“Về nhà?
Túc Bảo không rõ, sau khi đưa bé về nhà, bọn họ có bỏ rơi bé hay không?
Họ sẽ đánh bé, sẽ không cho bé ăn sao?
Thấy Tiểu Túc Bảo im lặng, đám đàn ông nhà họ Tô lòng nóng như lửa đốt.
Không ai trong số họ có một chút kinh nghiệm nào trong việc nuôi dạy trẻ cả, cuối cùng tất cả ánh nhìn đều đổ dồn vào Tô Nhấn Trần và Tô Cẩm Mặc.
Lão đại Tô Nhấn Trần, 40 tuổi đã có hai người con, lão nhị Tô Tử Lâm 38 tuổi cũng đã có hai người con.
Nhưng Tô Nhấn Trần lại không biết dỗ trẻ con, do dự hỏi: “Túc Bảo đang lo lắng cái gì?”
Thanh âm của anh vẫn lạnh như băng, đám anh em vừa nghe thế liền quay đầu trừng mắt nhìn anh ta.
Tô Tử Lâm họ khan một tiếng, anh vốn dĩ cũng là người kiệm lời, nửa ngày cũng rặn ra được một câu hoàn chỉnh, sốt ruột đến mức đi lòng vòng.
Tô Ý Thâm thấy vậy đành hít thật sâu, anh ghé sát vào giường bệnh, âu yếm xoa đầu Túc Bảo, giọng điệu ấm áp nói: “Túc Bảo, nói cho cậu út nghe Túc Bảo tên thật là gì?”
( *ở đây theo mình thì ý muốn hỏi
là Túc Bảo là con gái Lâm gia thì tên bé nên là Lâm gì gì đó á.)
Túc Bảo nhìn chằm chằm lên trần nhà, im lặng một hồi lâu mới nói:
“Túc Bảo không có tên, Túc Bảo là Túc Bảo.”
Ba từng nói rằng ông lười không muốn đặt tên cho bé, đợi dì sinh em trai ra rồi tính tiếp.. Vậy nên, bé không có tên, Túc Bảo là tên mà mẹ đặt cho bé.
Trái tim của Tô Dịch Thần nhói lên, một đứa trẻ thậm chí ngay cả tên cũng không có, rốt cuộc đã phải sống như thế nào ở Lâm gia. Anh ta âm thầm đè nén lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy Túc Bảo nói cho cậu út nghe, Túc Bảo rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?”
Túc Bảo thu hồi tầm mắt nhìn trên trần nhà, có chút khó khăn quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, người tự xưng mình là cậu út. Ngày hôm đó, thế giới của bé như bị đóng băng trong bóng tối, nhưng người trước mặt này đã phá vỡ bóng tối đó như một tia sáng chiệu rọi màn đêm.
Túc Bảo mím môi, hỏi: “Cậu út, về nhà… Túc Bảo có cơm ăn không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt.
Về nhà… Có cơm ăn không?
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Túc Bảo lại thấp giọng hỏi: “Mọi người có đánh con không?” Chỉ với mấy câu ngắn ngủi nhưng
lại khiến Tô lão gia đau lòng đến xém chút nữa rơi lệ.
Thì ra bé con đang lo sợ, sợ không có cơm ăn, còn sợ bị đánh….
Rốt cuộc ở Lâm gia con bé đã phải chịu sự ngược đãi thế nào?!
Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải lo sợ bị đánh bất cứ lúc nào.
Không có ai ở bên mỗi khi nửa đêm thức giấc do ác mộng, mùa hè nóng nực ướt áo cũng không có ai quan tâm.
Ông cụ Tô quay lưng mím chặt môi lại, đôi mắt đã đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống không để nước mắt trào ra.
Túc Bảo không rõ, sau khi đưa bé về nhà, bọn họ có bỏ rơi bé hay không?
Họ sẽ đánh bé, sẽ không cho bé ăn sao?
Thấy Tiểu Túc Bảo im lặng, đám đàn ông nhà họ Tô lòng nóng như lửa đốt.
Không ai trong số họ có một chút kinh nghiệm nào trong việc nuôi dạy trẻ cả, cuối cùng tất cả ánh nhìn đều đổ dồn vào Tô Nhấn Trần và Tô Cẩm Mặc.
Lão đại Tô Nhấn Trần, 40 tuổi đã có hai người con, lão nhị Tô Tử Lâm 38 tuổi cũng đã có hai người con.
Nhưng Tô Nhấn Trần lại không biết dỗ trẻ con, do dự hỏi: “Túc Bảo đang lo lắng cái gì?”
Thanh âm của anh vẫn lạnh như băng, đám anh em vừa nghe thế liền quay đầu trừng mắt nhìn anh ta.
Tô Tử Lâm họ khan một tiếng, anh vốn dĩ cũng là người kiệm lời, nửa ngày cũng rặn ra được một câu hoàn chỉnh, sốt ruột đến mức đi lòng vòng.
Tô Ý Thâm thấy vậy đành hít thật sâu, anh ghé sát vào giường bệnh, âu yếm xoa đầu Túc Bảo, giọng điệu ấm áp nói: “Túc Bảo, nói cho cậu út nghe Túc Bảo tên thật là gì?”
( *ở đây theo mình thì ý muốn hỏi
là Túc Bảo là con gái Lâm gia thì tên bé nên là Lâm gì gì đó á.)
Túc Bảo nhìn chằm chằm lên trần nhà, im lặng một hồi lâu mới nói:
“Túc Bảo không có tên, Túc Bảo là Túc Bảo.”
Ba từng nói rằng ông lười không muốn đặt tên cho bé, đợi dì sinh em trai ra rồi tính tiếp.. Vậy nên, bé không có tên, Túc Bảo là tên mà mẹ đặt cho bé.
Trái tim của Tô Dịch Thần nhói lên, một đứa trẻ thậm chí ngay cả tên cũng không có, rốt cuộc đã phải sống như thế nào ở Lâm gia. Anh ta âm thầm đè nén lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy Túc Bảo nói cho cậu út nghe, Túc Bảo rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?”
Túc Bảo thu hồi tầm mắt nhìn trên trần nhà, có chút khó khăn quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, người tự xưng mình là cậu út. Ngày hôm đó, thế giới của bé như bị đóng băng trong bóng tối, nhưng người trước mặt này đã phá vỡ bóng tối đó như một tia sáng chiệu rọi màn đêm.
Túc Bảo mím môi, hỏi: “Cậu út, về nhà… Túc Bảo có cơm ăn không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt.
Về nhà… Có cơm ăn không?
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Túc Bảo lại thấp giọng hỏi: “Mọi người có đánh con không?” Chỉ với mấy câu ngắn ngủi nhưng
lại khiến Tô lão gia đau lòng đến xém chút nữa rơi lệ.
Thì ra bé con đang lo sợ, sợ không có cơm ăn, còn sợ bị đánh….
Rốt cuộc ở Lâm gia con bé đã phải chịu sự ngược đãi thế nào?!
Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải lo sợ bị đánh bất cứ lúc nào.
Không có ai ở bên mỗi khi nửa đêm thức giấc do ác mộng, mùa hè nóng nực ướt áo cũng không có ai quan tâm.
Ông cụ Tô quay lưng mím chặt môi lại, đôi mắt đã đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống không để nước mắt trào ra.
Danh sách chương