Lời uy hiếp cộng thêm cảnh cáo khiến gương mặt của Giang Mẫn Vân tái mét.

Cô ta không rõ, Khương Thư Lan ngoại trừ khuôn mặt dễ nhìn, còn có điểm nào đáng giá để người đàn ông trước mặt bảo vệ như vậy chứ? Cho dù cô ta sợ người đàn ông này, nhưng không thể không thừa nhận, Trịnh Hướng Đông cũng cực kỳ ưu tú.

Giang Mẫn Vân bất đắc dĩ đồng ý.

Nhận được lời khẳng định, Trịnh Hướng Đông đứng thẳng lên: “Thanh niên trí thức Giang, chỉ cần cô có thể bắt được Trâu Dược Hoa, đừng để Khương Thư Lan đi xem mắt, tôi sẽ có thưởng, nhưng nếu Khương Thư Lan lại đi xem mắt, tôi sẽ cho cô đẹp mặt!”

Đánh một gậy, cho một quả táo ngọt, đây là thủ pháp quen thuộc của Trịnh Hướng Đông.

Chẳng qua, dù Khương Thư Lan tiếp tục đi xem mắt người khác, hắn ta cũng không sợ, giải quyết được Trâu Dược Hoa, không ai dám muốn Khương Thư Lan nữa. Như vậy Khương Thư Lan chính là của Trịnh Hướng Đông!

Nghĩ tới đây, tâm tình của Trịnh Hướng Đông từ âm u chuyển thành quang đãng: “Mấy ngày kế tiếp, tôi sẽ đi thành phố bên cạnh mua một ít đồ cưới, thanh niên trí thức Giang, giúp tôi nhìn chằm chằm Khương Thư Lan nhiều hơn một chút nhé.”

Dừng một lát, hắn ta bổ sung một câu, ngữ khí chứa đựng ham muốn mãnh liệt, tràn đầy vui mừng: “Cô đi nói với Khương Thư Lan, chờ tôi trở về cưới cô ấy nhé!”

Giang Mẫn Vân cắn môi, cô ta e ngại gật đầu một cái.

Đồ dùng cho lễ cưới gì mà Trịnh Hướng Đông phải cố ý đi thành phố bên cạnh mua thế?

Hắn ta coi trọng Khương Thư Lan đến vậy sao?



......

Một giờ trước, ở văn phòng chủ tịch xã.

Chủ nhiệm Vu đang sốt ruột chờ đợi, không lâu sau, cán bộ phụ trách quan hệ liền gõ cửa tiến vào, thấp giọng báo cáo với anh ta: “Chủ nhiệm, thanh niên trí thức Giang và đồng chí Trâu đã xuống lầu rồi.”

“Cái gì? Đồng chí Chu và thanh niên trí thức Giang thành công?”

“Vâng! Hai người sóng vai cùng đi, rất là thân mật, tám chín phần mười là đã thành một đôi.”

Cán bộ quan hệ hữu nghị có chút khó hiểu, chủ nhiệm bảo hắn đi chú ý Giang Tri Thanh làm cái gì?

Chủ nhiệm Vu đứng lên, xoa xoa tay liên tiếp: “Tốt, tốt, tốt!”

Đồng chí Chu và thanh niên trí thức Giang thành công, nói không chừng chức vị này của anh ta còn có thể dính ánh sáng của đồng chí Chu, nhấc lên một chút.

Chủ nhiệm Vu đang hưng phấn thì nghe thấy bên ngoài có một trận tiếng gõ cửa.

Vu chủ nhiệm đứng dậy, lúc nhìn thấy Chu Trung Phong, có chút kinh ngạc nghênh đón: “Chu, Đồng chí Chu, nhanh như vậy đã hẹn hò với đồng chí Giang xong rồi sao?”

Chu Trung Phong nhíu mày: “Hẹn hò ư?”

Anh làm gì có cái gì mà hẹn hò?

Lần này, chủ nhiệm Vu cũng nghi hoặc, thăm dò nói: “Tình huống xem mắt của ngài và thanh niên trí thức Giang, không phải rất tốt sao ạ?”



Anh ta vừa nghe cán bộ báo cáo xong, hai người không phải đi hẹn hò sao?

Nhắc tới Giang Mẫn Vân, sắc mặt Chu Trung Phong lạnh lùng hơn một chút: “Tôi không có xem mắt với thanh niên trí thức Giang Mẫn Vân, thanh niên trí thức Giang sang phòng 204 bên cạnh xem mắt với người khác rồi.”

“Cái gì cơ ạ?”

Chủ nhiệm Vu nóng nảy: “Có phải là xem nhầm không? Tôi sẽ đi hỏi kỹ tình hình.”

“Không cần hỏi, thanh niên trí thức Giang coi trọng đối tượng xem mắt của người khác, cố ý hắt nước trà vào đồng chí Khương Thư Lan, sau đó đổi số phòng, lúc này mới có chuyện xem nhầm!”

Mặt Chu Trung Phong không chút thay đổi mà trình bày sự thật, không mang theo một xíu tình cảm nào.

Lần này, Chủ nhiệm Vu hoàn toàn bối rối, anh ta tức giận vỗ bàn một cái: “Cái cô Giang Mẫn Vân này được lắm!”

Bên này anh ta nịnh bợ cũng không kịp, thế mà bị Giang Mẫn Vân ghét bỏ!

Thật sự là ăn gan hùm mật báo rồi!

Chu Trung Phong nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ: “Nếu như xem mắt sai người, vậy thì tôi đi về trước đây.”

Anh vẫn còn việc phải làm.

“Đừng...” Chủ nhiệm Vu đuổi theo: “Đồng chí Chu, thế này đi, tôi sẽ an bài cho anh một buổi xem mắt khác, anh xem có được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện