Chương 789: Tiếp tục lại là những suy luận của thầy Thạo
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Khi Hữu Thành mở cửa bước vào, trên lầu đã vang lên 3 tiếng súng.
Hắn hớt hải chạy phăm phăm lên trên phòng.
- Anh Thạo?! Có chuyện gì? Anh vẫn ổn chứ?!
Chỉ thấy trong căn phòng khách ngổn ngang sách vở và những đồ sưu tầm quái dị, la liệt chai lọ thủy tinh để thí nghiệm và những máy móc xét nghiệm tân tiến nhất, thầy Thạo đang nằm dài trên ghế sofa, tay giơ cao khẩu súng vẫn còn đang bốc khói chĩa lên trần nhà.
Trần nhà đã lòi đâu ra thêm 3 lỗ đạn.
- Chết tiệt! Thật là chết tiệt! - Thầy Thạo quát thật lớn, khiến Hữu Thành giật mình - Thật là quá nhàm chán! Sự nhàm chán này sẽ giết chết tôi, trước khi kịp giết chết trí tuệ siêu phàm của tôi.
Hữu Thành thở phào 1 hơi.
- Lại gì nữa đây, anh Thạo? Đúng là dạo này văn phòng có hơi vắng khách, nhưng đều là do anh từ chối cả mà…
- Phải rồi! Tôi đã từ chối tất! Toàn những vụ án lặt vặt. Không phải mèo con thất lạc thì cũng là ngoại tình. Tôi đã bị lão già Vương Chính Đức ấy lừa phỉnh rồi, đất Long Thành thật quá bình yên, bình yên đến mức nhàm chán!
Nói rồi, thầy Thạo co người bật dậy như 1 con tôm, chồm tới chiếc bảng lớn trong góc phòng, hiện đang chằng chịt vô vàn những sợi dây đỏ kết thành mạng nhện.
- Không đúng… có gì đó không đúng… Hữu Thành bạn thân mến của tôi, sự bình yên nơi đây có mùi giả tạo, những mưu ma chước quỷ đang bủa vây trong thầm lặng. Chúng chậm rãi dâng lên quanh ta như những làn hơi vô hình, chẳng lời cảnh báo nhưng lại đầy chết chóc.
- Anh vẫn bị ám ảnh bởi thứ “âm mưu đen tối” nào đó hay sao? Đối với tôi, cuộc sống cứ mãi bình yên thế này là tốt nhất. Anh biết không, chính mắt tôi đã có mặt chứng kiến Nam Đế Bệ hạ tống Phạm Viết Phương vào tù. Anh không biết khắp Viễn Đông, người ta sợ hãi Phạm Viết Phương đến mức nào đâu. Tôi đã tới Bắc Hà, thậm chí ở nơi đó, mức độ tôn sùng của người ta đối với lão già ấy cũng không hề suy giảm. Đến kẻ nguy hiểm như vậy mà còn bị gô cổ vào tù, chúng ta đang sống trong thời kỳ thịnh trị của Nam Đế Bệ hạ đấy.
- Phạm Viết Phương bị bắt, anh nghĩ như vậy là kết thúc sao? - Thầy Thạo vươn tay tới tấm hình Phạm Viết Phương được ghim lên nơi gần giữa bảng. Tấm ảnh của ông ta được nối chi chít các mối dây. - Không, nó chỉ là sự bắt đầu. 1 đại kế hoạch kinh tởm nhất trong lịch sử nhân loại mới chỉ bắt đầu.
“Lại nữa rồi”, Hữu Thành lẩm bẩm trong đầu.
===
3 năm trước, khi bắt đầu dọn lên Long Thành làm việc, chi phí sinh hoạt đắt đỏ nơi đây vượt quá khả năng chi trả của thầy Thạo. Hữu Thành khi ấy lại được Tòa soạn cấp cho 1 căn nhà công vụ 2 tầng khá rộng rãi, sống 1 mình cũng có phần dư thừa. Rốt cuộc, họ đã trở thành bạn chung nhà.
Căn nhà ấy được thầy Thạo sử dụng làm Văn phòng Thám tử Cố vấn, thứ nghề nghiệp mà theo thầy là duy nhất trên thế giới, do chính thầy sáng tạo nên. Nhờ những bài viết quảng bá của Hữu Thành, và sự ngầm hậu thuẫn của Vương Chính Đức, tên tuổi của thầy Thạo nổi như cồn, không chỉ với người dân Long Thành, mà còn với cả giới cảnh sát thành phố.
Giống như thầy Thạo đã nói, những đơn hàng của người dân thường không đủ khiến thầy hứng thú, chỉ những vụ trọng án mà cảnh sát mang tới mới đủ tầm cho thầy phá giải.
Mà đúng là cứ có trọng án, cảnh sát lại chạy đến nhờ thầy.
Hữu Thành nhiều khi không hiểu nổi những suy nghĩ thiên mã hành không của thầy Thạo. Nhiều suy luận của thầy “cao siêu” tới nỗi hắn cảm thấy chỉ như người điên nói nhảm. Nhưng kì lạ làm sao, dựa theo những suy đoán rất vô căn cứ thậm chí có phần ngộ nhận và ngụy biện của thầy, cảnh sát lại liên tục phá được trọng án, tìm được hung thủ. Xác suất phá án của đội cảnh sát thành phố những năm qua vọt lên tỉ lệ cao ngất ngưởng, gần 100%. Kết quả này khiến ngài Đại Thẩm phán càng thêm hài lòng.
Thầy Thạo không bao giờ nhận bất kì công lao nào trong các cuộc phá án, nhưng cái tên của thầy vẫn chình ình qua loạt bài viết của Hữu Thành. Cứ mỗi vụ án được phá giải, lại thêm 1 chương truyện trong truyền kì về vị Thám tử tài ba.
===
Vọt lên cùng với danh tiếng của thầy Thạo, là sự ám ảnh tới gần như hoang tưởng của thầy, về 1 thứ đại kế hoạch của 1 tên trùm hắc ám đứng sau thâu tóm mọi thứ, kẻ xứng đáng được là đối thủ không đội trời chung của thầy.
- Nghe nè, anh Thạo. Tên trùm hắc ám mà anh luôn nghĩ tới, có lẽ chỉ có thể là Phạm Viết Phương mà thôi. - Hữu Thành nói - Giờ lão đã bị bắt, anh có thể yên tâm ngủ ngon được rồi.
- Không, không, bạn thân mến của tôi ơi. Tất cả mọi người đều nghĩ Phạm Viết Phương là tên trùm tối cao, là kẻ thù mà tôi cần phải dốc hết tâm sức tiêu diệt. Tất cả mọi người đều đã bị đánh lừa rồi - Hữu Thành lần theo sợi dây từ tấm hình Phạm Viết Phương, di ngón tay tới tấm hình Vương Vũ Hoành.
- Tôi đã bảo anh nhiều lần rồi, đừng có treo ảnh Bệ hạ lên bảng rồi đóng đinh và nối dây như vậy, có ngày sẽ có họa to đấy.
- Suỵt! Yên nào. Cậu thấy không? Tất cả người dân Đại Nam đều không dám nghi ngờ Vương Vũ Hoành. Đây chính là điểm mù nhận thức của các cậu. Trong câu chuyện mà các cậu tiếp thu vào trong đầu, Vương Vũ Hoành là người đại diện cho Đại Nam Đế quốc, là người bảo hộ các cậu, và Phạm Viết Phương nghiễm nhiên bị dồn vào vai phản diện. Chính vì điểm mù tư duy ấy, nên chúng ta cứ mãi luẩn quẩn trong 4 bức tường của 1 bí ẩn.
- Bí ẩn? Ý anh là bí ẩn gì? - Hữu Thành hỏi. Xung quanh thầy Thạo thì có tỉ tỉ thứ có thể được coi là bí ẩn.
- Cái chết của Tiên Đế, Vương Nhai Đạo.
- !!!! Này, anh nói năng cần phải có căn cứ nhé, đừng nghĩ tôi là bạn anh thì anh thích nói gì cũng được, tôi cũng là nhà báo đấy. Với lại… câu này mà anh hé ra cho người ngoài là bay đầu đấy! Và anh dám nghi ngờ Nam Đế Bệ hạ sao? - Tôi chỉ kể cho mình cậu nghe thôi, và tôi không nghi ngờ gì Vương Vũ Hoành cả, ít nhất là chưa. Tôi chỉ đang muốn nói là, đôi khi chúng ta phải đổi điểm quan sát khi gặp bế tắc, thử nghĩ theo những hướng chúng ta chưa từng nghĩ xem sao? Khi ta loại bỏ đi tất cả những điều không thể, thì điều còn lại, dù khó tin đến mức nào, vẫn chỉ có thể là sự thật.
- Vậy là…
- Là chúng ta thử dẹp bỏ thứ chướng ngại trong tư duy của mình, và thử nghi ngờ Vương Vũ Hoành xem sao? Chẳng phải từ điểm nhìn này, mọi chuyện đều quá thuận lợi cho ông ta hay sao? Chẳng phải sau tất cả những bi kịch đã xảy ra với dòng họ Vương, người đạt được tất cả lại chính là Vương Vũ Hoành hay sao? Không chỉ có trong tay Vương quyền, ông ta còn né được sự ác ý của thế nhân, ông ta đóng vai kẻ bị hại, ông ta có chính nghĩa đứng về phía mình. Và tất cả mọi sự căm ghét sẽ dồn về Phạm Viết Phương, 1 lão già đáng thương bất lực trước Chiến lực vô địch, và bị công luận khép vào vai xấu.
- Chuyện này…
Những lời đại nghịch bất đạo vừa rồi của thầy Thạo chẳng ngờ lại khiến Hữu Thành á khẩu không nói nên lời. Hắn đương nhiên chưa thể chấp nhận lối suy nghĩ này, nhưng lại chẳng biết nên tìm ra kẽ hở nào để phản bác.
- Anh đừng bảo với tôi… chính Nam Đế Bệ hạ là người… sát hại Tiên Đế… - Hữu Thành lắp bắp, mồ hôi chảy ròng ròng.
- Anh đừng vội vã đưa ra kết luận như vậy, các anh lại mắc thói quen vội vã quy chụp rồi. Nếu sự thật chỉ đơn giản có thể vạch trần bằng vài lời suy luận như vậy, liệu nó còn có thể là bí ẩn nữa hay chăng? Chỉ là từ cách phá đi lối mòn tư duy này, chúng ta có thể tìm được thêm những manh mối mới. À, tôi thấy anh vừa đóng gói đồ đạc, anh chuẩn bị đi xa à?
- Ô hay, tôi nói với anh vài ngày trước rồi, anh không để ý à? Tòa soạn cử tôi đến Bắc Hà 1 chuyến. Sắp sửa có Kim Tinh Hội ở bên đó, tôi lại càng là người từng phỏng vấn Bắc Hoàng, chuyến này muốn né cũng không được.
Những năm qua, Hữu Thành từ chân phóng viên quèn đã lên chức trưởng ban Thời sự, dưới hắn cũng có đôi ba lính lác, Tổng Biên tập cũng rất cưng chiều hắn, nhưng nhiệm vụ lần này do đích thân Giám đốc Đài truyền hình Đại Nam đứng ra đề nghị, hắn không cách nào thoái thác.
- Hay lắm! - Thầy Thạo reo lên vui mừng như 1 đứa trẻ - Anh có thể giúp tôi đi thu thập bằng chứng. Những ngày qua tôi đã nghiên cứu nát các cuốn Sử cận đại. Vu Linh Đại Chiến chắc chắn là mắt xích chúng ta cần tìm hiểu.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Khi Hữu Thành mở cửa bước vào, trên lầu đã vang lên 3 tiếng súng.
Hắn hớt hải chạy phăm phăm lên trên phòng.
- Anh Thạo?! Có chuyện gì? Anh vẫn ổn chứ?!
Chỉ thấy trong căn phòng khách ngổn ngang sách vở và những đồ sưu tầm quái dị, la liệt chai lọ thủy tinh để thí nghiệm và những máy móc xét nghiệm tân tiến nhất, thầy Thạo đang nằm dài trên ghế sofa, tay giơ cao khẩu súng vẫn còn đang bốc khói chĩa lên trần nhà.
Trần nhà đã lòi đâu ra thêm 3 lỗ đạn.
- Chết tiệt! Thật là chết tiệt! - Thầy Thạo quát thật lớn, khiến Hữu Thành giật mình - Thật là quá nhàm chán! Sự nhàm chán này sẽ giết chết tôi, trước khi kịp giết chết trí tuệ siêu phàm của tôi.
Hữu Thành thở phào 1 hơi.
- Lại gì nữa đây, anh Thạo? Đúng là dạo này văn phòng có hơi vắng khách, nhưng đều là do anh từ chối cả mà…
- Phải rồi! Tôi đã từ chối tất! Toàn những vụ án lặt vặt. Không phải mèo con thất lạc thì cũng là ngoại tình. Tôi đã bị lão già Vương Chính Đức ấy lừa phỉnh rồi, đất Long Thành thật quá bình yên, bình yên đến mức nhàm chán!
Nói rồi, thầy Thạo co người bật dậy như 1 con tôm, chồm tới chiếc bảng lớn trong góc phòng, hiện đang chằng chịt vô vàn những sợi dây đỏ kết thành mạng nhện.
- Không đúng… có gì đó không đúng… Hữu Thành bạn thân mến của tôi, sự bình yên nơi đây có mùi giả tạo, những mưu ma chước quỷ đang bủa vây trong thầm lặng. Chúng chậm rãi dâng lên quanh ta như những làn hơi vô hình, chẳng lời cảnh báo nhưng lại đầy chết chóc.
- Anh vẫn bị ám ảnh bởi thứ “âm mưu đen tối” nào đó hay sao? Đối với tôi, cuộc sống cứ mãi bình yên thế này là tốt nhất. Anh biết không, chính mắt tôi đã có mặt chứng kiến Nam Đế Bệ hạ tống Phạm Viết Phương vào tù. Anh không biết khắp Viễn Đông, người ta sợ hãi Phạm Viết Phương đến mức nào đâu. Tôi đã tới Bắc Hà, thậm chí ở nơi đó, mức độ tôn sùng của người ta đối với lão già ấy cũng không hề suy giảm. Đến kẻ nguy hiểm như vậy mà còn bị gô cổ vào tù, chúng ta đang sống trong thời kỳ thịnh trị của Nam Đế Bệ hạ đấy.
- Phạm Viết Phương bị bắt, anh nghĩ như vậy là kết thúc sao? - Thầy Thạo vươn tay tới tấm hình Phạm Viết Phương được ghim lên nơi gần giữa bảng. Tấm ảnh của ông ta được nối chi chít các mối dây. - Không, nó chỉ là sự bắt đầu. 1 đại kế hoạch kinh tởm nhất trong lịch sử nhân loại mới chỉ bắt đầu.
“Lại nữa rồi”, Hữu Thành lẩm bẩm trong đầu.
===
3 năm trước, khi bắt đầu dọn lên Long Thành làm việc, chi phí sinh hoạt đắt đỏ nơi đây vượt quá khả năng chi trả của thầy Thạo. Hữu Thành khi ấy lại được Tòa soạn cấp cho 1 căn nhà công vụ 2 tầng khá rộng rãi, sống 1 mình cũng có phần dư thừa. Rốt cuộc, họ đã trở thành bạn chung nhà.
Căn nhà ấy được thầy Thạo sử dụng làm Văn phòng Thám tử Cố vấn, thứ nghề nghiệp mà theo thầy là duy nhất trên thế giới, do chính thầy sáng tạo nên. Nhờ những bài viết quảng bá của Hữu Thành, và sự ngầm hậu thuẫn của Vương Chính Đức, tên tuổi của thầy Thạo nổi như cồn, không chỉ với người dân Long Thành, mà còn với cả giới cảnh sát thành phố.
Giống như thầy Thạo đã nói, những đơn hàng của người dân thường không đủ khiến thầy hứng thú, chỉ những vụ trọng án mà cảnh sát mang tới mới đủ tầm cho thầy phá giải.
Mà đúng là cứ có trọng án, cảnh sát lại chạy đến nhờ thầy.
Hữu Thành nhiều khi không hiểu nổi những suy nghĩ thiên mã hành không của thầy Thạo. Nhiều suy luận của thầy “cao siêu” tới nỗi hắn cảm thấy chỉ như người điên nói nhảm. Nhưng kì lạ làm sao, dựa theo những suy đoán rất vô căn cứ thậm chí có phần ngộ nhận và ngụy biện của thầy, cảnh sát lại liên tục phá được trọng án, tìm được hung thủ. Xác suất phá án của đội cảnh sát thành phố những năm qua vọt lên tỉ lệ cao ngất ngưởng, gần 100%. Kết quả này khiến ngài Đại Thẩm phán càng thêm hài lòng.
Thầy Thạo không bao giờ nhận bất kì công lao nào trong các cuộc phá án, nhưng cái tên của thầy vẫn chình ình qua loạt bài viết của Hữu Thành. Cứ mỗi vụ án được phá giải, lại thêm 1 chương truyện trong truyền kì về vị Thám tử tài ba.
===
Vọt lên cùng với danh tiếng của thầy Thạo, là sự ám ảnh tới gần như hoang tưởng của thầy, về 1 thứ đại kế hoạch của 1 tên trùm hắc ám đứng sau thâu tóm mọi thứ, kẻ xứng đáng được là đối thủ không đội trời chung của thầy.
- Nghe nè, anh Thạo. Tên trùm hắc ám mà anh luôn nghĩ tới, có lẽ chỉ có thể là Phạm Viết Phương mà thôi. - Hữu Thành nói - Giờ lão đã bị bắt, anh có thể yên tâm ngủ ngon được rồi.
- Không, không, bạn thân mến của tôi ơi. Tất cả mọi người đều nghĩ Phạm Viết Phương là tên trùm tối cao, là kẻ thù mà tôi cần phải dốc hết tâm sức tiêu diệt. Tất cả mọi người đều đã bị đánh lừa rồi - Hữu Thành lần theo sợi dây từ tấm hình Phạm Viết Phương, di ngón tay tới tấm hình Vương Vũ Hoành.
- Tôi đã bảo anh nhiều lần rồi, đừng có treo ảnh Bệ hạ lên bảng rồi đóng đinh và nối dây như vậy, có ngày sẽ có họa to đấy.
- Suỵt! Yên nào. Cậu thấy không? Tất cả người dân Đại Nam đều không dám nghi ngờ Vương Vũ Hoành. Đây chính là điểm mù nhận thức của các cậu. Trong câu chuyện mà các cậu tiếp thu vào trong đầu, Vương Vũ Hoành là người đại diện cho Đại Nam Đế quốc, là người bảo hộ các cậu, và Phạm Viết Phương nghiễm nhiên bị dồn vào vai phản diện. Chính vì điểm mù tư duy ấy, nên chúng ta cứ mãi luẩn quẩn trong 4 bức tường của 1 bí ẩn.
- Bí ẩn? Ý anh là bí ẩn gì? - Hữu Thành hỏi. Xung quanh thầy Thạo thì có tỉ tỉ thứ có thể được coi là bí ẩn.
- Cái chết của Tiên Đế, Vương Nhai Đạo.
- !!!! Này, anh nói năng cần phải có căn cứ nhé, đừng nghĩ tôi là bạn anh thì anh thích nói gì cũng được, tôi cũng là nhà báo đấy. Với lại… câu này mà anh hé ra cho người ngoài là bay đầu đấy! Và anh dám nghi ngờ Nam Đế Bệ hạ sao? - Tôi chỉ kể cho mình cậu nghe thôi, và tôi không nghi ngờ gì Vương Vũ Hoành cả, ít nhất là chưa. Tôi chỉ đang muốn nói là, đôi khi chúng ta phải đổi điểm quan sát khi gặp bế tắc, thử nghĩ theo những hướng chúng ta chưa từng nghĩ xem sao? Khi ta loại bỏ đi tất cả những điều không thể, thì điều còn lại, dù khó tin đến mức nào, vẫn chỉ có thể là sự thật.
- Vậy là…
- Là chúng ta thử dẹp bỏ thứ chướng ngại trong tư duy của mình, và thử nghi ngờ Vương Vũ Hoành xem sao? Chẳng phải từ điểm nhìn này, mọi chuyện đều quá thuận lợi cho ông ta hay sao? Chẳng phải sau tất cả những bi kịch đã xảy ra với dòng họ Vương, người đạt được tất cả lại chính là Vương Vũ Hoành hay sao? Không chỉ có trong tay Vương quyền, ông ta còn né được sự ác ý của thế nhân, ông ta đóng vai kẻ bị hại, ông ta có chính nghĩa đứng về phía mình. Và tất cả mọi sự căm ghét sẽ dồn về Phạm Viết Phương, 1 lão già đáng thương bất lực trước Chiến lực vô địch, và bị công luận khép vào vai xấu.
- Chuyện này…
Những lời đại nghịch bất đạo vừa rồi của thầy Thạo chẳng ngờ lại khiến Hữu Thành á khẩu không nói nên lời. Hắn đương nhiên chưa thể chấp nhận lối suy nghĩ này, nhưng lại chẳng biết nên tìm ra kẽ hở nào để phản bác.
- Anh đừng bảo với tôi… chính Nam Đế Bệ hạ là người… sát hại Tiên Đế… - Hữu Thành lắp bắp, mồ hôi chảy ròng ròng.
- Anh đừng vội vã đưa ra kết luận như vậy, các anh lại mắc thói quen vội vã quy chụp rồi. Nếu sự thật chỉ đơn giản có thể vạch trần bằng vài lời suy luận như vậy, liệu nó còn có thể là bí ẩn nữa hay chăng? Chỉ là từ cách phá đi lối mòn tư duy này, chúng ta có thể tìm được thêm những manh mối mới. À, tôi thấy anh vừa đóng gói đồ đạc, anh chuẩn bị đi xa à?
- Ô hay, tôi nói với anh vài ngày trước rồi, anh không để ý à? Tòa soạn cử tôi đến Bắc Hà 1 chuyến. Sắp sửa có Kim Tinh Hội ở bên đó, tôi lại càng là người từng phỏng vấn Bắc Hoàng, chuyến này muốn né cũng không được.
Những năm qua, Hữu Thành từ chân phóng viên quèn đã lên chức trưởng ban Thời sự, dưới hắn cũng có đôi ba lính lác, Tổng Biên tập cũng rất cưng chiều hắn, nhưng nhiệm vụ lần này do đích thân Giám đốc Đài truyền hình Đại Nam đứng ra đề nghị, hắn không cách nào thoái thác.
- Hay lắm! - Thầy Thạo reo lên vui mừng như 1 đứa trẻ - Anh có thể giúp tôi đi thu thập bằng chứng. Những ngày qua tôi đã nghiên cứu nát các cuốn Sử cận đại. Vu Linh Đại Chiến chắc chắn là mắt xích chúng ta cần tìm hiểu.
Danh sách chương