“Bà ngoại làm món chân giò heo sốt mà Túc Bảo yêu thích, còn món chân gà nướng mà Túc Bảo rất mê nữa đó…”
Bà cụ Tô vịn tay vào ghế, khó nhọc đứng dậy.
Dì Ngô lo lắng hỏi: “Lão phu nhân, người trở về nghỉ ngơi đi… Tôi nấu mấy món ấy cho.”
Bà cụ Tô lắc đầu: “Không… Tôi muốn tự mình nấu cho Túc Bảo. Túc Bảo nói thích nhất đồ bà ngoại nấu.”
Bà không thể để Túc Bảo thất vọng, bà muốn khi Túc Bảo quay lại sẽ được ăn món ăn nóng hổi do bà tự tay nấu.
Bà cụ Tô khom lưng đứng dậy, chậm rãi đi về phía nhà bếp.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Bà ngoại…”
“Bà ngoại ơi, con về rồi!”
Lưng bà cụ Tô cứng đờ.
Hình như bà nghe thấy giọng nói của Túc Bảo.
Nhưng bà không dám quay đầu nhìn lại, sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh…
Tiếng bước chân ngày càng gần, là âm thanh quen thuộc, vừa nghe đã biết đó là bước chân của Túc Bảo.
Bà cụ Tô dè dặt quay lại, bà sợ nếu quay quá nhanh, giấc mơ của bà sẽ tan vỡ.
Vừa quay lại, bà cụ Tô đã thấy Túc Bảo đang chạy tới, bé bưng một tảng đá to trên đầu và mặc một chiếc áo khoác cashmere của người lớn – Bà cụ Tô nhớ chiếc áo khoác này vì chính bà đã mua nó cho Diêu Linh Nguyệt.
Bây giờ chiếc áo khoác cashmere đã bẩn, một tay áo bị mất và tay áo kia bị rách một nửa.
Cô bé con không mang giày ở chân và đôi chân nhỏ bé của bé đang để trần.
Tảng đá lớn mà Túc Bảo bưng trên đầu bị ném sang một bên, bé lao vào vòng tay của Bà cụ Tô!
Bà cụ Tô loạng choạng suýt ngã, ông cụ Tô nhanh chóng đỡ bà dậy.
“Bà ngoại ơi! Bà ngoại ơi!” Túc Bảo ôm cổ Bà cụ Tô, vui vẻ hôn lên mặt bà: “Bà ơi, con về rồi!”
Bà cụ Tô choáng váng, hoàn toàn không thể hoàn hồn.
“Túc… Túc Bảo?” Bà khó tin nhìn Túc Bảo trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tuy bẩn nhưng lại khỏe mạnh hồng hào, đôi mắt long lanh, bàn tay đặt sau gáy rất ấm áp, tất cả những điều đó chứng tỏ những gì bà đang nhìn thấy không phải là ảo ảnh!
Đôi mắt Bà cụ Tô đỏ hoe, bà đột nhiên bật khóc: “Túc Bảo… Bảo bối của bà ngoại, bảo bối của bà ngoại!”
Bà ôm chặt Túc Bảo, bật khóc như một đứa trẻ.
Túc Bảo hoảng loạn, dùng đôi bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ lưng bà ngoại, nhẹ nhàng dỗ dành: “Bà ngoại, đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc!”
Tô Tử Du chạy xuống lầu vội đến mức đánh rơi một chiếc giày.
Đôi tai của Hân Hân cũng rất nhạy bé, cô bé ném bài tập về nhà và chạy xuống tầng 1.
Tô Tử Tích chạy ra khỏi phòng và vô tình đụng phải Hân Hân, Tô Tử Chiến vốn luôn thong thả mọi ngày bỗng chốc chạy vượt qua hai đứa em và lao xuống cầu thang trong chớp mắt.
Tô Tử Du dừng lại trước mặt Túc Bảo và bà cụ Tô, thở hổn hển, nức nở nói: “Em ơi!”
Túc Bảo ra sức vẫy tay, “Anh trai nhỏ, anh cả chị Hân Hân, anh Tử Tích, em về rồi nè!”
Hân Hân không nói nên lời, chỉ im lặng một cách bất thường, lặng lẽ lau nước mắt.
Tô Nhất Trần và những người khác nhận được cuộc gọi từ Mộc Quy Phàm nên đang vội vã quay về nhà.
Bà cụ Tô không ngừng khóc, bà đứng không vững nhưng nhất định không chịu đặt Túc Bảo xuống.
Bà cụ Tô vịn tay vào ghế, khó nhọc đứng dậy.
Dì Ngô lo lắng hỏi: “Lão phu nhân, người trở về nghỉ ngơi đi… Tôi nấu mấy món ấy cho.”
Bà cụ Tô lắc đầu: “Không… Tôi muốn tự mình nấu cho Túc Bảo. Túc Bảo nói thích nhất đồ bà ngoại nấu.”
Bà không thể để Túc Bảo thất vọng, bà muốn khi Túc Bảo quay lại sẽ được ăn món ăn nóng hổi do bà tự tay nấu.
Bà cụ Tô khom lưng đứng dậy, chậm rãi đi về phía nhà bếp.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Bà ngoại…”
“Bà ngoại ơi, con về rồi!”
Lưng bà cụ Tô cứng đờ.
Hình như bà nghe thấy giọng nói của Túc Bảo.
Nhưng bà không dám quay đầu nhìn lại, sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh…
Tiếng bước chân ngày càng gần, là âm thanh quen thuộc, vừa nghe đã biết đó là bước chân của Túc Bảo.
Bà cụ Tô dè dặt quay lại, bà sợ nếu quay quá nhanh, giấc mơ của bà sẽ tan vỡ.
Vừa quay lại, bà cụ Tô đã thấy Túc Bảo đang chạy tới, bé bưng một tảng đá to trên đầu và mặc một chiếc áo khoác cashmere của người lớn – Bà cụ Tô nhớ chiếc áo khoác này vì chính bà đã mua nó cho Diêu Linh Nguyệt.
Bây giờ chiếc áo khoác cashmere đã bẩn, một tay áo bị mất và tay áo kia bị rách một nửa.
Cô bé con không mang giày ở chân và đôi chân nhỏ bé của bé đang để trần.
Tảng đá lớn mà Túc Bảo bưng trên đầu bị ném sang một bên, bé lao vào vòng tay của Bà cụ Tô!
Bà cụ Tô loạng choạng suýt ngã, ông cụ Tô nhanh chóng đỡ bà dậy.
“Bà ngoại ơi! Bà ngoại ơi!” Túc Bảo ôm cổ Bà cụ Tô, vui vẻ hôn lên mặt bà: “Bà ơi, con về rồi!”
Bà cụ Tô choáng váng, hoàn toàn không thể hoàn hồn.
“Túc… Túc Bảo?” Bà khó tin nhìn Túc Bảo trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tuy bẩn nhưng lại khỏe mạnh hồng hào, đôi mắt long lanh, bàn tay đặt sau gáy rất ấm áp, tất cả những điều đó chứng tỏ những gì bà đang nhìn thấy không phải là ảo ảnh!
Đôi mắt Bà cụ Tô đỏ hoe, bà đột nhiên bật khóc: “Túc Bảo… Bảo bối của bà ngoại, bảo bối của bà ngoại!”
Bà ôm chặt Túc Bảo, bật khóc như một đứa trẻ.
Túc Bảo hoảng loạn, dùng đôi bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ lưng bà ngoại, nhẹ nhàng dỗ dành: “Bà ngoại, đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc!”
Tô Tử Du chạy xuống lầu vội đến mức đánh rơi một chiếc giày.
Đôi tai của Hân Hân cũng rất nhạy bé, cô bé ném bài tập về nhà và chạy xuống tầng 1.
Tô Tử Tích chạy ra khỏi phòng và vô tình đụng phải Hân Hân, Tô Tử Chiến vốn luôn thong thả mọi ngày bỗng chốc chạy vượt qua hai đứa em và lao xuống cầu thang trong chớp mắt.
Tô Tử Du dừng lại trước mặt Túc Bảo và bà cụ Tô, thở hổn hển, nức nở nói: “Em ơi!”
Túc Bảo ra sức vẫy tay, “Anh trai nhỏ, anh cả chị Hân Hân, anh Tử Tích, em về rồi nè!”
Hân Hân không nói nên lời, chỉ im lặng một cách bất thường, lặng lẽ lau nước mắt.
Tô Nhất Trần và những người khác nhận được cuộc gọi từ Mộc Quy Phàm nên đang vội vã quay về nhà.
Bà cụ Tô không ngừng khóc, bà đứng không vững nhưng nhất định không chịu đặt Túc Bảo xuống.
Danh sách chương