Làm sao lại có thể có người thiếu giáo dục như vậy, một chút cũng không biết kính già yêu trẻ …
Động tĩnh ầm ĩ này đã thu hút Tô lão gia và Tô Nhất Trần, Lâm lão gia và Lâm Phong cũng chạy theo tới. Nhìn thấy cảnh này, Lâm lão gia lập tức chen vào: “Con vẹt này thực sự rất thông minh, chúng ta hãy bắt lấy nó!”
Lâm Phong: “Đừng nên quá khách khí với con vẹt này, nó rất khó lừa. Ở trại động vật có một cái lồng, nếu nó không nghe lời, chỉ cần bắn cho nó một liều gây mê là được.”
Con vẹt dường như hiểu được, lập tức vỗ cánh bay xa hơn một chút..
Túc Bảo gấp gáp nói: “Đừng đánh Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ rất ngoan….”
Tô Ý Thâm lạnh lùng nói: “Nghe thấy chưa? Tôi không cần anh giúp ở đây, xin hãy rời đi.”
Lâm Phong gọi một cuộc điện thoại,cười nói: “Một đứa trẻ thì biết cái gì? Chúng tôi cũng không định đánh con vẹt này, mà là gây mê..
|
Người nhà họ Lâm như một lớp keo 502 vậy, họ không thể nghe hiểu tiếng người, mà tự đưa ra quyết định.
Tô Nhất Trần vung tay lên, bảy tám vệ sĩ mặc đồ đen lao tới sau lưng anh, lôi cả nhà họ Lâm ra ngoài.
“Tô tiên sinh bảo các người cút, các người không hiểu tiếng người sao?”
“Nơi nào cũng có phần của các người, như keo 502 vậy, thật phiền phức!”
Vệ sĩ áo đen vừa chửi rủa vừa kéo người đi, ném cả nhà họ Lâm ra ngoài cửa biệt thự.
Có lẽ là do trận địa hùng hậu của nhà họ Tô, những người hàng xóm xung quanh biệt thự lúc này đều căng cổ lên xem, có người giả vờ uống trà đi lại trong sân, có người giả vờ dắt chó đi dạo, đều đang xem trò cười của Lâm gia.
Lâm lão gia và Lâm lão phu nhân mặt già đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Đây là biệt thự của họ mà!
Sao người nhà Tô gia có thể ném họ ra ngoài một cách tùy tiện như vậy? Thật là vô lý!
Mấy người nhà họ Lâm đã quen được nuông chiều, không thể chịu nổi cái cảnh này.
Nhưng bên trong lại là nhà họ Tô ở Kinh Đô, nên dù có tức giận đến đâu cũng phải nhịn.
Tất cả những gì họ có thể làm là đợi nhà họ Tô ra khỏi căn biệt thự này …
**
Không có sự quấy rầy của nhà họ Lâm, Tiểu Túc Bảo tiếp tục dỗ dành con vẹt.
“Tiểu Ngũ Tiểu Ngũ, mau xuống đi! Em xem đây là cái gì?”
Cục sữa nhỏ nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên đưa tay ra, một nửa quả táo nhỏ nằm ở trong lòng bàn tay của bé.
Cái này là do Tô Ý Thâm cắt cho khi bé xuất viện sáng nay, bé đã bí mật giấu đi một nửa.
Con vẹt nghiêng mình di chuyển trên ngọn cây, lắc lư qua lại, đôi mắt nhỏ của nó đảo xung quanh, nhìn người nhà họ Tô.
Người nhà họ Tô lúc này đã đi xa, Tô lão gia đứng chống gậy trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia căng thẳng.
Tô Dĩnh Nhạc thậm chí còn nôn nóng hơn, thiếu điều hận không thể mọc ra một đôi cánh, bay lên để bắt con vẹt rồi banh mỏ nó ra bắt nó ăn hết quả táo!
Động tĩnh ầm ĩ này đã thu hút Tô lão gia và Tô Nhất Trần, Lâm lão gia và Lâm Phong cũng chạy theo tới. Nhìn thấy cảnh này, Lâm lão gia lập tức chen vào: “Con vẹt này thực sự rất thông minh, chúng ta hãy bắt lấy nó!”
Lâm Phong: “Đừng nên quá khách khí với con vẹt này, nó rất khó lừa. Ở trại động vật có một cái lồng, nếu nó không nghe lời, chỉ cần bắn cho nó một liều gây mê là được.”
Con vẹt dường như hiểu được, lập tức vỗ cánh bay xa hơn một chút..
Túc Bảo gấp gáp nói: “Đừng đánh Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ rất ngoan….”
Tô Ý Thâm lạnh lùng nói: “Nghe thấy chưa? Tôi không cần anh giúp ở đây, xin hãy rời đi.”
Lâm Phong gọi một cuộc điện thoại,cười nói: “Một đứa trẻ thì biết cái gì? Chúng tôi cũng không định đánh con vẹt này, mà là gây mê..
|
Người nhà họ Lâm như một lớp keo 502 vậy, họ không thể nghe hiểu tiếng người, mà tự đưa ra quyết định.
Tô Nhất Trần vung tay lên, bảy tám vệ sĩ mặc đồ đen lao tới sau lưng anh, lôi cả nhà họ Lâm ra ngoài.
“Tô tiên sinh bảo các người cút, các người không hiểu tiếng người sao?”
“Nơi nào cũng có phần của các người, như keo 502 vậy, thật phiền phức!”
Vệ sĩ áo đen vừa chửi rủa vừa kéo người đi, ném cả nhà họ Lâm ra ngoài cửa biệt thự.
Có lẽ là do trận địa hùng hậu của nhà họ Tô, những người hàng xóm xung quanh biệt thự lúc này đều căng cổ lên xem, có người giả vờ uống trà đi lại trong sân, có người giả vờ dắt chó đi dạo, đều đang xem trò cười của Lâm gia.
Lâm lão gia và Lâm lão phu nhân mặt già đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Đây là biệt thự của họ mà!
Sao người nhà Tô gia có thể ném họ ra ngoài một cách tùy tiện như vậy? Thật là vô lý!
Mấy người nhà họ Lâm đã quen được nuông chiều, không thể chịu nổi cái cảnh này.
Nhưng bên trong lại là nhà họ Tô ở Kinh Đô, nên dù có tức giận đến đâu cũng phải nhịn.
Tất cả những gì họ có thể làm là đợi nhà họ Tô ra khỏi căn biệt thự này …
**
Không có sự quấy rầy của nhà họ Lâm, Tiểu Túc Bảo tiếp tục dỗ dành con vẹt.
“Tiểu Ngũ Tiểu Ngũ, mau xuống đi! Em xem đây là cái gì?”
Cục sữa nhỏ nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên đưa tay ra, một nửa quả táo nhỏ nằm ở trong lòng bàn tay của bé.
Cái này là do Tô Ý Thâm cắt cho khi bé xuất viện sáng nay, bé đã bí mật giấu đi một nửa.
Con vẹt nghiêng mình di chuyển trên ngọn cây, lắc lư qua lại, đôi mắt nhỏ của nó đảo xung quanh, nhìn người nhà họ Tô.
Người nhà họ Tô lúc này đã đi xa, Tô lão gia đứng chống gậy trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia căng thẳng.
Tô Dĩnh Nhạc thậm chí còn nôn nóng hơn, thiếu điều hận không thể mọc ra một đôi cánh, bay lên để bắt con vẹt rồi banh mỏ nó ra bắt nó ăn hết quả táo!
Danh sách chương