Ông cụ Tô chỉ có thể ôm bà từ phía sau, nhưng ông không khỏi quay đầu lại lau khóe mắt ướt át.
“Trở về là tốt rồi, quay lại là tốt rồi…” Ông thì thầm.
Bà cụ Tô vẫn đang khóc nức nở: “Con yêu của bà ngoại, thời gian này con đã đi đâu vậy! Bà ngoại tìm kiếm thế nào cũng không tìm được con…”
Bà ngoại sợ quá, thật sự rất sợ.
Bà sợ sẽ không bao giờ gặp lại con nữa.
Bà không dám nghĩ đến việc Túc Bảo đã rời xa thế giới này, bà lo chỉ cần một suy nghĩ thoáng qua cũng sẽ trở thành hiện thực và mãi mãi mất đi bảo bối của bà.
Bà cụ Tô khóc đến độ không nói nên lời, chỉ có thể ôm bảo bối thất lạc và liên tục khóc nức nở, vừa vui vừa hoảng sợ…
Túc Bảo lúng túng lau nước mắt cho Bà cụ Tô, dì Ngô im lặng đưa khăn giấy ra, Túc Bảo mở khăn giấy lau mặt bà ngoại như đang rửa mặt cho bà.
Bà cụ Tô vừa cười vừa khóc, ôm chặt Túc Bảo, loạng choạng ngồi xuống ghế.
Túc Bảo nói: “Bà ngoại ơi, con đã đến một thế giới bí mật. Nó giống như chốn bồng lai được viết trong sách giáo khoa của anh cả! Có rất nhiều đá quý.”
Túc Bảo nói chuyện thoải mái, không hề đề cập đến chuyện sinh tử.
Kỷ Trường khoanh chân lơ lửng trên không, lòng chua xót vì cô bé con đã bắt đầu hiểu chuyện hơn.
Bà cụ Tô lau nước mắt, lắc đầu nói: “Ngoại không tin, con nhìn con xem, gầy đi nhiều lắm… Quần áo của con cũng rách nát…”
Chắc chắn cô bé con đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng lại sợ bà lo lắng nên không nói ra.
Túc Bảo của bà ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao ông trời lại nỡ để con bé chịu nhiều đau khổ thế!
Bà cụ Tô nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo, nhìn chằm chằm vào mặt bé mà không dám rời mắt.
Túc Bảo mỉm cười, nheo mắt nói: “Con biết bà ngoại không tin, cho nên con cất công mang quà về cho bà ngoại!”
Bé chỉ vào tảng đá lớn đã bị ném sang một bên ban nãy.
Bà cụ Tô chăm chú nhìn tảng đá.
Vừa rồi Túc Bảo bưng tảng đá khổng lồ này đi vào… Chờ đã, Túc Bảo? Nâng một tảng đá??
Bà cụ Tô mở miệng, kinh ngạc nói: “Con… con tự mình vác nó về à?”
Túc Bảo lắc đầu: “Đương nhiên không phải ạ!”
Bà cụ Tô khóc quá nhiều, chưa kịp hoàn hồn đã vô thức nói: “Tốt quá… thế sao lại đưa tảng đá to về được?”
Bà hoàn toàn quên chuyện, dù Túc Bảo không vác đá suốt chặng đường thì ban nãy chính bé cũng vác nó chạy vào nhà.
Vẻ mặt ông cụ Tô vừa sốc vừa bối rối.
Túc Bảo ghé vào tai Bà cụ Tô nói: “Sau này con sẽ nói với bà ngoại!”
Vừa dứt lời, bụng bé đã réo to.
Túc Bảo đáng thương nhìn Bà cụ Tô: “Bà ngoại, con đói…”
Bé ôm cổ Bà cụ Tô, tựa đầu nhỏ vào vai bà, đôi mắt lặng lẽ đỏ hoe.
“Bà ơi, con muốn ăn xôi vừng và đậu phộng. Con muốn ăn xôi vừng và đậu phộng thật ngọt ngào…”
Bé thực sự rất nhớ gia đình mình…
“Trở về là tốt rồi, quay lại là tốt rồi…” Ông thì thầm.
Bà cụ Tô vẫn đang khóc nức nở: “Con yêu của bà ngoại, thời gian này con đã đi đâu vậy! Bà ngoại tìm kiếm thế nào cũng không tìm được con…”
Bà ngoại sợ quá, thật sự rất sợ.
Bà sợ sẽ không bao giờ gặp lại con nữa.
Bà không dám nghĩ đến việc Túc Bảo đã rời xa thế giới này, bà lo chỉ cần một suy nghĩ thoáng qua cũng sẽ trở thành hiện thực và mãi mãi mất đi bảo bối của bà.
Bà cụ Tô khóc đến độ không nói nên lời, chỉ có thể ôm bảo bối thất lạc và liên tục khóc nức nở, vừa vui vừa hoảng sợ…
Túc Bảo lúng túng lau nước mắt cho Bà cụ Tô, dì Ngô im lặng đưa khăn giấy ra, Túc Bảo mở khăn giấy lau mặt bà ngoại như đang rửa mặt cho bà.
Bà cụ Tô vừa cười vừa khóc, ôm chặt Túc Bảo, loạng choạng ngồi xuống ghế.
Túc Bảo nói: “Bà ngoại ơi, con đã đến một thế giới bí mật. Nó giống như chốn bồng lai được viết trong sách giáo khoa của anh cả! Có rất nhiều đá quý.”
Túc Bảo nói chuyện thoải mái, không hề đề cập đến chuyện sinh tử.
Kỷ Trường khoanh chân lơ lửng trên không, lòng chua xót vì cô bé con đã bắt đầu hiểu chuyện hơn.
Bà cụ Tô lau nước mắt, lắc đầu nói: “Ngoại không tin, con nhìn con xem, gầy đi nhiều lắm… Quần áo của con cũng rách nát…”
Chắc chắn cô bé con đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng lại sợ bà lo lắng nên không nói ra.
Túc Bảo của bà ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao ông trời lại nỡ để con bé chịu nhiều đau khổ thế!
Bà cụ Tô nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo, nhìn chằm chằm vào mặt bé mà không dám rời mắt.
Túc Bảo mỉm cười, nheo mắt nói: “Con biết bà ngoại không tin, cho nên con cất công mang quà về cho bà ngoại!”
Bé chỉ vào tảng đá lớn đã bị ném sang một bên ban nãy.
Bà cụ Tô chăm chú nhìn tảng đá.
Vừa rồi Túc Bảo bưng tảng đá khổng lồ này đi vào… Chờ đã, Túc Bảo? Nâng một tảng đá??
Bà cụ Tô mở miệng, kinh ngạc nói: “Con… con tự mình vác nó về à?”
Túc Bảo lắc đầu: “Đương nhiên không phải ạ!”
Bà cụ Tô khóc quá nhiều, chưa kịp hoàn hồn đã vô thức nói: “Tốt quá… thế sao lại đưa tảng đá to về được?”
Bà hoàn toàn quên chuyện, dù Túc Bảo không vác đá suốt chặng đường thì ban nãy chính bé cũng vác nó chạy vào nhà.
Vẻ mặt ông cụ Tô vừa sốc vừa bối rối.
Túc Bảo ghé vào tai Bà cụ Tô nói: “Sau này con sẽ nói với bà ngoại!”
Vừa dứt lời, bụng bé đã réo to.
Túc Bảo đáng thương nhìn Bà cụ Tô: “Bà ngoại, con đói…”
Bé ôm cổ Bà cụ Tô, tựa đầu nhỏ vào vai bà, đôi mắt lặng lẽ đỏ hoe.
“Bà ơi, con muốn ăn xôi vừng và đậu phộng. Con muốn ăn xôi vừng và đậu phộng thật ngọt ngào…”
Bé thực sự rất nhớ gia đình mình…
Danh sách chương