Nếu Lý Minh Chân không nói những lời này, Gia Luật Tư Tề chắc chắn sẽ không nghĩ tới việc phải nhìn kỹ dung mạo của người này.
Trầm Dung Dương mặt mày đoan trang ngay thẳng, tuy không có điểm nào đặc biệt tuấn mỹ hay xuất chúng, đương nhiên càng không thể so kịp với Lý Minh Chân, nhưng bên trong vẻ ôn hòa và ấm áp của y lại lộ ra một cỗ khí độ bất phàm. Với sức tưởng tượng nghèo nàn của Gia Luật Tư Tề, quả thật không biết nên dùng lời nào để hình dung cảm giác của mình lúc này, đường nét ngũ quan hiện ra vài phần thâm thúy, thật sự có một ít huyết thống của người Khiết Đan, nếu không để ý kỹ, chắc chắn sẽ rất khó thấy.
Gia Luật Tư Tề mở to miệng, không biết nên nói gì cho phải, đầu hỗn độn giống như một hũ hồ dán, nếu Lý Minh Chân không nói cho hắn biết sự thật chấn động này, chắc có lẽ hắn còn chưa biết đến tên của người nọ, cũng không nghĩ tới việc đi hỏi, trong lòng rối loạn, liền nghĩ tới một vấn đề: Tại sao phụ thân chưa bao giờ nói với hắn rằng hắn còn có một vị đại ca? Lý Minh Chân nhìn vẻ mặt biến đổi thất thường của hắn, biết hắn đang nghĩ gì, cũng không tiếp tục kích thích hắn, ngược lại bước về phía Trầm Dung Dương.
Vô luận đối mặt với tình cảnh như thế nào, người này vẫn luôn bình tĩnh và đạm nhạt như cũ, ở trong mắt của Lý Minh Chân, bộ dạng này của Trầm Dung Dương khiến hắn vừa yêu lại vừa hận. Hắn yêu phong thái này của y, nhưng đồng thời cũng hận không biết bên dưới lớp mặt nạ lãnh đạm này đang cất giấu loại biểu tình gì. Giống như lần trước ở dốc Tà Nguyệt, vốn tưởng đã sắp có được, nhưng tình thế lại nghịch chuyển chỉ trong nháy mắt, nếu Hà Khổ không ra tay, chỉ sợ hắn hiện tại đã không thể ở trong này đùa giỡn mỹ nhân.
Nghĩ đến đó, trong lòng liền nảy sinh nghi ngờ, lại cao thấp kiểm tra thêm một lần, thấy thân thể đối phương vẫn mềm mại vô lực như trước, huyệt đạo cũng chưa được cởi bỏ, lúc này mới thoáng yên lòng.
“Hôm nay nếu ngươi có thể thành công, vậy kế tiếp ngươi sẽ làm như thế nào?”
Trầm Dung Dương đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp, uyển chuyển giống như đang ủy khuất cầu toàn, Lý Minh Chân nghe thấy trong lòng liền rung động, hắn lấy lại bình tĩnh, ngồi xổm người xuống, cầm lấy tay y, ôn nhu nói: “Dĩ nhiên là cùng ngươi song túc song tê, nếu ngươi không thích Liêu quốc, ta sẽ quay về Tống quốc với ngươi, từ nay về sau, ngươi muốn ta đi đông ta tuyệt đối sẽ không đi tây.”
Cuộc đời này của hắn đã gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng đối với một người chấp nhất tới tận bước này thì lại chưa bao giờ có, cũng không biết kiếp trước tạo nghiệt gì, hay là càng không chiếm được thì càng chấp nhất, những lời này đều là lời thật tâm của hắn, tràn ngập nhu tình.
Trầm Dung Dương nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên thở dài nói: “Ta thật sự rất bội phục sự cố chấp của ngươi, kiên nhẫn, bền bỉ, càng bị ngăn cản thì càng liều mạng.”
Lý Minh Chân nghe nửa câu đầu còn tưởng là đối phương thật sự bị hắn làm cho cảm động, còn chưa kịp mừng rỡ, nửa câu sau đã lọt vào tai, ngay lập tức cảm thấy không ổn.
Người nọ nâng mắt lên, thần sắc trầm tĩnh, Lý Minh Chân vừa định vươn tay kiểm tra huyện đạo của người nọ, nhưng không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như chớp, so với hắn còn muốn nhanh hơn nửa phần, bả vai liền tê rần, toàn bộ thân thể không cách nào tự chủ được mà ngã về phía sau, “phịch” một tiếng té lăn trên mặt đất.
“Ngươi! …” Lý Minh Chân cực kỳ sợ hãi, không thể động đậy, hồi lâu sau mới tìm về được thanh âm của mình: “Mê hương cùng huyệt đạo…”
“Vừa rồi ta vẫn nói chuyện với ngươi là để kéo dài thời gian, tháo bỏ huyệt đạo.” Trầm Dung Dương mỉm cười, quân cờ ngọc lưu ly trong tay bắn ra ngoài, giải huyệt cho Thị Cầm, một bên di chuyển luân ỷ tới trước mặt Lý Minh Chân: “Về phần mê hương…” Từ trong ống tay áo lấy ra một vật, để trong lòng bàn tay. Lý Minh Chân tập trung nhìn, chỉ thấy một con trùng màu hoàng kim đang không ngừng nhúc nhích, vừa mập lại vừa mềm mại, trừ bỏ màu sắc thì cũng không có cái gì đặc biệt, nhưng hắn xuất thân từ Tây Vực, hiển nhiên đã từng nghe qua vài thứ cổ quái kỳ lạ, lập tức tập trung suy nghĩ, liền nhớ tới một vật.
“Cổ?”
Trầm Dung Dương gật đầu: “Không tồi, vật này gọi là Kim Tuyến cổ, là một loại cổ hiếm thấy của Miêu Cương, có thể hấp thu dược vật.”
Cổ này là do Bố Phỉ Giai tặng, y và Lục Đình Tiêu mỗi người một con, không ngờ lúc này lại vừa vặn phát huy công dụng, cũng bởi vì có vật này mà lúc trước cho dù biết rõ nơi này có “mèo ẩn nấp”, y cũng đành phải tới đây một chuyến, để giải quyết phiền toái một cách triệt để.
Hiện tại, huyệt đạo của Thị Cầm đã được giải, huyết khí đã thông, tức giận bước về phía trước tặng cho Lý Minh Chân một cái bạt tay, cười lạnh nói: “Công tử nhà ta há lại là người mà ngươi có thể làm bẩn, thực đúng là không biết trời cao đất rộng!”
“Thị Cầm, ngươi tới giúp hắn cởi bỏ huyệt đạo.” Thanh âm của Trầm Dung Dương thản nhiên, chỉ tay vào Gia Luật Tư Tề, Thị Cầm không dám làm trái, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Lý Minh Chân, bước sang cởi bỏ huyệt đạo cho Gia Luật Tư Tề.
Cái tát kia khiến nửa bên mặt của Lý Minh Chân sưng lên, vô cùng chật vật, nhưng hắn vẫn cười lớn như cũ: “Hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu, tuy hai lần đều chưa làm được cái gì ra hồn, nhưng có thể hôn ngươi một cái, lại sờ soạng lâu như vậy, cũng không uổng một cuộc nhân duyên ngắn ngủi giữa chúng ta.” Lúc nói, còn cố ý dùng ánh mắt hạ lưu đáng khinh quét tới quét lui khắp người Trầm Dung Dương, Thị Cầm tức giận đến mức thiếu chút nữa lại xông trở về bên này.
Gia Luật Tư Tề khôi phục tự do, dược hiệu của mê hương trên người còn chưa được giải, Thị Cầm có dược vật đặc chế của Như Ý lâu, nhưng hắn lại không có, lúc này đôi mắt mê man, hai gò má phơn phớt đỏ, dường như cũng bị dược vật thúc giục tình dục ảnh hưởng. Thị Cầm thấy thế vội vàng đút cho hắn ăn mấy viên thuốc định thần tỉnh não, lại vận khí giúp hắn loại bỏ dược hiệu của mê hương, lúc này tinh thần của Gia Luật Tư Tề mới dần dần tỉnh táo trở lại.
“Ngươi, ngươi thật sự là huynh trưởng của ta?” Điều đầu tiên nhớ đến lại vẫn là câu nói lúc trước của Lý Minh Chân, trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng không rõ tâm tình hiện tại của mình là như thế nào, vừa hy vọng Lý Minh Chân nói dối lừa gạt hắn, vừa hy vọng chính mình thật sự có một vị đại ca võ công cao cường như vậy.
Trầm Dung Dương không để ý tới hắn, lại cúi người xuống, nhẹ nhàng cười với Lý Minh Chân, nụ cười ôn hòa sáng ngời khiến da đầu của Lý Minh Chân không hiểu sao lại run lên, không thể dời tầm mắt: “Ngươi không làm gì ác, ta cũng không muốn lấy tính mạng của ngươi, chỉ tặng cho ngươi một chút giáo huấn mà cả đời cũng khó quên.”
Lý Minh Chân còn chưa kịp hiểu “giáo huấn mà cả đời cũng khó quên” là cái gì, thì đã thấy Trầm Dung Dương cầm Kim Tuyến cổ trong lòng bàn tay lên, đặt trên mu bàn tay của hắn, nói đến cũng kỳ quái, Kim Tuyến cổ kia động đậy vài cái xong liền chui xuống dưới da của hắn, Lý Minh Chân thấy vậy, cả người đều sởn gai óc, nhưng huyệt đạo bị điểm, chỉ có thể mặc người hành động. Đợi cổ kia hoàn toàn chui vào trong da của hắn, giống như biến mất ở trong thân thể, không còn chút dấu vết nào, mà tay hắn ngoại trừ lúc đầu có chút ngứa thì cũng không có bất luận chỗ nào khó chịu, càng khiến hắn cảm thấy kinh sợ.
“Cổ này không có tác hại gì quá lớn, nhưng có một công dụng rất là kỳ lạ, chính là “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân”, trong sảnh này Lý huynh trồng nhiều hoa lan thúc tình như vậy, lát nữa ngươi sẽ được tự mình trải nghiệm một lần.” Dứt lời liền vươn tay điểm á huyện của hắn, Lý Minh Chân lúc này hoàn toàn rơi vào tình cảnh kêu trời trời không đáp, kêu đất đất chẳng hay.
*Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân: gậy ông đập lưng ông, người ta làm cái gì với mình thì mình đáp trả lại cái đó.
“Để tránh mất hết thể diện, có lẽ đừng để cho người khác nghe thấy vẫn tốt hơn.” Trầm Dung Dương vẻ mặt ôn hòa, bạch y nhẹ nhàng thanh thoát, Thị Cầm nhìn vẻ mặt Lý Minh Chân hiện tại đã bắt đầu vặn vẹo, không khỏi run rẩy cả người, thầm nghĩ cũng tại ngươi bị chữ “sắc” làm cho mờ mắt, dám cả gan trêu chọc công tử nhà chúng ta, công tử nhà chúng ta vẻ mặt càng ôn hòa, thủ đoạn càng tàn nhẫn, người thoạt nhìn tao nhã vô hại, kỳ thật mới chính là người khó phòng bị nhất a.
Lời của Trầm Dung Dương rơi vào trong tai Lý Minh Chân, trong lòng hắn thật sự là ngọt bùi cay đắng, cảm thụ gì cũng có. Đắng là vì, dù bản thân đã dùng hết thủ đoạn nhưng vẫn không thể chiếm được y, mà chính mình bị y đối đãi như thế, nhưng lại không hề có nửa điểm oán hận. Ngọt là vì, tuy chưa thể thành công nhưng chung quy cũng đã âu yếm vuốt ve, không thể nói là chẳng hề có thu hoạch. Hiện tại, rất nhiều suy nghĩ lộn xộn hiện lên trong đầu, bay qua bay lại, khoảnh khắc dược hiệu phát tác, tinh thần càng trở nên mơ mơ màng màng, toàn thân giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, vừa tê vừa ngứa vừa đau, hoàn toàn bất chấp mọi thứ, đương nhiên cũng sẽ không chú ý tới nhóm người Trầm Dung Dương đã rời đi.
Gia Luật Tư Tề thấy bọn họ muốn rời đi, lập tức bước lên trước cản lại, mặc kệ ánh mắt lạnh lẽo của Thị Cầm, vội vàng hỏi: “Ngươi còn chưa trả lời ta, vừa nãy hắn nói, đều là sự thật có phải hay không?”
Lúc trước, nghe Lý Minh Chân nói xong, lại quan sát Trầm Dung Dương nhiều lần, Gia Luật Tư Tề đã muốn tin tám phần, hiện tại hỏi lại, chẳng qua chỉ muốn đương sự chứng thực mà thôi.
Trầm Dung Dương vẻ mặt thản nhiên, ánh mặt trời xuyên thấu qua mái ngói, khúc xạ xuống đất, chiếu vào trong đôi mắt của y, hiện ra đôi con ngươi sáng loáng trong suốt như ngọc lưu ly, nhưng lại không có chút tình cảm nào: “Thật hay giả thì như thế nào, ngươi tự mình suy nghĩ cho tốt đi.”
Gia Luật Tư Tề khiếp sợ khí thế của y, trơ mắt nhìn hai người bọn họ rời đi, nhưng cũng không dám đuổi theo hỏi lại, trong lòng quay cuồng, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nếu chuyện này là sự thật, như vậy phụ thân nhất định sẽ biết, không bằng tự mình về nhà tra hỏi manh mối, sau đó trở ra tìm vị đại ca kia quay về nhận tổ quy tông.
Trầm Dung Dương mặt mày đoan trang ngay thẳng, tuy không có điểm nào đặc biệt tuấn mỹ hay xuất chúng, đương nhiên càng không thể so kịp với Lý Minh Chân, nhưng bên trong vẻ ôn hòa và ấm áp của y lại lộ ra một cỗ khí độ bất phàm. Với sức tưởng tượng nghèo nàn của Gia Luật Tư Tề, quả thật không biết nên dùng lời nào để hình dung cảm giác của mình lúc này, đường nét ngũ quan hiện ra vài phần thâm thúy, thật sự có một ít huyết thống của người Khiết Đan, nếu không để ý kỹ, chắc chắn sẽ rất khó thấy.
Gia Luật Tư Tề mở to miệng, không biết nên nói gì cho phải, đầu hỗn độn giống như một hũ hồ dán, nếu Lý Minh Chân không nói cho hắn biết sự thật chấn động này, chắc có lẽ hắn còn chưa biết đến tên của người nọ, cũng không nghĩ tới việc đi hỏi, trong lòng rối loạn, liền nghĩ tới một vấn đề: Tại sao phụ thân chưa bao giờ nói với hắn rằng hắn còn có một vị đại ca? Lý Minh Chân nhìn vẻ mặt biến đổi thất thường của hắn, biết hắn đang nghĩ gì, cũng không tiếp tục kích thích hắn, ngược lại bước về phía Trầm Dung Dương.
Vô luận đối mặt với tình cảnh như thế nào, người này vẫn luôn bình tĩnh và đạm nhạt như cũ, ở trong mắt của Lý Minh Chân, bộ dạng này của Trầm Dung Dương khiến hắn vừa yêu lại vừa hận. Hắn yêu phong thái này của y, nhưng đồng thời cũng hận không biết bên dưới lớp mặt nạ lãnh đạm này đang cất giấu loại biểu tình gì. Giống như lần trước ở dốc Tà Nguyệt, vốn tưởng đã sắp có được, nhưng tình thế lại nghịch chuyển chỉ trong nháy mắt, nếu Hà Khổ không ra tay, chỉ sợ hắn hiện tại đã không thể ở trong này đùa giỡn mỹ nhân.
Nghĩ đến đó, trong lòng liền nảy sinh nghi ngờ, lại cao thấp kiểm tra thêm một lần, thấy thân thể đối phương vẫn mềm mại vô lực như trước, huyệt đạo cũng chưa được cởi bỏ, lúc này mới thoáng yên lòng.
“Hôm nay nếu ngươi có thể thành công, vậy kế tiếp ngươi sẽ làm như thế nào?”
Trầm Dung Dương đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp, uyển chuyển giống như đang ủy khuất cầu toàn, Lý Minh Chân nghe thấy trong lòng liền rung động, hắn lấy lại bình tĩnh, ngồi xổm người xuống, cầm lấy tay y, ôn nhu nói: “Dĩ nhiên là cùng ngươi song túc song tê, nếu ngươi không thích Liêu quốc, ta sẽ quay về Tống quốc với ngươi, từ nay về sau, ngươi muốn ta đi đông ta tuyệt đối sẽ không đi tây.”
Cuộc đời này của hắn đã gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng đối với một người chấp nhất tới tận bước này thì lại chưa bao giờ có, cũng không biết kiếp trước tạo nghiệt gì, hay là càng không chiếm được thì càng chấp nhất, những lời này đều là lời thật tâm của hắn, tràn ngập nhu tình.
Trầm Dung Dương nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên thở dài nói: “Ta thật sự rất bội phục sự cố chấp của ngươi, kiên nhẫn, bền bỉ, càng bị ngăn cản thì càng liều mạng.”
Lý Minh Chân nghe nửa câu đầu còn tưởng là đối phương thật sự bị hắn làm cho cảm động, còn chưa kịp mừng rỡ, nửa câu sau đã lọt vào tai, ngay lập tức cảm thấy không ổn.
Người nọ nâng mắt lên, thần sắc trầm tĩnh, Lý Minh Chân vừa định vươn tay kiểm tra huyện đạo của người nọ, nhưng không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như chớp, so với hắn còn muốn nhanh hơn nửa phần, bả vai liền tê rần, toàn bộ thân thể không cách nào tự chủ được mà ngã về phía sau, “phịch” một tiếng té lăn trên mặt đất.
“Ngươi! …” Lý Minh Chân cực kỳ sợ hãi, không thể động đậy, hồi lâu sau mới tìm về được thanh âm của mình: “Mê hương cùng huyệt đạo…”
“Vừa rồi ta vẫn nói chuyện với ngươi là để kéo dài thời gian, tháo bỏ huyệt đạo.” Trầm Dung Dương mỉm cười, quân cờ ngọc lưu ly trong tay bắn ra ngoài, giải huyệt cho Thị Cầm, một bên di chuyển luân ỷ tới trước mặt Lý Minh Chân: “Về phần mê hương…” Từ trong ống tay áo lấy ra một vật, để trong lòng bàn tay. Lý Minh Chân tập trung nhìn, chỉ thấy một con trùng màu hoàng kim đang không ngừng nhúc nhích, vừa mập lại vừa mềm mại, trừ bỏ màu sắc thì cũng không có cái gì đặc biệt, nhưng hắn xuất thân từ Tây Vực, hiển nhiên đã từng nghe qua vài thứ cổ quái kỳ lạ, lập tức tập trung suy nghĩ, liền nhớ tới một vật.
“Cổ?”
Trầm Dung Dương gật đầu: “Không tồi, vật này gọi là Kim Tuyến cổ, là một loại cổ hiếm thấy của Miêu Cương, có thể hấp thu dược vật.”
Cổ này là do Bố Phỉ Giai tặng, y và Lục Đình Tiêu mỗi người một con, không ngờ lúc này lại vừa vặn phát huy công dụng, cũng bởi vì có vật này mà lúc trước cho dù biết rõ nơi này có “mèo ẩn nấp”, y cũng đành phải tới đây một chuyến, để giải quyết phiền toái một cách triệt để.
Hiện tại, huyệt đạo của Thị Cầm đã được giải, huyết khí đã thông, tức giận bước về phía trước tặng cho Lý Minh Chân một cái bạt tay, cười lạnh nói: “Công tử nhà ta há lại là người mà ngươi có thể làm bẩn, thực đúng là không biết trời cao đất rộng!”
“Thị Cầm, ngươi tới giúp hắn cởi bỏ huyệt đạo.” Thanh âm của Trầm Dung Dương thản nhiên, chỉ tay vào Gia Luật Tư Tề, Thị Cầm không dám làm trái, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Lý Minh Chân, bước sang cởi bỏ huyệt đạo cho Gia Luật Tư Tề.
Cái tát kia khiến nửa bên mặt của Lý Minh Chân sưng lên, vô cùng chật vật, nhưng hắn vẫn cười lớn như cũ: “Hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu, tuy hai lần đều chưa làm được cái gì ra hồn, nhưng có thể hôn ngươi một cái, lại sờ soạng lâu như vậy, cũng không uổng một cuộc nhân duyên ngắn ngủi giữa chúng ta.” Lúc nói, còn cố ý dùng ánh mắt hạ lưu đáng khinh quét tới quét lui khắp người Trầm Dung Dương, Thị Cầm tức giận đến mức thiếu chút nữa lại xông trở về bên này.
Gia Luật Tư Tề khôi phục tự do, dược hiệu của mê hương trên người còn chưa được giải, Thị Cầm có dược vật đặc chế của Như Ý lâu, nhưng hắn lại không có, lúc này đôi mắt mê man, hai gò má phơn phớt đỏ, dường như cũng bị dược vật thúc giục tình dục ảnh hưởng. Thị Cầm thấy thế vội vàng đút cho hắn ăn mấy viên thuốc định thần tỉnh não, lại vận khí giúp hắn loại bỏ dược hiệu của mê hương, lúc này tinh thần của Gia Luật Tư Tề mới dần dần tỉnh táo trở lại.
“Ngươi, ngươi thật sự là huynh trưởng của ta?” Điều đầu tiên nhớ đến lại vẫn là câu nói lúc trước của Lý Minh Chân, trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng không rõ tâm tình hiện tại của mình là như thế nào, vừa hy vọng Lý Minh Chân nói dối lừa gạt hắn, vừa hy vọng chính mình thật sự có một vị đại ca võ công cao cường như vậy.
Trầm Dung Dương không để ý tới hắn, lại cúi người xuống, nhẹ nhàng cười với Lý Minh Chân, nụ cười ôn hòa sáng ngời khiến da đầu của Lý Minh Chân không hiểu sao lại run lên, không thể dời tầm mắt: “Ngươi không làm gì ác, ta cũng không muốn lấy tính mạng của ngươi, chỉ tặng cho ngươi một chút giáo huấn mà cả đời cũng khó quên.”
Lý Minh Chân còn chưa kịp hiểu “giáo huấn mà cả đời cũng khó quên” là cái gì, thì đã thấy Trầm Dung Dương cầm Kim Tuyến cổ trong lòng bàn tay lên, đặt trên mu bàn tay của hắn, nói đến cũng kỳ quái, Kim Tuyến cổ kia động đậy vài cái xong liền chui xuống dưới da của hắn, Lý Minh Chân thấy vậy, cả người đều sởn gai óc, nhưng huyệt đạo bị điểm, chỉ có thể mặc người hành động. Đợi cổ kia hoàn toàn chui vào trong da của hắn, giống như biến mất ở trong thân thể, không còn chút dấu vết nào, mà tay hắn ngoại trừ lúc đầu có chút ngứa thì cũng không có bất luận chỗ nào khó chịu, càng khiến hắn cảm thấy kinh sợ.
“Cổ này không có tác hại gì quá lớn, nhưng có một công dụng rất là kỳ lạ, chính là “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân”, trong sảnh này Lý huynh trồng nhiều hoa lan thúc tình như vậy, lát nữa ngươi sẽ được tự mình trải nghiệm một lần.” Dứt lời liền vươn tay điểm á huyện của hắn, Lý Minh Chân lúc này hoàn toàn rơi vào tình cảnh kêu trời trời không đáp, kêu đất đất chẳng hay.
*Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân: gậy ông đập lưng ông, người ta làm cái gì với mình thì mình đáp trả lại cái đó.
“Để tránh mất hết thể diện, có lẽ đừng để cho người khác nghe thấy vẫn tốt hơn.” Trầm Dung Dương vẻ mặt ôn hòa, bạch y nhẹ nhàng thanh thoát, Thị Cầm nhìn vẻ mặt Lý Minh Chân hiện tại đã bắt đầu vặn vẹo, không khỏi run rẩy cả người, thầm nghĩ cũng tại ngươi bị chữ “sắc” làm cho mờ mắt, dám cả gan trêu chọc công tử nhà chúng ta, công tử nhà chúng ta vẻ mặt càng ôn hòa, thủ đoạn càng tàn nhẫn, người thoạt nhìn tao nhã vô hại, kỳ thật mới chính là người khó phòng bị nhất a.
Lời của Trầm Dung Dương rơi vào trong tai Lý Minh Chân, trong lòng hắn thật sự là ngọt bùi cay đắng, cảm thụ gì cũng có. Đắng là vì, dù bản thân đã dùng hết thủ đoạn nhưng vẫn không thể chiếm được y, mà chính mình bị y đối đãi như thế, nhưng lại không hề có nửa điểm oán hận. Ngọt là vì, tuy chưa thể thành công nhưng chung quy cũng đã âu yếm vuốt ve, không thể nói là chẳng hề có thu hoạch. Hiện tại, rất nhiều suy nghĩ lộn xộn hiện lên trong đầu, bay qua bay lại, khoảnh khắc dược hiệu phát tác, tinh thần càng trở nên mơ mơ màng màng, toàn thân giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, vừa tê vừa ngứa vừa đau, hoàn toàn bất chấp mọi thứ, đương nhiên cũng sẽ không chú ý tới nhóm người Trầm Dung Dương đã rời đi.
Gia Luật Tư Tề thấy bọn họ muốn rời đi, lập tức bước lên trước cản lại, mặc kệ ánh mắt lạnh lẽo của Thị Cầm, vội vàng hỏi: “Ngươi còn chưa trả lời ta, vừa nãy hắn nói, đều là sự thật có phải hay không?”
Lúc trước, nghe Lý Minh Chân nói xong, lại quan sát Trầm Dung Dương nhiều lần, Gia Luật Tư Tề đã muốn tin tám phần, hiện tại hỏi lại, chẳng qua chỉ muốn đương sự chứng thực mà thôi.
Trầm Dung Dương vẻ mặt thản nhiên, ánh mặt trời xuyên thấu qua mái ngói, khúc xạ xuống đất, chiếu vào trong đôi mắt của y, hiện ra đôi con ngươi sáng loáng trong suốt như ngọc lưu ly, nhưng lại không có chút tình cảm nào: “Thật hay giả thì như thế nào, ngươi tự mình suy nghĩ cho tốt đi.”
Gia Luật Tư Tề khiếp sợ khí thế của y, trơ mắt nhìn hai người bọn họ rời đi, nhưng cũng không dám đuổi theo hỏi lại, trong lòng quay cuồng, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nếu chuyện này là sự thật, như vậy phụ thân nhất định sẽ biết, không bằng tự mình về nhà tra hỏi manh mối, sau đó trở ra tìm vị đại ca kia quay về nhận tổ quy tông.
Danh sách chương