Chu Trung Phong: “Không cần đâu!”

Anh xoay người muốn rời đi.

Một giây sau, điện thoại trong văn phòng của chủ nhiệm Vu vang lên.

Ba giây sau….

Chủ nhiệm Vu đang nhìn bóng lưng Chu Trung Phong rời đi, cùng với việc nghe điện thoại, lựa chọn cái thứ hai, anh ta tức giận nhận điện thoại.

Ngay sau đó, thái độ của anh ta trong nháy mắt đã trở nên bình thản.

Buông điện thoại xuống, lập tức đuổi theo, thở hồng hộc: “Đồng chí Chu, trong nhà anh, là điện thoại của người trong nhà anh!”

Chu Trung Phong đã ra khỏi cửa, sau khi nghe nói như vậy, không khỏi dừng bước.

Trên mặt mang theo vài phần do dự, anh xoay người, nhận điện thoại, micro còn chưa đặt ở bên tai thì đã truyền đến một trận gầm gừ, chính xác là người nhà anh, không thể nào sai được.

Tiếng gầm gừ lặp đi lặp lại mấy trăm lần, anh cơ hồ có thể thuộc lòng trôi chảy.

Chu Trung Phong theo bản năng đưa điện thoại ra xa mấy chục cm.

Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, rồi nhìn xuống phía dưới cửa sổ.

Một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đó, diện mạo tuấn tú, nở nụ cười về phía cửa sổ bên kia.

Nụ cười kia rõ ràng không có ý tốt, còn mang theo vài phần ý tứ bắt buộc. Về phần lời nói kia, anh vừa vặn có thể hiểu được.



“Khương Thư Lan, em là của anh.”

Cánh tay cầm micro của Chu Trung Phong dừng lại một chút, theo ánh mắt của đối phương nhìn sang.

Chỉ nhìn thấy bên kia cửa sổ, một gương mặt trắng nõn như ngọc đang sợ hãi hoảng sợ đến cực hạn.

Cùng với đó là tiếng đóng cửa sổ phập một cái.

Chu Trung Phong hơi giật mình, gương mặt trắng nõn hoảng sợ ở trong đầu làm thế nào cũng không xua đi được.

Anh nghĩ ở trường học từng học từ cổ, giáo viên ngữ văn giảng bài nói, mỹ nhân bị dọa, chính là hoa dung thất sắc.

Lúc ấy anh chỉ cười nhạt, người đều bị dọa đến ngũ quan vặn vẹo, làm sao mà trên đời này có tồn tại người hoa dung thất sắc, mà lại nói dễ nghe như vậy.

Đến tận bây giờ anh thấy Khương Thư Lan, thì ra thật sự có người có thể bị dọa đến hoa dung thất sắc.

Đẹp đến mức không thể nào quên.

Thì ra cổ từ cũng không có lừa gạt người khác.

Chỉ là trước kia anh không có gặp được mà thôi.

Chu Trung Phong thất thần cho đến khi bị tiếng nói ở đầu dây bên kia phá vỡ.

“Trung Phong? Anh có nghe tôi nói không? Bà của anh muốn nói với anh hai câu.”



Chu Trung Phong mím môi, đặt điện thoại vào bên tai, sau đó nghe thấy một giọng nói hiền lành từ bên kia cất lên: “Trung Phong, hôm qua bà nội nằm mơ, mơ thấy con cưới vợ sinh con, làm bà nội vui đến mức cười từ trong mộng tỉnh lại.”

Chu Trung Phong thần sắc nhu hòa một lát rồi nói: “Bà nội, những gì trong mộng đều là ngược lại với hiện thực.”

Anh được ông bà nội nuôi từ nhỏ đến lớn, quan hệ cũng cực gần gũi.

“Nhưng mà, bà nội năm nay đã bảy mươi rồi, bà nội không cũng không còn sống được mấy năm nữa, còn không biết có thể nhìn thấy con cưới vợ sinh con hay không.”

Giọng điệu của bà lão cực kỳ tang thương, còn mang theo tiếc nuối khi biết được số mệnh.

Lời muốn nói của Chu Trung Phong vốn đã đến bên miệng, lại nuốt trở về, trong đầu bất ngờ nhớ tới khuôn mặt hoa dung thất sắc kia.

Anh dừng lại, chuyển đề tài: “Bà nội, con sẽ cưới vợ.”

Anh hứa chắc chắn là như vậy.

Sau khi cúp máy, toàn bộ văn phòng im lặng.

Chu Trung Phong cầm điện thoại, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghe điện thoại xong thì chủ nhiệm Vu thăm dò nói: “Đồng chí Chu, có cần tôi sắp xếp một buổi xem mắt cho anh hay không?”

Chu Trung Phong cũng không trực tiếp trả lời, tay chỉ vào người đàn ông đứng bên ngoài cửa sổ: “Chủ nhiệm Vu, anh ta là ai?”

Chủ nhiệm Vu vừa nhìn thì trong nháy mắt đầu phình to ra: “Hắn à! Tên là Trịnh Hướng Đông, là người của ủy hội. ”

Dừng một chút, anh ta nhớ tới Khương Thư Lan: “Khương Thư Lan kia, hôm nay anh chắc là cũng từng gặp qua, tiểu tử thúi nhà họ Trịnh này đã đem lòng để ý đồng chí Khương Thư Lan được hai năm rồi, hôm nay vốn dĩ…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện