Nhìn xem! Cục sữa nhỏ nhà họ đang đau lòng!
Tô Ý Thâm không biết lấy từ đâu ra một nắm ngũ cốc thô cho vẹt, xòe ra để trong lòng bàn tay, cùng Túc Bảo tiếp tục dỗ dành: “Muốn ăn ngũ cốc tươi ngon không?”
Túc Bảo dùng sức gật đầu: “Đúng đúng, cậu út không phải người xấu, Tiểu Ngũ, mau tới đây, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Người nhà họ Tô hết nhìn Tô Ý Thâm lại nhìn Túc Bảo, từ khi nào hai người bọn họ lại thân thiết như vậy, có chút ghen tị…
Lúc này, con vẹt cuối cùng cũng chịu lao tới, vươn móng vuốt giẫm lên đầu Tô Ý Thâm.
Tô Ý Thâm: “..”
Tiểu Túc Bảo đột nhiên cười khúc khích, tất cả người Tô gia không thể tin quay đầu nhìn bé.
Ngay từ đầu, Tiểu Túc Bảo giống như một người máy nhỏ bị tê liệt, giọng nói của bé cũng không có một chút sức lực…
Suốt mười ngày dưỡng bệnh vừa qua, trên khuôn mặt nhỏ bé chưa từng nở một nụ cười, bất kể điều gì, lúc nào cũng trong trạng thái cẩn thận, ngoan ngoãn, thật khiến người ta đau lòng.
Bây giờ cuối cùng con bé cũng chịu cười …
Đôi mắt của Tô lão gia nóng lên, ông cảm thấy mình như già đi vài tuổi.
Thấy Túc Bảo cười, con vẹt tựa hồ càng thêm đắc ý, giương cánh vẫy vẫy: “Bác ba, bác ba!”
Tô Ý Thâm: “…”
Túc Bảo không khỏi cười khúc khích, nghiêm túc sửa lại: “Không phải bác ba, là cậu út của chị!”
Con vẹt: “Cậu út! Cậu út!”
Tô Ý Thâm khóe miệng giật giật, thật muốn ném con vẹt xuống.
Để một con vẹt với bộ lông màu xanh sắc sỡ đứng trên đầu, cái quái gì vậy chứ?
Nhưng nhìn thấy Túc Bảo vui vẻ như vậy, Tô Ý Thâm anh nhịn. Anh chia khẩu phần ăn trên tay, dụ con vẹt bay lên cánh tay của mình, nhân lúc nó sơ ý nắm chặt lấy chân nó.
Con vẹt lập tức hét lên: “Cứu! Cứu!”
“Đừng hầm tôi! Đừng hầm tôi!”
Mọi người: “…”
Phải nói rằng, con vẹt này thật sự rất ồn ào …
Cuối cùng, con vẹt tạm thời được buộc một chiếc dây nhỏ ở chân rồi cùng nhau rời khỏi nhà Lâm.
Tô lão gia chống gậy, ánh mắt đục ngầu nhìn quanh toàn bộ biệt thự.
Đây là nơi mà cô con gái yêu quý của ông sống trước khi chết, không biết lúc ở đây cô ăn có ngon không, ngủ có yên giấc không…
Khi cô ốm có ai chăm sóc tận tình không…
Cô có thường đi bộ ở sân sau này không? Có thường thẫn thờ nhìn cây ngoài cửa sổ không? Trong lòng ông cụ tràn ngập nỗi buồn, anh em nhà họ Tô khi nhìn thấy ông lão mím môi chậm rãi bước đi, trong lòng ai nấy đều cảm thấy thật nặng nề.
Bên ngoài biệt thự.
Lâm Phong vừa thấy bọn họ đi ra, lập tức bước lên đón.
Tô Ý Thâm không biết lấy từ đâu ra một nắm ngũ cốc thô cho vẹt, xòe ra để trong lòng bàn tay, cùng Túc Bảo tiếp tục dỗ dành: “Muốn ăn ngũ cốc tươi ngon không?”
Túc Bảo dùng sức gật đầu: “Đúng đúng, cậu út không phải người xấu, Tiểu Ngũ, mau tới đây, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Người nhà họ Tô hết nhìn Tô Ý Thâm lại nhìn Túc Bảo, từ khi nào hai người bọn họ lại thân thiết như vậy, có chút ghen tị…
Lúc này, con vẹt cuối cùng cũng chịu lao tới, vươn móng vuốt giẫm lên đầu Tô Ý Thâm.
Tô Ý Thâm: “..”
Tiểu Túc Bảo đột nhiên cười khúc khích, tất cả người Tô gia không thể tin quay đầu nhìn bé.
Ngay từ đầu, Tiểu Túc Bảo giống như một người máy nhỏ bị tê liệt, giọng nói của bé cũng không có một chút sức lực…
Suốt mười ngày dưỡng bệnh vừa qua, trên khuôn mặt nhỏ bé chưa từng nở một nụ cười, bất kể điều gì, lúc nào cũng trong trạng thái cẩn thận, ngoan ngoãn, thật khiến người ta đau lòng.
Bây giờ cuối cùng con bé cũng chịu cười …
Đôi mắt của Tô lão gia nóng lên, ông cảm thấy mình như già đi vài tuổi.
Thấy Túc Bảo cười, con vẹt tựa hồ càng thêm đắc ý, giương cánh vẫy vẫy: “Bác ba, bác ba!”
Tô Ý Thâm: “…”
Túc Bảo không khỏi cười khúc khích, nghiêm túc sửa lại: “Không phải bác ba, là cậu út của chị!”
Con vẹt: “Cậu út! Cậu út!”
Tô Ý Thâm khóe miệng giật giật, thật muốn ném con vẹt xuống.
Để một con vẹt với bộ lông màu xanh sắc sỡ đứng trên đầu, cái quái gì vậy chứ?
Nhưng nhìn thấy Túc Bảo vui vẻ như vậy, Tô Ý Thâm anh nhịn. Anh chia khẩu phần ăn trên tay, dụ con vẹt bay lên cánh tay của mình, nhân lúc nó sơ ý nắm chặt lấy chân nó.
Con vẹt lập tức hét lên: “Cứu! Cứu!”
“Đừng hầm tôi! Đừng hầm tôi!”
Mọi người: “…”
Phải nói rằng, con vẹt này thật sự rất ồn ào …
Cuối cùng, con vẹt tạm thời được buộc một chiếc dây nhỏ ở chân rồi cùng nhau rời khỏi nhà Lâm.
Tô lão gia chống gậy, ánh mắt đục ngầu nhìn quanh toàn bộ biệt thự.
Đây là nơi mà cô con gái yêu quý của ông sống trước khi chết, không biết lúc ở đây cô ăn có ngon không, ngủ có yên giấc không…
Khi cô ốm có ai chăm sóc tận tình không…
Cô có thường đi bộ ở sân sau này không? Có thường thẫn thờ nhìn cây ngoài cửa sổ không? Trong lòng ông cụ tràn ngập nỗi buồn, anh em nhà họ Tô khi nhìn thấy ông lão mím môi chậm rãi bước đi, trong lòng ai nấy đều cảm thấy thật nặng nề.
Bên ngoài biệt thự.
Lâm Phong vừa thấy bọn họ đi ra, lập tức bước lên đón.
Danh sách chương