Anh em nhà họ Tô tức giận nắm chặt tay lại, sợ làm Túc Bảo hoảng sợ, bọn họ không dám biểu hiện ra ngoài.
Tô Ý Thâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo, áp lên mặt, khan giọng nói: “Túc Bảo ngoan, về đến nhà, Túc Bảo muốn ăn gì cũng được, cũng không ai đánh con đâu.”
“Con xem, đây là cậu cả, cậu hai, cậu ba….của con, bọn họ đều rất lợi hại. Mọi người đề sẽ bảo vệ Túc Bảo, sẽ không để ai làm tổn thương đến Túc Bảo nữa.”
Bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo nắm chặt lấy cái chăn, hồi lâu không lên tiếng.
Ngay khi mọi người trong nhà họ Tô cho rằng bé sẽ không nói nữa, bé lại đột nhiên nói: “Cậu út, Túc Bảo không có đẩy dì, nhưng ba và ông nội cứ bắt Túc Bảo phải nhận lỗi, nhưng Túc Bảo không nhận…”
Cô bé bướng bỉnh nhắc lại, trên gương mặt có chút quật cường, nhưng trong mắt đều là sự u ám.
Túc Bảo nghĩ, liệu các cậu có thích bé không?
Rồi nếu như biết bé không chịu nhận lỗi, liệu mọi người có còn muốn nhận một đưa trẻ hư không biết nghe lời như bé không?
Cổ họng của Tô Dịch Thần như bị một cục bông gòn chặn lại, hốc mắt đỏ hoe,Tô lão nhân gia cũng không nhịn được nữa, lặng lẽ lau khóe mắt.
Tô Ý Thâm bình tĩnh nói: “Cậu tin rằng không phải con làm, con không nhận lỗi là đúng.” Tô Dịch Thần cũng gật đầu: “Bọn họ mới là người sai, Túc Bảo không hề sai, Túc Bảo đã làm rất tốt.”
Túc Bảo sau khi nghe những lời này, phịu môi, rốt cuộc không nhịn được nữa nước mắt cứ thế tuôn trào.
Giống như kìm nén nước mắt thật lâu, thật lâu, cuối cùng cũng không nghe lời cô bé nữa, cứ vậy tự mình chảy ra ngoài.
Tiểu Túc Bảo trên mặt vẫn cố chấp, nhưng thanh âm lại nghẹn ngào nức nở:
“Nhưng ba không tin Túc Bảo.”
“Ba nói Túc Bảo đã hại chết em trai rồi.”
“Ông nội còn nói nếu không chịu thừa nhận sai lầm, thì sẽ không cho Túc Bảo vào nhà.”
Bé con dường như cuối cùng cũng tìm thấy người để có thể nói ra những bất bình của mình, vì vậy mà vừa khóc vừa nghẹn ngào kể lể.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, cho dù nó có quật cường đến đâu thì vẫn sẽ cảm thấy tủi thân.
Tô Ý Thâm nhẫn nhịn phẫn nộ nói: “Ông ta không xứng làm ba con!”
Tô Nhất Trần trầm giọng ngăn lại: “Lão Bát!”
Tô Ý Thâm đành phải câm miệng, nhưng đáy lòng đều là phẫn nộ khó chịu, nghĩ đến Lâm Phong bây giờ còn ở bên ngoài, đã muốn đem giường sắt tháo ra sau đó cầm một thanh sắt đi ra ngoài đánh anh ta một trận tơi bời.
Túc Bảo nói mấy câu, lại khóc một trận, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa, Tô Ý Thâm không kiên nhẫn hỏi: “Đại ca, cứ như vậy tha cho Lâm gia sao?”
Chỉ là phá sản còn chưa đủ!
Tô Nhất Trần chậm rãi cởi cúc áo, từ từ xắn tay áo lên, thản nhiên nói: “Tám chọi một, có đủ hay không?”
Tám đánh một!
Nghe được lời nói của Tô Ý Thâm, ánh mắt của anh em nhà họ Tô sáng lên, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn!
Tô Ý Thâm xoay xoay cổ tay, khởi động các khớp ngón tay kêu răng rắc!
Tô Ý Thâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo, áp lên mặt, khan giọng nói: “Túc Bảo ngoan, về đến nhà, Túc Bảo muốn ăn gì cũng được, cũng không ai đánh con đâu.”
“Con xem, đây là cậu cả, cậu hai, cậu ba….của con, bọn họ đều rất lợi hại. Mọi người đề sẽ bảo vệ Túc Bảo, sẽ không để ai làm tổn thương đến Túc Bảo nữa.”
Bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo nắm chặt lấy cái chăn, hồi lâu không lên tiếng.
Ngay khi mọi người trong nhà họ Tô cho rằng bé sẽ không nói nữa, bé lại đột nhiên nói: “Cậu út, Túc Bảo không có đẩy dì, nhưng ba và ông nội cứ bắt Túc Bảo phải nhận lỗi, nhưng Túc Bảo không nhận…”
Cô bé bướng bỉnh nhắc lại, trên gương mặt có chút quật cường, nhưng trong mắt đều là sự u ám.
Túc Bảo nghĩ, liệu các cậu có thích bé không?
Rồi nếu như biết bé không chịu nhận lỗi, liệu mọi người có còn muốn nhận một đưa trẻ hư không biết nghe lời như bé không?
Cổ họng của Tô Dịch Thần như bị một cục bông gòn chặn lại, hốc mắt đỏ hoe,Tô lão nhân gia cũng không nhịn được nữa, lặng lẽ lau khóe mắt.
Tô Ý Thâm bình tĩnh nói: “Cậu tin rằng không phải con làm, con không nhận lỗi là đúng.” Tô Dịch Thần cũng gật đầu: “Bọn họ mới là người sai, Túc Bảo không hề sai, Túc Bảo đã làm rất tốt.”
Túc Bảo sau khi nghe những lời này, phịu môi, rốt cuộc không nhịn được nữa nước mắt cứ thế tuôn trào.
Giống như kìm nén nước mắt thật lâu, thật lâu, cuối cùng cũng không nghe lời cô bé nữa, cứ vậy tự mình chảy ra ngoài.
Tiểu Túc Bảo trên mặt vẫn cố chấp, nhưng thanh âm lại nghẹn ngào nức nở:
“Nhưng ba không tin Túc Bảo.”
“Ba nói Túc Bảo đã hại chết em trai rồi.”
“Ông nội còn nói nếu không chịu thừa nhận sai lầm, thì sẽ không cho Túc Bảo vào nhà.”
Bé con dường như cuối cùng cũng tìm thấy người để có thể nói ra những bất bình của mình, vì vậy mà vừa khóc vừa nghẹn ngào kể lể.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, cho dù nó có quật cường đến đâu thì vẫn sẽ cảm thấy tủi thân.
Tô Ý Thâm nhẫn nhịn phẫn nộ nói: “Ông ta không xứng làm ba con!”
Tô Nhất Trần trầm giọng ngăn lại: “Lão Bát!”
Tô Ý Thâm đành phải câm miệng, nhưng đáy lòng đều là phẫn nộ khó chịu, nghĩ đến Lâm Phong bây giờ còn ở bên ngoài, đã muốn đem giường sắt tháo ra sau đó cầm một thanh sắt đi ra ngoài đánh anh ta một trận tơi bời.
Túc Bảo nói mấy câu, lại khóc một trận, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa, Tô Ý Thâm không kiên nhẫn hỏi: “Đại ca, cứ như vậy tha cho Lâm gia sao?”
Chỉ là phá sản còn chưa đủ!
Tô Nhất Trần chậm rãi cởi cúc áo, từ từ xắn tay áo lên, thản nhiên nói: “Tám chọi một, có đủ hay không?”
Tám đánh một!
Nghe được lời nói của Tô Ý Thâm, ánh mắt của anh em nhà họ Tô sáng lên, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn!
Tô Ý Thâm xoay xoay cổ tay, khởi động các khớp ngón tay kêu răng rắc!
Danh sách chương