Kha Minh Hiên chạy ra khỏi giáo đường, nhảy lên xe rước dâu, trực tiếp đạp chân ga, nổ máy chạy đi như cung tên, dùng tốc độ cao lao xe ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ chuyện vừa rồi sẽ mang đến phiền toái như thế nào cho hai gia tộc.
Hắn cảm thấy máu cả người mình một khắc khi nghe thấy Biên Dĩ Thu gặp chuyện không may đều trở nên lạnh như băng, tay cầm tay lái không khống chế được run rẩy, sợ hãi trước nay chưa từng có lan ra từ đáy lòng, biến thành ma quỷ giương nanh múa vuốt, rít gào ngậm một miệng to đầy máu, xé linh hồn cùng thể xác hắn thành từng mảnh.
Trong tai nghe chỉ nghe Hà Tự nói một câu “bệnh viện XX”, cũng không biết nguyên nhân gì cắt đứt thông tin. Lòng hắn nóng như lửa đốt, vượt mười mấy cây đèn đỏ, cách bệnh viện khoảng 2km thì bị kẹt xe.
Hắn sốt ruột đập mạnh vào tay lái, trực tiếp đỗ xe bên đường, mặc một bộ lễ phục cắt may gọn gàng, ở giữa đại lộ đông đúc mà chạy như điên.
Hắn ngay cả một giây cũng không chờ được, hắn phải dùng thời gian ngắn nhất để chạy tới bên cạnh Biên Dĩ Thu, hắn phải nhìn thấy y, xác định rằng người nọ còn sống! Nếu không hết thảy cố gắng, lùi bước, thỏa hiệp của hắn, toàn bộ đều vô nghĩa!
Hà Tự, Tả Thành sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, quản giáo Lư cùng với mấy cảnh ngục vẻ mặt ngưng trọng đứng bên cạnh, sở trưởng Dư ở giữa hai nhóm người đi qua đi lại, tóc cũng bị mình cào đến trọc.
Hà Tự bị ông làm chóng mặt, không nhịn được lên tiếng: “Sở trưởng Dư, chú có thể để chúng tôi yên tĩnh một chút không?”
Kim bài luật sư nổi danh trong giới, Hà Tự phải đến trại tạm giam để bảo lãnh đương sự, nên cũng có liên hệ với rất nhiều cảnh sát, sở trưởng Dư đối với hắn tự nhiên sẽ không xa lạ. Hơn nữa sự kiện lần này quả thật là trách nhiệm của trại tạm giam, cho nên đối với thái độ tương đối không khách khí của Hà Tự, sở trưởng Dư cũng không phản bác nửa câu, mà vô cùng phối hợp dừng bước, đứng bên cạnh Lư quản giáo.
Thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh, bất quá yên tĩnh này cũng không kéo dài được bao lâu, đã bị tiếng bước chân dồn dập chạy vào cắt ngang.
Tất cả mọi người theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại từ chỗ phát ra âm thanh xem ai đến, Hà Tự, Tả Thành khi nhìn thấy thân ảnh Kha Minh Hiên xuất hiện, lập tức đứng dậy.
Kha Minh Hiên chạy cấp tốc 2km, lễ phục được cắt may tỉ mỉ bị mồ hôi làm ướt nhẹp, kiểu tóc mới làm lúc sáng bị gió thổi loạn, môi trắng bệch, thở dốc không ngừng, tim gần như bật ra khỏi cổ họng. Rõ ràng mong ngóng trước tiên là được nhìn thấy tình huống của Biên Dĩ Thu, lại nhìn thấy dòng chữ bằng đèn LED “Đang giải phẫu” phía trên cửa, miễn cưỡng dừng bước, đứng cách đó mười mét không dám tiến về phía trước.
Hắn sợ hãi, sợ hãi trước nay chưa từng có. Hắn sợ mình tới chậm một bước, hắn sợ bác sĩ bước ra nói với hắn tin tức không tốt, hắn sợ mình sẽ không còn được gặp lại một Biên Dĩ Thu vui vẻ nữa…. Hắn sợ hãi muốn xoay người chạy trốn, sau đó ai đó nói với hắn đây là ác mộng, Biên Dĩ Thu đã cùng Hà Tự, Tả Thành lên máy bay, bọn họ rất nhanh có thể gặp nhau ở Mĩ, kế hoạch của hắn vẫn đang tiến hành bình thường, không có cái bất ngờ chết tiệt này!
Nhưng hắn đồng thời thanh tỉnh biết đây không phải là giấc mộng, đây là sự thật, Biên Dĩ Thu đang nằm trong phòng phẫu thuật, đang quan quẩn ở ranh giới sinh tử, hắn phải đến gần y một chút, gần thêm một chút.
“Kha tổng.”
Hà Tự kêu một tiếng, Kha Minh Hiên như thể từ trong mộng tỉnh lại, nhìn cũng không nhìn sở trưởng Dư bên kia một cái, lập tức đến trước mặt Hà Tự, Tả Thành hỏi: “Đã vào bao lâu?”
“Ba mươi phút.”
Kha Minh Hiên gật gật đầu, không nói tiếp.
Đèn trên phòng phẫu thuật vẫn sáng, thời gian chậm rãi trôi về phía trước trong khi mọi người chờ đợi không yên, mỗi một giây mỗi một phút đều như kéo dài vô tận, dày vò gấp bội.
Ai cũng không nghĩ đến vợ chồng Kha tư lệnh sẽ đến bệnh viện, mọi người nghe thấy tiếng bước chân tù thang máy truyền tới thì quay đầu lại, đều kinh ngạc đến trật quai hàm.
Kha tư lệnh cũng không cho mọi người thời gian phản ứng, sải bước đến trước mặt Kha Minh Hiên, không nói hai lời nâng tay cho hắn một cái tát.
“Minh Hiên!” Phùng Thục Nhàn đi theo phía sau hoảng sợ, vừa định bước tới thì đã thấy chồng mình chạy đến đó không chút lưu tình mà đánh con trai.
Kha Minh Hiên không né không tránh, bị đánh vài cái miễn cưỡng lui về sau vài bước va vào tường, khom lưng ôm dạ dày, đau đớn mà nhíu chặt mày.
“Kha Chấn Sơn ông làm cái gì!” Phùng Thục Nhàn khóc rồi xông lên, “Có cái gì không thể nói đàng hoàng mà phải động thủ!”
Kha tư lệnh không thèm để ý đến vợ mình, mà chỉ vào Kha Minh Hiên: “Lập tức cút về cho tao, hoàn thành hôn lễ!”
Kha Minh Hiên gian nan đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt gã không có nửa điểm muốn thương lượng: “Biên Dĩ Thu còn chưa ra, có thế nào tôi cũng không đi.”
Kha tư lệnh tức giận muốn động thủ, Phùng Thục Nhàn ngăn trước mặt con trai: “Kha Chấn Sơn, có phải ông điên rồi không! Đây là bệnh viện!”
“Điên chính là con trai bảo bối của bà!” Kha tư lệnh thiếu chút nữa đứt mạch máu, điện thoại của cảnh vệ viên ở phía sau vang lên.
Cảnh vệ nhìn tên người gọi, lại nhìn thấy Kha tư lệnh, do dự không dám đưa.
Kha tư lệnh quay đầu lại quát: “Bắt máy!”
Cảnh vệ sợ tới mức hai tay run lên, trực tiếp ấn nút bắt máy, bên trong lập tức truyền đến tiếng hét tức giận không thể cản được của bộ trưởng Trần: “Kha Chấn Sơn, ông đưa cho gia đình tôi một lời giải thích mau!”
Kha tư lệnh nổi trận lôi đình, không chỗ phóng thích, đột nhiên nắm lấy điện thoại quăng xuống. Điện thoại trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, bể thành nhiều mảnh nhỏ, một chiếc điện thoại hoàn chỉnh đấu tranh vài giây, màn hình LCD hoàn toàn đen kịt, lăn hai lần rồi đáp xuống dưới chân một người vừa mới đứng lại.
Vợ chồng Kha Chấn Sơn giương mắt nhìn, đồng thời hít sâu một hơi, yên lặng.
Kha Minh Hiên yên lặng đứng thẳng người, lẩm bẩm gọi một tiếng: “Ông ngoại.”
Ông ngoại Phùng râu tóc bạc trắng, sống lưng thẳng tắp, hai mắt như tia điện, trong tay chống gậy, nhưng cũng không phải dùng để hỗ trợ đi lại, bình thường dưới tình huống nào đó chỉ dùng để đánh người.
Phùng Thục Nhàn không dám nhìn thẳng vào mắt ba mình, ánh mắt liếc về cục trưởng Phùng đứng bên cạnh ông, dùng ánh mắt hỏi: không phải kêu em đưa ba về sao? Cục trưởng Phùng bất đắc dĩ dùng mắt trả lời: Em không ngăn được.
Ông không thèm để ý bọn họ mắt qua mày lại, hừ lạnh một tiếng: “Đã xảy ra chuyện gì, nói mau.”
Phùng Thục Nhàn quay đầu nhìn về phía chồng mình. Chuyện gì đã xảy ra, bà cũng không biết.
Kha Chấn Sơn vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên Kha Minh Hiên nói: “Con không muốn kết hôn.”
Vẻ mặt Phùng Thục Nhàn khiếp sợ, Kha tư lệnh trong cơn giận dữ, xoay người nắm áo Kha Minh Hiên muốn tiếp tục đánh. Gậy trong tay ông lập tức gõ mạnh xuống sàn, mười phần trung khí hét lớn một tiếng: “Kha Chấn Sơn!”
Nắm đấm của Kha tư lệnh đang giơ lên giữa chừng lại bị cha vợ uy hiếp không có cách nào bỏ xuống, không biết nên thu lại thế nào, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra.
Đầu bác sĩ chảy đầy mồ hôi, cau mày, vốn định nhắc nhở đây là bệnh viện cấm ồn ào, nhưng nhìn thấy tư thế của những người này, cùng với quân hàm sáng lóe lên trên người Kha tư lệnh cùng ông ngoại Phùng một thân quân trang chỉnh tề, đem lời nói ra tới miệng nuốt lại vào trong, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bệnh nhân có tình huống không ổn, cần ký giấy xác nhận nguy kịch, ai sẽ là người ký tên?”
Bởi vì Biên Dĩ Thu được đưa đến từ trại tạm giam, cho nên trực tiếp bỏ qua khoản kêu người nhà ký tên.
Kha Minh Hiên cảm thấy đầu óc choáng váng, tiến lên ôm lấy cánh tay bác sĩ: “Sao lại không ổn? Tại sao không ổn hả? Con mẹ nó các ông không toàn lực cứu người, ký giấy xác nhận nguy kịch cái gì!”
“Vị tiên sinh này cậu bình tĩnh một chút, ký giấy xác nhận nguy kích cũng không chứng tỏ chúng tôi sẽ buông tay không cứu người, chỉ cần có một hy vọng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng vết thương của bệnh nhân quá nặng, đầu cùng tim đều bị thương tổn trí mạng, tình huống thật sự không lạc quan, chúng tôi cũng là vì….”
Kha Minh Hiên cắt ngang lời hắn: “Tôi mặc kệ các ông là vì cái gì, người này nhất định phải được cứu sống, nhất định!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, không làm mất nhiều thời gian nữa, giấy xác nhân nguy kịch ai sẽ là người ký?”
“Tôi ký.” Kha Minh Hiên nói xong cầm lấy tờ giấy kia.
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân là nghi phạm, nếu cậu không phải người nhà, chỉ có thể để người từ trại tạm giam ký thay.”
Sở trưởng Dư ngồi một góc yên lặng cố gắng không nói gì, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, không thể không đứng dậy: “Người này trước mắt ở chỗ chúng tôi, cậu ta không có người nhà.”
Ánh mắt Kha Minh Hiên đặt trên người sở trưởng Dư như thế đốt ra hai lỗ thủng. Sở trưởng Dư khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm bộ tôi nói sai gì à?”
“Đợi một chút.” Hà Tự ngăn bác sĩ muốn đưa giấy xác nhận cho sở trưởng Dư: “Tôi là luật sư đại diện cho bệnh nhân, anh ấy có một phần di chúc ở chỗ tôi.”
Mọi người nghe thấy hai chữ “di chúc”, nhất thời đều run lên.
“Hà Tự!” Kha Minh Hiên nghiến răng trừng mắt với hắn, “Người chết mới lập di chúc, mẹ nó cậu đừng có nói hươu nói vượn!”
“Di chúc đều do người sống lập, anh không cần kiêng kị như vậy.” Hà Tự nói xong quay đầu nhìn về phía bác sĩ. “Bệnh nhân trước khi bị cảnh sát mang đi có dặn dò tôi, nếu anh ấy có chuyện gì, hết thảy công việc giao cho Kha Minh Hiên tiên sinh toàn quyền xử lý. Di chúc bằng miệng cũng có hiệu lực pháp lý, cho nên tôi cảm thấy, giấy xác nhận này nên để Kha tiên sinh ký.”
Không đợi bác sĩ mở miệng, Kha Minh Hiên đã đoạt lấy tờ giấy xác nhận nguy kích trên tay hắn, xoát xoát xoát ký tên mình.
Phùng Thục Nhàn đối với hành động này của hắn nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, mãi cho tới khi Kha Minh Hiên ký giấy xác nhận xong trả lại cho bã sĩ, cửa phòng phẫu thuật lại một lần nữa khép lại trước mặt bọn họ, bà mới không nhịn được mà hỏi: “Minh Hiên, cái người bên trong…Vị Biên tiên sinh này, là bạn rất tốt của con sao?”
Kỳ thật mọi chuyện đến nước này, tất cả mọi người ở đây có thể nhìn ra quan hệ của hai người không giống bình thường, nhưng Phùng Thục Nhàn vẫn ôm một hy vọng, bà cảm thấy mọi chuyện không phải là thế này. Buổi sáng bà còn ăn mặc xinh đẹp chuẩn bị tham gia hôn lễ của con trai, bây giờ mới mấy tiến, con trai liền nói với bà nó vì một người đàn ông mà không muốn kết hôn, làm sao ba có thể chấp nhận được?
Phương diện này nhất định có hiểu lầm gì đó, nói không chừng Biên Dĩ Thu thật sự cũng chỉ là bạn tốt của con trai, cái loại quan hệ đặc biệt tốt, khi nghe bạn thân xảy ra chuyện, từ hôn lễ chạy đến cũng không phải không thông, nói không chừng chờ người này tỉnh lại, hắn có thể an tâm cử hành hôn lễ thì sao? Nói không chừng sự tình căn bản không như mình nghĩ….
Phùng Thục Nhàn tâm rối như tơ vò, lại cố chấp nhìn con trai, hy vọng con trai có thể đưa cho bà một viên thuốc an thần, nhưng mà cậu nói của Kha Minh Hiên đem suy nghĩ lừa mình dối người của bà vỡ tan tành.
Hắn nói: “Em ấy là người con yêu. Con cả đời này, cũng chỉ yêu một người như thế.”
Hắn cảm thấy máu cả người mình một khắc khi nghe thấy Biên Dĩ Thu gặp chuyện không may đều trở nên lạnh như băng, tay cầm tay lái không khống chế được run rẩy, sợ hãi trước nay chưa từng có lan ra từ đáy lòng, biến thành ma quỷ giương nanh múa vuốt, rít gào ngậm một miệng to đầy máu, xé linh hồn cùng thể xác hắn thành từng mảnh.
Trong tai nghe chỉ nghe Hà Tự nói một câu “bệnh viện XX”, cũng không biết nguyên nhân gì cắt đứt thông tin. Lòng hắn nóng như lửa đốt, vượt mười mấy cây đèn đỏ, cách bệnh viện khoảng 2km thì bị kẹt xe.
Hắn sốt ruột đập mạnh vào tay lái, trực tiếp đỗ xe bên đường, mặc một bộ lễ phục cắt may gọn gàng, ở giữa đại lộ đông đúc mà chạy như điên.
Hắn ngay cả một giây cũng không chờ được, hắn phải dùng thời gian ngắn nhất để chạy tới bên cạnh Biên Dĩ Thu, hắn phải nhìn thấy y, xác định rằng người nọ còn sống! Nếu không hết thảy cố gắng, lùi bước, thỏa hiệp của hắn, toàn bộ đều vô nghĩa!
Hà Tự, Tả Thành sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, quản giáo Lư cùng với mấy cảnh ngục vẻ mặt ngưng trọng đứng bên cạnh, sở trưởng Dư ở giữa hai nhóm người đi qua đi lại, tóc cũng bị mình cào đến trọc.
Hà Tự bị ông làm chóng mặt, không nhịn được lên tiếng: “Sở trưởng Dư, chú có thể để chúng tôi yên tĩnh một chút không?”
Kim bài luật sư nổi danh trong giới, Hà Tự phải đến trại tạm giam để bảo lãnh đương sự, nên cũng có liên hệ với rất nhiều cảnh sát, sở trưởng Dư đối với hắn tự nhiên sẽ không xa lạ. Hơn nữa sự kiện lần này quả thật là trách nhiệm của trại tạm giam, cho nên đối với thái độ tương đối không khách khí của Hà Tự, sở trưởng Dư cũng không phản bác nửa câu, mà vô cùng phối hợp dừng bước, đứng bên cạnh Lư quản giáo.
Thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh, bất quá yên tĩnh này cũng không kéo dài được bao lâu, đã bị tiếng bước chân dồn dập chạy vào cắt ngang.
Tất cả mọi người theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại từ chỗ phát ra âm thanh xem ai đến, Hà Tự, Tả Thành khi nhìn thấy thân ảnh Kha Minh Hiên xuất hiện, lập tức đứng dậy.
Kha Minh Hiên chạy cấp tốc 2km, lễ phục được cắt may tỉ mỉ bị mồ hôi làm ướt nhẹp, kiểu tóc mới làm lúc sáng bị gió thổi loạn, môi trắng bệch, thở dốc không ngừng, tim gần như bật ra khỏi cổ họng. Rõ ràng mong ngóng trước tiên là được nhìn thấy tình huống của Biên Dĩ Thu, lại nhìn thấy dòng chữ bằng đèn LED “Đang giải phẫu” phía trên cửa, miễn cưỡng dừng bước, đứng cách đó mười mét không dám tiến về phía trước.
Hắn sợ hãi, sợ hãi trước nay chưa từng có. Hắn sợ mình tới chậm một bước, hắn sợ bác sĩ bước ra nói với hắn tin tức không tốt, hắn sợ mình sẽ không còn được gặp lại một Biên Dĩ Thu vui vẻ nữa…. Hắn sợ hãi muốn xoay người chạy trốn, sau đó ai đó nói với hắn đây là ác mộng, Biên Dĩ Thu đã cùng Hà Tự, Tả Thành lên máy bay, bọn họ rất nhanh có thể gặp nhau ở Mĩ, kế hoạch của hắn vẫn đang tiến hành bình thường, không có cái bất ngờ chết tiệt này!
Nhưng hắn đồng thời thanh tỉnh biết đây không phải là giấc mộng, đây là sự thật, Biên Dĩ Thu đang nằm trong phòng phẫu thuật, đang quan quẩn ở ranh giới sinh tử, hắn phải đến gần y một chút, gần thêm một chút.
“Kha tổng.”
Hà Tự kêu một tiếng, Kha Minh Hiên như thể từ trong mộng tỉnh lại, nhìn cũng không nhìn sở trưởng Dư bên kia một cái, lập tức đến trước mặt Hà Tự, Tả Thành hỏi: “Đã vào bao lâu?”
“Ba mươi phút.”
Kha Minh Hiên gật gật đầu, không nói tiếp.
Đèn trên phòng phẫu thuật vẫn sáng, thời gian chậm rãi trôi về phía trước trong khi mọi người chờ đợi không yên, mỗi một giây mỗi một phút đều như kéo dài vô tận, dày vò gấp bội.
Ai cũng không nghĩ đến vợ chồng Kha tư lệnh sẽ đến bệnh viện, mọi người nghe thấy tiếng bước chân tù thang máy truyền tới thì quay đầu lại, đều kinh ngạc đến trật quai hàm.
Kha tư lệnh cũng không cho mọi người thời gian phản ứng, sải bước đến trước mặt Kha Minh Hiên, không nói hai lời nâng tay cho hắn một cái tát.
“Minh Hiên!” Phùng Thục Nhàn đi theo phía sau hoảng sợ, vừa định bước tới thì đã thấy chồng mình chạy đến đó không chút lưu tình mà đánh con trai.
Kha Minh Hiên không né không tránh, bị đánh vài cái miễn cưỡng lui về sau vài bước va vào tường, khom lưng ôm dạ dày, đau đớn mà nhíu chặt mày.
“Kha Chấn Sơn ông làm cái gì!” Phùng Thục Nhàn khóc rồi xông lên, “Có cái gì không thể nói đàng hoàng mà phải động thủ!”
Kha tư lệnh không thèm để ý đến vợ mình, mà chỉ vào Kha Minh Hiên: “Lập tức cút về cho tao, hoàn thành hôn lễ!”
Kha Minh Hiên gian nan đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt gã không có nửa điểm muốn thương lượng: “Biên Dĩ Thu còn chưa ra, có thế nào tôi cũng không đi.”
Kha tư lệnh tức giận muốn động thủ, Phùng Thục Nhàn ngăn trước mặt con trai: “Kha Chấn Sơn, có phải ông điên rồi không! Đây là bệnh viện!”
“Điên chính là con trai bảo bối của bà!” Kha tư lệnh thiếu chút nữa đứt mạch máu, điện thoại của cảnh vệ viên ở phía sau vang lên.
Cảnh vệ nhìn tên người gọi, lại nhìn thấy Kha tư lệnh, do dự không dám đưa.
Kha tư lệnh quay đầu lại quát: “Bắt máy!”
Cảnh vệ sợ tới mức hai tay run lên, trực tiếp ấn nút bắt máy, bên trong lập tức truyền đến tiếng hét tức giận không thể cản được của bộ trưởng Trần: “Kha Chấn Sơn, ông đưa cho gia đình tôi một lời giải thích mau!”
Kha tư lệnh nổi trận lôi đình, không chỗ phóng thích, đột nhiên nắm lấy điện thoại quăng xuống. Điện thoại trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, bể thành nhiều mảnh nhỏ, một chiếc điện thoại hoàn chỉnh đấu tranh vài giây, màn hình LCD hoàn toàn đen kịt, lăn hai lần rồi đáp xuống dưới chân một người vừa mới đứng lại.
Vợ chồng Kha Chấn Sơn giương mắt nhìn, đồng thời hít sâu một hơi, yên lặng.
Kha Minh Hiên yên lặng đứng thẳng người, lẩm bẩm gọi một tiếng: “Ông ngoại.”
Ông ngoại Phùng râu tóc bạc trắng, sống lưng thẳng tắp, hai mắt như tia điện, trong tay chống gậy, nhưng cũng không phải dùng để hỗ trợ đi lại, bình thường dưới tình huống nào đó chỉ dùng để đánh người.
Phùng Thục Nhàn không dám nhìn thẳng vào mắt ba mình, ánh mắt liếc về cục trưởng Phùng đứng bên cạnh ông, dùng ánh mắt hỏi: không phải kêu em đưa ba về sao? Cục trưởng Phùng bất đắc dĩ dùng mắt trả lời: Em không ngăn được.
Ông không thèm để ý bọn họ mắt qua mày lại, hừ lạnh một tiếng: “Đã xảy ra chuyện gì, nói mau.”
Phùng Thục Nhàn quay đầu nhìn về phía chồng mình. Chuyện gì đã xảy ra, bà cũng không biết.
Kha Chấn Sơn vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên Kha Minh Hiên nói: “Con không muốn kết hôn.”
Vẻ mặt Phùng Thục Nhàn khiếp sợ, Kha tư lệnh trong cơn giận dữ, xoay người nắm áo Kha Minh Hiên muốn tiếp tục đánh. Gậy trong tay ông lập tức gõ mạnh xuống sàn, mười phần trung khí hét lớn một tiếng: “Kha Chấn Sơn!”
Nắm đấm của Kha tư lệnh đang giơ lên giữa chừng lại bị cha vợ uy hiếp không có cách nào bỏ xuống, không biết nên thu lại thế nào, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra.
Đầu bác sĩ chảy đầy mồ hôi, cau mày, vốn định nhắc nhở đây là bệnh viện cấm ồn ào, nhưng nhìn thấy tư thế của những người này, cùng với quân hàm sáng lóe lên trên người Kha tư lệnh cùng ông ngoại Phùng một thân quân trang chỉnh tề, đem lời nói ra tới miệng nuốt lại vào trong, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bệnh nhân có tình huống không ổn, cần ký giấy xác nhận nguy kịch, ai sẽ là người ký tên?”
Bởi vì Biên Dĩ Thu được đưa đến từ trại tạm giam, cho nên trực tiếp bỏ qua khoản kêu người nhà ký tên.
Kha Minh Hiên cảm thấy đầu óc choáng váng, tiến lên ôm lấy cánh tay bác sĩ: “Sao lại không ổn? Tại sao không ổn hả? Con mẹ nó các ông không toàn lực cứu người, ký giấy xác nhận nguy kịch cái gì!”
“Vị tiên sinh này cậu bình tĩnh một chút, ký giấy xác nhận nguy kích cũng không chứng tỏ chúng tôi sẽ buông tay không cứu người, chỉ cần có một hy vọng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng vết thương của bệnh nhân quá nặng, đầu cùng tim đều bị thương tổn trí mạng, tình huống thật sự không lạc quan, chúng tôi cũng là vì….”
Kha Minh Hiên cắt ngang lời hắn: “Tôi mặc kệ các ông là vì cái gì, người này nhất định phải được cứu sống, nhất định!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, không làm mất nhiều thời gian nữa, giấy xác nhân nguy kịch ai sẽ là người ký?”
“Tôi ký.” Kha Minh Hiên nói xong cầm lấy tờ giấy kia.
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân là nghi phạm, nếu cậu không phải người nhà, chỉ có thể để người từ trại tạm giam ký thay.”
Sở trưởng Dư ngồi một góc yên lặng cố gắng không nói gì, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, không thể không đứng dậy: “Người này trước mắt ở chỗ chúng tôi, cậu ta không có người nhà.”
Ánh mắt Kha Minh Hiên đặt trên người sở trưởng Dư như thế đốt ra hai lỗ thủng. Sở trưởng Dư khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm bộ tôi nói sai gì à?”
“Đợi một chút.” Hà Tự ngăn bác sĩ muốn đưa giấy xác nhận cho sở trưởng Dư: “Tôi là luật sư đại diện cho bệnh nhân, anh ấy có một phần di chúc ở chỗ tôi.”
Mọi người nghe thấy hai chữ “di chúc”, nhất thời đều run lên.
“Hà Tự!” Kha Minh Hiên nghiến răng trừng mắt với hắn, “Người chết mới lập di chúc, mẹ nó cậu đừng có nói hươu nói vượn!”
“Di chúc đều do người sống lập, anh không cần kiêng kị như vậy.” Hà Tự nói xong quay đầu nhìn về phía bác sĩ. “Bệnh nhân trước khi bị cảnh sát mang đi có dặn dò tôi, nếu anh ấy có chuyện gì, hết thảy công việc giao cho Kha Minh Hiên tiên sinh toàn quyền xử lý. Di chúc bằng miệng cũng có hiệu lực pháp lý, cho nên tôi cảm thấy, giấy xác nhận này nên để Kha tiên sinh ký.”
Không đợi bác sĩ mở miệng, Kha Minh Hiên đã đoạt lấy tờ giấy xác nhận nguy kích trên tay hắn, xoát xoát xoát ký tên mình.
Phùng Thục Nhàn đối với hành động này của hắn nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, mãi cho tới khi Kha Minh Hiên ký giấy xác nhận xong trả lại cho bã sĩ, cửa phòng phẫu thuật lại một lần nữa khép lại trước mặt bọn họ, bà mới không nhịn được mà hỏi: “Minh Hiên, cái người bên trong…Vị Biên tiên sinh này, là bạn rất tốt của con sao?”
Kỳ thật mọi chuyện đến nước này, tất cả mọi người ở đây có thể nhìn ra quan hệ của hai người không giống bình thường, nhưng Phùng Thục Nhàn vẫn ôm một hy vọng, bà cảm thấy mọi chuyện không phải là thế này. Buổi sáng bà còn ăn mặc xinh đẹp chuẩn bị tham gia hôn lễ của con trai, bây giờ mới mấy tiến, con trai liền nói với bà nó vì một người đàn ông mà không muốn kết hôn, làm sao ba có thể chấp nhận được?
Phương diện này nhất định có hiểu lầm gì đó, nói không chừng Biên Dĩ Thu thật sự cũng chỉ là bạn tốt của con trai, cái loại quan hệ đặc biệt tốt, khi nghe bạn thân xảy ra chuyện, từ hôn lễ chạy đến cũng không phải không thông, nói không chừng chờ người này tỉnh lại, hắn có thể an tâm cử hành hôn lễ thì sao? Nói không chừng sự tình căn bản không như mình nghĩ….
Phùng Thục Nhàn tâm rối như tơ vò, lại cố chấp nhìn con trai, hy vọng con trai có thể đưa cho bà một viên thuốc an thần, nhưng mà cậu nói của Kha Minh Hiên đem suy nghĩ lừa mình dối người của bà vỡ tan tành.
Hắn nói: “Em ấy là người con yêu. Con cả đời này, cũng chỉ yêu một người như thế.”
Danh sách chương