Đại Lý rất hiếm khi đổ tuyết, cho dù trên đỉnh Thương Sơn bị tuyết phủ kín thì dưới chân núi lúc nào cũng ấm áp như xuân, thế nhưng năm nay lại là ngoại lệ.
Đầu tháng chạp, tuyết bắt đầu bay lất phất. Thời điểm mà nhóm người Trầm Dung Dương vào thành cũng chính là một ngày nắng hiếm hoi, sau đó lại liên tiếp hạ thật nhiều trận tuyết, toàn bộ Đại Lý đều bị bao trùm bằng một màu trắng xóa không tỳ vết.
Đại Lý có rất nhiều hoa cỏ, trong đó dẫn đầu là Sơn trà. Khí hậu bốn mùa ấm áp tạo điều kiện cho Sơn trà sinh trưởng khắp nơi, thế nhưng mùa tuyết lần này lại khiến hoa không nở được, ngược lại còn có chút héo tàn, chỉ còn lại lác đác vài gốc mai vẫn tao nhã đứng thẳng trong tuyết.
Nhạc Vân bưng trà ra khỏi phòng, vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh bạch sắc đang đưa lưng về phía nàng. Người nọ lẳng lặng ngồi bên dưới gốc mai, khẽ ngẩng đầu, dường như đang nhìn những cánh mai không ngừng rơi xuống.
“Công tử.”
Nàng đến gần dâng trà lên.
“Cảm tạ.” Trầm Dung Dương khẽ nhếch môi, tiếp nhận, uống một ngụm: “Trà nghệ của Nhạc nha đầu lại tiến bộ.”
Đã bao nhiêu năm qua, y đối với nàng vẫn luôn luôn khách khí như vậy. Cho dù thân phận của bọn họ bất đồng, nàng thà tình nguyện nghe y dùng ngữ khí ra lệnh, chứ không phải xa cách hữu lễ giống như bây giờ.
“Mọi người ở kinh thành đều khỏe chứ?”
“Tất cả đều khỏe, thế nhưng có một chuyện Hỉ tổng quản muốn ta bẩm báo với ngươi, cho nên ta mới từ Khai Phong đến đây, dọc đường gặp phải Mạc công tử, nên liền đi chung.”
Y gật đầu, Như Ý lâu truyền tin, hiển nhiên sẽ có phương pháp của chính mình. Thế nhưng cần bẩm báo trước mặt y, có thể thấy là sự việc không nhỏ.
Lục Đình Tiêu lúc này cũng đang xử lý công việc trong giáo, còn Mạc Vấn Thùy đang đùa giỡn với tiểu cô nương Bố Phỉ Giai. Lần trước, để tránh mặt Đường Bạch Ngọc, hắn trốn đến Miêu Cương, sau lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cho nên mặc dù đối Miêu Cương sợ hãi quá sâu, thế nhưng chuyện của Lục Đình Tiêu, ngọn nguồn cũng là do hắn dựng lên, vì vậy đành phải cắn răng chạy tới đây, không ngờ lại gặp một tiểu cô nương Miêu Cương thuần khiết có thể trêu ghẹo, càng làm Mạc Vấn Thùy luyến tiếc không muốn rời khỏi, chỉ tội nghiệp Bố Phỉ Giai bị hắn trêu chọc đến thiếu chút nữa đã muốn hạ độc trên người hắn.
“Tấn vương phái người đến tìm chúng ta, nói muốn sử dụng tiền thu nhập ba năm liên tiếp của Như Ý lâu để tài trợ lương bổng cho tiền tuyến chinh phạt Liêu quốc.”
Trầm Dung Dương cau mày. Công việc chính của Như Ý lâu là buôn bán, hiển nhiên không chỉ hoạt động ở dân gian, hàng năm việc hối lộ cho quan phủ hay thậm chí hoàng tộc đều là không thể thiếu. Tấn vương bên kia cũng không ngoại lệ, nhưng ngoại trừ lần giao dịch mà y tự mình tìm đến trước cửa, thì hai bên không còn liên hệ. Cho dù Trầm Dung Dương biết sáu năm sau Tấn vương sẽ là người ngồi trên Kim Loan điện, cũng không muốn có quan hệ quá mức mật thiết với hắn, tại sao hắn lại đột nhiên mạnh miệng đề nghị chuyện này? “Tấn vương nói, trong phủ của hắn có một vị họ Kỷ, là người mà công tử rất muốn gặp.”
Họ Kỷ…
Trầm Dung Dương nhắm mắt, cười thở dài, tựa như mệt mỏi, lại tựa như đang châm chọc.
Nhạc Vân nhìn thần sắc của y, cũng không dám tiếp tục mở miệng, trong viện nhất thời chỉ còn nghe thấy tiếng hoa tuyết tuôn rơi.
Bộ dáng y lẳng lặng suy nghĩ, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy vô cùng tao nhã, yên bình.
Nàng nhớ kỹ lúc còn rất nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy y, tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài mỉm cười nhìn nàng, nhưng lại không có vẻ hoạt bát lanh lợi thuộc về trẻ con. Bản thân nàng đã từng rất hâm mộ y, rất đố kỵ y, bọn họ đều xuất thân nghèo khó giống như nhau, dựa vào cái gì, y có thể được Như Ý lâu chủ thu làm đệ tử, trở thành lâu chủ đời tiếp theo, bản thân mình lại phải chịu cảnh phụ mẫu song vong, kiếm ăn nơi đầu đường xó chợ?
Sau này mới biết được, nguyên nhân y vẫn luôn ngồi trên ghế, là bởi vì đôi chân căn bản không thể động đậy.
Không thể đứng, không thể đi, không thể chạy.
Bản thân mình có thể luyện khinh công, cho nên kiếp này đều cùng y vô duyên.
Bởi vì, y thậm chí ngay cả việc tự mình đi đến tiểu viện nhìn hoa nở, ngắm chim bay đều không có khả năng.
Bất tri bất giác, đã nhiều năm như vậy rồi…
Năm đó, hài tử nọ đáng yêu khả ái đến mức khiến mọi người nhịn không được chỉ muốn tới nhéo một cái, thế nhưng gương mặt lại mang vẻ từng trải lão thành. Ấy vậy mà, hôm nay đã trở thành chủ nhân của toàn bộ Như Ý lâu.
Là y khiến thực lực Như Ý lâu càng ngày càng mạnh, đem tất cả bọn họ đều che chở dưới đôi cánh của y.
Nhưng khoảng cách giữa y và bọn họ, cũng dần dần xa cách.
Không bao giờ còn có người vào giữa đêm hôm khuya khoắt lúc nàng len lén khóc, đưa cho nàng một cây kẹo mạch nha.
Cũng sẽ không có người lúc nàng luyện công vất vả, kể cho nàng nghe một vài câu chuyện cũ.
Gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời.
Có lẽ cả đời này, chỉ cần đứng phía sau nhìn bóng lưng của y, cũng đã cảm thấy hạnh phúc.
Cảm giác bi ai nhàn nhạt nổi lên trong lòng, Nhạc Vân nháy mắt vài cái, đem nước mắt chua xót giấu đi.
Chén trà hãy còn ấm, nàng cứ đứng như thế, nhìn thân ảnh bạch sắc an tĩnh ngồi trong nền tuyết.
Mai, tuyết, đất trời.
Tựa như một bức tranh.
*****
Trầm Dung Dương xoa xoa mi tâm, mở mắt ra, phát hiện chính mình bất tri bất giác ngủ quên mất.
Tuyết đã ngừng rơi, sắc trời cũng trở tối, nhìn lại trên người liền thấy có thêm một kiện áo lông cừu.
“Đến đây lúc nào?” Y nhìn người đang đứng trên bậc thềm đá, có chút kinh ngạc.
“Một lúc rồi, ngươi đang ngủ, ta không muốn gọi ngươi.” Lục Đình Tiêu đứng dưới hiên nhà, thản nhiên nói.
“Cừu y này là ngươi giúp ta phủ thêm?”
“Là thị nữ của ngươi.”
Trầm Dung Dương đột nhiên cười lớn: “Nàng gọi Nhạc Vân, là một trong bốn vị tổng quản của Như Ý lâu, dùng nàng làm thị nữ, ta không có phúc lớn như vậy.”
“Nàng nhất định thích làm thị nữ của ngươi hơn là làm tổng quản của Như Ý lâu.” Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lướt qua người đang ngồi trên luân ỷ, không biết nguyên nhân là do trời đổ tuyết, hay là do thiếu ánh sáng, Lục Đình Tiêu chung quy vẫn cảm thấy, mấy ngày nay Trầm Dung Dương dường như rất ủ rũ và thiếu sinh khí.
Trầm Dung Dương thở dài, không tiếp tục trọng tâm câu chuyện. Ngay cả Lục Đình Tiêu cũng nhận ra, y còn có thể nói cái gì, thứ mà Nhạc Vân muốn, y cho không được, nếu đã cho không được, thà giả vờ không biết, y không muốn khiến nàng hy vọng, hy vọng đổi lấy thất vọng, chỉ có thương tâm mà thôi.
Lục Đình Tiêu đi qua, muốn đỡ y vào phòng trong, y lắc đầu cự tuyệt: “Bố Phỉ Giai khi nào thì bắt đầu thanh trừ cổ độc trong cơ thể ngươi?”
“Ngày mai.”
Biện pháp mà nàng nói chính là phạt kinh tẩy tủy, cũng tương tự như trong Dịch Cân kinh của Thiếu Lâm tự. Thông qua độc trùng cực độc cùng vài bí pháp của Miêu Cương, để áp chế và giết chết cổ độc vốn có trong thân thể, tựa như đem thân thể tẩy trừ thêm một lần. Chỉ là biện pháp này vừa được Bố Phỉ Giai lấy từ trong sách cổ ra, sau đó được nàng suy xét thêm thắt, căn bản là chưa từng thử nghiệm. Sau khi trải qua nỗi thống khổ thay da đổi cốt, có thể thành công hay không, bản thân nàng cũng không biết.
*Phạt kinh tẩy tủy: Giống như thay máu, tẩy tủy.
“Cần duy trì bao lâu?”
“Mười lăm ngày.”
Bế quan mười lăm ngày…
Y đột nhiên cười nói: “Lúc trước ở Hoàng Sơn từng thấy kiếm pháp siêu việt của Đình Tiêu huynh, hôm nay không biết có may mắn được xem lần nữa không?”
Kỳ thực mỗi sáng Lục Đình Tiêu đều luyện kiếm, chỉ là lúc ấy Trầm Dung Dương cũng đang dưỡng thần điều tức, đôi bên không hề quấy rầy nhau, nên từ sau lần ở Hoàng Sơn, Trầm Dung Dương cũng chưa có cơ hội xem lại.
Võ công dù cao tới đâu, nhưng không trải qua khổ luyện thì cũng chỉ là lý luận suông. Cho dù là cao thủ thì cũng cần ôn luyện và trải nghiệm thực tế mới có thể tiến tới cảnh giới cao hơn. Vì thế, Lục Đình Tiêu mỗi ngày đều luyện kiếm và Trầm Dung Dương đúng giờ tĩnh tọa, cũng không phải chuyện lạ. Còn nói, nếu chỉ dựa vào cái đầu mà muốn đánh bại công lực sáu mươi năm của đối phương, bất quá chỉ là ảo tưởng mà thôi.
*Tĩnh tọa: ngồi thiền.
Lục Đình Tiêu nhìn y một cái, không nói gì, gật đầu.
Hắn không phải không nhìn ra Trầm Dung Dương có chút khác thường, chỉ là y không nói, lấy thái độ làm người của hắn, dĩ nhiên sẽ không chủ động đến hỏi.
Tiền triều Đỗ Phủ từng khen ngợi kiếm pháp của Công Tôn, nói rằng “Lai như lôi đình thu chấn nộ, bãi như giang hải ngưng tình quang”, bởi vì Công Tôn đại nương là nữ tử, kiếm pháp của nàng hiển nhiên lấy sự phóng khoáng mềm mại làm chính. Kiếm pháp của nữ tử, đa phần đều chú trọng tốc độ, cho nên đối với người quan sát, yêu cầu phải có thị giác tốt. Kiếm pháp như vậy hiển nhiên không có quá nhiều uy lực, thế nhưng nếu người sử dụng không đủ công lực, thì cũng giống như khua tay múa chân, chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài.
*Lúc tấn công thì cuồng nộ như sấm sét, lúc ngừng thì như biển lặng trời quang.
Còn kiếm pháp của Lục Đình Tiêu, chiêu thức của hắn không hề hoa lệ đẹp mắt, mà chú trọng nhiều vào thực dụng. Cho dù không có sát khí, cũng có thể khiến đối thủ cảm thấy ngạt thở, kiếm quang dày đặc, so với khung cảnh tuyết trắng trước mắt, càng trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn vài phần.
Trong mắt Trầm Dung Dương, Lục Đình Tiêu không phải là một người dùng kiếm, mà bản thân hắn là một thanh kiếm đang khẽ ngâm nga ca hát giữa đất trời. Người khác cảm thấy kiếm pháp của hắn đã là thiên hạ vô song, nhưng đối với người học võ thâm sâu mà nói, hắn chính là một thanh kiếm có linh khí, tịch mịch và cô độc.
Y lẳng lặng nhìn, khóe miệng khẽ hàm chứa ý cười.
Bản thân y làm một việc luôn tính toán lợi ích thiệt hơn, thế nhưng đối với bằng hữu, lại chưa từng nghĩ tới phải nỗ lực thế nào hay có thể nhận lại được gì. Tựa như Mạc Vấn Thùy, bình thường rước lấy không biết bao nhiêu cục diện rối rắm khiến y phải đến giải quyết, mà nếu Như Ý lâu có xảy ra chuyện gì, Mạc Vấn Thùy cũng có thể bất chấp gian nguy, xông pha vào khói lửa. Tất nhiên tỷ lệ phát sinh của vế sau vô cùng nhỏ hơn so với vế trước. Thế nhưng có bằng hữu, cảm giác cũng không tệ, loại cảm giác này, là sau khi y sống gần ba mươi năm tàn tật mới ngộ ra được.
Nhìn Lục Đình Tiêu, tựa như thấy được chính mình ngày trước, không bằng hữu, cô độc một thân một mình. Đương nhiên, chính mình lúc trước so với hắn thì tệ hơn rất nhiều, Lục Đình Tiêu bất quá là bởi vì một lòng truy cầu võ học, nên mới bỏ quên những chuyện vụn vặt khác. Thế nhưng, hắn còn có Bắc Minh giáo, còn có một đám thuộc hạ trung thành và tận tâm, bản thân y cũng cô độc, nhưng là không người nào có thể khiến y lo lắng, cũng không có người nào lo lắng cho y.
Lúc gần tới Đông chí, hắn đưa tới một vò rượu, nói “Ngày hai tháng mười hai cùng đến Hoàng Sơn xem Tuyết Trúc.”
Trong cổ mộ, y bị trúng độc của yêu vật Hạn Bạt, người nọ lại vì y hút từng ngụm độc ra ngoài. Lúc ấy tuy rằng thần trí mơ mơ màng màng, nhưng vẫn còn vài phần ý thức, bất quá lúc y tỉnh lại, đối phương lại không nói gì, y cũng chưa từng hỏi đến.
Có bằng hữu, là chuyện thật tốt. Không phải sao?
Thế nhưng, lúc ngươi biết được chuyện mà ta sắp sửa làm, chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu không?
“Tấm lệnh bài này, ta muốn dùng để trao đổi một điều kiện, chính là báo thù cho sư phụ của ta.”
“Trước khi người kia tới, sư phụ điểm huyệt đạo của ta, sau đó đem ta giấu đi, lúc sư phụ bị giết, ta vẫn luôn ở bên cạnh nhìn…”
“Hắn đứng ngược sáng nên ta không thấy rõ dáng dấp, chỉ nhớ hắn là một người bị khập khiễng.”
“Sư phụ gọi hắn là Lục công tử.”
Y vẫn ngồi ở đó, nhìn kiếm quang lần lượt lóe lên trước mắt, dáng tươi cười cũng chưa từng biến mất, chỉ là trong ánh mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ.
Xin lỗi…
Hương mai đạm nhạt cứ quanh quẩn mãi trong tiểu viện không chịu tán đi, phảng phất như ngay cả bóng ảnh bạch sắc trong tuyết cũng tiêm nhiễm một phần cô quạnh.
“Từ hôm nay trở đi, ta muốn bế quan mười lăm ngày, ngoại trừ đồ ăn thường ngày, thì các ngươi đừng tới quấy rầy.”
Nói xong câu đó, Bố Phỉ Giai đóng cửa lại, cùng Lục Đình Tiêu lưu lại bên trong.
Lục Đình Tiêu thậm chí còn không nói chuyện hắn bị trúng cổ độc cho người trong giáo biết, với cá tính của hắn, hiển nhiên không thích dài dòng, càng không hy vọng mọi người khoanh tay bó gối quay xung quanh hắn.
Trầm Dung Dương mặt vô biểu tình nhìn cửa phòng đóng lại, thái độ lạnh lùng khác thường khiến Nhạc Vân cảm thấy vô cùng bất an.
“Công tử…”
“Lấy danh nghĩa của ta gửi thiếp mời cho Lục Khinh Tỳ.”
Trầm Dung Dương hơi nghiêng đầu nhìn cảnh sắc tươi đẹp thoáng ẩn hiện phía chân trời.
“Ba ngày sau, tại đỉnh Hoàng Sơn, quyết phân thắng bại, không màng sinh tử.”
“Ngươi điên rồi?!” Mạc Vấn Thùy ở bên cạnh sợ hãi thốt lên.
ƸӜƷ
Đầu tháng chạp, tuyết bắt đầu bay lất phất. Thời điểm mà nhóm người Trầm Dung Dương vào thành cũng chính là một ngày nắng hiếm hoi, sau đó lại liên tiếp hạ thật nhiều trận tuyết, toàn bộ Đại Lý đều bị bao trùm bằng một màu trắng xóa không tỳ vết.
Đại Lý có rất nhiều hoa cỏ, trong đó dẫn đầu là Sơn trà. Khí hậu bốn mùa ấm áp tạo điều kiện cho Sơn trà sinh trưởng khắp nơi, thế nhưng mùa tuyết lần này lại khiến hoa không nở được, ngược lại còn có chút héo tàn, chỉ còn lại lác đác vài gốc mai vẫn tao nhã đứng thẳng trong tuyết.
Nhạc Vân bưng trà ra khỏi phòng, vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh bạch sắc đang đưa lưng về phía nàng. Người nọ lẳng lặng ngồi bên dưới gốc mai, khẽ ngẩng đầu, dường như đang nhìn những cánh mai không ngừng rơi xuống.
“Công tử.”
Nàng đến gần dâng trà lên.
“Cảm tạ.” Trầm Dung Dương khẽ nhếch môi, tiếp nhận, uống một ngụm: “Trà nghệ của Nhạc nha đầu lại tiến bộ.”
Đã bao nhiêu năm qua, y đối với nàng vẫn luôn luôn khách khí như vậy. Cho dù thân phận của bọn họ bất đồng, nàng thà tình nguyện nghe y dùng ngữ khí ra lệnh, chứ không phải xa cách hữu lễ giống như bây giờ.
“Mọi người ở kinh thành đều khỏe chứ?”
“Tất cả đều khỏe, thế nhưng có một chuyện Hỉ tổng quản muốn ta bẩm báo với ngươi, cho nên ta mới từ Khai Phong đến đây, dọc đường gặp phải Mạc công tử, nên liền đi chung.”
Y gật đầu, Như Ý lâu truyền tin, hiển nhiên sẽ có phương pháp của chính mình. Thế nhưng cần bẩm báo trước mặt y, có thể thấy là sự việc không nhỏ.
Lục Đình Tiêu lúc này cũng đang xử lý công việc trong giáo, còn Mạc Vấn Thùy đang đùa giỡn với tiểu cô nương Bố Phỉ Giai. Lần trước, để tránh mặt Đường Bạch Ngọc, hắn trốn đến Miêu Cương, sau lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cho nên mặc dù đối Miêu Cương sợ hãi quá sâu, thế nhưng chuyện của Lục Đình Tiêu, ngọn nguồn cũng là do hắn dựng lên, vì vậy đành phải cắn răng chạy tới đây, không ngờ lại gặp một tiểu cô nương Miêu Cương thuần khiết có thể trêu ghẹo, càng làm Mạc Vấn Thùy luyến tiếc không muốn rời khỏi, chỉ tội nghiệp Bố Phỉ Giai bị hắn trêu chọc đến thiếu chút nữa đã muốn hạ độc trên người hắn.
“Tấn vương phái người đến tìm chúng ta, nói muốn sử dụng tiền thu nhập ba năm liên tiếp của Như Ý lâu để tài trợ lương bổng cho tiền tuyến chinh phạt Liêu quốc.”
Trầm Dung Dương cau mày. Công việc chính của Như Ý lâu là buôn bán, hiển nhiên không chỉ hoạt động ở dân gian, hàng năm việc hối lộ cho quan phủ hay thậm chí hoàng tộc đều là không thể thiếu. Tấn vương bên kia cũng không ngoại lệ, nhưng ngoại trừ lần giao dịch mà y tự mình tìm đến trước cửa, thì hai bên không còn liên hệ. Cho dù Trầm Dung Dương biết sáu năm sau Tấn vương sẽ là người ngồi trên Kim Loan điện, cũng không muốn có quan hệ quá mức mật thiết với hắn, tại sao hắn lại đột nhiên mạnh miệng đề nghị chuyện này? “Tấn vương nói, trong phủ của hắn có một vị họ Kỷ, là người mà công tử rất muốn gặp.”
Họ Kỷ…
Trầm Dung Dương nhắm mắt, cười thở dài, tựa như mệt mỏi, lại tựa như đang châm chọc.
Nhạc Vân nhìn thần sắc của y, cũng không dám tiếp tục mở miệng, trong viện nhất thời chỉ còn nghe thấy tiếng hoa tuyết tuôn rơi.
Bộ dáng y lẳng lặng suy nghĩ, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy vô cùng tao nhã, yên bình.
Nàng nhớ kỹ lúc còn rất nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy y, tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài mỉm cười nhìn nàng, nhưng lại không có vẻ hoạt bát lanh lợi thuộc về trẻ con. Bản thân nàng đã từng rất hâm mộ y, rất đố kỵ y, bọn họ đều xuất thân nghèo khó giống như nhau, dựa vào cái gì, y có thể được Như Ý lâu chủ thu làm đệ tử, trở thành lâu chủ đời tiếp theo, bản thân mình lại phải chịu cảnh phụ mẫu song vong, kiếm ăn nơi đầu đường xó chợ?
Sau này mới biết được, nguyên nhân y vẫn luôn ngồi trên ghế, là bởi vì đôi chân căn bản không thể động đậy.
Không thể đứng, không thể đi, không thể chạy.
Bản thân mình có thể luyện khinh công, cho nên kiếp này đều cùng y vô duyên.
Bởi vì, y thậm chí ngay cả việc tự mình đi đến tiểu viện nhìn hoa nở, ngắm chim bay đều không có khả năng.
Bất tri bất giác, đã nhiều năm như vậy rồi…
Năm đó, hài tử nọ đáng yêu khả ái đến mức khiến mọi người nhịn không được chỉ muốn tới nhéo một cái, thế nhưng gương mặt lại mang vẻ từng trải lão thành. Ấy vậy mà, hôm nay đã trở thành chủ nhân của toàn bộ Như Ý lâu.
Là y khiến thực lực Như Ý lâu càng ngày càng mạnh, đem tất cả bọn họ đều che chở dưới đôi cánh của y.
Nhưng khoảng cách giữa y và bọn họ, cũng dần dần xa cách.
Không bao giờ còn có người vào giữa đêm hôm khuya khoắt lúc nàng len lén khóc, đưa cho nàng một cây kẹo mạch nha.
Cũng sẽ không có người lúc nàng luyện công vất vả, kể cho nàng nghe một vài câu chuyện cũ.
Gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời.
Có lẽ cả đời này, chỉ cần đứng phía sau nhìn bóng lưng của y, cũng đã cảm thấy hạnh phúc.
Cảm giác bi ai nhàn nhạt nổi lên trong lòng, Nhạc Vân nháy mắt vài cái, đem nước mắt chua xót giấu đi.
Chén trà hãy còn ấm, nàng cứ đứng như thế, nhìn thân ảnh bạch sắc an tĩnh ngồi trong nền tuyết.
Mai, tuyết, đất trời.
Tựa như một bức tranh.
*****
Trầm Dung Dương xoa xoa mi tâm, mở mắt ra, phát hiện chính mình bất tri bất giác ngủ quên mất.
Tuyết đã ngừng rơi, sắc trời cũng trở tối, nhìn lại trên người liền thấy có thêm một kiện áo lông cừu.
“Đến đây lúc nào?” Y nhìn người đang đứng trên bậc thềm đá, có chút kinh ngạc.
“Một lúc rồi, ngươi đang ngủ, ta không muốn gọi ngươi.” Lục Đình Tiêu đứng dưới hiên nhà, thản nhiên nói.
“Cừu y này là ngươi giúp ta phủ thêm?”
“Là thị nữ của ngươi.”
Trầm Dung Dương đột nhiên cười lớn: “Nàng gọi Nhạc Vân, là một trong bốn vị tổng quản của Như Ý lâu, dùng nàng làm thị nữ, ta không có phúc lớn như vậy.”
“Nàng nhất định thích làm thị nữ của ngươi hơn là làm tổng quản của Như Ý lâu.” Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lướt qua người đang ngồi trên luân ỷ, không biết nguyên nhân là do trời đổ tuyết, hay là do thiếu ánh sáng, Lục Đình Tiêu chung quy vẫn cảm thấy, mấy ngày nay Trầm Dung Dương dường như rất ủ rũ và thiếu sinh khí.
Trầm Dung Dương thở dài, không tiếp tục trọng tâm câu chuyện. Ngay cả Lục Đình Tiêu cũng nhận ra, y còn có thể nói cái gì, thứ mà Nhạc Vân muốn, y cho không được, nếu đã cho không được, thà giả vờ không biết, y không muốn khiến nàng hy vọng, hy vọng đổi lấy thất vọng, chỉ có thương tâm mà thôi.
Lục Đình Tiêu đi qua, muốn đỡ y vào phòng trong, y lắc đầu cự tuyệt: “Bố Phỉ Giai khi nào thì bắt đầu thanh trừ cổ độc trong cơ thể ngươi?”
“Ngày mai.”
Biện pháp mà nàng nói chính là phạt kinh tẩy tủy, cũng tương tự như trong Dịch Cân kinh của Thiếu Lâm tự. Thông qua độc trùng cực độc cùng vài bí pháp của Miêu Cương, để áp chế và giết chết cổ độc vốn có trong thân thể, tựa như đem thân thể tẩy trừ thêm một lần. Chỉ là biện pháp này vừa được Bố Phỉ Giai lấy từ trong sách cổ ra, sau đó được nàng suy xét thêm thắt, căn bản là chưa từng thử nghiệm. Sau khi trải qua nỗi thống khổ thay da đổi cốt, có thể thành công hay không, bản thân nàng cũng không biết.
*Phạt kinh tẩy tủy: Giống như thay máu, tẩy tủy.
“Cần duy trì bao lâu?”
“Mười lăm ngày.”
Bế quan mười lăm ngày…
Y đột nhiên cười nói: “Lúc trước ở Hoàng Sơn từng thấy kiếm pháp siêu việt của Đình Tiêu huynh, hôm nay không biết có may mắn được xem lần nữa không?”
Kỳ thực mỗi sáng Lục Đình Tiêu đều luyện kiếm, chỉ là lúc ấy Trầm Dung Dương cũng đang dưỡng thần điều tức, đôi bên không hề quấy rầy nhau, nên từ sau lần ở Hoàng Sơn, Trầm Dung Dương cũng chưa có cơ hội xem lại.
Võ công dù cao tới đâu, nhưng không trải qua khổ luyện thì cũng chỉ là lý luận suông. Cho dù là cao thủ thì cũng cần ôn luyện và trải nghiệm thực tế mới có thể tiến tới cảnh giới cao hơn. Vì thế, Lục Đình Tiêu mỗi ngày đều luyện kiếm và Trầm Dung Dương đúng giờ tĩnh tọa, cũng không phải chuyện lạ. Còn nói, nếu chỉ dựa vào cái đầu mà muốn đánh bại công lực sáu mươi năm của đối phương, bất quá chỉ là ảo tưởng mà thôi.
*Tĩnh tọa: ngồi thiền.
Lục Đình Tiêu nhìn y một cái, không nói gì, gật đầu.
Hắn không phải không nhìn ra Trầm Dung Dương có chút khác thường, chỉ là y không nói, lấy thái độ làm người của hắn, dĩ nhiên sẽ không chủ động đến hỏi.
Tiền triều Đỗ Phủ từng khen ngợi kiếm pháp của Công Tôn, nói rằng “Lai như lôi đình thu chấn nộ, bãi như giang hải ngưng tình quang”, bởi vì Công Tôn đại nương là nữ tử, kiếm pháp của nàng hiển nhiên lấy sự phóng khoáng mềm mại làm chính. Kiếm pháp của nữ tử, đa phần đều chú trọng tốc độ, cho nên đối với người quan sát, yêu cầu phải có thị giác tốt. Kiếm pháp như vậy hiển nhiên không có quá nhiều uy lực, thế nhưng nếu người sử dụng không đủ công lực, thì cũng giống như khua tay múa chân, chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài.
*Lúc tấn công thì cuồng nộ như sấm sét, lúc ngừng thì như biển lặng trời quang.
Còn kiếm pháp của Lục Đình Tiêu, chiêu thức của hắn không hề hoa lệ đẹp mắt, mà chú trọng nhiều vào thực dụng. Cho dù không có sát khí, cũng có thể khiến đối thủ cảm thấy ngạt thở, kiếm quang dày đặc, so với khung cảnh tuyết trắng trước mắt, càng trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn vài phần.
Trong mắt Trầm Dung Dương, Lục Đình Tiêu không phải là một người dùng kiếm, mà bản thân hắn là một thanh kiếm đang khẽ ngâm nga ca hát giữa đất trời. Người khác cảm thấy kiếm pháp của hắn đã là thiên hạ vô song, nhưng đối với người học võ thâm sâu mà nói, hắn chính là một thanh kiếm có linh khí, tịch mịch và cô độc.
Y lẳng lặng nhìn, khóe miệng khẽ hàm chứa ý cười.
Bản thân y làm một việc luôn tính toán lợi ích thiệt hơn, thế nhưng đối với bằng hữu, lại chưa từng nghĩ tới phải nỗ lực thế nào hay có thể nhận lại được gì. Tựa như Mạc Vấn Thùy, bình thường rước lấy không biết bao nhiêu cục diện rối rắm khiến y phải đến giải quyết, mà nếu Như Ý lâu có xảy ra chuyện gì, Mạc Vấn Thùy cũng có thể bất chấp gian nguy, xông pha vào khói lửa. Tất nhiên tỷ lệ phát sinh của vế sau vô cùng nhỏ hơn so với vế trước. Thế nhưng có bằng hữu, cảm giác cũng không tệ, loại cảm giác này, là sau khi y sống gần ba mươi năm tàn tật mới ngộ ra được.
Nhìn Lục Đình Tiêu, tựa như thấy được chính mình ngày trước, không bằng hữu, cô độc một thân một mình. Đương nhiên, chính mình lúc trước so với hắn thì tệ hơn rất nhiều, Lục Đình Tiêu bất quá là bởi vì một lòng truy cầu võ học, nên mới bỏ quên những chuyện vụn vặt khác. Thế nhưng, hắn còn có Bắc Minh giáo, còn có một đám thuộc hạ trung thành và tận tâm, bản thân y cũng cô độc, nhưng là không người nào có thể khiến y lo lắng, cũng không có người nào lo lắng cho y.
Lúc gần tới Đông chí, hắn đưa tới một vò rượu, nói “Ngày hai tháng mười hai cùng đến Hoàng Sơn xem Tuyết Trúc.”
Trong cổ mộ, y bị trúng độc của yêu vật Hạn Bạt, người nọ lại vì y hút từng ngụm độc ra ngoài. Lúc ấy tuy rằng thần trí mơ mơ màng màng, nhưng vẫn còn vài phần ý thức, bất quá lúc y tỉnh lại, đối phương lại không nói gì, y cũng chưa từng hỏi đến.
Có bằng hữu, là chuyện thật tốt. Không phải sao?
Thế nhưng, lúc ngươi biết được chuyện mà ta sắp sửa làm, chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu không?
“Tấm lệnh bài này, ta muốn dùng để trao đổi một điều kiện, chính là báo thù cho sư phụ của ta.”
“Trước khi người kia tới, sư phụ điểm huyệt đạo của ta, sau đó đem ta giấu đi, lúc sư phụ bị giết, ta vẫn luôn ở bên cạnh nhìn…”
“Hắn đứng ngược sáng nên ta không thấy rõ dáng dấp, chỉ nhớ hắn là một người bị khập khiễng.”
“Sư phụ gọi hắn là Lục công tử.”
Y vẫn ngồi ở đó, nhìn kiếm quang lần lượt lóe lên trước mắt, dáng tươi cười cũng chưa từng biến mất, chỉ là trong ánh mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ.
Xin lỗi…
Hương mai đạm nhạt cứ quanh quẩn mãi trong tiểu viện không chịu tán đi, phảng phất như ngay cả bóng ảnh bạch sắc trong tuyết cũng tiêm nhiễm một phần cô quạnh.
“Từ hôm nay trở đi, ta muốn bế quan mười lăm ngày, ngoại trừ đồ ăn thường ngày, thì các ngươi đừng tới quấy rầy.”
Nói xong câu đó, Bố Phỉ Giai đóng cửa lại, cùng Lục Đình Tiêu lưu lại bên trong.
Lục Đình Tiêu thậm chí còn không nói chuyện hắn bị trúng cổ độc cho người trong giáo biết, với cá tính của hắn, hiển nhiên không thích dài dòng, càng không hy vọng mọi người khoanh tay bó gối quay xung quanh hắn.
Trầm Dung Dương mặt vô biểu tình nhìn cửa phòng đóng lại, thái độ lạnh lùng khác thường khiến Nhạc Vân cảm thấy vô cùng bất an.
“Công tử…”
“Lấy danh nghĩa của ta gửi thiếp mời cho Lục Khinh Tỳ.”
Trầm Dung Dương hơi nghiêng đầu nhìn cảnh sắc tươi đẹp thoáng ẩn hiện phía chân trời.
“Ba ngày sau, tại đỉnh Hoàng Sơn, quyết phân thắng bại, không màng sinh tử.”
“Ngươi điên rồi?!” Mạc Vấn Thùy ở bên cạnh sợ hãi thốt lên.
ƸӜƷ
Danh sách chương