Sắc mặt ông ta đen sì mà bước ra ngoài, cái gì cũng chưa nói mà chỉ nhìn Trần Nhu.
“Ồ, cha ra rồi đấy à, bị tôi nói trúng rồi sao? Bất công đến không thể bất công hơn. Con thứ hai chia nhà ra ngoài ở, đến một viên gạch xây phòng cũng phải tự lo. Hiện tại con trai thứ ba cưới vợ thì không nói một lời lập tức sửa hết thành nhà ngói. Chuyện này thực ra cũng không có gì to tát, bàn tay còn có ngón dài ngón ngắn, ai bảo chúng tôi là anh lớn chứ Nhưng hiện giờ ngay cả xe đạp cũng đã mua rồi, cha ra vừa đúng lúc, tôi cũng muốn hỏi xem có phải hai vợ chồng các người không cần nhà chúng tôi dưỡng lão đúng không?” Trần Nhu nói.
“Còn có nhà chúng tôi, có phải cũng không cần con trai cả dưỡng lão phải không? Cho nên mới đem tất cả thứ tốt để cho chú út, nếu đúng như vậy thì nhân lúc còn sớm lập chứng từ, về sau đừng ăn đến ăn vạ nhà chúng tôi!” Hàn đại tẩu nói.
“Hai lão già này vẫn còn lao động được!” Hàn phụ đen mặt nói.
“Hiện tại làm được, mười năm hai mươi năm sau thì sao? Hiện giờ còn làm được thì cái gì tốt cũng đều phần cho con út, chờ già rồi không làm được thì mới nhớ đến hai nhà chúng tôi, cần chúng tôi cùng nhau chăm sóc sao? Nghĩ ai cũng là kẻ ngốc đấy à!” Hàn đại tẩu cười lạnh nói.
“Thằng cả và thằng hai đều do chúng ta sinh ra, đến lúc đó chăm sóc chúng ta còn không phải việc đương nhiên sao? Chúng nó nếu như không chịu chăm sóc thì cứ chờ người ta chọc cột sống tới chết đi!” Mẹ Hàn không sợ hãi nói.
“Mọi người mau đến xem, tác phong của hai vợ chồng họ thật đúng là làm người ta mở mang tầm mắt. Hàn Quốc Lâm đâu, trốn đi rồi hay là không có ở nhà? Nếu trốn đi thì đúng là kỳ cục, cũng không chạy ra mà xem cha mẹ thương đứa con trai út là cậu bao nhiêu, anh hai cậu bị bọn họ trì hoãn đến lúc cậu muốn kết hôn mới tùy tiện kết hôn? Hàn Quốc Lâm, nhanh ra đây mà xem đi!” Trần Nhu kêu lên.
Sắc mặt ông bà Hàn lúc này thật đúng là không thể đặc sắc hơn được nữa.
Bên cạnh có người xem diễn đến mê liền thuận miệng nhắc nhở: “Sáng sớm Hàn Quốc Lâm đã ra khỏi nhà rồi.”
“Hóa ra là đã đi rồi, bảo sao đến đây một lúc rồi còn không thấy được mặt mũi. Nhưng mà việc hôm nay cậu ta cũng phải biết, chị dâu à, mau đi hỏi thăm xem nhà mẹ đẻ của thím ba tương lai ở đâu, chúng ta dù sao cũng phải đi đến đó một chuyến, để cho hàng xóm nhà mẹ đẻ thím ấy biết được người ta đây là sắp được gả vào ổ phúc!” Trần Nhu nói.
Từ lúc bắt đầu cô đã không quan tâm đến việc viết chứng từ. Không chăm sóc cha mẹ là việc tuyệt đối không được, có nói như thế nào thì việc ấy hậu bối sẽ luôn là người không đúng. Khi nãy nói ra chẳng qua là lấy đó làm cái cớ để nháo loạn mà thôi.
Hiện giờ mẹ chồng cô lại không biết xấu hổ nói ra lời như vậy thì cô còn khách khí gì nữa.
Hàn đại tẩu vốn như bị bóp chặt cổ, nghe được lời này thì đôi mắt tỏa sáng nói: “Đúng vậy, thím ba đúng là được gả vào ổ phúc. Chúng ta phải đến nhà thím ấy nói cho mọi người biết, đừng để cho nhà mẹ đẻ và hàng xóm thím ấy cho rằng gả đến đây là thiệt thòi cho người ta. Hiện giờ đang lúc nông nhàn, chúng ta cứ ngày ngày đi qua ấy. Nhà họ Hàn nhiều phúc như vậy, nhất định phải để cho nơi nơi được biết!”
Ngày nào cũng đi? Chiêu này đúng là đủ ác! Trần Nhu trào phúng mà nhìn sắc mặt kịch biến của ông bà Hàn.
Ông Hàn cả giận nói: “Thằng cả và thằng hai đâu, cố tình tránh phía sau vợ mình, dung túng cho chúng nó đến đây làm loạn phải không?”
“Chồng con phúc hậu mới không so đo, nhưng không so đo đó cũng là việc của bọn họ, còn con thì nhất định không để yên được!” Hàn đại tẩu nói.
“Thời điểm con tới còn bị Quốc Bân mắng là tính toán chi li, con còn cảm thán đây là kẻ ngốc ở đâu đến, cha mẹ không coi anh ấy là con, vậy mà anh ấy thì cứ tâm tâm niệm niệm hiếu kính. Con đã nói rõ ràng rồi, nếu anh ấy dám quản chuyện này thì những ngày tháng sau đừng mơ trôi qua được dễ dàng!” Trần Nhu còn tàn nhẫn hơn chị ta, cười lạnh nói.
“Ồ, cha ra rồi đấy à, bị tôi nói trúng rồi sao? Bất công đến không thể bất công hơn. Con thứ hai chia nhà ra ngoài ở, đến một viên gạch xây phòng cũng phải tự lo. Hiện tại con trai thứ ba cưới vợ thì không nói một lời lập tức sửa hết thành nhà ngói. Chuyện này thực ra cũng không có gì to tát, bàn tay còn có ngón dài ngón ngắn, ai bảo chúng tôi là anh lớn chứ Nhưng hiện giờ ngay cả xe đạp cũng đã mua rồi, cha ra vừa đúng lúc, tôi cũng muốn hỏi xem có phải hai vợ chồng các người không cần nhà chúng tôi dưỡng lão đúng không?” Trần Nhu nói.
“Còn có nhà chúng tôi, có phải cũng không cần con trai cả dưỡng lão phải không? Cho nên mới đem tất cả thứ tốt để cho chú út, nếu đúng như vậy thì nhân lúc còn sớm lập chứng từ, về sau đừng ăn đến ăn vạ nhà chúng tôi!” Hàn đại tẩu nói.
“Hai lão già này vẫn còn lao động được!” Hàn phụ đen mặt nói.
“Hiện tại làm được, mười năm hai mươi năm sau thì sao? Hiện giờ còn làm được thì cái gì tốt cũng đều phần cho con út, chờ già rồi không làm được thì mới nhớ đến hai nhà chúng tôi, cần chúng tôi cùng nhau chăm sóc sao? Nghĩ ai cũng là kẻ ngốc đấy à!” Hàn đại tẩu cười lạnh nói.
“Thằng cả và thằng hai đều do chúng ta sinh ra, đến lúc đó chăm sóc chúng ta còn không phải việc đương nhiên sao? Chúng nó nếu như không chịu chăm sóc thì cứ chờ người ta chọc cột sống tới chết đi!” Mẹ Hàn không sợ hãi nói.
“Mọi người mau đến xem, tác phong của hai vợ chồng họ thật đúng là làm người ta mở mang tầm mắt. Hàn Quốc Lâm đâu, trốn đi rồi hay là không có ở nhà? Nếu trốn đi thì đúng là kỳ cục, cũng không chạy ra mà xem cha mẹ thương đứa con trai út là cậu bao nhiêu, anh hai cậu bị bọn họ trì hoãn đến lúc cậu muốn kết hôn mới tùy tiện kết hôn? Hàn Quốc Lâm, nhanh ra đây mà xem đi!” Trần Nhu kêu lên.
Sắc mặt ông bà Hàn lúc này thật đúng là không thể đặc sắc hơn được nữa.
Bên cạnh có người xem diễn đến mê liền thuận miệng nhắc nhở: “Sáng sớm Hàn Quốc Lâm đã ra khỏi nhà rồi.”
“Hóa ra là đã đi rồi, bảo sao đến đây một lúc rồi còn không thấy được mặt mũi. Nhưng mà việc hôm nay cậu ta cũng phải biết, chị dâu à, mau đi hỏi thăm xem nhà mẹ đẻ của thím ba tương lai ở đâu, chúng ta dù sao cũng phải đi đến đó một chuyến, để cho hàng xóm nhà mẹ đẻ thím ấy biết được người ta đây là sắp được gả vào ổ phúc!” Trần Nhu nói.
Từ lúc bắt đầu cô đã không quan tâm đến việc viết chứng từ. Không chăm sóc cha mẹ là việc tuyệt đối không được, có nói như thế nào thì việc ấy hậu bối sẽ luôn là người không đúng. Khi nãy nói ra chẳng qua là lấy đó làm cái cớ để nháo loạn mà thôi.
Hiện giờ mẹ chồng cô lại không biết xấu hổ nói ra lời như vậy thì cô còn khách khí gì nữa.
Hàn đại tẩu vốn như bị bóp chặt cổ, nghe được lời này thì đôi mắt tỏa sáng nói: “Đúng vậy, thím ba đúng là được gả vào ổ phúc. Chúng ta phải đến nhà thím ấy nói cho mọi người biết, đừng để cho nhà mẹ đẻ và hàng xóm thím ấy cho rằng gả đến đây là thiệt thòi cho người ta. Hiện giờ đang lúc nông nhàn, chúng ta cứ ngày ngày đi qua ấy. Nhà họ Hàn nhiều phúc như vậy, nhất định phải để cho nơi nơi được biết!”
Ngày nào cũng đi? Chiêu này đúng là đủ ác! Trần Nhu trào phúng mà nhìn sắc mặt kịch biến của ông bà Hàn.
Ông Hàn cả giận nói: “Thằng cả và thằng hai đâu, cố tình tránh phía sau vợ mình, dung túng cho chúng nó đến đây làm loạn phải không?”
“Chồng con phúc hậu mới không so đo, nhưng không so đo đó cũng là việc của bọn họ, còn con thì nhất định không để yên được!” Hàn đại tẩu nói.
“Thời điểm con tới còn bị Quốc Bân mắng là tính toán chi li, con còn cảm thán đây là kẻ ngốc ở đâu đến, cha mẹ không coi anh ấy là con, vậy mà anh ấy thì cứ tâm tâm niệm niệm hiếu kính. Con đã nói rõ ràng rồi, nếu anh ấy dám quản chuyện này thì những ngày tháng sau đừng mơ trôi qua được dễ dàng!” Trần Nhu còn tàn nhẫn hơn chị ta, cười lạnh nói.
Danh sách chương