Ngưng Quang kiếm?” Bàn tay đang cầm quân cờ dừng lại giữa không trung, giọng nói không giấu được kinh ngạc, Trầm Dung Dương giương mắt nhìn về phía người đối diện: “Thực sự có Ngưng Quang kiếm?”
Lại nói tiếp, Ngưng Quang kiếm chính là nguyên nhân mà y và Lục Đình Tiêu quen biết nhau.
Y vốn không tin trên đời có vật này.
Nhưng vô số người trên thế gian đều một lòng hướng về nó, nhớ mãi không quên.
Ánh mắt Lục Đình Tiêu nhìn chằm chằm vào bàn cờ, dường như đang suy nghĩ nước cờ kế tiếp, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, khiến người khác cơ hồ cho rằng trước mặt hắn là một bộ kiếm pháp vô song tuyệt diệu.
Kỳ thật, chẳng qua chỉ là bởi vì tài đánh cờ của hắn khá… tệ.
“Cấm địa của Bắc Minh giáo, ngoại trừ hài cốt của các đời giáo chủ ra thì không còn gì khác.” Lục Đình Tiêu nói, trong giọng nói mơ hồ có chút trào phúng, bất quá, trào phúng này không phải hướng về Trầm Dung Dương.
Bắc Minh giáo dùng Đạo để lập giáo, đạo gia chú trọng “mọc cánh thăng thiên”, không chú trọng thân xác, nhưng bởi vì tôn trọng tổ tiên, nhiều thế hệ đều đem di hài của giáo chủ tẩm liệm và thờ cúng, thiết lập nên một vùng đất trù phú thiêng liêng, cấm người không phận sự tiến vào, ngay cả giáo chủ đương nhiệm cũng không thể quấy nhiễu, vì thế nó trở thành cấm địa. Nhưng, một nơi càng thần bí, lại càng thoát ly khỏi ý nghĩa vốn có của nó, thế gian cũng không thiếu những kẻ muốn đem hết thẩy những chuyện này hóa thành âm mưu, chỉ e sợ thiên hạ bất loạn.
“Nghe nhầm đồn bậy, sao lại đến mức này cơ chứ?” Trầm Dung Dương khẽ thở dài, đặt quân cờ trên tay xuống bàn cờ, phát ra một tiếng vang giòn.
***
“Quận chúa, ngươi thả hai kẻ kia ra, nếu Bắc Minh giáo chủ không chịu thực hiện lời hứa, thì phải làm sao?”
Hương khí lượn lờ bay lên, bàn tay thon dài trắng nõn nâng chén trà sứ màu xanh đặt tới bên môi, ngừng lại một chút, đợi hương trà tiến vào mũi rồi mới khẽ nhấp một ngụm, sau đó nhẹ nhàng thả lại xuống bàn.
Từ thời Đại Tống đã thịnh hành uống trà, sau khi được truyền tới Liêu quốc, trà cũng trở nên phổ biến một thời, hơn nữa, giới quý tộc Khiết Đan càng xem phẩm trà là một việc biểu trưng cho thân phận, cho nên cách thức uống trà rườm rà phức tạp của người Tống cũng đồng dạng bị truyền đến Liêu quốc.
Nữ tử ngồi trên tháp, thần sắc trầm tĩnh văn nhã, đủ để khiến tất cả các văn nhân mặc khách sinh ra cảm giác vô lực, không biết nên dùng từ gì để hình dung vẻ đẹp của nàng mới tốt.
“Lục Đình Tiêu cao ngạo khinh người không thua gì Hà lang, chuyện mà hắn đã đáp ứng chắc chắn sẽ không đổi ý.” Trường Ninh nhìn chén trà, vẻ mặt cũng không có gì gọi là vui mừng.
“Vậy bên Hà công tử…” Phải nên ăn nói như thế nào? Toàn Cơ che giấu lo lắng giữa hàng lông mày, nhìn thân ảnh trong trẻo như làn thu thủy của chủ nhân.
“Ta sẽ tự mình…”
Lời còn chưa dứt, cửa đã mạnh mẽ bị đẩy ra, Ngọc Hành một bước tiến vào, vừa hành lễ với Trường Ninh vừa nói: “Quận chúa, Hà công tử đã trở lại.”
Phủ đệ này treo bảng là “Hà phủ”, nhưng thực tế lại là Quận chúa phủ của Trường Ninh, trên dưới trong phủ đa phần đều là người do Trường Ninh mang tới, vài người là hoàng thất ban tặng, vài người là thuộc hạ của Thương Hải môn, còn những người như Toàn Cơ và Ngọc Hành là thị nữ và tâm phúc bên cạnh nàng.
Hà Khổ chưa bao giờ hỏi đến những chuyện này.
Hay là nên nói, hắn chẳng cần để ý đến.
Hà phủ này đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là một chỗ tạm dừng chân để nghỉ ngơi mà thôi.
Trường Ninh bước xuống tháp, tiếp nhận áo choàng mà thị nữ đưa tới xong liền vội vàng chạy ra ngoài, chưa kịp ra tới cổng thứ hai đã thấy Hà Khổ đang từ đầu bên kia tiến lại gần, dáng đi vẫn phóng khoáng tự nhiên như cũ, chỉ là vẻ mặt có chút lạnh lẽo.
Lồng ngực Trường Ninh khẽ động, nhưng trên mặt cũng không tỏ vẻ gì, vẫn nở nụ cười dịu dàng nghênh đón hắn.
“Hà lang.” Nàng kéo tay Hà Khổ, thanh âm mang theo vài phần quở trách, giống như đang làm nũng lại giống như đang ai oán: “Sao nhìn mệt mỏi thế này, ra khỏi cửa cũng không dẫn theo vài người, không biết tự lo lắng cho mình sao?”
Tay hắn khô ráp nhưng ấm áp, tựa hồ còn mang theo mùi vị cát vàng của Côn Luân, trước đây Trường Ninh thích nhất chính là thưởng thức đôi bàn tay này, ngắm từng đường vân trong lòng bàn tay.
Người nọ không trả lời, tâm Trường Ninh đột nhiên có chút trầm xuống, nhưng nàng vẫn cười như trước: “Đi vào nghỉ ngơi trước một chút đi.”
Hà Khổ liếc nàng một cái.
Cái nhìn của hắn, đủ để khiến nàng vạn kiếp bất phục.
Ánh mắt nọ rõ ràng là lạnh như băng còn mang theo vài phần giễu cợt.
Trong lúc nàng ngây người, đối phương đã bước vào phòng, Trường Ninh âm thầm thở dài sau đó cũng bước theo vào.
Nội thất to như vậy, nhưng chỉ có tiếng đồ sứ khẽ chạm vào nhau, ngay cả Toàn Cơ cũng đã lui ra ngoài.
Trường Ninh thông minh nhạy bén, biết dưới loại tình huống này nói nhiều không bằng im lặng, liền lẳng lặng ngồi châm trà, chờ đợi đối phương mở miệng.
“Ngươi, đã đến núi Côn Luân?”
Thanh âm của đối phương không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, nhưng chẳng hiểu sao tâm của nàng lại cảm thấy siết chặt, dáng ngồi của Hà Khổ cũng rất nhàn hạ, chẳng qua cảm giác áp bách nấp dưới lớp y phục khiến người ta không thể xem thường.
Trái tim Trường Ninh chợt lạnh, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy.”
Hà Khổ nhìn vẻ mặt trầm như giếng sâu không đáy của nàng, bỗng nhiên thở dài: “Tro cốt của sư phụ ta, cũng là ngươi lấy?”
Trường Ninh hơi nghiêng đầu đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, khóe môi gợi lên một nụ cười khổ, trả lời một câu không hề liên quan: “Hà lang, ta có chỗ nào không tốt?”
“Ngươi tốt lắm.”
“Ta còn nhớ năm đó lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ở khách điếm, ta chiếm mất sương phòng mà ngươi định thuê, ngươi buông lời cợt nhã ta, rồi hai chúng ta gặp lại bên sườn núi, nhớ không?”
Trong nội thất nhất thời im lặng, sau một lát, mới có thanh âm vang lên: “Nhớ rõ.”
Trường Ninh giương mắt, nhìn người đối diện vẫn tuấn lãng tiêu sái như trước, nàng đột nhiên cảm thấy chiếc bàn trà ngăn giữa hai người thật sự quá lớn quá rộng, rộng đến mức nàng không đủ cam đảm để tiến lên ôm chằm lấy hắn.
“Khi đó chúng ta đều quá trẻ, không có điều gì phải cố kỵ, tự cho mình là tài giỏi…” Nàng nở nụ cười, nhưng người nọ vẫn không cười, ánh mắt nhìn nàng nhiều thêm một tia thương hại, càng khiến nàng cảm thấy khó chịu.
“Hà lang…” Nàng rốt cuộc vươn tay, bắt lấy ống tay áo của đối phương, thanh âm thật thấp, tựa hồ có chút cầu xin: “Chúng ta, chúng ta trở lại như trước, được không?”
Hà Khổ không nhúc nhích, chỉ thản nhiên nhìn nàng: “Ngươi bỏ xuống được địa vị quận chúa tôn quý, theo ta lưu lạc thiên nhai sao?”
Thấy nàng không đáp, hắn lại nói: “Ngươi bỏ xuống được Thương Hải môn, bỏ xuống được hết những cơ mưu trừu tính hay sao?”
Bàn tay đang cầm lấy ống tay áo của hắn rốt cuộc cũng chậm rãi rút trở về, Trường Ninh cười khổ, không nói.
Hà Khổ nhìn nàng, nữ tử này từng cùng hắn trải qua một đoạn tuổi trẻ, từng tặng cho hắn niềm hạnh phúc to lớn nhất, hắn từng muốn buông bỏ hết thẩy để được ở cùng một chỗ với nàng…
Trong lòng mềm xuống: “Ngươi hy vọng ta làm cái gì?”
Ta hy vọng ngươi hồi tâm chuyển ý, hy vọng chúng ta trở lại thời điểm mới quen, hy vọng…
Trường Ninh không nói những lời như thế, bởi vì nàng là quận chúa của Đại Liêu, nàng là người của Thương Hải môn, nàng quả thật không bỏ xuống được những chuyện này.
Có lẽ nhân sinh ở trên đời, muốn lựa chọn một chuyện tất phải vứt bỏ một chuyện khác.
“Nếu ta nói, ta muốn ngươi lưu lại Thương Hải môn, ngươi có bằng lòng hay không?”
Hà Khổ nhíu mày, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ngươi đã biết đáp án, cần gì phải hỏi nhiều?”
Trường Ninh hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng hắn: “Nếu vậy, đổi cái khác, ngươi cùng Lục Đình Tiêu giao chiến một trận.”
“Giết Lục Đình Tiêu, tro cốt của sư phụ ngươi liền quy về chủ cũ.”
“Đây cũng xem như là chuyện cuối cùng ngươi làm cho ta, từ nay về sau, chân trời góc biển, tuyệt không ngăn cản.”
***
Trong chốn giang hồ, các môn phái luyện kiếm có đến hàng nghìn hàng vạn, nhưng chân chính đạt được một chút danh tiếng, chỉ có hơn mười môn phái, trong hơn mười môn phái này, tập trung được nhiều người có năng lực nhất, cũng chỉ có Võ Đang, Nga Mi và Thanh Thành.
Cũng không phải nói môn phái nhỏ sẽ không xuất hiện nhân tài, nhưng hoàn cảnh môi trường đối với sự trưởng thành của một người vô cùng trọng yếu, cho dù ngươi có thiên phú dị bẩm, cũng có khả năng bị điều kiện ngoại cảnh hạn chế, cho nên mới nói, danh môn đại phái càng dễ xuất hiện nhân tài.
Trong mấy đại môn phái này, sở hữu trình độ kiếm pháp tuyệt diệu bất quá cũng chỉ có ba đến năm môn phái, nếu nói có thể cùng Lục Đình Tiêu sánh vai, vậy gần như là không có, nếu Vấn Kiếm sơn trang của năm đó vẫn còn, Mạnh Huyền Tình cũng có thể tính là một người.
Hà Khổ, Trầm Dung Dương, có lẽ còn có thêm vài tiền bối, trên phương diện võ công, nếu liều mạng thì còn có thể sàn sàn như nhau, nhưng nếu luận kiếm pháp, không ai có thể vượt qua Lục Đình Tiêu.
Trong kiếm pháp, thiên tư, tâm tính, ngoại cảnh, thiếu một thứ cũng không được.
Rất nhiều người có lẽ cả đời cũng không thể nhìn thấy một bộ kiếm pháp tinh diệu thượng thừa, cho nên Trầm Dung Dương cảm thấy bản thân mình rất may mắn, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, đều có một vị “kiếm tiên” ở bên cạnh, muốn xem liền xem, chỉ tiếc y không thể luyện kiếm được, nhìn no mắt cũng chỉ là uổng phí.
Kiếm pháp đạt tới cảnh giới như Lục Đình Tiêu, đã không cần quá chú ý đối phương sẽ xuất ra chiêu thức gì hoặc cần phải dùng thế tấn công gì để khắc chế, mà hoàn toàn chỉ dựa theo cảm giác, tùy tâm sở dục, đại xảo nhược chuyết, phản phác quy chân.
*Tùy tâm sở dục: muốn làm gì thì làm, chẳng có ai quản thúc, được tự do tự tại, có thể nói rằng không có ràng buộc gì cả.
*Đại xảo nhược chuyết: Từ ngữ này lấy trong câu của Lão Tử “Đại trí nhược ngu, đại xảo nhược chuyết” (大智若愚,大巧若拙), dịch từng chữ là “bậc đại trí như người ngu si, người khéo léo như kẻ vụng về”, thường được mọi người dùng để nói đại ý rằng bậc tài trí xuất chúng không biểu lộ, không phô trương ra bên ngoài.
*Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực đạt, trong võ thuật nghĩa là đạt tới cảnh giới “Tối thượng” trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý. Khi võ công đã đến tột đỉnh thì cành cây cũng có thể dùng làm kiếm được.
Hoàn tất buổi luyện kiếm mà mỗi ngày nhất định phải luyện, Lục Đình Tiêu thu kiếm vào vỏ, quay đầu nhìn thấy bộ dáng suy tư của Trầm Dung Dương, liền bước tới gần, phủi đi những cánh hoa rơi trên tóc trên vai người nọ.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?”
“Nhìn ngươi luyện kiếm, có thể nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, chẳng hạn tại sao trên đời này hiếm có người nào đạt tới cảnh giới như ngươi?”
Lục Đình Tiêu nhíu mày.
“Bởi vì kiếm của ngươi không có kiếm chiêu, nhưng lại có kiếm ý.” Trầm Dung Dương nở nụ cười, vốn là đang nói chuyện phiếm, nên liền thêm vào một câu: “Vừa đảo mắt một cái đã đến mùa hè nóng bức, ta thật sự vô cùng tưởng niệm món mơ ướp lạnh trên đỉnh Ngọc Tiêu.”
“Sao không phải là tưởng niệm suối nước nóng?”
Trầm Dung Dương ngẩn người, lại nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, sắc mặt có hơi đỏ lên, y tuyệt đối không thể tưởng tượng được người ngày thường lãnh đạm ít nói như Lục Đình Tiêu cũng có thời điểm bỡn cợt người khác như vậy.
“Ta có một chuyện không rõ.” Từ lúc nào trên khuôn mặt luôn ung dung điềm tĩnh của người nọ lại có loại biểu cảm như vậy, Lục Đình Tiêu thấy thú vị, nhưng cuối cùng lại không đành lòng nhìn y tiếp tục ngượng ngùng, liền vòng vo chuyển đề tài.
“Ân?” Trầm Dung Dương nghiêng đầu, cũng cảm thấy có chút hứng thú.
“Nữ nhân kia muốn ta và Hà Khổ quyết chiến đến tột cùng là vì sao?” Lục Đình Tiêu quả thật không rõ, phía sau hắn không chỉ là hắn mà còn có Bắc Minh giáo, nếu lúc trước dùng Bố Phỉ Giai làm con tin, Trường Ninh hoàn toàn có thể đưa ra yêu cầu có lợi hơn đối với nàng, còn điều kiện hiện tại này, tựa như bị giấu ở phía sau tầng tầng lớp lớp màn che, khiến người ta không cách nào thấy rõ chân tướng.
“Ta nghĩ,” Trầm Dung Dương nở nụ cười, “Lục giáo chủ của chúng ta có lẽ đã bị người ta xem như một vật hy sinh.”
Lại nói tiếp, Ngưng Quang kiếm chính là nguyên nhân mà y và Lục Đình Tiêu quen biết nhau.
Y vốn không tin trên đời có vật này.
Nhưng vô số người trên thế gian đều một lòng hướng về nó, nhớ mãi không quên.
Ánh mắt Lục Đình Tiêu nhìn chằm chằm vào bàn cờ, dường như đang suy nghĩ nước cờ kế tiếp, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, khiến người khác cơ hồ cho rằng trước mặt hắn là một bộ kiếm pháp vô song tuyệt diệu.
Kỳ thật, chẳng qua chỉ là bởi vì tài đánh cờ của hắn khá… tệ.
“Cấm địa của Bắc Minh giáo, ngoại trừ hài cốt của các đời giáo chủ ra thì không còn gì khác.” Lục Đình Tiêu nói, trong giọng nói mơ hồ có chút trào phúng, bất quá, trào phúng này không phải hướng về Trầm Dung Dương.
Bắc Minh giáo dùng Đạo để lập giáo, đạo gia chú trọng “mọc cánh thăng thiên”, không chú trọng thân xác, nhưng bởi vì tôn trọng tổ tiên, nhiều thế hệ đều đem di hài của giáo chủ tẩm liệm và thờ cúng, thiết lập nên một vùng đất trù phú thiêng liêng, cấm người không phận sự tiến vào, ngay cả giáo chủ đương nhiệm cũng không thể quấy nhiễu, vì thế nó trở thành cấm địa. Nhưng, một nơi càng thần bí, lại càng thoát ly khỏi ý nghĩa vốn có của nó, thế gian cũng không thiếu những kẻ muốn đem hết thẩy những chuyện này hóa thành âm mưu, chỉ e sợ thiên hạ bất loạn.
“Nghe nhầm đồn bậy, sao lại đến mức này cơ chứ?” Trầm Dung Dương khẽ thở dài, đặt quân cờ trên tay xuống bàn cờ, phát ra một tiếng vang giòn.
***
“Quận chúa, ngươi thả hai kẻ kia ra, nếu Bắc Minh giáo chủ không chịu thực hiện lời hứa, thì phải làm sao?”
Hương khí lượn lờ bay lên, bàn tay thon dài trắng nõn nâng chén trà sứ màu xanh đặt tới bên môi, ngừng lại một chút, đợi hương trà tiến vào mũi rồi mới khẽ nhấp một ngụm, sau đó nhẹ nhàng thả lại xuống bàn.
Từ thời Đại Tống đã thịnh hành uống trà, sau khi được truyền tới Liêu quốc, trà cũng trở nên phổ biến một thời, hơn nữa, giới quý tộc Khiết Đan càng xem phẩm trà là một việc biểu trưng cho thân phận, cho nên cách thức uống trà rườm rà phức tạp của người Tống cũng đồng dạng bị truyền đến Liêu quốc.
Nữ tử ngồi trên tháp, thần sắc trầm tĩnh văn nhã, đủ để khiến tất cả các văn nhân mặc khách sinh ra cảm giác vô lực, không biết nên dùng từ gì để hình dung vẻ đẹp của nàng mới tốt.
“Lục Đình Tiêu cao ngạo khinh người không thua gì Hà lang, chuyện mà hắn đã đáp ứng chắc chắn sẽ không đổi ý.” Trường Ninh nhìn chén trà, vẻ mặt cũng không có gì gọi là vui mừng.
“Vậy bên Hà công tử…” Phải nên ăn nói như thế nào? Toàn Cơ che giấu lo lắng giữa hàng lông mày, nhìn thân ảnh trong trẻo như làn thu thủy của chủ nhân.
“Ta sẽ tự mình…”
Lời còn chưa dứt, cửa đã mạnh mẽ bị đẩy ra, Ngọc Hành một bước tiến vào, vừa hành lễ với Trường Ninh vừa nói: “Quận chúa, Hà công tử đã trở lại.”
Phủ đệ này treo bảng là “Hà phủ”, nhưng thực tế lại là Quận chúa phủ của Trường Ninh, trên dưới trong phủ đa phần đều là người do Trường Ninh mang tới, vài người là hoàng thất ban tặng, vài người là thuộc hạ của Thương Hải môn, còn những người như Toàn Cơ và Ngọc Hành là thị nữ và tâm phúc bên cạnh nàng.
Hà Khổ chưa bao giờ hỏi đến những chuyện này.
Hay là nên nói, hắn chẳng cần để ý đến.
Hà phủ này đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là một chỗ tạm dừng chân để nghỉ ngơi mà thôi.
Trường Ninh bước xuống tháp, tiếp nhận áo choàng mà thị nữ đưa tới xong liền vội vàng chạy ra ngoài, chưa kịp ra tới cổng thứ hai đã thấy Hà Khổ đang từ đầu bên kia tiến lại gần, dáng đi vẫn phóng khoáng tự nhiên như cũ, chỉ là vẻ mặt có chút lạnh lẽo.
Lồng ngực Trường Ninh khẽ động, nhưng trên mặt cũng không tỏ vẻ gì, vẫn nở nụ cười dịu dàng nghênh đón hắn.
“Hà lang.” Nàng kéo tay Hà Khổ, thanh âm mang theo vài phần quở trách, giống như đang làm nũng lại giống như đang ai oán: “Sao nhìn mệt mỏi thế này, ra khỏi cửa cũng không dẫn theo vài người, không biết tự lo lắng cho mình sao?”
Tay hắn khô ráp nhưng ấm áp, tựa hồ còn mang theo mùi vị cát vàng của Côn Luân, trước đây Trường Ninh thích nhất chính là thưởng thức đôi bàn tay này, ngắm từng đường vân trong lòng bàn tay.
Người nọ không trả lời, tâm Trường Ninh đột nhiên có chút trầm xuống, nhưng nàng vẫn cười như trước: “Đi vào nghỉ ngơi trước một chút đi.”
Hà Khổ liếc nàng một cái.
Cái nhìn của hắn, đủ để khiến nàng vạn kiếp bất phục.
Ánh mắt nọ rõ ràng là lạnh như băng còn mang theo vài phần giễu cợt.
Trong lúc nàng ngây người, đối phương đã bước vào phòng, Trường Ninh âm thầm thở dài sau đó cũng bước theo vào.
Nội thất to như vậy, nhưng chỉ có tiếng đồ sứ khẽ chạm vào nhau, ngay cả Toàn Cơ cũng đã lui ra ngoài.
Trường Ninh thông minh nhạy bén, biết dưới loại tình huống này nói nhiều không bằng im lặng, liền lẳng lặng ngồi châm trà, chờ đợi đối phương mở miệng.
“Ngươi, đã đến núi Côn Luân?”
Thanh âm của đối phương không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, nhưng chẳng hiểu sao tâm của nàng lại cảm thấy siết chặt, dáng ngồi của Hà Khổ cũng rất nhàn hạ, chẳng qua cảm giác áp bách nấp dưới lớp y phục khiến người ta không thể xem thường.
Trái tim Trường Ninh chợt lạnh, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy.”
Hà Khổ nhìn vẻ mặt trầm như giếng sâu không đáy của nàng, bỗng nhiên thở dài: “Tro cốt của sư phụ ta, cũng là ngươi lấy?”
Trường Ninh hơi nghiêng đầu đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, khóe môi gợi lên một nụ cười khổ, trả lời một câu không hề liên quan: “Hà lang, ta có chỗ nào không tốt?”
“Ngươi tốt lắm.”
“Ta còn nhớ năm đó lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ở khách điếm, ta chiếm mất sương phòng mà ngươi định thuê, ngươi buông lời cợt nhã ta, rồi hai chúng ta gặp lại bên sườn núi, nhớ không?”
Trong nội thất nhất thời im lặng, sau một lát, mới có thanh âm vang lên: “Nhớ rõ.”
Trường Ninh giương mắt, nhìn người đối diện vẫn tuấn lãng tiêu sái như trước, nàng đột nhiên cảm thấy chiếc bàn trà ngăn giữa hai người thật sự quá lớn quá rộng, rộng đến mức nàng không đủ cam đảm để tiến lên ôm chằm lấy hắn.
“Khi đó chúng ta đều quá trẻ, không có điều gì phải cố kỵ, tự cho mình là tài giỏi…” Nàng nở nụ cười, nhưng người nọ vẫn không cười, ánh mắt nhìn nàng nhiều thêm một tia thương hại, càng khiến nàng cảm thấy khó chịu.
“Hà lang…” Nàng rốt cuộc vươn tay, bắt lấy ống tay áo của đối phương, thanh âm thật thấp, tựa hồ có chút cầu xin: “Chúng ta, chúng ta trở lại như trước, được không?”
Hà Khổ không nhúc nhích, chỉ thản nhiên nhìn nàng: “Ngươi bỏ xuống được địa vị quận chúa tôn quý, theo ta lưu lạc thiên nhai sao?”
Thấy nàng không đáp, hắn lại nói: “Ngươi bỏ xuống được Thương Hải môn, bỏ xuống được hết những cơ mưu trừu tính hay sao?”
Bàn tay đang cầm lấy ống tay áo của hắn rốt cuộc cũng chậm rãi rút trở về, Trường Ninh cười khổ, không nói.
Hà Khổ nhìn nàng, nữ tử này từng cùng hắn trải qua một đoạn tuổi trẻ, từng tặng cho hắn niềm hạnh phúc to lớn nhất, hắn từng muốn buông bỏ hết thẩy để được ở cùng một chỗ với nàng…
Trong lòng mềm xuống: “Ngươi hy vọng ta làm cái gì?”
Ta hy vọng ngươi hồi tâm chuyển ý, hy vọng chúng ta trở lại thời điểm mới quen, hy vọng…
Trường Ninh không nói những lời như thế, bởi vì nàng là quận chúa của Đại Liêu, nàng là người của Thương Hải môn, nàng quả thật không bỏ xuống được những chuyện này.
Có lẽ nhân sinh ở trên đời, muốn lựa chọn một chuyện tất phải vứt bỏ một chuyện khác.
“Nếu ta nói, ta muốn ngươi lưu lại Thương Hải môn, ngươi có bằng lòng hay không?”
Hà Khổ nhíu mày, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ngươi đã biết đáp án, cần gì phải hỏi nhiều?”
Trường Ninh hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng hắn: “Nếu vậy, đổi cái khác, ngươi cùng Lục Đình Tiêu giao chiến một trận.”
“Giết Lục Đình Tiêu, tro cốt của sư phụ ngươi liền quy về chủ cũ.”
“Đây cũng xem như là chuyện cuối cùng ngươi làm cho ta, từ nay về sau, chân trời góc biển, tuyệt không ngăn cản.”
***
Trong chốn giang hồ, các môn phái luyện kiếm có đến hàng nghìn hàng vạn, nhưng chân chính đạt được một chút danh tiếng, chỉ có hơn mười môn phái, trong hơn mười môn phái này, tập trung được nhiều người có năng lực nhất, cũng chỉ có Võ Đang, Nga Mi và Thanh Thành.
Cũng không phải nói môn phái nhỏ sẽ không xuất hiện nhân tài, nhưng hoàn cảnh môi trường đối với sự trưởng thành của một người vô cùng trọng yếu, cho dù ngươi có thiên phú dị bẩm, cũng có khả năng bị điều kiện ngoại cảnh hạn chế, cho nên mới nói, danh môn đại phái càng dễ xuất hiện nhân tài.
Trong mấy đại môn phái này, sở hữu trình độ kiếm pháp tuyệt diệu bất quá cũng chỉ có ba đến năm môn phái, nếu nói có thể cùng Lục Đình Tiêu sánh vai, vậy gần như là không có, nếu Vấn Kiếm sơn trang của năm đó vẫn còn, Mạnh Huyền Tình cũng có thể tính là một người.
Hà Khổ, Trầm Dung Dương, có lẽ còn có thêm vài tiền bối, trên phương diện võ công, nếu liều mạng thì còn có thể sàn sàn như nhau, nhưng nếu luận kiếm pháp, không ai có thể vượt qua Lục Đình Tiêu.
Trong kiếm pháp, thiên tư, tâm tính, ngoại cảnh, thiếu một thứ cũng không được.
Rất nhiều người có lẽ cả đời cũng không thể nhìn thấy một bộ kiếm pháp tinh diệu thượng thừa, cho nên Trầm Dung Dương cảm thấy bản thân mình rất may mắn, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, đều có một vị “kiếm tiên” ở bên cạnh, muốn xem liền xem, chỉ tiếc y không thể luyện kiếm được, nhìn no mắt cũng chỉ là uổng phí.
Kiếm pháp đạt tới cảnh giới như Lục Đình Tiêu, đã không cần quá chú ý đối phương sẽ xuất ra chiêu thức gì hoặc cần phải dùng thế tấn công gì để khắc chế, mà hoàn toàn chỉ dựa theo cảm giác, tùy tâm sở dục, đại xảo nhược chuyết, phản phác quy chân.
*Tùy tâm sở dục: muốn làm gì thì làm, chẳng có ai quản thúc, được tự do tự tại, có thể nói rằng không có ràng buộc gì cả.
*Đại xảo nhược chuyết: Từ ngữ này lấy trong câu của Lão Tử “Đại trí nhược ngu, đại xảo nhược chuyết” (大智若愚,大巧若拙), dịch từng chữ là “bậc đại trí như người ngu si, người khéo léo như kẻ vụng về”, thường được mọi người dùng để nói đại ý rằng bậc tài trí xuất chúng không biểu lộ, không phô trương ra bên ngoài.
*Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực đạt, trong võ thuật nghĩa là đạt tới cảnh giới “Tối thượng” trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý. Khi võ công đã đến tột đỉnh thì cành cây cũng có thể dùng làm kiếm được.
Hoàn tất buổi luyện kiếm mà mỗi ngày nhất định phải luyện, Lục Đình Tiêu thu kiếm vào vỏ, quay đầu nhìn thấy bộ dáng suy tư của Trầm Dung Dương, liền bước tới gần, phủi đi những cánh hoa rơi trên tóc trên vai người nọ.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?”
“Nhìn ngươi luyện kiếm, có thể nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, chẳng hạn tại sao trên đời này hiếm có người nào đạt tới cảnh giới như ngươi?”
Lục Đình Tiêu nhíu mày.
“Bởi vì kiếm của ngươi không có kiếm chiêu, nhưng lại có kiếm ý.” Trầm Dung Dương nở nụ cười, vốn là đang nói chuyện phiếm, nên liền thêm vào một câu: “Vừa đảo mắt một cái đã đến mùa hè nóng bức, ta thật sự vô cùng tưởng niệm món mơ ướp lạnh trên đỉnh Ngọc Tiêu.”
“Sao không phải là tưởng niệm suối nước nóng?”
Trầm Dung Dương ngẩn người, lại nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, sắc mặt có hơi đỏ lên, y tuyệt đối không thể tưởng tượng được người ngày thường lãnh đạm ít nói như Lục Đình Tiêu cũng có thời điểm bỡn cợt người khác như vậy.
“Ta có một chuyện không rõ.” Từ lúc nào trên khuôn mặt luôn ung dung điềm tĩnh của người nọ lại có loại biểu cảm như vậy, Lục Đình Tiêu thấy thú vị, nhưng cuối cùng lại không đành lòng nhìn y tiếp tục ngượng ngùng, liền vòng vo chuyển đề tài.
“Ân?” Trầm Dung Dương nghiêng đầu, cũng cảm thấy có chút hứng thú.
“Nữ nhân kia muốn ta và Hà Khổ quyết chiến đến tột cùng là vì sao?” Lục Đình Tiêu quả thật không rõ, phía sau hắn không chỉ là hắn mà còn có Bắc Minh giáo, nếu lúc trước dùng Bố Phỉ Giai làm con tin, Trường Ninh hoàn toàn có thể đưa ra yêu cầu có lợi hơn đối với nàng, còn điều kiện hiện tại này, tựa như bị giấu ở phía sau tầng tầng lớp lớp màn che, khiến người ta không cách nào thấy rõ chân tướng.
“Ta nghĩ,” Trầm Dung Dương nở nụ cười, “Lục giáo chủ của chúng ta có lẽ đã bị người ta xem như một vật hy sinh.”
Danh sách chương