Thẩm Y Y lại bị dáng vẻ đáng yêu của con trai làm cho tan chảy, đưa tay lau nước mắt trên mi nó, "Tiểu Bảo vẫn là một bé con, bé con phải ăn no mây mẩy, cha trở về nhìn thấy mới vui vẻ."
Thẩm Y Y nói xong, còn muốn thuyết phục Đại Bảo Nhị Bảo ăn trước, cửa liền truyền đến một tiếng "Kít".
Thẩm Y Y hơi cứng người lại, bỗng nhiên quay đầu, chạm ánh mắt cùng người đàn ông đang đi vào cửa.
Ký ức bọn họ ở chung kiếp trước từng li từng tí phát ra ở trong đầu cô tựa như những thước phim, cuối cùng dừng lại vào lúc anh lái xe phóng tới Lâm Gia Đống, nét mặt quyết tuyệt ngoan lệ.
Thẩm Y Y dần dần đỏ cả vành mắt.
"Cha!"
"Cha!"
Đại Bảo cùng Nhị Bảo rất là kích động, nhảy xuống ghế, vọt tới, "Cha, cha đã trở về, mẹ làm đồ ăn ngon, cha mau tới đây ăn."
"Chã chã ~" Tiểu Bảo cũng nhìn thấy cha nó, vội vàng phất phất tay.
Lý Thâm tiện tay sờ đầu Đại Bảo Nhị Bảo, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thẩm Y Y, thấy con mắt cô đỏ lên, mặt trầm xuống, cất bước đi tới, trầm giọng hỏi: "Ai bắt nạt em vậy? Anh đi dạy dỗ kẻ đó!"
Thẩm Y Y lúc này mới phát giác mình vừa khóc, hôm nay nước mắt của cô thật sự quá không đáng tiền.
Vội vàng lau nước mắt, "Không có người bắt nạt em, em chỉ là cảm thấy thấy anh thật tốt."
"..." Lý Thâm nhíu mày lại sâu hơn, ánh mắt nhìn Thẩm Y Y dần hiện lên vẻ cảnh giác.
Thẩm Y Y vốn còn muốn bổ nhào vào trong ngực anh khóc rống một phen, phát giác nét mặt của anh, đột nhiên phản ứng lại, Lý Thâm cũng không phải ba bảo.
Từ khi cô gả cho anh đã không cho anh thái độ hòa nhã bao giờ, đột nhiên thay đổi lớn như vậy, khó tránh khỏi anh sẽ không cảm giác mình có ý khác.
Nhưng không sao cả, cô trở về chính là vì bù đắp cho anh cùng ba đứa nhỏ, cả nhà sống hạnh phúc bên nhau.
Hơn nữa cô đã thiếu bốn cha con đủ nhiều, cô không muốn lãng phí thời gian từng bước một.
Hình tượng sụp đổ thì sụp đổ, tóm lại cô không phải yêu ma quỷ quái, cô vẫn là cô, đời này bọn họ còn có rất nhiều nhiều thời gian, chỉ cần cô đối xử thật lòng thì một ngày nào đó, anh sẽ tin tưởng cô thật lòng.
Nghĩ vậy, cô đi ra ngoài, "Đói bụng không, em múc cơm cho anh."
Lý Thâm nhìn bóng lưng của cô, chờ phản ứng lại là cô nói xới cơm cho anh, liền bị Nhị Bảo kéo một cái: "Cha, ngồi xuống, ăn cơm, có thịt."
Lý Thâm lúc này mới chú ý tới trên bàn có ba món ăn một món canh, ba đứa con trai sạch sẽ cùng với bát cơm trắng đặt trước mặt chúng.
"Anh Thâm, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi." Thẩm Y Y bưng hai bát cơm trắng, cười khanh khách đi tới.
Lý Thâm quay đầu nhìn sang, vẻ mặt nhìn cô như gặp quỷ.
Cô, cô gọi anh là gì? Thẩm Y Y thần thái rất tự nhiên, đặt chén có nhiều cơm hơn đến trước mặt anh, bảo anh ngồi xuống, "Anh Thâm, ngồi xuống đi."
Lý Thâm vẫn chưa lấy lại tinh thần, Nhị Bảo đã đợi không kịp, kéo vạt áo Lý Thâm, "Cha, cha mau ngồi xuống đi, con muốn ăn cơm."
Lý Thâm thuận theo lực tay của Nhị Bảo mà ngồi xuống, vẫn không nhịn được nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút.
Thẩm Y Y thấy anh nhìn sang, nở một nụ cười thật tươi với anh.
Lý Thâm càng nhíu chặt mày hơn, sự việc có khác thường tất có gì đó.
Thẩm Y Y gắp một miếng thịt khô cho anh, "Anh Thâm, cái này ăn ngon lắm, mặn mặn thơm thơm."
"Mẹ, con cũng muốn." Tiểu Bảo giơ chén của mình.
"Con nữa!" Nhị Bảo theo sát phía sau.
"Đứa nào cũng có." Thẩm Y Y cười nói, gắp cho ba bảo.
"Mẹ cũng ăn đi." Đại Bảo cũng gắp cho Thẩm Y Y một miếng thịt.
"Cảm ơn Đại Bảo." Thẩm Y Y sờ đầu cậu bé, ăn miếng thịt khô mà Đại Bảo gắp cho cô.
Nhị Bảo thấy vậy cũng gắp cho cô một miếng, Tiểu Bảo gắp không tới, khiến nó sốt ruột đến độ muốn khóc, kêu cha nó ôm nó lên, "Con cũng phải gắp thịt cho mẹ."
Lý Thâm chết lặng ôm Tiểu Bảo lên để nó tự tay gắp cho mẹ nó một miếng thịt khô, nhìn người phụ nữ cười vui vẻ, lúc này mới dám tin tưởng đây thật không phải là mình hoa mắt.
Vì sao cô đột nhiên thay đổi lớn như vậy, đối xử với anh và tam bảo tốt như vậy?
Có phải cô lại muốn ly hôn nữa không?
Trái tim vừa muốn nóng lên của Lý Thâm như là bị tạt một chậu nước lạnh, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng.
Anh chết cũng sẽ không ly hôn, cô nghĩ cũng đừng nghĩ.
Thẩm Y Y nói xong, còn muốn thuyết phục Đại Bảo Nhị Bảo ăn trước, cửa liền truyền đến một tiếng "Kít".
Thẩm Y Y hơi cứng người lại, bỗng nhiên quay đầu, chạm ánh mắt cùng người đàn ông đang đi vào cửa.
Ký ức bọn họ ở chung kiếp trước từng li từng tí phát ra ở trong đầu cô tựa như những thước phim, cuối cùng dừng lại vào lúc anh lái xe phóng tới Lâm Gia Đống, nét mặt quyết tuyệt ngoan lệ.
Thẩm Y Y dần dần đỏ cả vành mắt.
"Cha!"
"Cha!"
Đại Bảo cùng Nhị Bảo rất là kích động, nhảy xuống ghế, vọt tới, "Cha, cha đã trở về, mẹ làm đồ ăn ngon, cha mau tới đây ăn."
"Chã chã ~" Tiểu Bảo cũng nhìn thấy cha nó, vội vàng phất phất tay.
Lý Thâm tiện tay sờ đầu Đại Bảo Nhị Bảo, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thẩm Y Y, thấy con mắt cô đỏ lên, mặt trầm xuống, cất bước đi tới, trầm giọng hỏi: "Ai bắt nạt em vậy? Anh đi dạy dỗ kẻ đó!"
Thẩm Y Y lúc này mới phát giác mình vừa khóc, hôm nay nước mắt của cô thật sự quá không đáng tiền.
Vội vàng lau nước mắt, "Không có người bắt nạt em, em chỉ là cảm thấy thấy anh thật tốt."
"..." Lý Thâm nhíu mày lại sâu hơn, ánh mắt nhìn Thẩm Y Y dần hiện lên vẻ cảnh giác.
Thẩm Y Y vốn còn muốn bổ nhào vào trong ngực anh khóc rống một phen, phát giác nét mặt của anh, đột nhiên phản ứng lại, Lý Thâm cũng không phải ba bảo.
Từ khi cô gả cho anh đã không cho anh thái độ hòa nhã bao giờ, đột nhiên thay đổi lớn như vậy, khó tránh khỏi anh sẽ không cảm giác mình có ý khác.
Nhưng không sao cả, cô trở về chính là vì bù đắp cho anh cùng ba đứa nhỏ, cả nhà sống hạnh phúc bên nhau.
Hơn nữa cô đã thiếu bốn cha con đủ nhiều, cô không muốn lãng phí thời gian từng bước một.
Hình tượng sụp đổ thì sụp đổ, tóm lại cô không phải yêu ma quỷ quái, cô vẫn là cô, đời này bọn họ còn có rất nhiều nhiều thời gian, chỉ cần cô đối xử thật lòng thì một ngày nào đó, anh sẽ tin tưởng cô thật lòng.
Nghĩ vậy, cô đi ra ngoài, "Đói bụng không, em múc cơm cho anh."
Lý Thâm nhìn bóng lưng của cô, chờ phản ứng lại là cô nói xới cơm cho anh, liền bị Nhị Bảo kéo một cái: "Cha, ngồi xuống, ăn cơm, có thịt."
Lý Thâm lúc này mới chú ý tới trên bàn có ba món ăn một món canh, ba đứa con trai sạch sẽ cùng với bát cơm trắng đặt trước mặt chúng.
"Anh Thâm, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi." Thẩm Y Y bưng hai bát cơm trắng, cười khanh khách đi tới.
Lý Thâm quay đầu nhìn sang, vẻ mặt nhìn cô như gặp quỷ.
Cô, cô gọi anh là gì? Thẩm Y Y thần thái rất tự nhiên, đặt chén có nhiều cơm hơn đến trước mặt anh, bảo anh ngồi xuống, "Anh Thâm, ngồi xuống đi."
Lý Thâm vẫn chưa lấy lại tinh thần, Nhị Bảo đã đợi không kịp, kéo vạt áo Lý Thâm, "Cha, cha mau ngồi xuống đi, con muốn ăn cơm."
Lý Thâm thuận theo lực tay của Nhị Bảo mà ngồi xuống, vẫn không nhịn được nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút.
Thẩm Y Y thấy anh nhìn sang, nở một nụ cười thật tươi với anh.
Lý Thâm càng nhíu chặt mày hơn, sự việc có khác thường tất có gì đó.
Thẩm Y Y gắp một miếng thịt khô cho anh, "Anh Thâm, cái này ăn ngon lắm, mặn mặn thơm thơm."
"Mẹ, con cũng muốn." Tiểu Bảo giơ chén của mình.
"Con nữa!" Nhị Bảo theo sát phía sau.
"Đứa nào cũng có." Thẩm Y Y cười nói, gắp cho ba bảo.
"Mẹ cũng ăn đi." Đại Bảo cũng gắp cho Thẩm Y Y một miếng thịt.
"Cảm ơn Đại Bảo." Thẩm Y Y sờ đầu cậu bé, ăn miếng thịt khô mà Đại Bảo gắp cho cô.
Nhị Bảo thấy vậy cũng gắp cho cô một miếng, Tiểu Bảo gắp không tới, khiến nó sốt ruột đến độ muốn khóc, kêu cha nó ôm nó lên, "Con cũng phải gắp thịt cho mẹ."
Lý Thâm chết lặng ôm Tiểu Bảo lên để nó tự tay gắp cho mẹ nó một miếng thịt khô, nhìn người phụ nữ cười vui vẻ, lúc này mới dám tin tưởng đây thật không phải là mình hoa mắt.
Vì sao cô đột nhiên thay đổi lớn như vậy, đối xử với anh và tam bảo tốt như vậy?
Có phải cô lại muốn ly hôn nữa không?
Trái tim vừa muốn nóng lên của Lý Thâm như là bị tạt một chậu nước lạnh, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng.
Anh chết cũng sẽ không ly hôn, cô nghĩ cũng đừng nghĩ.
Danh sách chương