạnh Hân còn nhỏ, lập tức phản bác lại: “Bà ngoại, bà nói bậy!”
“Bà ngoại nói bậy với con làm gì?
Trước kia trong nhà chỉ có mình con, bây giờ lại thêm một đứa em gái, con bây giờ còn không phải
cho con bé búp bê của mình sao?
Bon họ đều yêu thích em gái của con, sẽ không còn thương con nữa….”
Hạnh Hân bật khóc, vội vàng cúp điện thoại.
Cô chộp lấy con búp bê và ném nó xuống đất.
Không cho thì không cho, kể cả làm nát con búp bê cô cũng không cho!
Ngoài cửa, Túc Bảo lấy hết dũng khí gõ cửa phòng Hạnh Hân.
Hóa ra vừa rồi bé đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được chị về, nhưng chị vừa về, liền trở về phòng.
Con bé nói xong không quay đầu lại, chạy vào trang viên.
Em cái gì mà em, Hạnh Hân không muốn đưa cho ai cả!
Tất cả đồ chơi là của Hạnh Hân!
Người phụ nữ bất đắc dĩ, cũng không thể làm gì được, quay đầu lại nói với cậu bé đang chập chững phía sau: “Tô Tử Tích, nhanh lên, em gái đang đợi ở nhà.”
Ai ngờ Tô Tử Tích cũng bĩu môi, nói:
“Con cũng không muốn có thêm em gái.”
Cậu có một cô em gái đã rất phiền phức rồi, Hạnh Hân luôn giành lấy đồ của cậu, ném đồ chơi của cậu.
Tô Tử Tích không muốn có thêm một em gái nữa!
Sau khi nói xong, cậu cũng chạy nhanh vào nhà.
Hạnh Hân chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.
Lúc này, đồng hồ của đeo tay của Hạnh Hân reo lên, trên đó hiện chữ ‘Bà’.
“Con chào bà ngoại.” Giọng điệu của Hạnh Hân vẫn có chút không vui.
Người bà ở phía đối diện hỏi: “Ai đã chọc cho công chúa nhỏ của chúng ta không vui vậy?”
Hạnh Hân bĩu môi, nói: “Mẹ bảo con đưa búp bê cho em gái, nhưng con không muốn!”
Đầu bên kia điện thoại, bà lão đảo mắt hỏi: “Là em gái mới của con sao?”
Túc Bảo bị chính cha ruột của mình đánh,
Tô lão gia cùng anh em nhà họ Tô đều chạy tới Nam
Thành… chuyện này đều đã đến tai bà.
Hạnh Hân gật đầu nói: “Đúng ạ!”
Cô nhìn hai con búp bê trong tay không nỡ bỏ xuống.
Cô cũng muốn tặng cho em gái, nhưng cả hai cô đều thích, tự dưng lại không muốn đưa cho em nữa.
Nhưng bà ngoại bên kia điện thoại lại nói: “Hạnh Hân, em gái mới về nhà, con không phải là tiểu công
chúa duy nhất, sau này ông nội, chú, bác của con sẽ không đối xử tốt với mình con nữa.”
Hạnh Hân còn nhỏ, lập tức phản bác lại: “Bà ngoại, bà nói bậy!”
“Bà ngoại nói bậy với con làm gì?
Trước kia trong nhà chỉ có mình con, bây giờ lại thêm một đứa em gái, con bây giờ còn không phải
cho con bé búp bê của mình sao?
Bon họ đều yêu thích em gái của con, sẽ không còn thương con nữa….”
Hạnh Hân bật khóc, vội vàng cúp điện thoại.
Cô chộp lấy con búp bê và ném nó xuống đất.
Không cho thì không cho, kể cả làm nát con búp bê cô cũng không cho!
Ngoài cửa, Túc Bảo lấy hết dũng khí gõ cửa phòng Hạnh Hân.
Hóa ra vừa rồi bé đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được chị về, nhưng chị vừa về, liền trở về phòng.
Danh sách chương