Tô Chước lại lần nữa phải ăn Tích Cốc đan. Mỗi lần ăn một viên, nàng lại nhớ về những ngày ở dãy núi Huyền Tháp.
Không có người biết nấu ăn trong đội đúng là thảm mà.
Hôm sau, Mục Dự Chu vẫn còn chút ám ảnh. Vừa nghĩ đến cánh tay nhức mỏi hôm qua, hắn lại cảm thấy tê dại cả người. Nhìn Tỳ Hưu mà mắt hắn đã không còn sáng rực như trước.
Mãn Tùng nhìn tiểu Tỳ Hưu đứng yên tại chỗ, trông đơn độc, đáng thương, lại còn vô cùng yếu ớt, quả thật hắn ta không thể kiềm chế tay mình được nữa.
Hắn ta quay sang Tô Chước: "Cửu Cửu sư tỷ, để ta bế thuỵ thú đi."
Tô Chước ngạc nhiên: "Được thôi, nhưng ngươi bế nổi không? Đừng cố quá."
Ngón tay Mãn Tùng không kiềm chế được mà khẽ động đậy: "Bế được, bế được! Hôm nay để ta ôm nó cả ngày đi!"
Đây là thuỵ thú đó!
Tương truyền, chỉ cần chạm vào nó là có thể gặp may mắn.
Chẳng bao lâu sau, tiểu Tỳ Hưu đã ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng hắn ta.
Mãn Tùng: "..."
Ánh sáng trong mắt hắn ta cũng biến mất theo.
Thật sự là sức nặng mà sinh mệnh không thể chịu được mà.
Suốt dọc đường, Mãn Tùng cắn răng ôm nó, mong muốn hấp thụ chút vận may. Nhưng nhìn đồng môn đang tự do đánh yêu thú, không phải phục vụ tiểu thuỵ thú, hắn ta càng nhìn càng thấy hâm mộ.
Mãi đến khi họ đi ngang qua một khe núi khác, tiểu Tỳ Hưu đột nhiên động đậy, linh hoạt thoát khỏi vòng tay hắn ta và nhảy xuống đất.
Mãn Tùng theo phản xạ mà thở phào, nhưng giây tiếp theo lại hoảng hốt hét lên: "Thuỵ thú! Thuỵ thú…"
Tô Chước đang nhặt một tấm ngọc phù, mắt nàng sáng lên: "Chạy nhanh như vậy, chắc chắn là có thứ tốt, ta đi một lát rồi về!"
Trong chớp mắt, nàng đã lao theo tiểu Tỳ Hưu. Mục Dự Chu quay đầu liếc nhìn đám đệ tử ngoại môn rồi chỉ tay về một hướng khác: "Bên kia có hai con yêu thú nhị phẩm, các ngươi cứ chơi trước. Nếu thấy tình hình không ổn thì chạy xa ra, lát nữa bọn ta sẽ đi tìm các ngươi."
"Ngọc sư huynh..."
Kỷ Ngộ bỗng có chút bất an, nhưng còn chưa nói dứt lời thì bóng dáng Mục Dự Chu đã biến mất.
Mãi đến khi tỉnh táo lại, hắn ta mới nhớ ra về mặt tu vi, thực ra hắn ta cao hơn đối phương mà?!
Xét về tu vi, nếu có ai cần lo lắng khi đi lạc thì cũng phải là hai người kia mới đúng. Bọn họ hoảng cái gì chứ?
...
Trong ánh sáng linh quyết, một con yêu thú ầm ầm ngã xuống, hóa thành một tấm ngọc phù.
"Gào!!!"
Một con linh thú kiêu hãnh ngẩng đầu hú vang, cắn lấy tấm ngọc phù rồi chạy về phía chủ nhân của nó. Những linh thú phi cầm đang tham chiến cũng lần lượt quay về bên chủ nhân.
Mấy đệ tử đều thở phào nhẹ nhõm rồi đồng loạt nhìn về hướng linh thảo đang được yêu thú bảo vệ.
Những lá cỏ nhỏ xanh mướt, non mềm, vô cùng hiếm gặp trong các bí cảnh được mở công khai của Tu Tiên giới, chỉ có trong bí cảnh của tông môn mới dễ dàng hái được như vậy.
"Cây thứ sáu rồi." Một thiếu nữ nhận lấy ngọc phù, khẽ nói.
"Ta đi hái."
Một tiểu đệ tử xung phong nhận việc. Không ai phản đối. Họ là một đội, dù ai hái linh thảo cũng vậy, đến khi bí cảnh kết thúc sẽ cùng nhau chia đều.
Người kia bước lên hai bước, hưng phấn tràn trề.
Nhưng đúng lúc đó, một bóng xám vụt qua hắn ta với tốc độ cực nhanh, lao thẳng đến trước đám linh thảo.
Khi hắn ta kịp phản ứng lại thì linh thảo đã biến mất. Thay vào đó là một con vật nhỏ đang nhồm nhoàm nhai sạch hết linh thảo.
Chỉ một thoáng, toàn bộ đệ tử xung quanh đều tròn mắt kinh ngạc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ, như muốn tìm ra xem rốt cuộc đồng môn nào đã không quản tốt linh thú của mình.
"Là linh thú của ai... Không đúng, sư tỷ! Con chuột con này đang ăn linh thảo!"
Thiếu niên vừa hoảng sợ, vừa giận dữ lặp lại!
"Ngươi mù à? Chuột cái gì! Ngươi đã thấy con chuột nào có sáu chân chưa?!"
Một nữ đệ tử khác nhíu mày nhìn kỹ sinh vật nhỏ không mời mà đến kia, bỗng nhiên ý thức được gì đó, ánh mắt nàng ta từ từ đờ đẫn: "Đây... đây không phải là..."
Một đệ tử khác ngập ngừng: "Ta không thấy nó có dấu hiệu bị ký khế ước... Sao mà trông giống Tỳ Hưu thế?"
Thu Vũ Miên Miên
Tỳ Hưu?!
Đó là thuỵ thú đã hai nghìn năm chưa từng xuất hiện.
Vậy mà bọn họ lại gặp được?!
Thiếu nữ cũng chính là đệ tử thủ tịch khẽ giơ tay lên, vừa muốn tiến lại gần, lại vừa lo sợ làm kinh động đến nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ta gần như thể không thốt nên lời.
Mãi lâu sau nàng ta mới hoàn hồn, trước cái nhìn chăm chú của tất cả mọi nguời, nói: "Là thuỵ thú."
"Thuỵ thú! Đây chính là thuỵ thú đấy!"
Thiếu niên kích động đến nỗi suýt chút nữa bật khóc. Với một Ngự Thú sư, khát vọng lớn nhất chính là ký khế ước với linh thú mạnh nhất. Còn thuỵ thú?
Ngay cả tưởng tượng cũng không dám, chỉ nhìn thấy một lần đã là vô cùng may mắn rồi!
Mọi người tại đây đều cẩn thận không dám nhúc nhích, sợ làm kinh động đến thuỵ thú.
Ai nấy đều căng thẳng tột độ, hạ giọng nói nhỏ: "Làm thế nào để giữ nó lại?"
"Thuỵ thú có linh tính, không thể dùng vũ lực được."
"Ta thấy nó hình như chẳng quan tâm đến chúng ta lắm."
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, con Tỳ Hưu kia ăn sạch linh thảo nhưng không hề có ý định rời đi. Những đệ tử định ngăn nó lại đều đột nhiên khựng lại giữa chừng.
Chỉ thấy tiểu Tỳ Hưu lông xám nhào thẳng đến trước mặt thiếu nữ dẫn đầu, đôi mắt đen láy, tròn xoe nhìn nàng ta: "Ư ử..."
Tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ.
Đây chính là sự ưu ái của thuỵ thú!
Quả nhiên là đệ tử thủ tịch, vận may hơn người!
… Tiểu Tỳ Hưu nhìn tay thiếu nữ, giây tiếp theo bỗng nhảy dựng lên, cướp lấy ngọc phù trong tay nàng ta nhanh như chớp!
Thiếu nữ bị dọa lùi về sau nửa bước, nhưng không hề tức giận.
"Ngươi thích thì cho ngươi, theo bọn ta đi được không?"
Tỳ Hưu cắn chặt ngọc phù, đứng nguyên tại chỗ, đảo mắt nhìn xung quanh.
Nếu chỉ có một người phát hiện ra thuỵ thú thì việc nghĩ cách ký khế ước với nó là điều hiển nhiên.
Nhưng hiện tại, có quá nhiều đồng môn ở đây. Thiếu nữ đành miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi Tỳ Hưu rồi nói: "Không biết thuỵ thú này có phải là thú hồn không, cứ mang về tông môn giao sư trưởng đi."
"Vâng."
"... Ta đồng ý."
Xét cho cùng, Bí Cảnh Thí Luyện này là do thần tông sắp xếp để khảo nghiệm tân đệ tử. Nếu vì một con thuỵ thú mà nội bộ phát sinh tranh chấp thì không ổn.
Ánh mắt tất cả đệ tử đều dán chặt vào Tỳ Hưu, nhìn thế nào cũng thấy bất phàm. Cho dù lưng và đuôi tựa rồng hay trên trán có một chiếc sừng chưa mọc hoàn toàn, nhưng nó vẫn toát ra một loại khí chất cao quý bất khả xâm phạm.
Không khí rơi vào im lặng tuyệt đối. Tiểu Tỳ Hưu vẫy đuôi đầy hứng khởi, đột nhiên lao vút ra ngoài!
"Mau đuổi theo!"
Tiểu đệ tử vô thức hét lên.
Nhưng chỉ vài giây sau, hắn ta phát hiện không cần đuổi theo nữa. Thuỵ thú lao thẳng đến một bóng người rồi dừng lại ngay trước mặt người đó. Nó kiễng hai chân trước, bám lấy ống quần đối phương, đưa ngọc phù trong miệng lên.
Tô Chước không chịu nổi sự nhiệt tình của nó, đành nhận lấy ngọc phù, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
"Cái này..."
Đệ tử của Đệ Lục Vực nhìn nàng đầy kinh ngạc, không biết phải phản ứng thế nào.
Nếu không tận mắt xác nhận thuỵ thú chưa từng bị ký khế ước, họ thật sự sẽ nghĩ rằng thiếu nữ này chính là chủ nhân của thuỵ thú đó.
Một đệ tử ngoại môn, tu vi chỉ mới Trúc Cơ kỳ.
Rốt cuộc thì thuỵ thú nhìn trúng nàng ở điểm nào?!
Ban đầu, Tô Chước cũng không định lộ mặt. Nhưng thấy tiểu Tỳ Hưu ngốc nghếch như vậy, nếu nàng không xuất hiện thì nó không những bị người ta lừa mất mà còn gặm sạch linh thảo của người ta rồi!
Nàng phát hiện việc dạy dỗ đứa nhỏ dường như đã xảy ra vấn đề.
Ít nhất cũng không thể cướp ngay trước mặt người ta như thế.
"Ngươi là người đầu tiên gặp nó?"
Đệ tử thủ tịch lên tiếng hỏi.
Tô Chước gật đầu, hờ hững tung hứng ngọc phù trong tay.
Lúc này, không ai còn quan tâm đến ngọc phù nữa. Trong mắt đám đệ tử, một con Tỳ Hưu vô chủ hiển nhiên đáng giá hơn mười vạn tấm ngọc phù.
Dù thuỵ thú có xu hướng nghiêng về phía đệ tử ngoại môn nhưng đệ tử Đệ Lục Vực vẫn cảm thấy mình may mắn. Nếu lúc đó một đệ tử nội môn đi lẻ gặp Tỳ Hưu trước thì chắc chắn sẽ không có kết cục như bây giờ.
Một tiểu đệ tử trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn nói: "Nó ăn linh thảo của bọn ta, tức là của bọn ta rồi!"
Kẻ yếu không xứng nói đến thứ tự trước sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương