Tâm lý của nữ nhân kỳ thực tương đối phức tạp.
Đối với nam nhân mình thích thậm chí yêu thương sâu sắc, nếu không được đối phương đáp lại, nữ tử sẽ lựa chọn im lặng nỗ lực, hoặc buông tay quay đầu rời đi, hoặc có lẽ sẽ giống như Trường Ninh, thà rằng hủy đi hắn, cũng không để người khác có được hắn.
“Toàn Cơ, ngươi nói xem, nếu quận chúa đã yêu cầu Hà công tử luận võ với Lục Đình Tiêu, vậy lại thỉnh Thương Lang đại nhân đi làm cái gì?”
Hai người đi về phía tẩm thất của chủ nhân, vạt áo theo từng bước tiến mà dập dờn lay động tạo thành những vệt gợn sóng xinh đẹp, từ ngày gặp qua Lục Đình Tiêu, Ngọc Hành liền đối với người nọ nhớ mãi không quên, giờ phút này chỉ có nàng và Toàn Cơ, nhịn không được nên đành hỏi ra nghi vấn trong lòng.
*Tẩm thất: phòng ngủ.
“Tâm tư của chủ nhân không phải là thứ mà ngươi có thể dễ dàng phỏng đoán.” Toàn Cơ liếc nàng một cái: “Ta chỉ biết tiểu nha đầu nhà ngươi có gì đó rất kỳ lạ, từ sau khi người nọ rời khỏi, ngươi vẫn luôn mất hồn mất vía, ta nói cho ngươi biết, trong mắt chủ nhân không thể chấp nhận dù chỉ là nửa hạt cát, nếu để nàng biết tâm tư của ngươi, chỉ sợ ngay cả ta cũng không có cách nào giải vây cho ngươi!”
Ngọc Hành thấy giọng nói của Toàn Cơ dần dần chuyển thành nghiêm khắc, không khỏi khẩn trương, một nửa là ngượng ngùng vì bị người vạch trần tâm sự, nửa còn lại là vì nghĩ đến hậu quả mà bất an lo sợ: “Ta biết, trừ ngươi ra, không có người nào khác nhìn ra được, ta cũng đã nghĩ đến, khoảng cách giữa ta và hắn…” Chua xót nở nụ cười, “Ngươi nói cho ta biết đi.”
Toàn Cơ nhìn bộ dáng này của nàng, khẽ thở dài: “Ta cũng chỉ đoán thôi, quận chúa có lẽ vẫn còn tình cảm với Hà Khổ, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, dù sao cũng không thể thu hồi, cho nên mới đi tìm nhược điểm của người nọ, để Hà công tử nắm chắc phần thắng.”
Trong lòng Ngọc Hành khẽ động: “Vậy, người nọ chẳng phải là chết chắc rồi sao, hắn có nhược điểm gì?”
Toàn Cơ nói: “Ngươi có nhớ lúc người nọ tới đây, chủ nhân đã dùng Thiên Ma công?”
Ngọc Hành khó hiểu: “Hiển nhiên là nhớ, nhưng mà sau đó không phải đã thất bại rồi sao, hắn không hề bị ảnh hưởng nửa phần.”
“Chỉ cần là người, chắc chắn sẽ có dục vọng, người nọ không bị ảnh hưởng, chỉ có thể nói trong lòng hắn ít có ham muốn, mà không phải không hề có dục vọng, về phần đối phương có nhược điểm gì, chuyện này chỉ có trong lòng của quận chúa mới rõ ràng.” Càng đến gần hoa viên, thanh âm của Toàn Cơ càng thấp xuống: “Thương Lang đại nhân là đệ nhất sát thủ của Thương Hải môn, đao đã ra khỏi vỏ không thấy máu sẽ không thu lại, lần này quận chúa thỉnh hắn đến, có lẽ là muốn giết người nào đó…”
Ngọc Hành nghe vậy trắng bệch cả mặt, lúng ta lúng túng nói: “Giết người nào, không phải là hắn chứ?”
Toàn Cơ nói: “Ta cũng chỉ đoán mò thôi, nếu không phải vì giết người, thật không đáng để Thương Lang ra tay, bất quá…” Thanh âm đột nhiên ngưng bặt, băng qua hoa viên, tẩm thất của Trường Ninh quận chúa đã gần trong gang tấc, nàng không nói thêm gì nữa.
Ngọc Hành cũng không dám hỏi tiếp, hai người bước vào phòng, Trường Ninh đã ngồi trước bàn trang điểm, trong tay cầm chiếc lược hình trăng lưỡi liềm, nhìn chằm chằm dung nhan trong gương của chính mình, vừa giống như đờ đẫn lại vừa giống như đang trầm tư.
Toàn Cơ tiến lên nhẹ giọng nói: “Quận chúa?”
Trường Ninh phục hồi tinh thần, đặt chiếc lược hình trăng lưỡi liềm vào trong tay của nàng: “Búi thành hình Long Nhụy đi.”
Toàn Cơ đáp lời xong liền một tay cầm lược, một tay xốc mái tóc lên, cực kỳ thuần thục chỉnh lý mớ tóc, Ngọc Hành mở rương y phục giúp Trường Ninh chọn lựa xiêm y, trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Trường Ninh đột nhiên nói: “Các ngươi cũng cảm thấy ta quá nhẫn tâm hay sao?”
Tay cầm y phục của Ngọc Hành khẽ run lên, chưa kịp tìm về suy nghĩ, Toàn Cơ đã cười nói: “Chúng ta từ nhỏ đã phụng dưỡng quận chúa, tự nhiên hiểu rõ người có tâm địa Bồ Tát nhất trên đời này không ai hơn được quận chúa.”
“Ngươi đừng có lừa gạt ta,” Trường Ninh lắc đầu, thở dài: “Ta đây là đang làm sao vậy, vừa muốn người nọ chết, lại vừa luyến tiếc người nọ chết…”
Toàn Cơ biết “người nọ” trong miệng chủ nhân chính là Hà Khổ, nhưng đây cũng không phải là chuyện mà bọn nô tỳ các nàng có thể xen mồm vào, đành phải im lặng lắng nghe.
Ai ngờ Trường Ninh lại nói: “Hai người các ngươi theo ta nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng hiểu biết được vài phần, các ngươi nói xem, Thương Lang và Như Ý lâu chủ, ai mạnh ai yếu?”
“Như Ý lâu chủ mà quận chúa vừa nói, chính là chủ nhân của thiên hạ đệ nhất lâu – Trầm Dung Dương?”
Trường Ninh gật đầu.
Toàn Cơ cười nói: “Chuyện này thật là làm khó nô tỳ, Thương Lang am hiểu ám sát, Như Ý lâu chủ kia tự nhiên cũng không có chỗ nào kém, chẳng qua, nghe nói hai chân của Trầm lâu chủ bất tiện…?”
Trường Ninh nói: “Không sai, Trầm Dung Dương trời sinh tàn tật, không thể hành tẩu, nhưng nghe nói Bạch Trạch tiên và bản lãnh dùng ám khí của y là độc bộ võ lâm, không ai bằng, ba năm trước đây ta từng một mình lặn lội đường xa tới Như Ý lâu, bất quá lúc đó ta cũng chưa từng gặp qua bản thân y.”
“Một người ngay cả đi đường đều gặp khó khăn, chỉ sợ võ công cho dù có mạnh, cũng khó có thể tiến cảnh.” Toàn Cơ liếc nhìn bóng lưng của Ngọc Hành một cái, lại nói: “Không biết quận chúa tại sao lại thỉnh Thương Lang đại nhân xuất trận giết Trầm Dung Dương, y và Hà công tử có điểm nào liên hệ hay sao?”
Giữa lúc nói chuyện, một đầu tóc đen đã được nàng chải thành búi tóc xinh đẹp, giữa mi tâm của mỹ nhân trong gương có điểm một bông hoa, đầu đội Kim Hoa quan, giữa tóc cắm một cây trâm Phượng Sí Song Châu màu bạc, theo từng bước đi nhẹ nhàng lay động, sinh hương.
Trường Ninh vô cùng hài lòng, rồi lại nghe Toàn Cơ nhắc tới Hà Khổ, khóe miệng vốn cong lên cũng bị cứng lại, nàng đứng lên, Ngọc Hành bên kia vội vàng cầm y phục tới giúp nàng mặc vào.
“Vị Trầm lâu chủ kia chính là bằng hữu tốt nhất của Lục Đình Tiêu.”
Cũng là nhược điểm duy nhất của hắn.
Đột nhiên, nàng nhíu mày, nhìn thấy cổ tay của mình xuất hiện một đạo hồng ngân: “Ngọc Hành, ngươi làm sao vậy, không tập trung?”
Thiếu nữ đang hầu hạ nàng thay y phục vội vàng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên: “Quận chúa thứ tội!”
Toàn Cơ lo lắng nhìn đối phương, nhưng cũng không đủ cam đảm thay nàng cầu tình.
“Bỏ đi.” Trường Ninh tâm sự chồng chất, không muốn so đo tính toán nhiều làm gì.
***
“Bắc Minh giáo chủ muốn quyết chiến với người khác?”
Ngô Kỳ quả thực có chút không dám tin, nắm lấy tay của đối phương không chịu buông, hắn làm sao có thể quên được Lục Đình Tiêu, hết thẩy sỉ nhục mà hắn nhận được đều bắt nguồn từ người này, lúc trước lên đỉnh Ngọc Tiêu đòi người nhưng lại tự rước lấy nhục nhã, hắn từng thề trong vòng ba năm phải đạt tới cảnh giới của đối phương, bởi vậy sau khi về tới Nga Mi, hắn liền báo cáo cho sư môn rồi bế quan cho đến tận hôm nay.
Nếu không phải Bắc Minh giáo, sư muội sao có thể bị tặc nhân lừa đi, đến nay vẫn không có tin tức gì, nếu không phải khiếp sợ võ công của Lục Đình Tiêu, phái Nga Mi sao lại áp chế việc này xuống, không hề truy cứu? “Ngô sư huynh, ngươi bế quan mấy tháng nay, cái gì cũng không biết.” Đồng môn sư đệ cười hắc hắc nói: “Tin tức này đã truyền khắp toàn bộ võ lâm rồi, là ngày mười lăm tháng tám.”
Ngô Kỳ cau mày, lẩm bẩm nói: “Với công lực của Lục Đình Tiêu, ai có tư cách và can đảm như vậy?”
Sư đệ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội khoe khoang, vội vàng tiếp lời: “Sư huynh, ngươi còn nhớ người tên Hà Khổ không?”
Ngô Kỳ suy nghĩ một hồi, chợt mở to hai mắt: “Là Hà Khổ một mình xông vào Thiếu Lâm tự, đánh bại Thiếu Lâm phương trượng?”
“Không sai, chuyện này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, hai đại cao thủ trong thiên hạ luận bàn, ta nhất định phải xin phép sư phụ cho đi xem mới được, trận luận võ khó gặp như thế này, nói không chừng sẽ rất có lợi đối với võ công của ta!”
Sư đệ bên cạnh đang khoa tay múa chân, vô cùng hưng phấn, Ngô Kỳ bên này chỉ yên lặng suy nghĩ, hồi lâu sau, khóe miệng bỗng nhếch lên, tạo thành một vệt tươi cười.
Đây đúng là một cơ hội tốt.
***
“Nàng muốn ngươi giết Lục Đình Tiêu?”
Lý Minh Chân nhíu mày, sau khi cảm thấy ngoài ý muốn, hắn lại cười đến vui vẻ: “Vậy cũng tốt, đến lúc đó ngươi giết Lục Đình Tiêu, Trầm Dung Dương liền thuộc về ta.”
Quan hệ giữa Lý Minh Chân và Hà Khổ không phải bằng hữu cũng không phải địch nhân, hai người từng hợp tác, tuy không dám nói là ăn ý, nhưng thật kỳ quái, mỗi lần Hà Khổ rỗi rãi vô sự, người hắn tìm tới luôn luôn là Lý Minh Chân.
Có lẽ bởi vì trong xương cốt của bọn họ, đều là người không thể chịu nổi bất luận một sự trói buộc nào.
Hà Khổ liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ chính mình nhất định là bị đập đầu vào tường rồi, sao lại tìm một tên gia hỏa vô tư như thế này để uống rượu. “Cho dù Lục Đình Tiêu chết, Trầm lâu chủ sẽ nguyện ý ở cùng một chỗ với ngươi sao?”
“Mọi chuyện đều là do con người tạo nên.” Lý Minh Chân sờ chén rượu ở trên bàn, nhớ tới chuyện lần trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ. “Ta đã sớm nói cho ngươi biết, độc nhất là lòng dạ đàn bà, nữ nhân càng xinh đẹp lại càng không thể thích, hiện tại ngươi đã tin chưa.” Người ta đau chỗ nào, hắn liền chọc vào chỗ đó. “Hiện tại còn la ó cái gì cơ chứ, tiền mất tật mang thôi, không bằng học tập theo ta, chay mặn đều không kiêng dè ai đến cũng không cự tuyệt, nữ tử có mềm mại của nữ tử, nam nhân cũng có đáng yêu của nam nhân, hà tất gì cứ phải treo cổ trên một thân cây?”
Hà Khổ nhìn tên ngu ngốc đụng phải tường cũng không biết quay đầu lại ở trước mắt nói: “Nếu Trầm lâu chủ thật sự thích ngươi, so võ công của các ngươi mà nói, là y ủy thân cho ngươi hay là ngươi uyển chuyển hầu hạ dưới thân của y?”
Thấy Lý Minh Chân đột nhiên cứng họng, Hà Khổ liền cười ha hả.
***
Một ngày này, Lục Đình Tiêu đang bế quan tìm hiểu kiếm pháp, Mạc Vấn Thùy không biết đã chạy đi đâu, Bố Phỉ Giai muốn ra ngoài chơi đùa, liền kéo Trầm Dung Dương đi dạo phố với nàng.
Quà vặt và mấy thứ linh tinh đối với nữ nhân có sức hấp dẫn rất lớn, tuy đây không phải là lần đầu tiên Bố Phỉ Giai ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy những thứ mới lạ xinh đẹp nàng liền không thể dời mắt, thoáng chốc chỉ lo chọn đồ cho chính mình, hồn nhiên quên mất ở phía sau còn có người bị nàng miễn cưỡng lôi kéo đi theo.
Trầm Dung Dương lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, đành phải bảo Thị Cầm đẩy luân ỷ theo sát Bố Phỉ Giai.
Chẳng qua, người trên phố thực sự rất nhiều, thoáng chốc Trầm Dung Dương đã mất dấu thiếu nữ ở phía trước, cho dù đã chăm chú nhìn theo nàng, nhưng sau khi đi vào ngã rẽ của một con hẻm nhỏ liền không thấy người đâu.
“Công tử, Bố cô nương chạy nhanh thật!” Thị Cầm thở hồng hộc, oán hận nói.
Trầm Dung Dương không trả lời.
“Công tử?” Thị Cầm cảm thấy kỳ quái, tưởng thân thể của công tử nhà mình không khỏe, muốn tiến lên trước xem xét, chỉ thấy Trầm Dung Dương vẻ mặt ngưng trọng, tựa hồ đang muốn nghe cái gì.
Thị Cầm không dám quấy rầy, nhẫn nại đợi một hồi lâu cũng không thấy có gì khác thường, con hẻm tuy nhỏ và sâu, hiện tại lại là ban ngày ban mặt, hơn nữa nói thế nào thì nơi này cũng là dưới chân thiên tử Liêu quốc, chẳng lẽ còn có thể xuất hiện kẻ xấu?
“Công tử…” Hắn mở miệng, đánh vỡ không khí trầm lặng này, lời muốn nói chợt nghẹn lại trong cổ họng không thể phát ra được, Thị Cầm đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía sau của Trầm Dung Dương.
Phía sau lưng y, một đạo hàn quang sắc bén phá không lao đến, vô thanh vô tức, mang theo lãnh ý của địa ngục.
–––––––––––––––––––
Phượng Sí Song Châu (Maybe)
Danh sách chương