Hai người trở lại khách điếm, nghênh đón bọn họ không phải là Lục Đình Tiêu mà là một lão nhân râu tóc nửa đen nửa trắng, mặc phục sức Khiết Đan.

Thị Cầm vừa nhìn thấy người này liền reo hò bổ nhào về phía trước: “Hỉ tổng quản!”

Lão nhân cười ha hả, vỗ vỗ Thị Cầm, tiến lên thi lễ: “Lâu chủ mạnh khỏe.”

Trầm Dung Dương cũng nở nụ cười: “Đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng.”

*Biệt lai vô dạng: Kể từ lần gặp trước đến bây giờ, vẫn khỏe chứ (một câu chào hỏi cửa miệng của người TQ)

Hỉ tổng quản vuốt vuốt chòm râu: “Vài ngày trước ta bị thương, may mà không có gì trở ngại, chỉ là vài hiệu buôn tại U Đô và Liêu Dương của chúng ta bị một chút tổn thất.”

“Chẳng bao lâu nữa Tống triều sẽ phát binh đối với Liêu quốc, buôn bán tại cửa khẩu tất nhiên sẽ càng nghiêm ngặt hơn so với ngày trước, một ít hiệu buôn trong dân gian chỉ sợ sẽ rất khó để tiếp tục duy trì, hơn nữa Nam hạ là địa bàn của Thương Hải môn, chúng ta không cần phải tranh giành “củ khoai lang phỏng tay” này với bọn họ, võ lâm Trung Nguyên có khối người nhìn chỗ này không vừa mắt.” Trầm Dung Dương ngừng một chút: “Mấy năm này chúng ta cứ tạm thời chuyển trọng tâm thương nghiệp sang bên Cao Ly và Đại Lý đi.”

Hỉ tổng quản gật đầu: “Lâu chủ nói rất đúng, thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, đợi mọi người bên này rút hết về Tống quốc, ta cũng sẽ trở về hưởng phúc vài năm.”

“Chính sự đã xong, hiện tại Hỉ tổng quản có thể nói cho ta một chút về tung tích của hắn hay không?” Trầm Dung Dương mỉm cười nhìn hắn.

Trên mặt Hỉ tổng quản hiện ra một nụ cười khổ, chính mình không muốn lâu chủ gặp nguy hiểm, cố ý nói một chút chuyện của Như Ý lâu để kéo dài thời gian, chẳng ngờ cuối cùng vẫn không thể gạt được y: “Lục giáo chủ rời đi ước chừng đã được một canh giờ.” Hắn lấy một vật từ trong ống tay áo đưa sang, chính là một chiếc vòng tay màu bạc, bện tơ tằm, tết hoa, phía trên còn buộc vài cái chuông, vô cùng tinh xảo và tỉ mỉ. Trầm Dung Dương liếc mắt một cái liền nhận ra đây là vật mà thường ngày Bố Phỉ Giai vẫn luôn mang trên tay. “Có hai thiếu nữ cầm vật này đến đây, mời Lục giáo chủ đi gặp mặt cố nhân, vừa đúng lúc ta tới đây hội hợp với các ngươi, hắn liền bảo ta chờ ở trong này.”

Trầm Dung Dương nhìn chiếc vòng tay kia, ngẩng đầu lên: “Đối phương có nói rõ thân phận hay không?”

“Nói là chủ nhân họ Hà.”

Thị Cầm vội vàng hỏi: “Công tử, chẳng lẽ là Hà Khổ?”

Trầm Dung Dương lắc lắc đầu, Hà Khổ thoạt nhìn tùy ý, kỳ thực rất cao ngạo quyết đoán, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, chỉ sợ là có người giả danh hắn.

“Sao chúng ta không đuổi theo xem thử, Lục công tử một mình đến đó…” Thị Cầm không hiểu biểu cảm của Trầm Dung Dương có ý nghĩa gì, nhưng theo hắn thấy, giao tình giữa công tử nhà mình và Lục Đình Tiêu tốt như vậy, chắc chắn sẽ không thờ ơ mặc kệ.

“Trước tiên cứ từ từ.” Trầm Dung Dương mím môi, lại cúi đầu nhìn chiếc vòng kia, hồi lâu sau mới nói: “Hỉ tổng quản, ngươi phái người đi tìm tung tích của Bố Phỉ Giai và Mạc Vấn Thùy trước, nếu không thể cứu ra thì cũng không cần miễn cưỡng.”

Hỉ tổng quản lên tiếng đáp ứng, Thị Cầm nhìn bộ dáng cúi đầu suy tư của công tử nhà mình, chỉ có thể âm thầm thở dài lo lắng, thầm nghĩ Liêu quốc quả nhiên không phải là một địa phương tốt, đợi sau khi tìm được Lục công tử, mình nhất định phải khuyên công tử trở về. Thị Cầm không biết trong tiềm thức hắn đã vô tình xem Lục Đình Tiêu và Trầm Dung Dương thành một chỉnh thể.

***

Hai người Toàn Cơ và Ngọc Hành từ nhỏ đã được bồi dưỡng như thiếp thân thị nữ của các gia tộc quyền quý, ăn, mặc, ở và đi lại so với tiểu thư nhà giàu có cũng không có điểm nào thua kém, dung mạo và cử chỉ càng là trăm dặm mới tìm được một, từ lúc xuống xe ngựa đi vào khách điếm liền hấp dẫn vô số ánh mắt, nhưng các nàng một mực làm như không thấy, chỉ hướng thẳng về phía sương phòng ở lầu hai.

Hai người đi theo chủ nhân, trải nghiệm cuộc sống cũng không phải là ít, từ triều đình đến giang hồ, các nhân vật cũng có đến ba bảy loại, ánh mắt nhìn các nàng, hoặc kinh diễm, hoặc ngưỡng mộ, hoặc tán thưởng, nhưng không có ai đối đãi với các nàng giống như Lục Đình Tiêu, không hề có chút tình cảm nào, bất vi sở động.

Người nọ giống như một thanh kiếm, lạnh băng trầm ổn, lắng đọng vô số năm tháng, giữa lúc giơ tay nhấc chân đều hiển lộ sắc bén, không cho phép bất cứ kẻ nào xem thường.

Lúc các nàng gõ cửa tiến vào, người nọ đang ngồi bên cửa sổ, bên cạnh còn có một lão giả, Toàn Cơ lấy ra chiếc vòng tay mà chủ nhân bảo nàng mang đến đặt ở trên bàn, truyền đạt lại lời của chủ nhân xong liền lẳng lặng đứng chờ phản ứng của đối phương.

Hắn thản nhiên nhìn lướt qua, đứng dậy, nói vài câu với lão giả, sau đó nói với các nàng, đi thôi.

Chỉ như vậy? Toàn Cơ có chút ngoài ý muốn, cùng Ngọc Hành liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy kinh ngạc đồng dạng ở trong mắt đối phương.

Các nàng vốn tưởng người nọ sẽ cự tuyệt, hoặc sẽ chế nhạo các nàng vài câu, thế nhưng, cái gì cũng không có.

Lục Đình Tiêu bình tĩnh đến gần như lãnh đạm, hoặc là nên nói, hắn căn bản chưa từng để các nàng vào trong mắt, lại càng sẽ không chú ý tới mỹ mạo của các nàng.

Ngọc Hành không hiểu sao lại có chút không cam lòng, lúc dẫn đường ở phía trước, liên tiếp quay đầu nhìn hắn vài lần, vẻ mặt người nọ vẫn cứ thản nhiên như cũ, dung mạo tuấn mỹ như vậy, nhưng lại tựa như băng sơn tuyết liên, chỉ có thể nhìn mà không thể có được.

Người như vậy, ai có thể khiến hắn động tâm?

Trên đường đi, Ngọc Hành sắc mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm lại nhịn không được mà suy nghĩ miên man, mãi cho đến khi dẫn hắn đến nơi, tiến vào nội viện, đột nhiên có một loại xúc động muốn làm cho hắn ngừng bước.

“Ngọc Hành, ngươi làm sao vậy?” Toàn Cơ đột nhiên xoay đầu lại, nhỏ giọng hỏi, các nàng sớm chiều ở chung, Toàn Cơ tất nhiên nhận ra Ngọc Hành đang thất thần.

Ngọc Hành cắn cắn môi, lắc đầu.

Vô luận như thế nào, cũng không thể làm trái mệnh lệnh của chủ nhân.

Khoảnh khắc vừa rồi, bất quá chỉ là tâm loạn mà thôi.

Thôi vậy.

———————
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện