Chương 790: Nghịch Lân
Bạn có thể nghĩ rằng thầy Thạo chỉ là 1 kẻ hoang tưởng gặp thời, nghĩ rằng thế giới này đảo điên rồi nên 1 kẻ điên mới được tôn sùng là Thám tử đại tài. Kỳ thực thầy Thạo tài năng hơn bạn nghĩ, thầy “ngửi” được mùi bất thường trong những thứ bình thường, thầy thường xuyên xác định được trọng điểm cần chú ý. Chỉ có điều sau khi bắt được điểm trọng yếu ấy rồi, thầy lại phân tích 1 cách tào lao mà thôi.
Giống như năm xưa ở Hải Thành, thầy chẳng những có thể nhìn ra ngay Hội đấu giá sẽ là trọng điểm diễn biến, mà còn có thể nhìn thấy mối liên hệ giữa sự kiện giao lưu và Hội đấu giá này. Lần này cũng vậy, linh tính mách bảo thầy rằng Kim Tinh Hội cũng là 1 mắt xích quan trọng.
===
Hữu Thành vừa lên Tòa soạn xử lí nốt công việc, 1 vị khách đã bước vào.
- Ồ!
Xem chừng ngày hôm nay toàn bộ mọi manh mối cần thiết đều quy tụ về 1 chỗ hay sao? Thầy Thạo cảm thán. Rõ ràng là vậy rồi. Hữu Thành chuẩn bị đi Bắc Hà, thì 1 nhân vật quan trọng không kém trong câu chuyện này đã xuất hiện.
Trần Phương Linh, à giờ phải gọi là Phạm Phương Linh rồi, con gái của Trần Thịnh, đối với thầy Thạo ngày xưa cũng gọi là có chút quen biết. Quan trọng hơn cả, con bé chính là cháu ngoại của Phạm Viết Phương.
- Ông ngoại cháu bị oan.
Đây là câu đặt vấn đề của Linh sau những lời thăm hỏi xã giao rất nghèo nàn mà thầy Thạo có thể nghĩ ra. Ông ta vốn không giỏi chuyện giao tiếp xã hội, cũng may Linh lại là người khéo léo. Sau khi đưa đẩy để cuộc nói chuyện không bị sượng trân, cô đã bắt đầu hướng tiếp cận của mình.
Tìm đến Văn phòng Thám tử để kêu oan cho ông ngoại, đây là 1 lí do không thể nào hợp tình hợp lí hơn. Cô cũng đoán rằng đây là hướng tiếp cận mà thầy Thạo mong chờ. Dù bề ngoài chỉ là 1 con gái nhỏ nhắn dễ thương, nhưng nghệ thuật điều khiển nhân tâm của cô đã sớm đạt tới cảnh giới cao vượt trội so với bất kì kẻ cùng trang lứa nào. Điều khiến năng lực này thật sự đáng sợ, là chính bản thân Linh cũng đang tin tưởng rằng mình rất chân thành, lời kêu oan này dường như phát xuất từ sâu thẳm thâm tâm cô, chẳng chút nào giấu giếm che đậy. Toàn bộ sắc mặt, ngữ điệu, ánh mắt, cử chỉ… từng tiểu tiết rất nhỏ không chỉ về mặt vật lí, mà còn cả những dao động tâm linh vô hình xung quanh cô, đều 100% gợi ý cho người đối diện hiểu được sự chân thành ấy.
1 kẻ đã sớm coi mình trơ như gỗ đá đối với tình cảm nhân gian, bỗng nhiên lại thấy mình có phần xúc động trước tình cảm mà người cháu dành cho ông mình.
Thầy khẽ hắng giọng.
- Ừm. Cuộc xét xử hôm giỗ tổ thật quá bất thường. Khi chưa có đủ bằng chứng chứng minh, tất cả mọi người đều vô tội. Tuy nhiên, đây cũng chỉ là lí thuyết mà thôi. Trong thực tế vận hành, điểm mù tư duy của con người luôn đưa ta vào trạng thái muốn khép tội kẻ mà ta cho là khả nghi, và tâm trí ta sẽ bị đóng đinh vào những bằng chứng mà ta muốn nhìn. Thực tế thì, có rất nhiều trường hợp người ta cần phải chứng minh mình vô tội, chứ không phải chờ người khác chứng minh mình có tội. Nói cách khác, trong vụ này, cháu cần tìm kiếm những bằng chứng chứng minh ông ngoại cháu vô tội.
- Vâng, vậy cháu nên làm thế nào ạ? - Có 2 cách để chứng minh 1 người là vô tội. Thứ nhất là bằng chứng ngoại phạm. Thứ 2 là tìm ra kẻ phạm tội thực sự và bắt hắn nhận tội. Nếu chúng ta tìm ra kẻ thực sự đứng sau những thế lực tội ác ở Đại Nam Đế quốc, ông ngoại của cháu sẽ được minh oan.
- Vậy là có kẻ như vậy tồn tại thật ạ?
- Ừm, hoặc phải tìm ra kẻ đó, hoặc phải chứng minh là kẻ đó không tồn tại. Nếu không có 1 tên trùm tội phạm nào tồn tại, thì sao người ta gán tội danh đó cho ông ngoại cháu được?
- A! Hay thật đấy - Linh reo lên - Cháu chưa từng nghĩ tới điều này. Vậy giả sử nếu chúng ta thu thập được đầy đủ bằng chứng quan trọng, bác có thể gửi chúng cho ngài Đại Thẩm phán để lật lại vụ án được không ạ?
- “Chúng ta” sao?
- Cháu tưởng bác muốn nhận vụ này? Cháu nghĩ cháu có đủ tiền…
- Ài, tiền không phải vấn đề. Ai nỡ lấy tiền 1 cô nhóc học sinh chứ? Vụ này thật sự thú vị mà, Nguyễn Văn Thạo ta, Đại Nam Đệ Nhất Thám sẽ giúp cháu minh oan cho người ông ngoại kính yêu.
- Cháu cám ơn bác! Vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì ạ?
- Ừm, để ta suy nghĩ xem. Hiện nay mọi nhân vật đều là kẻ đáng ngờ. Có thể cháu sẽ ngạc nhiên khi ta nói điều này, ta hiểu mà, do trí tuệ của ta cũng hơi quá cao so với mọi người, nhưng mà nhé: những kẻ nguy hiểm nhất thường lại là những kẻ ngay cạnh chúng ta, ngày ngày đối mặt, mà ta lại không hề nhận ra. Nếu thật sự muốn dấn thân vào vụ án này, cháu phải chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nghi ngờ bất kì ai.
- Bác này…
- Sao vậy?
- Cháu chỉ đang tự hỏi, nếu phải nghi ngờ tất cả mọi người… Vậy kể cả là người sẽ đứng ra giúp chúng ta lật lại vụ án, ngài Đại Thẩm phán Vương Chính Đức ấy… chẳng phải cũng nằm trong diện tình nghi phải không ạ?
- Ừm?! Cháu nói ta mới để ý. Theo lẽ thông thường, chẳng 1 tên trùm tội phạm nào lại muốn đích thân mời 1 Thám tử tài ba như ta về bên cạnh mình. Nhưng chính vì không ai nghi ngờ điều ấy, chuyện ấy lại hoàn toàn có thể xảy ra.
Thầy Thạo bật người dậy, lao tới tấm bảng trắng, dán lên tấm hình Vương Chính Đức.
- Vương Chính Đức à… Cháu nói ta mới để ý, càng ngẫm lại mọi sự việc, lại càng nhìn ra nhiều điểm đáng ngờ. Những năm gần đây, ta cứ nghe đám cảnh sát nhắc rất nhiều tới Vương Thụy An, nhưng kẻ lặng lẽ đứng sau làm cái bóng cho ông ta là Vương Chính Đức thì lại nằm ngoài tầm chú ý của mọi người. 1 lão già gàn dở không màng chính sự thích đi ngao du làm chuyện ngớ ngẩn biết đâu lại là 1 vỏ bọc không thể nào phù hợp hơn?
Linh bước tới tấm bảng trắng giờ đã chi chít những sợi chỉ đỏ, thứ mà cô đã để ý ngay từ lúc bước vào.
- Bác này…
- Sao nữa?
- Trên tấm bảng này, hình như khoanh đỏ đều là những người thuộc gia phả của Vương tộc, bác đang điều tra chuyện gì vậy?
- Vụ án này kì thực cũng liên quan mật thiết tới sự vô tội của Phạm Viết Phương, nên nếu cháu muốn nghe, ta sẵn sàng chia sẻ, dù rằng những suy luận của ta hơi quá tầm nhân loại chút đấy.
- Dạ vâng, cháu sẽ cố gắng.
- Cháu biết khi ở Hải Thành, công việc chính của ta là gì phải không?
- Dạ, cháu nhớ không nhầm thì bác làm Pháp y phải không ạ?
- Đúng vậy. Dù chỉ là 1 công việc để trợ lực cho tài năng Thám tử của ta, nhưng những năm tháng làm Pháp y cũng vô cùng hữu ích. Nhìn ta yếu ớt vậy thôi, chứ ta rất thông thạo cách vận hành kinh mạch trong cơ thể người. Các vụ án ở Hải Thành chủ yếu đều liên quan tới Cường giả giao đấu mà, đương nhiên ta cần có kiến thức thật sâu về cách Khí lực vận hành và những loại tổn thương tạo ra với các nạn nhân.
- Vâng. - Linh không nói gì thêm, tiếp tục lắng nghe. Đúng vậy, tuy tài suy luận của thầy Thạo có hơi loạn xì ngầu, nhưng năng lực Pháp y của thầy tuyệt nhiên không phải trò lừa gạt.
- Tiên Đế Vương Nhai Đạo khi qua đời, cũng sẽ phải theo quy trình được khám nghiệm tử thi trước rồi mới đem hỏa táng, chuyện ấy không thể giả được. Thông qua Vương Chính Đức, bác đã đọc tất cả những tài liệu liên quan đến lần khám nghiệm ấy, cũng như toàn bộ những tiền sử bệnh lý của Nam Đế. Kết luận cho ra là do Khí lực của ông ta quá dồi dào và mạnh mẽ, nhưng do cách tập luyện khá thiên lệch của Đại Nam, khi xuất hiện cảm xúc mạnh mẽ, cũng có 1 tỉ lệ khá hiếm xảy ra, là luồng Khí lực không thể điều hòa được mà xông kích vào cơ tim. Tỉ lệ này kì thực rất thấp, thấp tới mức ngớ ngẩn, nhưng lại không may mắn xảy ra, và đây là cách thức duy nhất để 1 Chí Tôn Cường giả phải gục ngã, là bị chính năng lực vô địch của mình đánh gục.
- Bác không tin vào tỉ lệ thấp ấy sao?
- Mọi thứ có thể xảy ra thì vẫn có khả năng xảy ra, điều ấy không phải điểm nghi vấn. Các thương tổn được chụp lại trong tài liệu cũng rất phù hợp với giả thuyết này, nhưng bác làm Pháp y đã bao nhiêu năm, tình cờ vừa đủ để nhận ra các bộ phận bị tổn hại không theo đúng thứ tự. Ta chợt nghĩ, muốn đánh gục 1 Chí Tôn Cường giả kì thực không phải chỉ có cách duy nhất đó.
- Ý bác là sao ạ?
- Đốt sống thứ 7 của Vương tộc, cũng là Nghịch Lân của loài Rồng, đây là điểm yếu chí mạng. Dù rằng Chí Tôn Cường giả có khả năng thủ hộ kinh người, đao thương súng ống cũng chưa chắc có thể chạm tới điểm Nghịch Lân ấy, nhưng nếu trong khoảnh khắc cảm xúc ông ta trào dâng, nhất thời buông lỏng cảnh giác, lại bị 1 thứ có tính chất siêu xuyên phá đánh thẳng vào đốt sống thứ 7…
- Thứ gì lại có tính xuyên phá tới mức có thể xuyên qua lớp phòng ngự của Chí Tôn Cường giả ạ?
- Còn thứ gì trên đời nữa? Thứ không thể bị kìm hãm bởi bất kì pháp tắc nào, chỉ có thể là Long Khí.
Luận điểm của thầy Thạo tới đây đã quá rõ ràng, nếu cái chết của Vương Nhai Đạo không phải cái chết tự nhiên, thì kẻ sát hại ông ta khả năng cao mang dòng họ Vương.
Bạn có thể nghĩ rằng thầy Thạo chỉ là 1 kẻ hoang tưởng gặp thời, nghĩ rằng thế giới này đảo điên rồi nên 1 kẻ điên mới được tôn sùng là Thám tử đại tài. Kỳ thực thầy Thạo tài năng hơn bạn nghĩ, thầy “ngửi” được mùi bất thường trong những thứ bình thường, thầy thường xuyên xác định được trọng điểm cần chú ý. Chỉ có điều sau khi bắt được điểm trọng yếu ấy rồi, thầy lại phân tích 1 cách tào lao mà thôi.
Giống như năm xưa ở Hải Thành, thầy chẳng những có thể nhìn ra ngay Hội đấu giá sẽ là trọng điểm diễn biến, mà còn có thể nhìn thấy mối liên hệ giữa sự kiện giao lưu và Hội đấu giá này. Lần này cũng vậy, linh tính mách bảo thầy rằng Kim Tinh Hội cũng là 1 mắt xích quan trọng.
===
Hữu Thành vừa lên Tòa soạn xử lí nốt công việc, 1 vị khách đã bước vào.
- Ồ!
Xem chừng ngày hôm nay toàn bộ mọi manh mối cần thiết đều quy tụ về 1 chỗ hay sao? Thầy Thạo cảm thán. Rõ ràng là vậy rồi. Hữu Thành chuẩn bị đi Bắc Hà, thì 1 nhân vật quan trọng không kém trong câu chuyện này đã xuất hiện.
Trần Phương Linh, à giờ phải gọi là Phạm Phương Linh rồi, con gái của Trần Thịnh, đối với thầy Thạo ngày xưa cũng gọi là có chút quen biết. Quan trọng hơn cả, con bé chính là cháu ngoại của Phạm Viết Phương.
- Ông ngoại cháu bị oan.
Đây là câu đặt vấn đề của Linh sau những lời thăm hỏi xã giao rất nghèo nàn mà thầy Thạo có thể nghĩ ra. Ông ta vốn không giỏi chuyện giao tiếp xã hội, cũng may Linh lại là người khéo léo. Sau khi đưa đẩy để cuộc nói chuyện không bị sượng trân, cô đã bắt đầu hướng tiếp cận của mình.
Tìm đến Văn phòng Thám tử để kêu oan cho ông ngoại, đây là 1 lí do không thể nào hợp tình hợp lí hơn. Cô cũng đoán rằng đây là hướng tiếp cận mà thầy Thạo mong chờ. Dù bề ngoài chỉ là 1 con gái nhỏ nhắn dễ thương, nhưng nghệ thuật điều khiển nhân tâm của cô đã sớm đạt tới cảnh giới cao vượt trội so với bất kì kẻ cùng trang lứa nào. Điều khiến năng lực này thật sự đáng sợ, là chính bản thân Linh cũng đang tin tưởng rằng mình rất chân thành, lời kêu oan này dường như phát xuất từ sâu thẳm thâm tâm cô, chẳng chút nào giấu giếm che đậy. Toàn bộ sắc mặt, ngữ điệu, ánh mắt, cử chỉ… từng tiểu tiết rất nhỏ không chỉ về mặt vật lí, mà còn cả những dao động tâm linh vô hình xung quanh cô, đều 100% gợi ý cho người đối diện hiểu được sự chân thành ấy.
1 kẻ đã sớm coi mình trơ như gỗ đá đối với tình cảm nhân gian, bỗng nhiên lại thấy mình có phần xúc động trước tình cảm mà người cháu dành cho ông mình.
Thầy khẽ hắng giọng.
- Ừm. Cuộc xét xử hôm giỗ tổ thật quá bất thường. Khi chưa có đủ bằng chứng chứng minh, tất cả mọi người đều vô tội. Tuy nhiên, đây cũng chỉ là lí thuyết mà thôi. Trong thực tế vận hành, điểm mù tư duy của con người luôn đưa ta vào trạng thái muốn khép tội kẻ mà ta cho là khả nghi, và tâm trí ta sẽ bị đóng đinh vào những bằng chứng mà ta muốn nhìn. Thực tế thì, có rất nhiều trường hợp người ta cần phải chứng minh mình vô tội, chứ không phải chờ người khác chứng minh mình có tội. Nói cách khác, trong vụ này, cháu cần tìm kiếm những bằng chứng chứng minh ông ngoại cháu vô tội.
- Vâng, vậy cháu nên làm thế nào ạ? - Có 2 cách để chứng minh 1 người là vô tội. Thứ nhất là bằng chứng ngoại phạm. Thứ 2 là tìm ra kẻ phạm tội thực sự và bắt hắn nhận tội. Nếu chúng ta tìm ra kẻ thực sự đứng sau những thế lực tội ác ở Đại Nam Đế quốc, ông ngoại của cháu sẽ được minh oan.
- Vậy là có kẻ như vậy tồn tại thật ạ?
- Ừm, hoặc phải tìm ra kẻ đó, hoặc phải chứng minh là kẻ đó không tồn tại. Nếu không có 1 tên trùm tội phạm nào tồn tại, thì sao người ta gán tội danh đó cho ông ngoại cháu được?
- A! Hay thật đấy - Linh reo lên - Cháu chưa từng nghĩ tới điều này. Vậy giả sử nếu chúng ta thu thập được đầy đủ bằng chứng quan trọng, bác có thể gửi chúng cho ngài Đại Thẩm phán để lật lại vụ án được không ạ?
- “Chúng ta” sao?
- Cháu tưởng bác muốn nhận vụ này? Cháu nghĩ cháu có đủ tiền…
- Ài, tiền không phải vấn đề. Ai nỡ lấy tiền 1 cô nhóc học sinh chứ? Vụ này thật sự thú vị mà, Nguyễn Văn Thạo ta, Đại Nam Đệ Nhất Thám sẽ giúp cháu minh oan cho người ông ngoại kính yêu.
- Cháu cám ơn bác! Vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì ạ?
- Ừm, để ta suy nghĩ xem. Hiện nay mọi nhân vật đều là kẻ đáng ngờ. Có thể cháu sẽ ngạc nhiên khi ta nói điều này, ta hiểu mà, do trí tuệ của ta cũng hơi quá cao so với mọi người, nhưng mà nhé: những kẻ nguy hiểm nhất thường lại là những kẻ ngay cạnh chúng ta, ngày ngày đối mặt, mà ta lại không hề nhận ra. Nếu thật sự muốn dấn thân vào vụ án này, cháu phải chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nghi ngờ bất kì ai.
- Bác này…
- Sao vậy?
- Cháu chỉ đang tự hỏi, nếu phải nghi ngờ tất cả mọi người… Vậy kể cả là người sẽ đứng ra giúp chúng ta lật lại vụ án, ngài Đại Thẩm phán Vương Chính Đức ấy… chẳng phải cũng nằm trong diện tình nghi phải không ạ?
- Ừm?! Cháu nói ta mới để ý. Theo lẽ thông thường, chẳng 1 tên trùm tội phạm nào lại muốn đích thân mời 1 Thám tử tài ba như ta về bên cạnh mình. Nhưng chính vì không ai nghi ngờ điều ấy, chuyện ấy lại hoàn toàn có thể xảy ra.
Thầy Thạo bật người dậy, lao tới tấm bảng trắng, dán lên tấm hình Vương Chính Đức.
- Vương Chính Đức à… Cháu nói ta mới để ý, càng ngẫm lại mọi sự việc, lại càng nhìn ra nhiều điểm đáng ngờ. Những năm gần đây, ta cứ nghe đám cảnh sát nhắc rất nhiều tới Vương Thụy An, nhưng kẻ lặng lẽ đứng sau làm cái bóng cho ông ta là Vương Chính Đức thì lại nằm ngoài tầm chú ý của mọi người. 1 lão già gàn dở không màng chính sự thích đi ngao du làm chuyện ngớ ngẩn biết đâu lại là 1 vỏ bọc không thể nào phù hợp hơn?
Linh bước tới tấm bảng trắng giờ đã chi chít những sợi chỉ đỏ, thứ mà cô đã để ý ngay từ lúc bước vào.
- Bác này…
- Sao nữa?
- Trên tấm bảng này, hình như khoanh đỏ đều là những người thuộc gia phả của Vương tộc, bác đang điều tra chuyện gì vậy?
- Vụ án này kì thực cũng liên quan mật thiết tới sự vô tội của Phạm Viết Phương, nên nếu cháu muốn nghe, ta sẵn sàng chia sẻ, dù rằng những suy luận của ta hơi quá tầm nhân loại chút đấy.
- Dạ vâng, cháu sẽ cố gắng.
- Cháu biết khi ở Hải Thành, công việc chính của ta là gì phải không?
- Dạ, cháu nhớ không nhầm thì bác làm Pháp y phải không ạ?
- Đúng vậy. Dù chỉ là 1 công việc để trợ lực cho tài năng Thám tử của ta, nhưng những năm tháng làm Pháp y cũng vô cùng hữu ích. Nhìn ta yếu ớt vậy thôi, chứ ta rất thông thạo cách vận hành kinh mạch trong cơ thể người. Các vụ án ở Hải Thành chủ yếu đều liên quan tới Cường giả giao đấu mà, đương nhiên ta cần có kiến thức thật sâu về cách Khí lực vận hành và những loại tổn thương tạo ra với các nạn nhân.
- Vâng. - Linh không nói gì thêm, tiếp tục lắng nghe. Đúng vậy, tuy tài suy luận của thầy Thạo có hơi loạn xì ngầu, nhưng năng lực Pháp y của thầy tuyệt nhiên không phải trò lừa gạt.
- Tiên Đế Vương Nhai Đạo khi qua đời, cũng sẽ phải theo quy trình được khám nghiệm tử thi trước rồi mới đem hỏa táng, chuyện ấy không thể giả được. Thông qua Vương Chính Đức, bác đã đọc tất cả những tài liệu liên quan đến lần khám nghiệm ấy, cũng như toàn bộ những tiền sử bệnh lý của Nam Đế. Kết luận cho ra là do Khí lực của ông ta quá dồi dào và mạnh mẽ, nhưng do cách tập luyện khá thiên lệch của Đại Nam, khi xuất hiện cảm xúc mạnh mẽ, cũng có 1 tỉ lệ khá hiếm xảy ra, là luồng Khí lực không thể điều hòa được mà xông kích vào cơ tim. Tỉ lệ này kì thực rất thấp, thấp tới mức ngớ ngẩn, nhưng lại không may mắn xảy ra, và đây là cách thức duy nhất để 1 Chí Tôn Cường giả phải gục ngã, là bị chính năng lực vô địch của mình đánh gục.
- Bác không tin vào tỉ lệ thấp ấy sao?
- Mọi thứ có thể xảy ra thì vẫn có khả năng xảy ra, điều ấy không phải điểm nghi vấn. Các thương tổn được chụp lại trong tài liệu cũng rất phù hợp với giả thuyết này, nhưng bác làm Pháp y đã bao nhiêu năm, tình cờ vừa đủ để nhận ra các bộ phận bị tổn hại không theo đúng thứ tự. Ta chợt nghĩ, muốn đánh gục 1 Chí Tôn Cường giả kì thực không phải chỉ có cách duy nhất đó.
- Ý bác là sao ạ?
- Đốt sống thứ 7 của Vương tộc, cũng là Nghịch Lân của loài Rồng, đây là điểm yếu chí mạng. Dù rằng Chí Tôn Cường giả có khả năng thủ hộ kinh người, đao thương súng ống cũng chưa chắc có thể chạm tới điểm Nghịch Lân ấy, nhưng nếu trong khoảnh khắc cảm xúc ông ta trào dâng, nhất thời buông lỏng cảnh giác, lại bị 1 thứ có tính chất siêu xuyên phá đánh thẳng vào đốt sống thứ 7…
- Thứ gì lại có tính xuyên phá tới mức có thể xuyên qua lớp phòng ngự của Chí Tôn Cường giả ạ?
- Còn thứ gì trên đời nữa? Thứ không thể bị kìm hãm bởi bất kì pháp tắc nào, chỉ có thể là Long Khí.
Luận điểm của thầy Thạo tới đây đã quá rõ ràng, nếu cái chết của Vương Nhai Đạo không phải cái chết tự nhiên, thì kẻ sát hại ông ta khả năng cao mang dòng họ Vương.
Danh sách chương