Như Ý lâu lâu chủ đời trước cũng chính là sư phụ của Trầm Dung Dương. Lão từng nói cho y biết, lệnh bài của Như Ý lâu vốn không được truyền ra ngoài, thế nhưng năm đó lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Ngọn nguồn bắt đầu từ lúc lão còn trẻ, từng được người khác ban cho một ân huệ, khối lệnh bài này xem như là tín vật dùng để báo đáp. Nhưng mãi cho đến lúc lão chết đi, cũng không thấy người nọ đến tìm.
Không ngờ hiện tại lại có một tiểu cô nương cầm theo lệnh bài xuất hiện.
“Ta nhớ rõ lệnh bài này, hẳn phải nên nằm trong tay của Diệu thủ hồi xuân – Hạ đại phu.
Hạ đại phu tên gọi Hạ Dung Xuân, lão thích người khác gọi lão là đại phu, bởi vậy “Hạ đại phu” cũng chính là danh xưng của lão trên giang hồ, nhưng đây đều đã là chuyện của hai mươi năm về trước. Diệu thủ hồi xuân cứu sống không ít người, ngược lại cũng đắc tội không ít người. Lão không phải là người thích tỏ vẻ thanh cao hay tự phụ, hễ là người tới cửa cầu, chỉ cần lão có đủ khả năng nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ. Thế nhưng đối với những người bản tính hung tàn, cứu chẳng thà không cứu, bởi vì cứu rồi biết đâu hắn sẽ đi giết càng nhiều người hơn. Còn có những người, muốn cứu cũng không thể cứu, bởi vì đại phu không phải là Diêm vương, không thể định đoạt sinh tử của con người. Nói lão cố chấp cũng được, nói lão chấp hành luật pháp triều đình cũng được, nói chung hai loại người này, lão chính là không cứu.
Lâu dần, liền có rất nhiều người âm thầm căm hận lão. Người lão không cứu muốn giết lão, người lão không thể cứu, nghĩ lão không tận lực giúp đỡ, cũng muốn tới giết lão. Y thuật của Hạ Dung Xuân đã đạt tới trình độ thượng thừa, thế nhưng võ công của lão đã muốn hoang phế, một khi kẻ thù có võ công cao cường tìm đến, lão chỉ có thể nhận lấy cái chết. Rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là đành phải đi tha hương. Lão rời xa Trung Nguyên đến tị nạn ở Miêu Cương, mà lần tị nạn này chính là hai mươi năm, Võ lâm Trung Nguyên từ đó không còn nghe thấy tin tức của lão nữa.
Hạ Dung Xuân từng có ơn cứu mạng đối với Như Ý lâu lâu chủ đời trước, Như Ý lâu liền tặng cho lão một khối lệnh bài, nguyện ý vì lão làm một chuyện. Đôi bên cũng không có định ra điều kiện, nói cách khác, nếu Hạ Dung Xuân muốn Như Ý lâu đi ám sát đương triều Hoàng đế, bọn họ cũng không thể từ chối. Nhưng lấy thái độ làm người của Diệu thủ hồi xuân mà nói, chắc chắn sẽ không đưa ra loại yêu cầu này, thậm chí trong hai mươi năm qua, lão còn chưa dùng lệnh bài lấy một lần.
“Sư phụ đã chết.” Bố Phỉ Giai cắn môi, nàng chớp mắt mấy cái, cố gắng đem thủy quang trong mắt nuốt trở lại.
Trầm Dung Dương hơi xúc động: “Chết rồi?”
“Cho nên, vì lý do đó mà ta muốn nhờ quý nhân giúp ta làm một chuyện.” Bố Phỉ Giai lấy một khối lệnh bài từ trong lòng ra giao cho Trầm Dung Dương. “Lão nhân gia trước khi mất từng nói qua, chỉ sợ suốt đời này người đều không thể rời khỏi Miêu Cương, lệnh bài này với người mà nói đã không còn tác dụng. Nên đem lệnh bài giao cho ta, nói ta có thể cùng Như Ý lâu trao đổi một việc.”
Tiểu cô nương vô tâm, nghe y vừa chứng tỏ thân phận, cũng hoàn toàn không nghi ngờ, đem lệnh bài quan trọng nhét vào tay y, Trầm Dung Dương thầm than một tiếng, nói: “Ngươi muốn ta giúp ngươi báo thù cho sư phụ?”
Nhìn mặt của nàng liền biết Hạ Dung Xuân chắc chắn không phải chết già bình thường.
Quả nhiên, Bố Phỉ Giai gật đầu.
Lục Đình Tiêu vốn đang ngồi ở một bên, vẻ mặt thản nhiên nghe hai người bọn họ trò chuyện. Một cổ đau nhức bất ngờ nảy lên trong lòng, giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến từ bốn phương tám hướng tuôn ra gặm cắn cơ quan nội tạng. Nhưng cũng không phải đau nhức thông thường, mà là xen lẫn ngứa ngấy cùng tê dại, tựa như có người rạch một đao lên miệng vết thương của ngươi rồi thả độc trùng vào đó, còn tiện đà rắc thêm tí muối, sau đó đem vết thương khâu lại. Loại cảm giác này đã vượt hẳn khả năng mà con người có thể chịu đựng, ngược lại giống như tên của nó – Vong Xuyên cổ, phảng phất từ Hoàng tuyền âm phủ tìm đến.
Cho dù Lục Đình Tiêu có khả năng kiềm chế hơn người, nhưng lúc Vu thuật bất thình lình phát tác, cũng không khỏi thay đổi sắc mặt. Hắn nhíu mày, quay đầu phun ra một ngụm tiên huyết.
Người đã trúng cổ mà còn có thể bảo trì bình tĩnh như thế, Bố Phỉ Giai giật nảy người, chỉ vào Lục Đình Tiêu nói: “Hắn trúng Vong Xuyên cổ?”
“Đúng vậy.” Trầm Dung Dương thấy thế liền đẩy luân ỷ tới bên cạnh Lục Đình Tiêu, truyền nội lực vào cổ tay, giúp hắn ổn định kinh mạch đang không ngừng hỗn loạn. Nghe Bố Phỉ Giai nói, trong lòng khẽ dao động, nàng chính là đồ đệ của Diệu thủ hồi xuân… Có lẽ bọn họ cũng không cần phải tiến nhập vào địa phận Miêu Cương: “Bố cô nương có biện pháp?”
“Để ta nhớ lại…” Vừa thấy trước mắt có người trúng cổ, Bố Phỉ Giai lập tức quên mất bản thân mới vừa rồi còn muốn nhờ vả Trầm Dung Dương hỗ trợ báo thù. Nàng cúi đầu, đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt lo lắng, người không biết chuyện còn tưởng kẻ bị trúng độc là nàng.
Tiểu cô nương từ nhỏ được Hạ Dung Xuân nuôi dưỡng và giảng dạy y thuật. Cho dù nàng là người dị tộc, nhưng lại có tài năng thiên phú, được Hạ Dung Xuân cực kỳ yêu quý dốc hết khả năng truyền dạy. Nhân tiện cũng dạy cho nàng một tấm lòng thương người, nhưng lại ít đi một phần cố chấp của Hạ Dung Xuân, thế nên tâm địa của nàng càng thêm tinh khiết, thiện lương. Vừa rồi ở ngoài khách điếm, lấy Hạ Dung Dung cố tình gây sự mà nói, nàng vốn có thể hạ độc hoặc hạ cổ, cho dù không độc chết Hạ Dung Dung thì cũng đủ để cho đối phương một bài học. Nhưng nàng thủy chung vẫn nhớ kỹ lời sư phụ nói: Ngươi làm sai một chuyện, thì phải làm một chuyện khác để bù đắp, độc và cổ cho dù là thế mạnh của ngươi, nhưng nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì không được dùng trên người kẻ khác, bởi vì người mà ngươi xem không vừa mắt chung quy vẫn còn nhiều lắm, nếu cứ gặp một người lại giết một người, vậy sớm muộn cũng sẽ rơi vào kết cục bị người trong võ lâm truy sát. Hạ Dung Xuân vốn muốn dạy nàng rằng: Không nên dựa vào khả năng dụng độc mà xem thường người khác, phải hiểu người giỏi còn có người giỏi hơn. Nhưng không ngờ, Bố Phỉ Giai tính tình cực thiện lương, ngay cả ý nghĩ muốn động thủ với kẻ khác nàng cũng không có. Từ sau khi sư phụ chết, nàng rời khỏi địa phận Miêu Cương, trên người cũng không mang theo nhiều dược vật phòng thân, chỉ đem vài loại thuốc mà hai thầy trò mười mấy năm qua tìm kiếm và luyện thành. May mà nàng đi một đường đều biết mình biết người, ngược lại cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lần duy nhất chính là xém chút nữa bị Hạ Dung Dung hủy nhan sắc. Nhưng chuyện này cũng không thể trách nàng, địa phận Miêu Cương tuy xa xôi hẻo lánh, nhưng lại cực kỳ an tĩnh ôn hòa, nếu không, sao Hạ Dung Xuân có thể lẩn tránh hai mươi năm mà không bị người nào phát hiện, nàng chỉ không ngờ người bên ngoài lại nguy hiểm như vậy mà thôi.
“Công lực của ngươi đang bị xói mòn.” Một canh giờ qua đi, cảm giác đau đớn tận xương cũng dần dần lắng xuống, Lục Đình Tiêu lạnh lùng nhíu mày, nhìn người trước mặt đang đặt tay lên mạch môn của hắn.
“Còn đỡ hơn cảm thụ của ngươi lúc bị độc phát.” Thấy sắc mặt hắn bình thường trở lại, Trầm Dung Dương mỉm cười rút tay về, y nhắm hai mắt, che giấu thần sắc mệt mỏi.
Như Ý lâu lâu chủ vẫn là một thân bạch y trắng tuyết như ngày nào, nói nói cười cười, ấm áp như mặt trời. Khóe miệng lúc nào cũng phảng phất ý cười nhàn nhạt, tựa như cho dù trời có sụp xuống thì nụ cười vẫn không biến mất, nhưng Lục Đình Tiêu vẫn cảm thấy có chút gì đó khác biệt.
Lục Đình Tiêu nhìn y chằm chằm, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp gỡ, y cau mày, thản nhiên cười nói: Người sống trên đời, luôn luôn có rất nhiều ràng buộc, muốn có thứ gì đó, không nhất định là phải vứt bỏ hết thẩy mọi thứ còn lại, tựa như Lục giáo chủ thống lĩnh Bắc Minh giáo, cũng có thể theo đuổi võ học.
Khi đó hắn không cho là đúng, mãi đến khi tận mắt chứng kiến võ công của y, trong lòng mới nổi lên hứng thú. Sau đó thấy được sự mạnh mẽ của y, càng bị y thu hút, lại mong y có thể chuyên tâm theo đuổi võ học, trở thành đối thủ vĩnh viễn của hắn. Suy nghĩ này cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
Hai người từ cổ mộ đến Hoàng Sơn, Trầm Dung Dương vẫn luôn mang dáng dấp bình tĩnh trước vạn sự vạn vật. Hay có lẽ phải nói, chưa từng thấy y thay đổi sắc mặt lần nào. Trước mặt người khác, bất luận xảy ra chuyện gì, y lúc nào cũng thản nhiên như không, cho dù là người nhát gan, ở bên cạnh y, cũng sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.
Trầm Dung Dương lúc này, đầu hơi nghiêng sang phải, sắc mặt hơi tái nhợt, mi mắt có chút ủ rũ. Cả người thoạt nhìn đều toát lên vẻ trong trẻo kiệt xuất. Trên mặt vẫn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt như trước, y nhìn những cánh mai ngoài cửa sổ đang dần dần hé nở, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Hóa ra người trước mắt này, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi, động tác và lời nói vẫn giống hệt như lần đầu gặp gỡ.
Trong lòng Lục Đình Tiêu có rất nhiều thắc mắc. Những thắc mắc này khiến bản thân hắn tuy chỉ là người đứng bên ngoài, nhưng lại không thể rời mắt khỏi Như Ý lâu lâu chủ.
Hóa ra người thay đổi lại chính là bản thân mình.
Có một loại cảm giác không rõ đang chầm chậm len lỏi vào trong lòng, khiến nội tâm vốn vô dục vô cầu của hắn nổi lên một chút gợn sóng.
Võ công, đạo giáo, ngoại trừ những thứ này, còn có thể là cái gì nữa? Ánh mắt Lục Đình Tiêu thản nhiên lướt qua mạch môn, độ ấm của ngón tay vừa đặt ở nơi đó tựa hồ vẫn còn lưu lại.
“Ta nghĩ ra rồi!”
Bố Phỉ Giai đang đi qua đi lại đột nhiên chạy tới gần hét lớn, nhất thời đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
Căng thẳng rà soát hết mọi suy nghĩ trong đầu, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên đỏ bừng dù đang trong mùa đông khắc nghiệt, nhìn đặc biệt đáng yêu.
Hai người nhìn về phía nàng, tiểu cô nương thở hổn hển, cố gắng sử dụng vốn tiếng Hán tồi tệ của mình chậm rãi nói: “Ta cũng không biết có được hay không, chỉ là vừa vặn nghĩ tới thôi.”
~oOo~
————————-
Mai ta hơi bận, có thể sẽ không có cháp mới ^_^
Không ngờ hiện tại lại có một tiểu cô nương cầm theo lệnh bài xuất hiện.
“Ta nhớ rõ lệnh bài này, hẳn phải nên nằm trong tay của Diệu thủ hồi xuân – Hạ đại phu.
Hạ đại phu tên gọi Hạ Dung Xuân, lão thích người khác gọi lão là đại phu, bởi vậy “Hạ đại phu” cũng chính là danh xưng của lão trên giang hồ, nhưng đây đều đã là chuyện của hai mươi năm về trước. Diệu thủ hồi xuân cứu sống không ít người, ngược lại cũng đắc tội không ít người. Lão không phải là người thích tỏ vẻ thanh cao hay tự phụ, hễ là người tới cửa cầu, chỉ cần lão có đủ khả năng nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ. Thế nhưng đối với những người bản tính hung tàn, cứu chẳng thà không cứu, bởi vì cứu rồi biết đâu hắn sẽ đi giết càng nhiều người hơn. Còn có những người, muốn cứu cũng không thể cứu, bởi vì đại phu không phải là Diêm vương, không thể định đoạt sinh tử của con người. Nói lão cố chấp cũng được, nói lão chấp hành luật pháp triều đình cũng được, nói chung hai loại người này, lão chính là không cứu.
Lâu dần, liền có rất nhiều người âm thầm căm hận lão. Người lão không cứu muốn giết lão, người lão không thể cứu, nghĩ lão không tận lực giúp đỡ, cũng muốn tới giết lão. Y thuật của Hạ Dung Xuân đã đạt tới trình độ thượng thừa, thế nhưng võ công của lão đã muốn hoang phế, một khi kẻ thù có võ công cao cường tìm đến, lão chỉ có thể nhận lấy cái chết. Rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là đành phải đi tha hương. Lão rời xa Trung Nguyên đến tị nạn ở Miêu Cương, mà lần tị nạn này chính là hai mươi năm, Võ lâm Trung Nguyên từ đó không còn nghe thấy tin tức của lão nữa.
Hạ Dung Xuân từng có ơn cứu mạng đối với Như Ý lâu lâu chủ đời trước, Như Ý lâu liền tặng cho lão một khối lệnh bài, nguyện ý vì lão làm một chuyện. Đôi bên cũng không có định ra điều kiện, nói cách khác, nếu Hạ Dung Xuân muốn Như Ý lâu đi ám sát đương triều Hoàng đế, bọn họ cũng không thể từ chối. Nhưng lấy thái độ làm người của Diệu thủ hồi xuân mà nói, chắc chắn sẽ không đưa ra loại yêu cầu này, thậm chí trong hai mươi năm qua, lão còn chưa dùng lệnh bài lấy một lần.
“Sư phụ đã chết.” Bố Phỉ Giai cắn môi, nàng chớp mắt mấy cái, cố gắng đem thủy quang trong mắt nuốt trở lại.
Trầm Dung Dương hơi xúc động: “Chết rồi?”
“Cho nên, vì lý do đó mà ta muốn nhờ quý nhân giúp ta làm một chuyện.” Bố Phỉ Giai lấy một khối lệnh bài từ trong lòng ra giao cho Trầm Dung Dương. “Lão nhân gia trước khi mất từng nói qua, chỉ sợ suốt đời này người đều không thể rời khỏi Miêu Cương, lệnh bài này với người mà nói đã không còn tác dụng. Nên đem lệnh bài giao cho ta, nói ta có thể cùng Như Ý lâu trao đổi một việc.”
Tiểu cô nương vô tâm, nghe y vừa chứng tỏ thân phận, cũng hoàn toàn không nghi ngờ, đem lệnh bài quan trọng nhét vào tay y, Trầm Dung Dương thầm than một tiếng, nói: “Ngươi muốn ta giúp ngươi báo thù cho sư phụ?”
Nhìn mặt của nàng liền biết Hạ Dung Xuân chắc chắn không phải chết già bình thường.
Quả nhiên, Bố Phỉ Giai gật đầu.
Lục Đình Tiêu vốn đang ngồi ở một bên, vẻ mặt thản nhiên nghe hai người bọn họ trò chuyện. Một cổ đau nhức bất ngờ nảy lên trong lòng, giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến từ bốn phương tám hướng tuôn ra gặm cắn cơ quan nội tạng. Nhưng cũng không phải đau nhức thông thường, mà là xen lẫn ngứa ngấy cùng tê dại, tựa như có người rạch một đao lên miệng vết thương của ngươi rồi thả độc trùng vào đó, còn tiện đà rắc thêm tí muối, sau đó đem vết thương khâu lại. Loại cảm giác này đã vượt hẳn khả năng mà con người có thể chịu đựng, ngược lại giống như tên của nó – Vong Xuyên cổ, phảng phất từ Hoàng tuyền âm phủ tìm đến.
Cho dù Lục Đình Tiêu có khả năng kiềm chế hơn người, nhưng lúc Vu thuật bất thình lình phát tác, cũng không khỏi thay đổi sắc mặt. Hắn nhíu mày, quay đầu phun ra một ngụm tiên huyết.
Người đã trúng cổ mà còn có thể bảo trì bình tĩnh như thế, Bố Phỉ Giai giật nảy người, chỉ vào Lục Đình Tiêu nói: “Hắn trúng Vong Xuyên cổ?”
“Đúng vậy.” Trầm Dung Dương thấy thế liền đẩy luân ỷ tới bên cạnh Lục Đình Tiêu, truyền nội lực vào cổ tay, giúp hắn ổn định kinh mạch đang không ngừng hỗn loạn. Nghe Bố Phỉ Giai nói, trong lòng khẽ dao động, nàng chính là đồ đệ của Diệu thủ hồi xuân… Có lẽ bọn họ cũng không cần phải tiến nhập vào địa phận Miêu Cương: “Bố cô nương có biện pháp?”
“Để ta nhớ lại…” Vừa thấy trước mắt có người trúng cổ, Bố Phỉ Giai lập tức quên mất bản thân mới vừa rồi còn muốn nhờ vả Trầm Dung Dương hỗ trợ báo thù. Nàng cúi đầu, đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt lo lắng, người không biết chuyện còn tưởng kẻ bị trúng độc là nàng.
Tiểu cô nương từ nhỏ được Hạ Dung Xuân nuôi dưỡng và giảng dạy y thuật. Cho dù nàng là người dị tộc, nhưng lại có tài năng thiên phú, được Hạ Dung Xuân cực kỳ yêu quý dốc hết khả năng truyền dạy. Nhân tiện cũng dạy cho nàng một tấm lòng thương người, nhưng lại ít đi một phần cố chấp của Hạ Dung Xuân, thế nên tâm địa của nàng càng thêm tinh khiết, thiện lương. Vừa rồi ở ngoài khách điếm, lấy Hạ Dung Dung cố tình gây sự mà nói, nàng vốn có thể hạ độc hoặc hạ cổ, cho dù không độc chết Hạ Dung Dung thì cũng đủ để cho đối phương một bài học. Nhưng nàng thủy chung vẫn nhớ kỹ lời sư phụ nói: Ngươi làm sai một chuyện, thì phải làm một chuyện khác để bù đắp, độc và cổ cho dù là thế mạnh của ngươi, nhưng nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì không được dùng trên người kẻ khác, bởi vì người mà ngươi xem không vừa mắt chung quy vẫn còn nhiều lắm, nếu cứ gặp một người lại giết một người, vậy sớm muộn cũng sẽ rơi vào kết cục bị người trong võ lâm truy sát. Hạ Dung Xuân vốn muốn dạy nàng rằng: Không nên dựa vào khả năng dụng độc mà xem thường người khác, phải hiểu người giỏi còn có người giỏi hơn. Nhưng không ngờ, Bố Phỉ Giai tính tình cực thiện lương, ngay cả ý nghĩ muốn động thủ với kẻ khác nàng cũng không có. Từ sau khi sư phụ chết, nàng rời khỏi địa phận Miêu Cương, trên người cũng không mang theo nhiều dược vật phòng thân, chỉ đem vài loại thuốc mà hai thầy trò mười mấy năm qua tìm kiếm và luyện thành. May mà nàng đi một đường đều biết mình biết người, ngược lại cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lần duy nhất chính là xém chút nữa bị Hạ Dung Dung hủy nhan sắc. Nhưng chuyện này cũng không thể trách nàng, địa phận Miêu Cương tuy xa xôi hẻo lánh, nhưng lại cực kỳ an tĩnh ôn hòa, nếu không, sao Hạ Dung Xuân có thể lẩn tránh hai mươi năm mà không bị người nào phát hiện, nàng chỉ không ngờ người bên ngoài lại nguy hiểm như vậy mà thôi.
“Công lực của ngươi đang bị xói mòn.” Một canh giờ qua đi, cảm giác đau đớn tận xương cũng dần dần lắng xuống, Lục Đình Tiêu lạnh lùng nhíu mày, nhìn người trước mặt đang đặt tay lên mạch môn của hắn.
“Còn đỡ hơn cảm thụ của ngươi lúc bị độc phát.” Thấy sắc mặt hắn bình thường trở lại, Trầm Dung Dương mỉm cười rút tay về, y nhắm hai mắt, che giấu thần sắc mệt mỏi.
Như Ý lâu lâu chủ vẫn là một thân bạch y trắng tuyết như ngày nào, nói nói cười cười, ấm áp như mặt trời. Khóe miệng lúc nào cũng phảng phất ý cười nhàn nhạt, tựa như cho dù trời có sụp xuống thì nụ cười vẫn không biến mất, nhưng Lục Đình Tiêu vẫn cảm thấy có chút gì đó khác biệt.
Lục Đình Tiêu nhìn y chằm chằm, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp gỡ, y cau mày, thản nhiên cười nói: Người sống trên đời, luôn luôn có rất nhiều ràng buộc, muốn có thứ gì đó, không nhất định là phải vứt bỏ hết thẩy mọi thứ còn lại, tựa như Lục giáo chủ thống lĩnh Bắc Minh giáo, cũng có thể theo đuổi võ học.
Khi đó hắn không cho là đúng, mãi đến khi tận mắt chứng kiến võ công của y, trong lòng mới nổi lên hứng thú. Sau đó thấy được sự mạnh mẽ của y, càng bị y thu hút, lại mong y có thể chuyên tâm theo đuổi võ học, trở thành đối thủ vĩnh viễn của hắn. Suy nghĩ này cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
Hai người từ cổ mộ đến Hoàng Sơn, Trầm Dung Dương vẫn luôn mang dáng dấp bình tĩnh trước vạn sự vạn vật. Hay có lẽ phải nói, chưa từng thấy y thay đổi sắc mặt lần nào. Trước mặt người khác, bất luận xảy ra chuyện gì, y lúc nào cũng thản nhiên như không, cho dù là người nhát gan, ở bên cạnh y, cũng sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.
Trầm Dung Dương lúc này, đầu hơi nghiêng sang phải, sắc mặt hơi tái nhợt, mi mắt có chút ủ rũ. Cả người thoạt nhìn đều toát lên vẻ trong trẻo kiệt xuất. Trên mặt vẫn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt như trước, y nhìn những cánh mai ngoài cửa sổ đang dần dần hé nở, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Hóa ra người trước mắt này, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi, động tác và lời nói vẫn giống hệt như lần đầu gặp gỡ.
Trong lòng Lục Đình Tiêu có rất nhiều thắc mắc. Những thắc mắc này khiến bản thân hắn tuy chỉ là người đứng bên ngoài, nhưng lại không thể rời mắt khỏi Như Ý lâu lâu chủ.
Hóa ra người thay đổi lại chính là bản thân mình.
Có một loại cảm giác không rõ đang chầm chậm len lỏi vào trong lòng, khiến nội tâm vốn vô dục vô cầu của hắn nổi lên một chút gợn sóng.
Võ công, đạo giáo, ngoại trừ những thứ này, còn có thể là cái gì nữa? Ánh mắt Lục Đình Tiêu thản nhiên lướt qua mạch môn, độ ấm của ngón tay vừa đặt ở nơi đó tựa hồ vẫn còn lưu lại.
“Ta nghĩ ra rồi!”
Bố Phỉ Giai đang đi qua đi lại đột nhiên chạy tới gần hét lớn, nhất thời đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
Căng thẳng rà soát hết mọi suy nghĩ trong đầu, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên đỏ bừng dù đang trong mùa đông khắc nghiệt, nhìn đặc biệt đáng yêu.
Hai người nhìn về phía nàng, tiểu cô nương thở hổn hển, cố gắng sử dụng vốn tiếng Hán tồi tệ của mình chậm rãi nói: “Ta cũng không biết có được hay không, chỉ là vừa vặn nghĩ tới thôi.”
~oOo~
————————-
Mai ta hơi bận, có thể sẽ không có cháp mới ^_^
Danh sách chương