"Anh Thâm, ăn cơm nha ~" Thẩm Y Y thấy Lý Thâm chậm chạp không động đũa, nhịn không được thúc giục.

Tiếng kêu yêu kiều kéo dài âm cuối, giống như là một đám lông vũ nhẹ nhàng vỗ về trái tim của Lý Thâm, hầu kết Lý Thâm bỗng nhúc nhích một cái, quyết định địch không động ta không động, anh muốn xem xem, rốt cuộc cô muốn diễn trò gì.

Lý Thâm ở trong ánh mắt mong chờ của Thẩm Y Y, anh cầm đũa, bới một ngụm cơm trắng, hạt gạo mềm nhũn thơm ngọt tràn ngập ở trong miệng, vị giác trong nháy mắt được thỏa mãn, anh nhịn không được và một miệng lớn.

Thẩm Y Y nhìn thấy vẻ mặt này của anh liền biết anh rất hài lòng, cô vui mừng mỉm cười, nhìn bốn cha con bọn họ ăn cơm cô làm từng ngụm từng ngụm, cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra, chính là ý nghĩa lớn nhất của chuyến trở về lần này của cô.

"Anh Thâm, đừng chỉ ăn cơm mãi, ăn nhiều thức ăn một chút." Thẩm Y Y lại gắp một miếng cá cho Lý Thâm, Lý Thâm dừng một chút, gắp một miếng thịt khô cho cô, ngữ khí cứng rắn, "Em cũng mau ăn đi."

"Vâng." Thẩm Y Y nở nụ cười.

Người đàn ông miệng mạnh tâm mềm này.

Nhà cũ sát vách nhà họ Lý.

"Mẹ!"

"Mẹ!"



Lý Thiết Trụ kêu to từng tiếng, từ bên ngoài trở về, "Nấu xong cơm chưa? Con sắp chết đói rồi!"

"Sắp sắp, sắp xong rồi!" Giang Ái Linh ở trong phòng bếp đáp một tiếng.

Lý Thiết trụ đã đợi không kịp nữa, chạy vào phòng bếp xem xét, bánh cao lương, khoai lang và một nồi cháo không nhìn thấy gạo, cùng một đĩa nhỏ dưa muối, lập tức reo lên: "Mẹ, tại sao lại là những thứ này? Đều khó khăn ăn chết đi được!"

Giang Ái Linh nghe vậy, nhanh chóng kéo Lý Thiết Trụ đến một góc, từ trong ngực lén lấy ra một quả trứng gà, nhỏ giọng nói, "Con trai, đây là trứng gà mẹ cố ý luộc cho con, chờ chút con ăn cơm xong cầm ra bên ngoài lén mà ăn, đừng để cho bà nội con biết."

Bình thường trứng gà là thứ cực tốt, gia đình bình thường đều là để dành đổi lương thực hoặc là trong nhà ai không khỏe, sinh con gì đó thì mới có thể ăn.

Giang Ái Linh có đôi khi sẽ lén lấy một hai cái cho Thiết Trụ ăn.

Mẹ Lý đương nhiên cũng biết, nhưng mà Lý Thiết Trụ là cháu trai trưởng của bà ấy, tự nhiên là cực kì sủng ái, chỉ cần không làm quá lộ liễu thì bà ấy cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Cho nên Lý Thiết Trụ thường hay có trứng gà ăn.

Người khác đều không có, nó có, trong lòng không biết có bao nhiêu đắc ý.

Thế nhưng ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi thịt, quả trứng gà hôm nay làm sao cũng không lọt nổi mắt xanh của nó, nhưng cho dù không vào được mắt, nó cũng cầm trứng gà nhét vào trong túi, nói với mẹ nó, "Mẹ, con muốn ăn thịt."



Giang Ái Linh trở về trước lò, lấy khoai lang, bánh cao lương trên nồi bưng đến nhà chính, chút nữa cả nhà làm việc trở về sẽ ăn.

Vừa bưng vừa nói, "Con ngoan, đừng có gấp, nữa tháng nữa thu hoạch xong, đến lúc đó trong đội mổ heo, nhận được thịt heo mẹ sẽ nấu thịt cho con ăn!"

"Nhưng con muốn ăn bây giờ." Lý Thiết Trụ mè nheo.

"Hiện tại mẹ biết đi đâu lấy thịt cho con ăn đây?" Giang Ái Linh nhíu mày.

"Sát vách." Lý Thiết Trụ nói, "Mẹ, mẹ không ngửi được mùi thịt sao? Chính là nhà sát vách truyền đến, vừa nãy con đã thấy đám Tiểu Bảo xách cá trở về, bọn họ khẳng định là làm cá ăn."

Giang Ái Linh đã sớm ngửi thấy, càng ngửi càng đói, cô ta cũng đã lâu không ăn thịt, cũng thèm lắm, nhưng nếu đổi thành nhà những người khác, cô ta đã sớm mặt dạn mày dày tới cửa tán gẫu vài câu rồi.

Nhưng mà là nhà Lý Thâm... Không, hẳn là vợ Lý Thâm - Thẩm Y Y.

Mặc dù Lý Thâm đã phân nhà nhưng mà lão đầu tử mẹ Lý còn ở đây, anh nấu thịt không đưa một hai bát tới đây chính là bất hiếu! Mặc dù cô ta không dám mắng thẳng mặt Lý Thâm, nhưng mà sau lưng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe hoặc là ra ngoài nói xấu vài câu dù sao vẫn là dám.

Nhưng nếu như là Thẩm Y Y...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện