Sở trưởng Dư thật vất vả dùng tốc độ rùa bò thoát ra ngoài, tăng tốc chạy tới trại tạm giam, vẫn là đến muộn mười phút, mà người đưa hồ sơ do tòa án phái tới đã đợi ông gần một tiếng.
Ông chỉ nhìn không nói chuyện, tiếp nhận phần văn kiện kia trực tiếp mở ra, sau đó kinh ngạc nhìn người nọ liếc mắt một cái: “Đây là ý gì?”
Người nọ nói: “Chính là ý trên mặt chữ.”
Sở trưởng Dư nhịn lắm mới không mở miệng chửi rủa: “Các người là đùa với tôi à? Điện thoại một cuộc phải lập tức phóng thích, trên văn kiện nói thời gian phóng thích cụ thể sẽ được thông báo riêng?”
Người nọ đỡ kính mắt, không nhanh không chậm nói: “Tôi chỉ truyền lời thôi, phía trên nói thế nào thì chúng ta làm như thế. Nhưng nếu sáng sớm kêu tôi mang văn kiện đến đây, hẳn là hôm nay phóng thích. Bất quá cấp trên đặc biệt dặn dò, trước khi thả người, không thể để bất luận kẻ nào biết.”
Sở trưởng Dư đơn nhiên biết cái gì gọi là “cấp trên”, lập tức không phát cáu, cầm văn kiện xoay người đến phòng giám sát.
Trong phòng giám sát mấy cảnh ngục đang ăn bữa sáng, bên trong toát ra mùi bánh kếp hành cùng với tiểu lung bao, thấy ông đến đây, còn nhiệt tình hỏi ông có muốn ăn hay không.
Sở trưởng Dư làm sao có tâm tình ăn cơm, tùy ý quét mắt qua khu vực giám sát, hỏi câu: “Đều bình thường sao?”
“Bình thường.” Cảnh ngục ăn tiểu lung bao đáp.
Sở trưởng Dư đi đến trước tường giám sát, cố ý nhìn phòng giam số 7, rõ ràng phát hiện Biên Dĩ Thu đưa lưng về camera, còn đang ngủ.
“Sao lại thế này? Lúc này không phải đang học luật ở trại tạm gia à?”
Cảnh ngục đang ăn bánh kếp hành đáp: “Tối hôm qua không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau sao, chân bị thương, Lư ca đặc biệt phê duyệt, nói hắn ta hôm nay không cần tập luyện, cũng không cần học.”
Lư ca chính là quản giáo khu A.
Sở trưởng Dư bĩu môi: “Tên xú tiểu tử họ Lư vậy mà lại làm người tốt.” Nói xong dặn dò bọn họ cố gắng quan sát cho kỹ, rồi quay về văn phòng.
Hà Tự, Tả Thành đi đại lộ Lâm Hải, kẹt xe càng ngày càng nghiêm trọng, đến trại tạm giam đã hơn chín giờ. Bởi vì chiếc Maybach kia quả thật quá mức huênh hoang, Tả Thành đỗ xe bên đường ít người thấy, hai người nhìn chằm chằm vào cổng lớn Nhị Khán, tai nghe đeo bên tai, vẫn luôn duy trì liên hệ với hiện trường diễn ra hôn lễ của Kha đại thiếu gia.
Mười giờ đúng, camera giám sát ở Nhị Khán bị cắt thành vô số hình, phạm nhân học tập hơn một tiếng lục tục từ khu giáo hóa đi đến, tốp ba tốp năm đến sân thể dục hút thuốc, nói chuyện phiếm, phơi nắng.
Cảnh ngục phụ trách giám sát còn nghiêm túc quan sát sân thể dùng cùng khu phòng giam quét qua một lần, đối với bóng dáng ngủ say của Biên lão đại hơi dừng lại một chút, không phát hiện vấn đề gì, nhanh chóng đem tầm mắt đặt ở hành lang phòng giam khu A.
“Tiểu Hồ, cậu làm báo cáo tôi giao tuần trước chưa?” Ngoài cửa đột nhiên truyền tới câu hỏi của đồng nghiệp.
“Đm, tôi quên mất. Cậu đợi một chút.” Cảnh ngục xoay người mở ngăn kéo, đứng dậy đem báo cáo đã được đóng dấu đưa cho đồng nghiệp, “Cậu nộp giúp tôi nha, cảm ơn nhiều.”
Ngay tại khoảnh khắc cậu xoay người, một bóng người nhanh chóng xuất hiện trên hành lang.
“Khách sáo gì chứ.” Vị đồng nghiệp kia cầm báo cáo rồi đi, cảnh ngục quay lại vị trí công tác của mình, tiếp tục liếc qua thấy ngay, hành lang rỗng tuếch.
Ai cũng sẽ không nghĩ đến, màn hình giám sát ở phòng giam số 7 như thể dừng lại, cách cửa bằng hợp kim yên lặng không tiếng động bị người khác mở ra.
Một tia sáng chiếu vào từ cánh cửa nhà thờ nặng nề và trang nghiêm, hai cánh cửa từ từ mở ra, Trần Phỉ trong bộ váy cưới lồng trong ánh sáng, mông lung mà xinh đẹp.
Ban nhạc trực tiếp chơi phần diễu hành đám cưới, và tấm thảm đỏ trải dài từ chân cô đến chỗ Kha Minh Hiên đang đứng giữa sảnh, hai người nhìn nhau trong không khí, Trần Phỉ khẽ cong môi và ra hiệu bằng mắt: Kha tổng, thư giãn đi.
Kha Minh Hiên sắc mặt nghiêm túc, giống như không phải tham gia hôn lễ mà là đám tang.Tai nghe trong tai hắn, năm phút trước Hà Tự vừa mới tắt điện thoại, nói cho hắn trước mắt còn chưa có tin tức của Biên Dĩ Thu.
Cửa giáo đường, Trần Phỉ dẫn tay ba chậm rãi đi tới, Kha đại thiếu gia không thể không ép mình hít một hơi thật sâu, đem thần kinh buộc chặt thả lỏng một chút, câu khóe môi với cô. Tuy rằng cười hơi cứng ngắc, bất quá trong mắt khách khứa, biểu tình này hiển nhiên là xuất phát từ kích động cùng khẩn trương.
Kha Chấn Sơn cùng Phùng Thục Nhàn ngồi ở chỗ chủ hôn, Phùng Thục Nhàn từ nội tâm mà vui mừng, ánh mắt ôn nhu tha thiết nhìn chăm chú vào con trai cao lớn, anh tuấn. Hoàn toàn không chú ý tới Kha tư lệnh ngồi bên cạnh mặt trầm như nước, mặt hai cha con hoàn toàn không khác gì poker.
Bé gái vươn tay rải những cánh hoa hồng trắng, hoa bay phấp phới như tuyết rơi, Trần Phỉ cùng ba đi tới cổng vòm giữa đại sảnh. Những cánh hoa rơi như tuyết che khuất đôi mắt Kha Minh Hiên, bộ trưởng Trần nói gì đó, hắn không nghe tiếng, hắn hạ mắt thấy bộ trưởng Trần đưa cổ tay trắng như tuyết của con gái về phía mình, có vài giây hắn không biết mình nên làm cái gì.
Biên Dĩ Thu ngủ cũng không sâu, đại khái biết hôm nay Kha Minh Hiên kết hôn, cho nên theo bản năng muốn làm một con đà điểu, không muốn tỉnh lại. Đau đớn khắp người làm cho y mơ mơ màng màng lại rơi vào cảnh hỗn loạn trong mơ, y như thế một lữ nhân cô độc, lặn lội đường xa trăm sông ngàn núi, mang theo mệt mỏi cùng với vết thương đầy người đứng trước một tòa nhà cổ cao ngất trong mây.
Y không biết đây là chỗ nào, cũng không biết bên trong sẽ có gì, nhưng y quá mệt mỏi, y khát vọng dừng lại một chút để nghi ngơi, cho nên y vươn tay, không chút do dự đẩy cánh cửa phòng đang đóng kín kia.
Cánh cửa nặng nề im lặng bao năm phát ra âm thanh trầm đục, ánh mặt trời xuyên qua những ô cửa kính vỡ, cắt mặt đất thành những hình thù kỳ dị và quái đản. Bụi bay tung tóe trước mặt, y theo phản xạ lùi về sau từng bước, chân dẫm nát mảnh thủy tinh nhỏ, phát ra tiếng vang răng rắc, một đạo hơi thở nguy hiểm sắc bén không thể bỏ qua nhanh chóng xuất hiện từ bên cạnh —-
Biên Dĩ Thu mở choàng mắt, với tốc độ phản ứng bất ngờ làm người ta không kịp chuẩn bị, y nắm được vũ khí sắc bén sắp xuyên vào cơ thể, giương mắt chống lại một đôi mắt hung tợn.
Trần Phỉ vươn tay, trước sự sững sờ ngắn ngủi của Kha Minh Hiên làm dấy lên nghi ngờ, cô đã chủ động nắm lấy cánh tay hắn. Đem cái nhìn hơi bất mãn của bộ trưởng Trần bỏ lại phía sau, dẫn Kha Minh Hiên đi về phía trước.
Thái dương Kha Minh Hiên giật giật vài cái, hít sâu, xụ mặt nhìn khách khứa đang dự lễ mà đi qua.
Cuối thảm đỏ, cha sứ tay cầm thánh kinh đang chờ bọn họ. Sau lưng cha sứ là giá chữ thập thiêng liêng, thánh tử ở phía trên, từ bi nhìn xuống chúng sinh, Kha Minh Hiên ngửa đầu nhìn thoáng qua, lại cảm thấy biểu tình của thánh tử thống khổ không nói nên lời.
Tay không cầm dao sắc kết quả phi thường thảm thiết, lưỡi dao mỏng sắc đâm sâu vào lòng bàn tay của Biên Dĩ Thu, Biên Dĩ Thu cơ hồ phải hét lên một tiếng đầy đau đớn với lực cắt rất mạnh gần như toàn bộ lòng bàn tay và bốn ngón tay muốn đứt ra. Máu tươi nhanh chóng theo dạo nhọn mà nhỏ giọt, y vươn tay muốn đánh vào ngực hắn ta.
Tên buôn ma túy vào sinh ra tử ở biên giới quanh năm có lực tay kinh người, Biên Dĩ Thu hai tay đều bị thương, nhưng lại nhất thời không thể hất ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao găm đẫm máu tươi từng tấc từng tấc đến gần ngực mình.
“Tại sao?”
“Nhận tiền người ta, thay người tiêu tai.”
Khóe môi tên buôn ma túy nở một nụ cười tình thế bắt buộc, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Ánh mắt của Biên Dĩ Thu chợt lóe lên, một giây trước khi mũi dao sắp đâm vào da thịt, y đứng lên hung hăng dùng đầu gối đâm thẳng vào bụng người nọ.
“Hôm nay, chúng ta tụ họp ở đây dưới sự quan sát của Chúa, hơn nữa trước mặt của tất cả người thân, tới chứng kiến hôn lễ thần thánh của Kha Minh Hiên tiên sinh cùng với Trần Phỉ tiểu thư, đó là một thời khắc vinh dự….”
Trừ bỏ đám anh em biết nội tình, tất cả khách khứa ở đây trên mặt đều là nụ cười tràn đây vui sướng, hạnh phúc, Phùng Thục Nhàn lại kích động không thôi, nhịn không được nắm chặt tay Kha tư lệnh ngồi bên cạnh.
Kha tư lệnh cũng cầm tay vợ, trấn an mà vỗ vỗ, vẫn nhìn chằm chằm vào tấm lưng cứng đờ của Kha Minh Hiên không chớp mắt.
Kha Minh Hiên cùng Trần Phỉ đưa lưng về phía mọi người, sóng vai đứng trước mặt cha sứ, nhíu mày. Tai nghe truyền đến giọng của Hà Tự, nói với hắn vẫn chưa nhận được người.
Hắn nhìn cha sứ vẫn đứng trên bục thao thao bất tuyệt, dùng giọng không ai có thể nghe được hỏi một câu: “Sao lại như thế?”
Hà Tự nói: “Có thể hôn lễ chấm dứt bọn họ mới thả người, tôi chờ một chút.”
“Hôn nhân không phải là liều lĩnh và thiếu cân nhắc, mà là thành kính và nghiêm túc. Bây giờ, tại đây hai người họ sẽ chuẩn bị tiến hành hôn lễ, kết nghĩa vợ chồng. Nếu ai có lý do chính đáng để phản đối sự kết hợp của họ, xin hãy nói ra bây giờ hoặc giữ im lặng mãi mãi ”.
Một giọng nói từ ái, giàu sức cuốn hút vang vọng, nhưng Kha Minh Hiên một chữ cũng không nghe lọt, bất án dưới đáy lòng dần dần phóng đại, nhanh chóng khuếch tán.
Khi cha sứ kết thúc một đoàn dài này, toàn bộ hiện trường yên tĩnh.
Yên lặng một lát sau khi giằng co, tên buôn ma túy kia bị người nọ toàn lực ứng phó nên lui về sau vài bước, kêu rên một tiếng, tay nắm dao găm cũng không buông ra, lưỡi dao sắc bén ở trong lòng bàn tay Biên Dĩ Thu tạo thành miệng vết thương rất sâu, có thể thấy cả xương.
Quyền cước đánh nhau mang theo tiếng gió giữa những tiếng thở dốc ồ ồ. Biên Dĩ Thu cầm dao, lúc đầu rơi vào thế hạ phong, nhưng mà phương pháp liều lĩnh không muốn sống của y nhanh chóng chiếm thế chủ động, mùi máu tươi ngày càng dày đặc. Va chạm nặng nề mơ hồ bởi những vách tường cùng cánh cửa cách trở, hết thảy cơ hồ yên lặng không một tiếng động phát sinh.
Tiễn Thắng vừa mới hóng gió xong cầm thuốc trong tay, cùng quản giáo bước vào khu phòng giam.
Sở trưởng Dư tâm tình không yên ngồi trong văn phòng nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, đếm thời gian chờ điện thoại. Điếu thuốc trên tay cháy sắp hết, ông cũng không để ý.
Hà Tự ngồi trong phòng tiếp tân lo lắng nghịch điện thoại, cứ một chốc lại khóa, một chốc lại mở.
Cha sứ trước vẻ mặt xụ xuống của Kha Minh Hiên cùng với Trần Phỉ mỉm cười lộ ra nửa đôi mắt, sắp hỏi câu hỏi cuối cùng.
Thân thể Kha Chấn Sơn chậm rãi ngồi thẳng, mười ngón tay cùng Phùng Thục Nhàn nắm chặt không tự chủ trở nên trắng bệch.
Cuối hành lang khu nhà giam không có một bóng người, bỗng nhiên phát ra một động tĩnh thật lớn. Như thể có một vật nặng đập vào cửa, tiếng vang hòa với tiếng gào thét càng thêm thê lương, kinh khủng.
Tiễn Thắng cùng quản giáo dừng bước, nhìn nhau, lập tức đồng thời hướng về phòng giam số 7.
Sở trưởng Dư đột nhiên từ ghế dựa đứng lên, luống cuống thiếu chút nữa làm rơi tàn thuốc vào tay, một lời thô tục còn chưa tuôn ra khỏi miệng, cả Nhị Khán đột nhiên vang lên tiếng chuông báo chói tai.
Bên trong phòng giam số 7, hỗn độn như có một cơn bão đi qua, tất cả đồ dùng hằng ngày của phạm nhân đều rơi xuống đất, ngay cả những chiếc giường có mái che bằng sắt ban đầu dựa vào tường cũng đổ xuống, đủ để biết vừa rồi đã trải qua một trận đấu liều chết thế nào.
Cổ của tên buôn ma túy bị vặn ngược ra sau một góc cực kỳ vặn vẹo, mở to hai mắt trừng Biên Dĩ Thu, hiển nhiên thật không ngờ rằng mình sẽ chết ở đây theo cách này.
Biên Dĩ Thu nhấc chân đá gã văng ra, giãy dụa từ dưới đất đứng lên, lại vì hết sức chống đỡ mà ngã mạnh xuống đất.
Cả người y đều là vết thương, đầu rơi máu chảy từ từ trượt xuống đất dựa vào cửa, cúi đầu nhìn dao găm cắm trước ngực, nắm lấy, cũng không dám rút ra ngoài. Y có thể cảm giác được tốc độ máu chảy ồ ồ ra bên ngoài, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình dần dần trở nên lạnh ngăc, cũng có thể cảm nhận tiếng tim đập của mình dần mất đi sức sống.
Y nghe được bên ngoài có người dùng sức gõ cửa, nghe thấy có người gọi tên mình, nghe được vô số tiếng bước chân hỗn độn ngoài hành lang từ xa đến gần. Tầm mắt y trở nên mơ hồ không rõ, suy nghĩ cũng trở nên trì độn không thể tả, y cố gắng làm cho mình thanh tình thêm một lát, muốn từ trong tiếng người ồn ào này nghe thấy giọng nói trầm thấp câu người mà mình nhớ nhung đã lâu….Đáng tiếc, không có.
Phía sau hắn hẳn là hôn lễ, nắm tay cô vợ xinh đẹp dịu dàng, nhận được lời chúc phúc từ bạn bè thân thiết. Mặc kệ hắn không nguyện ý, từ nay về sau, bên người hắn sẽ không bao giờ…có vị trí của Biên Dĩ Thu nữa.
Biên Dĩ Thu từ chỗ dao găm kia, ấn vào miệng vết thương đổ máu không ngừng, cảm thấy trái tim dưới lồng ngực gần như ngừng đập.
Thật mẹ nó đau.
Kha Minh Hiên, em sẽ chết.
Em chết rồi, bọn họ cũng không thể dùng em để uy hiếp anh nữa….Có phải là anh không cần kết hôn nữa không?
Giống như anh muốn dùng hôn nhân của mình đổi lấy sự tự do cho em, nếu em có thể dùng sinh mệnh của mình đổi lấy sự tự do cho anh, hình như cũng không lỗ.
Biên Dĩ Thu ngửa đầu tựa vào ván cửa, nhẹ nhàng cười lên, ánh mắt dần dần mất tiêu cự xuyên thấu một tầng sương mù mông lung, nhìn thấy gương mặt Kha Minh Hiên.
Cặp mắt hoa đào làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn y. Đuôi mắt cong lên, hình dạng phong lưu. Như thể lần đầu hai người gặp nhau.
Y nghe hắn nói: “Mr. Michael, tôi họ Kha.”
Biên Dĩ Thu vươn tay, ở trong hư không miêu tả hình dáng tuấn mỹ của Kha Minh Hiên, nhẹ nhàng đáp: “Kha tiên sinh, tôi họ Biên.”
Nếu có kiếp sau, khi nhìn thấy em, cũng không được quên…
“Kha Minh Hiên tiên sinh, con có nguyện ý cười Trần Phỉ tiểu thư làm vợ, vô luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay đau buồn, đều sẽ vĩnh viễn yêu cô ấy, quý trọng cô ấy, trung thành với cô ấy, mãi mãi đến sau này không?”
Thời khắc thiêng liêng nhất hôn lễ, tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của Kha Minh Hiên, không ai chú ý đến mồ hôi từ thái dương hắn yên lặng chảy xuống, tuy rằng cực lực cố gắng trấn định, nhưng cánh tay Trần Phỉ đang nắm lấy tay hắn cảm giác thân thể hắn đang run lên.
Thanh âm của cha sứ giống như đến từ chân trời, hắn không nghe thấy ông ấy nói cái gì, cũng không thấy rõ vẻ mặt của ông ấy. Trong tầm mắt hắn là một màu đỏ tuyệt vọng, trong đâu đều là câu nói rống khản cả giọng của Hà Tự từ trong tai nghe truyền đến: “Kha Minh Hiên, lão đại đã xảy ra chuyện rồi!”
Vẻ mặt cùng động tác của hắn đều ngưng trệ, giống như đang tiêu hóa tin dữ. Tiếng xe cứu thương dồn dập bên tai, từng chút từng chút kéo căng dây thần kinh của hắn.
“Biên Dĩ Thu…..”
“Kha Minh Hiên tiên sinh?” Cha sứ không quá xác định hắn nói ba chữ này, hình như không phải là “Con nguyện ý”? “Không, tôi không muốn.” Kha Minh Hiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này, sau đó kiên định xoay người, trong tình huống mọi người không kịp phản ứng, xoay người chạy ra khỏi cửa giáo đường.
Khách khứa khiếp sợ một mảnh ồ lên, Kha tư lệnh bỗng nhiên đứng dậy quát: “Ngăn nó lại!”
Vệ sĩ mặc thường phục ẩn trong khách khứa lập tức hành động, mà cùng lúc các anh em phụ rễ tương đối ăn ý phân tán khắp mọi nơi, tay mắt lạnh lẹ đứng trước mặt mấy tên vệ sĩ chẳng kiêng nể mà đánh lừa dư luận kia.
Đám vệ sĩ nào dám động thủ với các anh chàng thái tử gia, đánh lại không thể đánh, vượt lại không thể vượt qua, nhất thời tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn.
Ông chỉ nhìn không nói chuyện, tiếp nhận phần văn kiện kia trực tiếp mở ra, sau đó kinh ngạc nhìn người nọ liếc mắt một cái: “Đây là ý gì?”
Người nọ nói: “Chính là ý trên mặt chữ.”
Sở trưởng Dư nhịn lắm mới không mở miệng chửi rủa: “Các người là đùa với tôi à? Điện thoại một cuộc phải lập tức phóng thích, trên văn kiện nói thời gian phóng thích cụ thể sẽ được thông báo riêng?”
Người nọ đỡ kính mắt, không nhanh không chậm nói: “Tôi chỉ truyền lời thôi, phía trên nói thế nào thì chúng ta làm như thế. Nhưng nếu sáng sớm kêu tôi mang văn kiện đến đây, hẳn là hôm nay phóng thích. Bất quá cấp trên đặc biệt dặn dò, trước khi thả người, không thể để bất luận kẻ nào biết.”
Sở trưởng Dư đơn nhiên biết cái gì gọi là “cấp trên”, lập tức không phát cáu, cầm văn kiện xoay người đến phòng giám sát.
Trong phòng giám sát mấy cảnh ngục đang ăn bữa sáng, bên trong toát ra mùi bánh kếp hành cùng với tiểu lung bao, thấy ông đến đây, còn nhiệt tình hỏi ông có muốn ăn hay không.
Sở trưởng Dư làm sao có tâm tình ăn cơm, tùy ý quét mắt qua khu vực giám sát, hỏi câu: “Đều bình thường sao?”
“Bình thường.” Cảnh ngục ăn tiểu lung bao đáp.
Sở trưởng Dư đi đến trước tường giám sát, cố ý nhìn phòng giam số 7, rõ ràng phát hiện Biên Dĩ Thu đưa lưng về camera, còn đang ngủ.
“Sao lại thế này? Lúc này không phải đang học luật ở trại tạm gia à?”
Cảnh ngục đang ăn bánh kếp hành đáp: “Tối hôm qua không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau sao, chân bị thương, Lư ca đặc biệt phê duyệt, nói hắn ta hôm nay không cần tập luyện, cũng không cần học.”
Lư ca chính là quản giáo khu A.
Sở trưởng Dư bĩu môi: “Tên xú tiểu tử họ Lư vậy mà lại làm người tốt.” Nói xong dặn dò bọn họ cố gắng quan sát cho kỹ, rồi quay về văn phòng.
Hà Tự, Tả Thành đi đại lộ Lâm Hải, kẹt xe càng ngày càng nghiêm trọng, đến trại tạm giam đã hơn chín giờ. Bởi vì chiếc Maybach kia quả thật quá mức huênh hoang, Tả Thành đỗ xe bên đường ít người thấy, hai người nhìn chằm chằm vào cổng lớn Nhị Khán, tai nghe đeo bên tai, vẫn luôn duy trì liên hệ với hiện trường diễn ra hôn lễ của Kha đại thiếu gia.
Mười giờ đúng, camera giám sát ở Nhị Khán bị cắt thành vô số hình, phạm nhân học tập hơn một tiếng lục tục từ khu giáo hóa đi đến, tốp ba tốp năm đến sân thể dục hút thuốc, nói chuyện phiếm, phơi nắng.
Cảnh ngục phụ trách giám sát còn nghiêm túc quan sát sân thể dùng cùng khu phòng giam quét qua một lần, đối với bóng dáng ngủ say của Biên lão đại hơi dừng lại một chút, không phát hiện vấn đề gì, nhanh chóng đem tầm mắt đặt ở hành lang phòng giam khu A.
“Tiểu Hồ, cậu làm báo cáo tôi giao tuần trước chưa?” Ngoài cửa đột nhiên truyền tới câu hỏi của đồng nghiệp.
“Đm, tôi quên mất. Cậu đợi một chút.” Cảnh ngục xoay người mở ngăn kéo, đứng dậy đem báo cáo đã được đóng dấu đưa cho đồng nghiệp, “Cậu nộp giúp tôi nha, cảm ơn nhiều.”
Ngay tại khoảnh khắc cậu xoay người, một bóng người nhanh chóng xuất hiện trên hành lang.
“Khách sáo gì chứ.” Vị đồng nghiệp kia cầm báo cáo rồi đi, cảnh ngục quay lại vị trí công tác của mình, tiếp tục liếc qua thấy ngay, hành lang rỗng tuếch.
Ai cũng sẽ không nghĩ đến, màn hình giám sát ở phòng giam số 7 như thể dừng lại, cách cửa bằng hợp kim yên lặng không tiếng động bị người khác mở ra.
Một tia sáng chiếu vào từ cánh cửa nhà thờ nặng nề và trang nghiêm, hai cánh cửa từ từ mở ra, Trần Phỉ trong bộ váy cưới lồng trong ánh sáng, mông lung mà xinh đẹp.
Ban nhạc trực tiếp chơi phần diễu hành đám cưới, và tấm thảm đỏ trải dài từ chân cô đến chỗ Kha Minh Hiên đang đứng giữa sảnh, hai người nhìn nhau trong không khí, Trần Phỉ khẽ cong môi và ra hiệu bằng mắt: Kha tổng, thư giãn đi.
Kha Minh Hiên sắc mặt nghiêm túc, giống như không phải tham gia hôn lễ mà là đám tang.Tai nghe trong tai hắn, năm phút trước Hà Tự vừa mới tắt điện thoại, nói cho hắn trước mắt còn chưa có tin tức của Biên Dĩ Thu.
Cửa giáo đường, Trần Phỉ dẫn tay ba chậm rãi đi tới, Kha đại thiếu gia không thể không ép mình hít một hơi thật sâu, đem thần kinh buộc chặt thả lỏng một chút, câu khóe môi với cô. Tuy rằng cười hơi cứng ngắc, bất quá trong mắt khách khứa, biểu tình này hiển nhiên là xuất phát từ kích động cùng khẩn trương.
Kha Chấn Sơn cùng Phùng Thục Nhàn ngồi ở chỗ chủ hôn, Phùng Thục Nhàn từ nội tâm mà vui mừng, ánh mắt ôn nhu tha thiết nhìn chăm chú vào con trai cao lớn, anh tuấn. Hoàn toàn không chú ý tới Kha tư lệnh ngồi bên cạnh mặt trầm như nước, mặt hai cha con hoàn toàn không khác gì poker.
Bé gái vươn tay rải những cánh hoa hồng trắng, hoa bay phấp phới như tuyết rơi, Trần Phỉ cùng ba đi tới cổng vòm giữa đại sảnh. Những cánh hoa rơi như tuyết che khuất đôi mắt Kha Minh Hiên, bộ trưởng Trần nói gì đó, hắn không nghe tiếng, hắn hạ mắt thấy bộ trưởng Trần đưa cổ tay trắng như tuyết của con gái về phía mình, có vài giây hắn không biết mình nên làm cái gì.
Biên Dĩ Thu ngủ cũng không sâu, đại khái biết hôm nay Kha Minh Hiên kết hôn, cho nên theo bản năng muốn làm một con đà điểu, không muốn tỉnh lại. Đau đớn khắp người làm cho y mơ mơ màng màng lại rơi vào cảnh hỗn loạn trong mơ, y như thế một lữ nhân cô độc, lặn lội đường xa trăm sông ngàn núi, mang theo mệt mỏi cùng với vết thương đầy người đứng trước một tòa nhà cổ cao ngất trong mây.
Y không biết đây là chỗ nào, cũng không biết bên trong sẽ có gì, nhưng y quá mệt mỏi, y khát vọng dừng lại một chút để nghi ngơi, cho nên y vươn tay, không chút do dự đẩy cánh cửa phòng đang đóng kín kia.
Cánh cửa nặng nề im lặng bao năm phát ra âm thanh trầm đục, ánh mặt trời xuyên qua những ô cửa kính vỡ, cắt mặt đất thành những hình thù kỳ dị và quái đản. Bụi bay tung tóe trước mặt, y theo phản xạ lùi về sau từng bước, chân dẫm nát mảnh thủy tinh nhỏ, phát ra tiếng vang răng rắc, một đạo hơi thở nguy hiểm sắc bén không thể bỏ qua nhanh chóng xuất hiện từ bên cạnh —-
Biên Dĩ Thu mở choàng mắt, với tốc độ phản ứng bất ngờ làm người ta không kịp chuẩn bị, y nắm được vũ khí sắc bén sắp xuyên vào cơ thể, giương mắt chống lại một đôi mắt hung tợn.
Trần Phỉ vươn tay, trước sự sững sờ ngắn ngủi của Kha Minh Hiên làm dấy lên nghi ngờ, cô đã chủ động nắm lấy cánh tay hắn. Đem cái nhìn hơi bất mãn của bộ trưởng Trần bỏ lại phía sau, dẫn Kha Minh Hiên đi về phía trước.
Thái dương Kha Minh Hiên giật giật vài cái, hít sâu, xụ mặt nhìn khách khứa đang dự lễ mà đi qua.
Cuối thảm đỏ, cha sứ tay cầm thánh kinh đang chờ bọn họ. Sau lưng cha sứ là giá chữ thập thiêng liêng, thánh tử ở phía trên, từ bi nhìn xuống chúng sinh, Kha Minh Hiên ngửa đầu nhìn thoáng qua, lại cảm thấy biểu tình của thánh tử thống khổ không nói nên lời.
Tay không cầm dao sắc kết quả phi thường thảm thiết, lưỡi dao mỏng sắc đâm sâu vào lòng bàn tay của Biên Dĩ Thu, Biên Dĩ Thu cơ hồ phải hét lên một tiếng đầy đau đớn với lực cắt rất mạnh gần như toàn bộ lòng bàn tay và bốn ngón tay muốn đứt ra. Máu tươi nhanh chóng theo dạo nhọn mà nhỏ giọt, y vươn tay muốn đánh vào ngực hắn ta.
Tên buôn ma túy vào sinh ra tử ở biên giới quanh năm có lực tay kinh người, Biên Dĩ Thu hai tay đều bị thương, nhưng lại nhất thời không thể hất ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao găm đẫm máu tươi từng tấc từng tấc đến gần ngực mình.
“Tại sao?”
“Nhận tiền người ta, thay người tiêu tai.”
Khóe môi tên buôn ma túy nở một nụ cười tình thế bắt buộc, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Ánh mắt của Biên Dĩ Thu chợt lóe lên, một giây trước khi mũi dao sắp đâm vào da thịt, y đứng lên hung hăng dùng đầu gối đâm thẳng vào bụng người nọ.
“Hôm nay, chúng ta tụ họp ở đây dưới sự quan sát của Chúa, hơn nữa trước mặt của tất cả người thân, tới chứng kiến hôn lễ thần thánh của Kha Minh Hiên tiên sinh cùng với Trần Phỉ tiểu thư, đó là một thời khắc vinh dự….”
Trừ bỏ đám anh em biết nội tình, tất cả khách khứa ở đây trên mặt đều là nụ cười tràn đây vui sướng, hạnh phúc, Phùng Thục Nhàn lại kích động không thôi, nhịn không được nắm chặt tay Kha tư lệnh ngồi bên cạnh.
Kha tư lệnh cũng cầm tay vợ, trấn an mà vỗ vỗ, vẫn nhìn chằm chằm vào tấm lưng cứng đờ của Kha Minh Hiên không chớp mắt.
Kha Minh Hiên cùng Trần Phỉ đưa lưng về phía mọi người, sóng vai đứng trước mặt cha sứ, nhíu mày. Tai nghe truyền đến giọng của Hà Tự, nói với hắn vẫn chưa nhận được người.
Hắn nhìn cha sứ vẫn đứng trên bục thao thao bất tuyệt, dùng giọng không ai có thể nghe được hỏi một câu: “Sao lại như thế?”
Hà Tự nói: “Có thể hôn lễ chấm dứt bọn họ mới thả người, tôi chờ một chút.”
“Hôn nhân không phải là liều lĩnh và thiếu cân nhắc, mà là thành kính và nghiêm túc. Bây giờ, tại đây hai người họ sẽ chuẩn bị tiến hành hôn lễ, kết nghĩa vợ chồng. Nếu ai có lý do chính đáng để phản đối sự kết hợp của họ, xin hãy nói ra bây giờ hoặc giữ im lặng mãi mãi ”.
Một giọng nói từ ái, giàu sức cuốn hút vang vọng, nhưng Kha Minh Hiên một chữ cũng không nghe lọt, bất án dưới đáy lòng dần dần phóng đại, nhanh chóng khuếch tán.
Khi cha sứ kết thúc một đoàn dài này, toàn bộ hiện trường yên tĩnh.
Yên lặng một lát sau khi giằng co, tên buôn ma túy kia bị người nọ toàn lực ứng phó nên lui về sau vài bước, kêu rên một tiếng, tay nắm dao găm cũng không buông ra, lưỡi dao sắc bén ở trong lòng bàn tay Biên Dĩ Thu tạo thành miệng vết thương rất sâu, có thể thấy cả xương.
Quyền cước đánh nhau mang theo tiếng gió giữa những tiếng thở dốc ồ ồ. Biên Dĩ Thu cầm dao, lúc đầu rơi vào thế hạ phong, nhưng mà phương pháp liều lĩnh không muốn sống của y nhanh chóng chiếm thế chủ động, mùi máu tươi ngày càng dày đặc. Va chạm nặng nề mơ hồ bởi những vách tường cùng cánh cửa cách trở, hết thảy cơ hồ yên lặng không một tiếng động phát sinh.
Tiễn Thắng vừa mới hóng gió xong cầm thuốc trong tay, cùng quản giáo bước vào khu phòng giam.
Sở trưởng Dư tâm tình không yên ngồi trong văn phòng nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, đếm thời gian chờ điện thoại. Điếu thuốc trên tay cháy sắp hết, ông cũng không để ý.
Hà Tự ngồi trong phòng tiếp tân lo lắng nghịch điện thoại, cứ một chốc lại khóa, một chốc lại mở.
Cha sứ trước vẻ mặt xụ xuống của Kha Minh Hiên cùng với Trần Phỉ mỉm cười lộ ra nửa đôi mắt, sắp hỏi câu hỏi cuối cùng.
Thân thể Kha Chấn Sơn chậm rãi ngồi thẳng, mười ngón tay cùng Phùng Thục Nhàn nắm chặt không tự chủ trở nên trắng bệch.
Cuối hành lang khu nhà giam không có một bóng người, bỗng nhiên phát ra một động tĩnh thật lớn. Như thể có một vật nặng đập vào cửa, tiếng vang hòa với tiếng gào thét càng thêm thê lương, kinh khủng.
Tiễn Thắng cùng quản giáo dừng bước, nhìn nhau, lập tức đồng thời hướng về phòng giam số 7.
Sở trưởng Dư đột nhiên từ ghế dựa đứng lên, luống cuống thiếu chút nữa làm rơi tàn thuốc vào tay, một lời thô tục còn chưa tuôn ra khỏi miệng, cả Nhị Khán đột nhiên vang lên tiếng chuông báo chói tai.
Bên trong phòng giam số 7, hỗn độn như có một cơn bão đi qua, tất cả đồ dùng hằng ngày của phạm nhân đều rơi xuống đất, ngay cả những chiếc giường có mái che bằng sắt ban đầu dựa vào tường cũng đổ xuống, đủ để biết vừa rồi đã trải qua một trận đấu liều chết thế nào.
Cổ của tên buôn ma túy bị vặn ngược ra sau một góc cực kỳ vặn vẹo, mở to hai mắt trừng Biên Dĩ Thu, hiển nhiên thật không ngờ rằng mình sẽ chết ở đây theo cách này.
Biên Dĩ Thu nhấc chân đá gã văng ra, giãy dụa từ dưới đất đứng lên, lại vì hết sức chống đỡ mà ngã mạnh xuống đất.
Cả người y đều là vết thương, đầu rơi máu chảy từ từ trượt xuống đất dựa vào cửa, cúi đầu nhìn dao găm cắm trước ngực, nắm lấy, cũng không dám rút ra ngoài. Y có thể cảm giác được tốc độ máu chảy ồ ồ ra bên ngoài, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình dần dần trở nên lạnh ngăc, cũng có thể cảm nhận tiếng tim đập của mình dần mất đi sức sống.
Y nghe được bên ngoài có người dùng sức gõ cửa, nghe thấy có người gọi tên mình, nghe được vô số tiếng bước chân hỗn độn ngoài hành lang từ xa đến gần. Tầm mắt y trở nên mơ hồ không rõ, suy nghĩ cũng trở nên trì độn không thể tả, y cố gắng làm cho mình thanh tình thêm một lát, muốn từ trong tiếng người ồn ào này nghe thấy giọng nói trầm thấp câu người mà mình nhớ nhung đã lâu….Đáng tiếc, không có.
Phía sau hắn hẳn là hôn lễ, nắm tay cô vợ xinh đẹp dịu dàng, nhận được lời chúc phúc từ bạn bè thân thiết. Mặc kệ hắn không nguyện ý, từ nay về sau, bên người hắn sẽ không bao giờ…có vị trí của Biên Dĩ Thu nữa.
Biên Dĩ Thu từ chỗ dao găm kia, ấn vào miệng vết thương đổ máu không ngừng, cảm thấy trái tim dưới lồng ngực gần như ngừng đập.
Thật mẹ nó đau.
Kha Minh Hiên, em sẽ chết.
Em chết rồi, bọn họ cũng không thể dùng em để uy hiếp anh nữa….Có phải là anh không cần kết hôn nữa không?
Giống như anh muốn dùng hôn nhân của mình đổi lấy sự tự do cho em, nếu em có thể dùng sinh mệnh của mình đổi lấy sự tự do cho anh, hình như cũng không lỗ.
Biên Dĩ Thu ngửa đầu tựa vào ván cửa, nhẹ nhàng cười lên, ánh mắt dần dần mất tiêu cự xuyên thấu một tầng sương mù mông lung, nhìn thấy gương mặt Kha Minh Hiên.
Cặp mắt hoa đào làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn y. Đuôi mắt cong lên, hình dạng phong lưu. Như thể lần đầu hai người gặp nhau.
Y nghe hắn nói: “Mr. Michael, tôi họ Kha.”
Biên Dĩ Thu vươn tay, ở trong hư không miêu tả hình dáng tuấn mỹ của Kha Minh Hiên, nhẹ nhàng đáp: “Kha tiên sinh, tôi họ Biên.”
Nếu có kiếp sau, khi nhìn thấy em, cũng không được quên…
“Kha Minh Hiên tiên sinh, con có nguyện ý cười Trần Phỉ tiểu thư làm vợ, vô luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay đau buồn, đều sẽ vĩnh viễn yêu cô ấy, quý trọng cô ấy, trung thành với cô ấy, mãi mãi đến sau này không?”
Thời khắc thiêng liêng nhất hôn lễ, tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của Kha Minh Hiên, không ai chú ý đến mồ hôi từ thái dương hắn yên lặng chảy xuống, tuy rằng cực lực cố gắng trấn định, nhưng cánh tay Trần Phỉ đang nắm lấy tay hắn cảm giác thân thể hắn đang run lên.
Thanh âm của cha sứ giống như đến từ chân trời, hắn không nghe thấy ông ấy nói cái gì, cũng không thấy rõ vẻ mặt của ông ấy. Trong tầm mắt hắn là một màu đỏ tuyệt vọng, trong đâu đều là câu nói rống khản cả giọng của Hà Tự từ trong tai nghe truyền đến: “Kha Minh Hiên, lão đại đã xảy ra chuyện rồi!”
Vẻ mặt cùng động tác của hắn đều ngưng trệ, giống như đang tiêu hóa tin dữ. Tiếng xe cứu thương dồn dập bên tai, từng chút từng chút kéo căng dây thần kinh của hắn.
“Biên Dĩ Thu…..”
“Kha Minh Hiên tiên sinh?” Cha sứ không quá xác định hắn nói ba chữ này, hình như không phải là “Con nguyện ý”? “Không, tôi không muốn.” Kha Minh Hiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này, sau đó kiên định xoay người, trong tình huống mọi người không kịp phản ứng, xoay người chạy ra khỏi cửa giáo đường.
Khách khứa khiếp sợ một mảnh ồ lên, Kha tư lệnh bỗng nhiên đứng dậy quát: “Ngăn nó lại!”
Vệ sĩ mặc thường phục ẩn trong khách khứa lập tức hành động, mà cùng lúc các anh em phụ rễ tương đối ăn ý phân tán khắp mọi nơi, tay mắt lạnh lẹ đứng trước mặt mấy tên vệ sĩ chẳng kiêng nể mà đánh lừa dư luận kia.
Đám vệ sĩ nào dám động thủ với các anh chàng thái tử gia, đánh lại không thể đánh, vượt lại không thể vượt qua, nhất thời tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn.
Danh sách chương