Sau đó chàng trai tốt bụng – An Nhược Cốc vẫn tặng bù tiểu kỳ ba một món quà – một con gấu Teddy màu vàng nâu cao 1m. Tiểu kỳ ba tỏ vẻ rất vui sướng, ôm nó tự sướng từ trước ra sau từ trái sang phải. Đồ của con gái quả thực rất hợp với cậu ta, haizz.
Sau đó nhóc con về nhà làm bảo bối, An Nhược Cốc hiếm thấy yên tĩnh được vài ngày. Vốn Chu Bằng nói muốn đi du lịch, kết quả tên không chút mặt mũi kia tán tỉnh được một tiểu học muội. Tạ Nhất Hàm lại hẹn y ra, có điều bị y nói khéo từ chối rồi.
Sáng ngày mùng 6 tháng 10, tầm chín giờ hơn, An Nhược Cốc đột nhiên nhận được một cuộc diện thoại.
“Học trưởng…” Nhóc con dường như còn mang theo tiếng nức nở, không rõ là đang làm nũng hay là nịnh nọt.
“Sao?”
“Anh tới công viên XX một chút được không, tôi muốn mời anh đi ăn.”
Tuy An Nhược Cốc cũng có chút nghi ngờ mời đi ăn sao lại phải đến công viên, nhưng y vẫn kéo Chu Bằng đi cùng.
Đi mấy vòng, cuối cùng cũng đến cái công viên nhỏ vừa đẹp vừa đặc biệt chỉ có chút hơi xa trong lời Ngôn Tiếu.
Sau đó bọn họ tìm thấy bạn nhỏ nào đó ngồi dưới tán cây tùng, bộ dạng đáng thương.
“Ngôn Tiếu?”
Nghe thấy tiếng An Nhược Cốc, nhóc con ngẩng phắt đầu lên.
“Phụt! Ha ha ha….” Chu Bằng giống như muốn cười đến chết, “Tiểu kỳ ba, cậu vừa từ lò luyện đan đi ra sao? Ha ha….”
Ngôn Tiếu uất uất ức ức đứng dậy, phủi loạn bụi trên người mình. An Nhược Cốc lúc này mới để ý cậu còn đeo một chiếc tạp dề nhìn không ra bộ dạng vốn có, bám đầy bụi giống trên mặt cậu.
Kỳ thật An Nhược Cốc cũng rất muốn cười, nhưng y khống chế được độ cong của khóe môi, nhìn qua thực giống vẻ quan tâm ấm áp.
Ngôn Tiếu vuốt mũi, “Tôi, tôi thật sự muốn mời anh ăn.”
“Phải, tôi biết.”
Chu Bằng theo ánh mắt An Nhược Cốc nhìn thấy giá nướng cùng một đống đen đen ở cách đó không xa, nhịn không được run rẩy.
Nhìn ra nhóc con kia thực ủ rũ, gã an ủi nói: “Không sao, ai cũng có chỗ không giỏi. Có điều, mấy thứ này của cậu lấy đâu ra vậy?”
“Đồ mẹ tôi đặt, tôi trực tiếp bảo họ đưa đến công viên.” Tuy đang trả lời câu hỏi của Chu Bằng, ánh mắt của Ngôn Tiếu vẫn không rời khỏi An Nhược Cốc.
“Thật xin lỗi, học trưởng.”
An Nhược Cốc mỉm cười tỏ ý y không để tâm. Cho dù mấy thứ kia Ngôn Tiếu có nướng thành công, y chưa chắc đã dám ăn, vừa nghĩ vậy liền thấy có phần may mắn.
Chu Bằng nói: “Không sao, chúng ta tiếp tục nướng đi.”
Ngôn Tiếu cúi đầu, “Nhưng….. thức ăn đều bị tôi nướng cháy hết rồi.”
“A….. Không sao, an toàn là tốt rồi.”
“Nhưng thức ăn cháy hết rồi, chúng ta ăn gì?”
“Không sao, anh Nhược Cốc sẽ mời ăn.”
Lúc này An Nhược Cốc luôn đứng bên cạnh không nói gì đột nhiên chen vào một câu: “Tôi nghĩ, bây giờ chúng ta có vấn đề.”
— Từ xa một bà lão đeo phù hiệu màu đỏ trên tay áo bước như bay tới, trong tay còn cầm một cái chổi.
Bước chân bà lão không lớn, nhưng tốc độ lại rất nhanh, không bao lâu đã đến trước mặt ba người bọn họ. Thẻ gắn trên ngực bà có ghi tên và số thứ tự, là tổ trưởng tổ quản lý công viên XX.
Bà lão tổ trưởng vẻ mặt nghiêm nghị, “Mấy cậu học trường nào? Tên là gì?”
Ngôn Tiếu đẩy Chu Bằng lên phía trước, “Anh ấy là Chu Tiểu Kê (Chu gà con), là anh trai bọn cháu.”
Bà lão tổ trưởng quả nhiên di chuyển sự chú ý. Bà đưa tay kéo Chu Bằng rõ ràng không hiểu gì cả, bước nhanh đến trước giá nướng đồ, sau đó từ trong túi lôi ra một cuốn sổ nhỏ.
“Điều thứ bảy, đọc!”
“Dạ?”
“Dạ cái gì mà dạ? Đọc!”
“Khách thăm quan không được phá hỏng đồ vật trong công viên…..”
Bà lão lại lật thêm hai trang nữa, giơ lên trước mắt gã, “Điều thứ ba mươi tư, đọc!”
“Khách thăm quan không được có hành động nấu nướng trong công viên…”
Bà lão chờ gã đọc xong liền đưa chổi trong tay cho gã, sau đó bắt đầu bài thuyết giáo dài hai tiếng đồng hồ. Nghe nói bà lão họ Lưu này từng là giáo viên chủ nhiệm hạng nhất của một trường cấp III nào đó.
Bà lão tổ trưởng nói: “Cậu Chu Tiểu Kê, có vẻ cậu là sinh viên nhỉ? Làm một thanh niên có lý tưởng có văn hóa có đạo đức có kỷ luật, sao cậu có thể làm ra loại chuyện ngay cả học sinh tiểu học cũng biết là không nên làm? Hả? Thường thức của cậu đâu? Rèn luyện hàng ngày của cậu đâu? Cảm giác đạo đức cùng cảm giác vinh dự tập thể của cậu đâu? Mấy cái đó không nên nói, là một người anh, cậu sao có thể để đứa em trai nhỏ hơn cậu nhiều thế kia nấu cho cậu ăn? Tuy nó vất vả khổ cực không thể thành công……”
Chu Bằng: “…..” Mình có thể oan hơn nữa được không?! An Nhược Cốc: “……” Mình có nên làm gì đó không, sờ cằm.
Ngôn Tiếu: “(╯▽╰)” Mình phải về nhà thay đồ, nên mặc gì đây.
Nhận được tín hiệu cầu cứu của Chu Bằng đã sắp bỏ mình, An Nhược Cốc điều chỉnh nét mặt một chút, đi đến trước mặt bà lão tổ trưởng.
Bà lão tổ trưởng vẫn còn tiếp tục, bà đã kéo từ chuyện huynh hữu đệ cung đến sự phát triển của kinh tế toàn cầu hóa.
An Nhược Cốc đầu tiên lễ phép chào bà một tiếng, sau đó giải thích với bà rằng mấy người bọn họ là khách từ nơi khác tới, được người ta giới thiệu rằng công viên XX thích hợp với việc nấu nướng cũng không rõ về nội quy của công viên, còn nguyên nhân em trai mặc tạp dề tự mình làm là vì cậu muốn thử niềm vui được đích thân làm việc, còn chủ động chịu phạt tiền hay lao động nghĩa vụ.v.v.
Bà lão tổ trưởng đầu tiên bị nụ cười của y mê hoặc, trong lòng đã mềm rồi, lại rất vừa lòng với thái độ lễ phép nhận sai, tiếp đó lại thấy cảm động với cách bồi thường mà y đưa ra. Sau đó bà lão vẫy vẫy tay với bạn nhỏ Ngôn, vẻ mặt hiền lành, “Cháu trai, không phải sợ, bà không phải cố ý hung dữ như vậy.”
Chu Bằng không ai để ý hồi lâu lệ rơi đầy mặt. Gã đã sắp quét dọn xong hết rồi có được không!!! Vì sao bị oan là gã, chịu khổ là gã, nhưng hưởng sự ấm áp của mùa xuân không phải là gã?! Không thể như thế a QAQ!!!
Rồi bà lão tổ trưởng lấy lại chổi của mình liền trở về, hai người An Ngôn làm bộ không nỡ nhìn theo bóng bà rời đi.
Chờ bà đi không thấy đâu nữa, An Nhược Cốc vội vàng lại an ủi đứa bạn cùng phòng luôn bị trúng đạn gặp xui xẻo. Chu Bằng quyết định từ nay về sau sẽ không nói chuyện với nhóc kỳ ba nào đó nữa, tuyệt đối.
Sau đó An Nhược Cốc rốt cục không nhịn được khuyên Ngôn Tiếu, “Chu Bằng học trưởng của cậu là người tốt, đừng luôn trêu chọc cậu ta.”
Ngôn Tiếu phồng má, “Ai bảo anh ta cứ theo đuổi Tề Nhiễm không ngừng? Tôi chỉ là ghét người ghét cả tông ti họ hàng thôi!”
“Theo đuổi Tề Nhiễm?”
“Phải, hơn nữa ấn tượng của Tề Nhiễm với anh ta cũng không tồi….. Tôi mới không muốn gọi anh ta là chú!”
An Nhược Cốc suy nghĩ một chút, quyết định giấu chuyện Chu Bằng mấy ngày nay rõ ràng đi tán tỉnh học muội ở trong lòng.
Sau đó nhóc con về nhà làm bảo bối, An Nhược Cốc hiếm thấy yên tĩnh được vài ngày. Vốn Chu Bằng nói muốn đi du lịch, kết quả tên không chút mặt mũi kia tán tỉnh được một tiểu học muội. Tạ Nhất Hàm lại hẹn y ra, có điều bị y nói khéo từ chối rồi.
Sáng ngày mùng 6 tháng 10, tầm chín giờ hơn, An Nhược Cốc đột nhiên nhận được một cuộc diện thoại.
“Học trưởng…” Nhóc con dường như còn mang theo tiếng nức nở, không rõ là đang làm nũng hay là nịnh nọt.
“Sao?”
“Anh tới công viên XX một chút được không, tôi muốn mời anh đi ăn.”
Tuy An Nhược Cốc cũng có chút nghi ngờ mời đi ăn sao lại phải đến công viên, nhưng y vẫn kéo Chu Bằng đi cùng.
Đi mấy vòng, cuối cùng cũng đến cái công viên nhỏ vừa đẹp vừa đặc biệt chỉ có chút hơi xa trong lời Ngôn Tiếu.
Sau đó bọn họ tìm thấy bạn nhỏ nào đó ngồi dưới tán cây tùng, bộ dạng đáng thương.
“Ngôn Tiếu?”
Nghe thấy tiếng An Nhược Cốc, nhóc con ngẩng phắt đầu lên.
“Phụt! Ha ha ha….” Chu Bằng giống như muốn cười đến chết, “Tiểu kỳ ba, cậu vừa từ lò luyện đan đi ra sao? Ha ha….”
Ngôn Tiếu uất uất ức ức đứng dậy, phủi loạn bụi trên người mình. An Nhược Cốc lúc này mới để ý cậu còn đeo một chiếc tạp dề nhìn không ra bộ dạng vốn có, bám đầy bụi giống trên mặt cậu.
Kỳ thật An Nhược Cốc cũng rất muốn cười, nhưng y khống chế được độ cong của khóe môi, nhìn qua thực giống vẻ quan tâm ấm áp.
Ngôn Tiếu vuốt mũi, “Tôi, tôi thật sự muốn mời anh ăn.”
“Phải, tôi biết.”
Chu Bằng theo ánh mắt An Nhược Cốc nhìn thấy giá nướng cùng một đống đen đen ở cách đó không xa, nhịn không được run rẩy.
Nhìn ra nhóc con kia thực ủ rũ, gã an ủi nói: “Không sao, ai cũng có chỗ không giỏi. Có điều, mấy thứ này của cậu lấy đâu ra vậy?”
“Đồ mẹ tôi đặt, tôi trực tiếp bảo họ đưa đến công viên.” Tuy đang trả lời câu hỏi của Chu Bằng, ánh mắt của Ngôn Tiếu vẫn không rời khỏi An Nhược Cốc.
“Thật xin lỗi, học trưởng.”
An Nhược Cốc mỉm cười tỏ ý y không để tâm. Cho dù mấy thứ kia Ngôn Tiếu có nướng thành công, y chưa chắc đã dám ăn, vừa nghĩ vậy liền thấy có phần may mắn.
Chu Bằng nói: “Không sao, chúng ta tiếp tục nướng đi.”
Ngôn Tiếu cúi đầu, “Nhưng….. thức ăn đều bị tôi nướng cháy hết rồi.”
“A….. Không sao, an toàn là tốt rồi.”
“Nhưng thức ăn cháy hết rồi, chúng ta ăn gì?”
“Không sao, anh Nhược Cốc sẽ mời ăn.”
Lúc này An Nhược Cốc luôn đứng bên cạnh không nói gì đột nhiên chen vào một câu: “Tôi nghĩ, bây giờ chúng ta có vấn đề.”
— Từ xa một bà lão đeo phù hiệu màu đỏ trên tay áo bước như bay tới, trong tay còn cầm một cái chổi.
Bước chân bà lão không lớn, nhưng tốc độ lại rất nhanh, không bao lâu đã đến trước mặt ba người bọn họ. Thẻ gắn trên ngực bà có ghi tên và số thứ tự, là tổ trưởng tổ quản lý công viên XX.
Bà lão tổ trưởng vẻ mặt nghiêm nghị, “Mấy cậu học trường nào? Tên là gì?”
Ngôn Tiếu đẩy Chu Bằng lên phía trước, “Anh ấy là Chu Tiểu Kê (Chu gà con), là anh trai bọn cháu.”
Bà lão tổ trưởng quả nhiên di chuyển sự chú ý. Bà đưa tay kéo Chu Bằng rõ ràng không hiểu gì cả, bước nhanh đến trước giá nướng đồ, sau đó từ trong túi lôi ra một cuốn sổ nhỏ.
“Điều thứ bảy, đọc!”
“Dạ?”
“Dạ cái gì mà dạ? Đọc!”
“Khách thăm quan không được phá hỏng đồ vật trong công viên…..”
Bà lão lại lật thêm hai trang nữa, giơ lên trước mắt gã, “Điều thứ ba mươi tư, đọc!”
“Khách thăm quan không được có hành động nấu nướng trong công viên…”
Bà lão chờ gã đọc xong liền đưa chổi trong tay cho gã, sau đó bắt đầu bài thuyết giáo dài hai tiếng đồng hồ. Nghe nói bà lão họ Lưu này từng là giáo viên chủ nhiệm hạng nhất của một trường cấp III nào đó.
Bà lão tổ trưởng nói: “Cậu Chu Tiểu Kê, có vẻ cậu là sinh viên nhỉ? Làm một thanh niên có lý tưởng có văn hóa có đạo đức có kỷ luật, sao cậu có thể làm ra loại chuyện ngay cả học sinh tiểu học cũng biết là không nên làm? Hả? Thường thức của cậu đâu? Rèn luyện hàng ngày của cậu đâu? Cảm giác đạo đức cùng cảm giác vinh dự tập thể của cậu đâu? Mấy cái đó không nên nói, là một người anh, cậu sao có thể để đứa em trai nhỏ hơn cậu nhiều thế kia nấu cho cậu ăn? Tuy nó vất vả khổ cực không thể thành công……”
Chu Bằng: “…..” Mình có thể oan hơn nữa được không?! An Nhược Cốc: “……” Mình có nên làm gì đó không, sờ cằm.
Ngôn Tiếu: “(╯▽╰)” Mình phải về nhà thay đồ, nên mặc gì đây.
Nhận được tín hiệu cầu cứu của Chu Bằng đã sắp bỏ mình, An Nhược Cốc điều chỉnh nét mặt một chút, đi đến trước mặt bà lão tổ trưởng.
Bà lão tổ trưởng vẫn còn tiếp tục, bà đã kéo từ chuyện huynh hữu đệ cung đến sự phát triển của kinh tế toàn cầu hóa.
An Nhược Cốc đầu tiên lễ phép chào bà một tiếng, sau đó giải thích với bà rằng mấy người bọn họ là khách từ nơi khác tới, được người ta giới thiệu rằng công viên XX thích hợp với việc nấu nướng cũng không rõ về nội quy của công viên, còn nguyên nhân em trai mặc tạp dề tự mình làm là vì cậu muốn thử niềm vui được đích thân làm việc, còn chủ động chịu phạt tiền hay lao động nghĩa vụ.v.v.
Bà lão tổ trưởng đầu tiên bị nụ cười của y mê hoặc, trong lòng đã mềm rồi, lại rất vừa lòng với thái độ lễ phép nhận sai, tiếp đó lại thấy cảm động với cách bồi thường mà y đưa ra. Sau đó bà lão vẫy vẫy tay với bạn nhỏ Ngôn, vẻ mặt hiền lành, “Cháu trai, không phải sợ, bà không phải cố ý hung dữ như vậy.”
Chu Bằng không ai để ý hồi lâu lệ rơi đầy mặt. Gã đã sắp quét dọn xong hết rồi có được không!!! Vì sao bị oan là gã, chịu khổ là gã, nhưng hưởng sự ấm áp của mùa xuân không phải là gã?! Không thể như thế a QAQ!!!
Rồi bà lão tổ trưởng lấy lại chổi của mình liền trở về, hai người An Ngôn làm bộ không nỡ nhìn theo bóng bà rời đi.
Chờ bà đi không thấy đâu nữa, An Nhược Cốc vội vàng lại an ủi đứa bạn cùng phòng luôn bị trúng đạn gặp xui xẻo. Chu Bằng quyết định từ nay về sau sẽ không nói chuyện với nhóc kỳ ba nào đó nữa, tuyệt đối.
Sau đó An Nhược Cốc rốt cục không nhịn được khuyên Ngôn Tiếu, “Chu Bằng học trưởng của cậu là người tốt, đừng luôn trêu chọc cậu ta.”
Ngôn Tiếu phồng má, “Ai bảo anh ta cứ theo đuổi Tề Nhiễm không ngừng? Tôi chỉ là ghét người ghét cả tông ti họ hàng thôi!”
“Theo đuổi Tề Nhiễm?”
“Phải, hơn nữa ấn tượng của Tề Nhiễm với anh ta cũng không tồi….. Tôi mới không muốn gọi anh ta là chú!”
An Nhược Cốc suy nghĩ một chút, quyết định giấu chuyện Chu Bằng mấy ngày nay rõ ràng đi tán tỉnh học muội ở trong lòng.
Danh sách chương