“Muốn làm thì làm, cô còn tưởng mình là vàng là bạc ai quý giá sao, ai mà hiếm lạ chứ!” Bà Hàn cả giận nói.
“Được, muốn làm thì làm sao, vậy thì đại tẩu, chúng ta mau đến nhà em dâu tương lai ăn bữa cơm. Dù sao cũng phải để cho thím ấy thấy, đồ người ta ăn dính máu của chúng ta trên đó!” Trần Nhu nói.
“Các người……” Bà Hàn thiếu chút nữa không thở ra hơi, không nói hai lời lập tức vác gậy lên định đánh.
Trần Nhu giơ bụng ra nói: “Đánh đi, nhằm vào bụng con mà đánh này. Đúng lúc lắm, đánh rớt đứa con của con và Quốc Bân, cũng đỡ để con phải mất công lên bệnh viện phá nó. Đánh đi, đánh mạnh vào!”
Hàn đại tẩu thật sự bị người em dâu này trấn trụ.
Không chỉ chị ta, ngay cả những người chứng kiến cũng được mở mang tầm mắt một phen. Vợ Hàn Quốc Bân vốn đã hiểu chuyện, biết chăm chỉ làm việc kiếm công điểm, không ngờ hôm nay được chứng kiến cô càng ngày càng hung dữ hơn.
Không đâm đầu không khóc không náo loạn, chỉ đứng ở đó, dùng mồm mép là có thể so với thiên quân vạn mã.
Bà Hàn căn bản không phải là đối thủ của cô, gậy gộc vẫn còn trên tay nhưng nào dám đánh.
Đừng nói bà ấy, ông Hàn cũng không khác gì. Nhưng ông ta cũng biết được việc hôm nay nếu không giải quyết thỏa đáng thì hai người con dâu này nhất định sẽ không để yên mà tìm đến nhà đứa con dâu sắp cưới kia để làm loạn. Tuyệt đối không thể để việc hôn nhân này bị làm hỏng được.
“Nói đi, các người muốn thế nào!” Ông Hàn nhìn chằm chằm các cô nói.
“Ông nó à!” Bà Hàn liền sốt ruột.
Ông ta không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Trần Nhu và Hàn đại tẩu.
Hàn đại tẩu nhịn không được liếc về phía Trần Nhu, Trần Nhu nhìn nàng một cái, trực tiếp nói với ông Hàn: “Cái xe đạp kia đáng 300 đồng tiền, chúng con cũng muốn bằng ấy, thiếu một đồng cũng không được, nếu không nhất định sẽ nháo đến nhà mẹ đẻ thím ba!”
“Các người tới ăn cướp sao? Cái xe đạp kia của thằng ba chỉ có 150 đồng tiền, lấy đâu ra 300 đồng tiền!” Bà Hàn cả giận nói.
“Vậy thì lấy 150 đồng tiền. Nhà chú ba có, hai nhà chúng ta cũng phải có!” Hàn đại tẩu vội vàng nói.
Vợ chú hai thật sự là công phu sư tử ngoạm, hơn nữa cô ta cũng đã hỏi thăm rồi xe đạp thật sự chỉ có 150 đồng mà thôi.
Trần Nhu cũng không biết xe đạp trên thị trường đáng bao nhiêu, chỉ tùy tiện nói một cái giá mà thôi.
Thế nhưng ông bà Hàn làm sao có thể cho mỗi nhà 150? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lại lời qua tiếng lại một phen, hai vợ chồng họ chốt giá: “Mỗi nhà cho mười đồng tiền, nếu muốn nhiều hơn nữa thì đừng có mơ!”
“Mười đồng? Cha mẹ nghĩ cũng thật hay, nếu không muốn đưa tiền cho chúng tôi thì cũng được thôi. Đại tẩu, nhanh lên, bây giờ chúng ta lập tức đến nhà mẹ đẻ thím ba, nhất định sẽ kịp giờ cơm chiều. Đêm nay chúng ta ở luôn nhà bọn họ, ta mang thai, bọn họ tuyệt đối không dám đánh ta, bằng không cả đời này ta sẽ ăn vạ nhà bọn họ không thả!” Trần Nhu đem hai chữ đố phụ* này phát huy hết mức, cười lạnh nói.
*người đàn bà đanh đá
Nói xong xoay người, trực tiếp lôi kéo Hàn đại tẩu đi.
Chu Trân đi theo đến đây vội vàng khuyên nhủ: “Trần Nhu, thôi thì mười đồng thì mười đồng, có còn hơn không có đúng không?”
Với cô thì mười đồng không phải ít. Không chỉ có cô ta, Hàn đại tẩu cũng cho rằng như vậy.
Nhưng Trần Nhu đã không làm loạn thì thôi, hiện giờ đã làm thì làm sao chỉ làm loạn chút rồi thôi. Đều đã bị hai ông bà ghi hận rồi, còn có gì phải sợ nữa? “Em dâu à……” Hàn đại tẩu chần chờ.
“Nếu chị dâu muốn về vậy thì em cũng không nháo loạn nữa. Mười đồng kia em cũng không cần, tự chị dâu lo liệu đi.” Trần Nhu cười thanh nói.
“Được, muốn làm thì làm sao, vậy thì đại tẩu, chúng ta mau đến nhà em dâu tương lai ăn bữa cơm. Dù sao cũng phải để cho thím ấy thấy, đồ người ta ăn dính máu của chúng ta trên đó!” Trần Nhu nói.
“Các người……” Bà Hàn thiếu chút nữa không thở ra hơi, không nói hai lời lập tức vác gậy lên định đánh.
Trần Nhu giơ bụng ra nói: “Đánh đi, nhằm vào bụng con mà đánh này. Đúng lúc lắm, đánh rớt đứa con của con và Quốc Bân, cũng đỡ để con phải mất công lên bệnh viện phá nó. Đánh đi, đánh mạnh vào!”
Hàn đại tẩu thật sự bị người em dâu này trấn trụ.
Không chỉ chị ta, ngay cả những người chứng kiến cũng được mở mang tầm mắt một phen. Vợ Hàn Quốc Bân vốn đã hiểu chuyện, biết chăm chỉ làm việc kiếm công điểm, không ngờ hôm nay được chứng kiến cô càng ngày càng hung dữ hơn.
Không đâm đầu không khóc không náo loạn, chỉ đứng ở đó, dùng mồm mép là có thể so với thiên quân vạn mã.
Bà Hàn căn bản không phải là đối thủ của cô, gậy gộc vẫn còn trên tay nhưng nào dám đánh.
Đừng nói bà ấy, ông Hàn cũng không khác gì. Nhưng ông ta cũng biết được việc hôm nay nếu không giải quyết thỏa đáng thì hai người con dâu này nhất định sẽ không để yên mà tìm đến nhà đứa con dâu sắp cưới kia để làm loạn. Tuyệt đối không thể để việc hôn nhân này bị làm hỏng được.
“Nói đi, các người muốn thế nào!” Ông Hàn nhìn chằm chằm các cô nói.
“Ông nó à!” Bà Hàn liền sốt ruột.
Ông ta không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Trần Nhu và Hàn đại tẩu.
Hàn đại tẩu nhịn không được liếc về phía Trần Nhu, Trần Nhu nhìn nàng một cái, trực tiếp nói với ông Hàn: “Cái xe đạp kia đáng 300 đồng tiền, chúng con cũng muốn bằng ấy, thiếu một đồng cũng không được, nếu không nhất định sẽ nháo đến nhà mẹ đẻ thím ba!”
“Các người tới ăn cướp sao? Cái xe đạp kia của thằng ba chỉ có 150 đồng tiền, lấy đâu ra 300 đồng tiền!” Bà Hàn cả giận nói.
“Vậy thì lấy 150 đồng tiền. Nhà chú ba có, hai nhà chúng ta cũng phải có!” Hàn đại tẩu vội vàng nói.
Vợ chú hai thật sự là công phu sư tử ngoạm, hơn nữa cô ta cũng đã hỏi thăm rồi xe đạp thật sự chỉ có 150 đồng mà thôi.
Trần Nhu cũng không biết xe đạp trên thị trường đáng bao nhiêu, chỉ tùy tiện nói một cái giá mà thôi.
Thế nhưng ông bà Hàn làm sao có thể cho mỗi nhà 150? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lại lời qua tiếng lại một phen, hai vợ chồng họ chốt giá: “Mỗi nhà cho mười đồng tiền, nếu muốn nhiều hơn nữa thì đừng có mơ!”
“Mười đồng? Cha mẹ nghĩ cũng thật hay, nếu không muốn đưa tiền cho chúng tôi thì cũng được thôi. Đại tẩu, nhanh lên, bây giờ chúng ta lập tức đến nhà mẹ đẻ thím ba, nhất định sẽ kịp giờ cơm chiều. Đêm nay chúng ta ở luôn nhà bọn họ, ta mang thai, bọn họ tuyệt đối không dám đánh ta, bằng không cả đời này ta sẽ ăn vạ nhà bọn họ không thả!” Trần Nhu đem hai chữ đố phụ* này phát huy hết mức, cười lạnh nói.
*người đàn bà đanh đá
Nói xong xoay người, trực tiếp lôi kéo Hàn đại tẩu đi.
Chu Trân đi theo đến đây vội vàng khuyên nhủ: “Trần Nhu, thôi thì mười đồng thì mười đồng, có còn hơn không có đúng không?”
Với cô thì mười đồng không phải ít. Không chỉ có cô ta, Hàn đại tẩu cũng cho rằng như vậy.
Nhưng Trần Nhu đã không làm loạn thì thôi, hiện giờ đã làm thì làm sao chỉ làm loạn chút rồi thôi. Đều đã bị hai ông bà ghi hận rồi, còn có gì phải sợ nữa? “Em dâu à……” Hàn đại tẩu chần chờ.
“Nếu chị dâu muốn về vậy thì em cũng không nháo loạn nữa. Mười đồng kia em cũng không cần, tự chị dâu lo liệu đi.” Trần Nhu cười thanh nói.
Danh sách chương