Sau lễ Quốc khánh, sinh viên năm nhất chính thức vào học.

An Nhược Cốc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần cùng nhóc con nào đó giây giây phút phút không tách rời. Tuy Ngôn Tiếu đưa ra loài yêu cầu kỳ ba lúc tôi không có tiết thì anh đi học cùng tôi, lúc anh không có tiết thì tôi đi học cùng anh, lúc chúng ta cùng có tiết thì phải đi ăn cùng nhau này, nhưng bị bạn học trưởng nào đó mỉm cười bỏ ngoài tai.

Học trưởng rất bận, không cần phiền hà không cần phiền phức cũng đã rất bận rồi. Ngoại trừ chuyên ngành tài chính của bản thân, y còn học thêm về quản lý kinh tế. Cho nên thời khóa biểu lần trước Ngôn Tiếu tùy ý mang đi chỉ là thời khóa biểu một nửa của An Nhược Cốc.

Mà ngành công trình sinh vật của Ngôn Tiếu lại là chuyên ngành nhiều bài vở nhất Đại học X. Nhóc con hóa ra lúc viết nguyện vọng của mình là vì có hứng thú với khoa này. Nghe nói có một giáo sư đặc biệt thích cậu, cho nên luôn để cậu lại làm trợ lý phòng thí nghiệm. Chuyện trong Hội sinh viên cậu lại chẳng bao giờ tham gia, cho nên hai người gặp mặt so với trước ít đi rất nhiều.

Nhưng, không gặp mặt không có nghĩa là không quấy rầy.

Trên cơ bản mỗi buổi tối, QQ của An Nhược Cốc đều sẽ bận rộn không ngừng.

Nội dung cụ thể như sau:

Tiếu mao mao: Học trưởng, anh có đó không

Tiếu mao mao: Học trưởng, tôi biết anh để ẩn

Tiếu mao mao: Học trưởng, tôi đói

Tiếu mao mao: Học trưởng!!! Sau đó là,

Tiếu mao mao gửi buzz đến ngài

Tiếu mao mao gửi buzz đến ngài

Tiếu mao mao gửi buzz đến ngài

……..

Đương nhiên An Nhược Cốc không để ý đến cậu.

Sau đó có một hôm giáo viên chủ nhiệm rồng thần thấy đầu không thấy đuôi của An Nhược Cốc đột nhiên mở một cuộc họp lớp về an toàn thân thể, quá trình không cần nói, đơn giản là mấy chuyện phòng cháy phòng giật phòng trộm cướp linh tinh. Nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là cô lúc cuối nói bâng quơ một câu “Nghe nói ở bên khoa công trình sinh vật có bạn nhỏ tên Ngôn Tiếu bị ngã từ trên giường xuống. Tuy cô cảm thấy mấy em sẽ không như vậy, nhưng nhắc nhở một chút vẫn tốt hơn.”

An Nhược Cốc thuận tay nhấn điện thoại gọi, không ai nhấc máy. Sau đó y quyết định cùng Chu Bằng đi thăm cậu.

Kết quả vừa mới về ký túc xá liền phát hiện một người nằm trên giường nhỏ, đang nhai khoai tây chiên rồm rộp. Không thể nghi ngờ, đó là tiểu kỳ ba.

An Nhược Cốc đưa cho cậu một cốc nước, “Sau có mình cậu?”

“Ô, học trưởng anh về rồi.” Ngôn Tiếu cười híp mắt, “Anh Bằng đi ăn cơm rồi.”

Gửi cho Chu Bằng một tin nhắn nhờ gã mua cơm về cho. An Nhược Cốc lwo đãng hỏi: “Không bị thương sao?”

“A? Anh sao lại biết?” Mặt Ngôn Tiếu lập tức nhăn lại, “Sẽ không phải cả thế giới này đều biết đi….”

“Sẽ không.” An Nhược Cốc xoa xoa đầu cậu, “Không ngã vào đâu chứ?”

“Mông đau lắm…”

“A, như vậy vẫn coi là may mắn.”

Ngôn Tiếu nghe vậy liền lại gần ngồi lên người An Nhược Cốc, lẩm bẩm, “Bọn họ thực đáng ghét, đều chê cười tôi. Không phải buổi tối buồn đi vệ sinh, lúc đi xuống không cẩn thận trượt chân, đánh thức bọn họ dậy sao, có cần không ngừng cười cười cười cười cười như vậy không? Tuy không bị thương, nhưng thật sự rất đau đó….”

An Nhược Cốc vỗ vỗ lưng cậu vài cái tượng trưng.

Lúc Chu Bằng vào cửa liền nhìn thấy cảnh phụ từ tử hiếu (?) như vậy.

“Aiya, lại làm nũng rồi. Không biết còn tưởng bị bắt nạt, vừa rồi cướp đồ của tôi còn lưu loát lắm mà, giả vờ, tiếp tục giả vờ đi!”

Ngôn Tiếu phồng má, khịt mũi, “Anh xem, anh ta còn chê tôi bị thương chưa đủ nặng!”

An Nhược Cốc đẩy cậu ra khỏi trên người mình, “Nói mới nhớ, tôi cũng rất hiếu kỳ cậu làm thế nào mà mông gặp đất.”

Thế là đồng chí Ngôn Tiếu lấy lý do không ai chăm sóc cùng bị bạn cùng phòng bắt nạt mà ở lại phòng 501. Tuy mấy người An Nhược Cốc sẽ nhịn không được mà trêu cậu, nhưng nói cho cùng vẫn nguyện ý thích cậu, chăm sóc cậu.

Tối đó ban liên hoan, Ngôn Tiếu cũng đi. A, chỉ khi nào ăn cơm mới có thể thể hiện cậu là một thành viên trong Hội học sinh. Lời thật lòng đại mạo hiểm gì không nói đến cũng thôi đi.

Ăn uống xong mấy nữ sinh kêu muốn đi KTV. An Nhược Cốc tuy không thích loại nơi như thế, nhưng y luôn giữ vẻ quý ông, tất nhiên sẽ đi tới cùng. Điều kiện tiền quyết là y không biết, Ngôn tiểu kỳ ba kỳ thực là một Mạch Bá, hơn nữa Mạch Bá này hát còn rất khó nghe! (Mạnh Bá: ý chỉ những người khi đi hát karaoke thì sẽ độc chiếm mic không cho ai hát, ngay cả bài mình không biết cũng đòi hát)

Lúc này Chu Bằng đang đi hẹn hò cùng dì của Ngôn Tiếu.

Dì nói: “Tiếu Tiếu dạo này thế nào?”

Chu Bằng đáp: “Cũng không tệ. Hôm nay ban bọn họ liên hoan, bây giờ chắc đi hát rồi.”

“Đi, đi hát?”

“Sao vậy?”

“Không có gì…..”

An Nhược Cốc có chút vô lực. Y thật sự không biết kết luận ‘thực manh thực manh lạc điệu thực manh phá âm cũng thực manh’ của mấy nữ sinh kia là từ đâu ra.

Vì thế y đành chỉ đích danh, “Hâm Hâm, cậu lên hát một bài đi.”

Tân Hâm hỏi: “Cái gì —“

An Nhược Cốc bịt một bên tai lớn tiếng nói, “Tôi nói — cậu lên hát một bài — để Ngôn Tiếu nghỉ một lúc.”

Sau đó Tân Hâm nghe lời giật lấy mic trong tay Ngôn Tiếu.

Sau đó Ngôn Tiếu giật mic của người khác.

……

Vì thế An Nhược Cốc đành mượn cớ đi lấy đĩa hoa quả để ra ngoài.

Khụ, vừa ra cửa liền thấy Tạ Nhất Hàm.

Tạ Nhất Hàm mỉm cười, “Ai nha, thực ồn.”

An Nhược Cốc khẽ cười, “Đúng vậy, thực ồn. Học tỷ năm ba hẳn là bận rộn, sao có thời gian đến đây?”

“Ha ha, không, sắp đi rồi, bọn họ mời cơm.”

“Đi.”

Tạ Nhất Hàm lập tức nhào vào lòng An Nhược Cốc. Cô hôm nay uống không ít rượu, nhìn qua có vẻ không thích hợp, cứ không ngừng cười.

“Ha ha, Nhược Cốc, tôi phải đi, phải đi Mỹ ha ha.”

An Nhược Cốc đưa tay đỡ lấy cô, “Vậy, chúc học tỷ thuận buồm xuôi gió.”

Tạ Nhất Hàm cười đến chảy nước mắt, “Ha ha, Nhược Cốc, tôi phải đi rồi, cậu vẫn không muốn tôi sao…”

“Học tỷ, chị say rồi.”

“Tôi không say! Nhược Cốc cậu luôn như vậy, đối với ai cũng dịu dàng, đối với ai cũng lịch sự như thế, nhưng như vậy thực tàn nhẫn….. Nếu không thể đồng ý thì đứng dịu dàng như thế. Nhược Cốc, em thích anh, ngay từ lần gặp đầu tiên đã thích rồi. Ha ha, tình cảm này vốn chưa từng ngừng lại, cho dù lòng em hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Có điều em thực may mắn, Nhược Cốc anh không thích em, những cũng sẽ không thích người khác.” Tạ Nhất Hàm mắt nhòe lệ, “Cho nên, Nhược Cốc, nếu em trở về, anh vẫn một mình, có thể thử chấp nhận em hay không?”

“Tôi….”

“Không thể.”

Tạ Nhất Hàm rời khỏi lòng An Nhược Cốc, “Lại là cậu?”

“Hừ.”

Tạ Nhất Hàm híp mắt, “Bạn nhỏ, tôi không biết loại gia giáo nào mới có thể tạo ra tính cách như cậu, tôi cũng không muốn chấp nhất với trẻ con. Nhưng tôi nghĩ, chuyện giữa tôi và Nhược Cốc không tới lượt cậu xen vào.”

“Sao không tới lượt tôi? Anh ta là của tôi!”

An Nhược Cốc đỡ trán.

Tạ Nhất Hàm bật cười, “Ồ? Tính hướng loại chuyện này nói đổi là đổi sao? Hay là, tiểu học đệ cậu…. kỳ thực là nữ sinh?”

Ngôn Tiếu nói: “Chúng ta quyết đấu đi!”

“Cái gì?”

“Chúng ta đến so… so ai trẻ tuổi hơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện