Ăn uống được một lúc lâu, Lý Thập Di đi WC, đợi "giải quyết nỗi buồn" xong đi ra thì thấy thiếu gia nhà họ Dung đang đứng ở bên ngoài, hắn có vẻ như đang rất căng thẳng, cứ cúi gằm mặt xuống đất.
Lý Thập Di lãnh đạm liếc hắn một cái rồi định rời đi.
Nhìn thấy cậu muốn rời đi, Dung Hòa rốt cuộc có dũng khí gọi một tiếng, "Việc ấy, anh..."
Lý Thập Di dừng lại, nhìn hắn.
"Ừm, việc ấy, em tên Dung Hòa..." Hắn không thể nói thêm được gì, trông có chút yếu ớt, khuôn mặt trắng mịn ửng hồng, hơn nữa bởi vì còn trẻ nên nhìn vô cùng thanh tú, giống như hoa trong nhà kính.
Đối với một số người có ý muốn bảo vệ phỏng chừng sẽ rất thích, nhưng Lý Thập Di thì không.
Thành thật mà nói, hắn và Hạ Phong ở mức độ nào đó khá tương đồng, đều là người có khí chất thanh khiết, tính tình trầm ổn lương thiện, nhưng mà Hạ Phong lại không mang đến cảm giác yếu đuối.
Lý Thập Di nghĩ, tiếc là cả hai người đều không phải kiểu người mà cậu thích.
"Ừm, tôi biết."
"...!Em, việc ấy..."
Dung Hòa vẫn cứ ấp úng.
Lý Thập Di không thích kiểu nói chuyện không rõ ràng ấp a ấp úng như vậy, khiến cậu cũng mất kiên nhẫn, "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây."
Dung Hòa có chút sốt ruột, trong lòng không khỏi tự trách bản thân, tại sao không giống như người khác thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng cơ chứ.
Nghĩ đến đây, hắn quýnh lên, nhắm mắt lại lớn tiếng nói: "Em...!em muốn kết bạn với anh!"
Lý Thập Di nhíu mày, là chuyện này à?
Cậu còn chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng của Lê Quang chen vào, "Anh cứ nghĩ mãi Tiểu Dung Hòa đi đâu mất tiêu rồi? Hóa ra là lén lút gian tình ở đây à!" Lời nói đầy ý trêu đùa khiến cho Dung Hòa đứng yên tại cứ chỗ dạ dạ thưa thưa không biết phải làm sao.
Lý Thập Di nhìn Lê Quang đang dựa trên tường, sắc mặt anh có hơi đỏ, hẳn là anh đã uống không ít rượu, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo, rất có hứng thăm dò.
"Có những lời không nên nói lung tung."
Lê Quang lắc đầu, khẽ cười, "Anh đây không có nói lung tung, Tiểu Dung nói cho cậu rồi đúng không?"
Dung Hòa theo bản năng gật đầu, lén lút nhìn đối phương, trong lòng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Hắn hôm nay lơ tơ mơ bị Lê Quang lừa đến đây, hắn còn chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm bạn trai gì đó, nhưng ai mà ngờ là vừa nhìn thấy người này thì tim hắn lập tức đập thình thịch, còn bởi vì hồi hộp mà lòng bàn tay toát cả mồ hôi, loại cảm giác kỳ diệu này khiến hắn vô cùng thích thú.
Bất luận thế nào hắn cũng muốn tranh thủ cơ hội cho dù đối phương có thể đã có người yêu.
Ở bên nhau thì cũng có thể chia tay, kể cả kết hôn rồi cũng còn chia tay được cơ mà, hắn ngây thơ nghĩ như vậy.
Lý Thập Di càng nhíu mày chặt hơn, mọi chuyện như một mớ lộn xộn.
Đừng nói hiện tại cậu không có loại ý nghĩa kia, cho dù có, thì chắc chắn Dung Hòa cũng chẳng phải là gu của cậu.
Lý Thập Di nhìn Lê Quang một chút, không quản hai người họ muốn làm gì, cậu trực tiếp đi ra cửa.
Nhưng Lê Quang đột nhiên nghĩ đến gì đó, kéo cậu lại, "Này, đừng đi." Sau đó anh quay sang Dung Hòa, nghiêm túc nói, "Cậu về phòng trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Lý Thập Di."
Dung Hòa có hơi mất mát nhìn Lý Thập Di, cũng không nói gì, hắn ngoan ngoãn rời đi.
Hai người đổi đến một nơi thích hợp để nói chuyện, Lý Thập Di tìm một tư thế thoải mái để dựa vào, "Nói đi!"
Lê Quang ánh mắt phức tạp nhìn Lý Thập Di, thẳng thắn nói, "Cậu biết người tên Tư Phương Đình đúng không?"
Lý Thập Di nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp lập tức cực kỳ âm u, nói: "Làm sao?"
Lê Quang hai tay ôm ngực, ngón chân cọ cọ trên mặt đất, nói: "Cậu biết đấy, chúng tôi đều đang trong thời kì xây dựng và phát triển gia tộc nên mối quan hệ quen biết rất rộng.
Anh có nhiều bạn bè nhưng không có mấy người thân thiết, bên ngoài quan hệ tốt nhưng thực chất bên trong lại ngầm ý ngán chân đối phương." Lê Quang khinh thường nói tiếp: "Trong vòng của chúng tôi rất khó giữ bí mật, chuyện lớn đều có thể sớm bị phanh phui và bị dư luận bàn tán, đương nhiên là trừ bí mật gia tộc.
Nói trắng ra thì chỉ là một đám bà tám rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà thôi.
Cậu có nhớ người tên Hoa Ngộ không? Chuyện hôm nay anh nói với cậu có liên quan đến hắn ta.
Hắn bị Tư Phương Đình chỉnh rất thảm, cuối cùng hắn ta mất tích khỏi thành phố S, cũng không rõ sống chết..."
Hoa Ngộ?
Cậu thật sự có chút ấn tượng, nhưng đó là một ký ức khủng khiếp, giờ nghĩ đến cậu vẫn cảm thấy buồn nôn.
Lúc đó vừa đến thành phố S, cậu vào quán bar dành cho người đồng tính thì gặp phải hắn, lúc đấy hắn ta mời cậu uống rượu cậu cũng không từ chối, vừa bước vào thế giới người lớn, Lý Thập Di cũng rất tò mò muốn khám phá.
Không ngờ là ly rượu đó hắn ta đã bỏ thuốc rồi đưa cậu vào phòng, chỉ có điều là thuốc không mạnh nên cậu mới trốn thoát được, không cần phải nói, lúc đó Lý Thập Di vô cùng chật vật, kết quả đã để lại cho cậu một bóng ma không thể nào quên.
Sau này, cậu nghe rất nhiều chuyện về hắn ta, hắn là kẻ ỷ vào gia đình có thế lực và tiền bạc nên ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy, hại không biết bao nhiêu người.
Khi đó cậu thật sự rất ghê tởm, bản thân cậu còn mắc bệnh sạch sẽ, chỉ thích chạm vào những người sạch sẽ thôi.
Còn đối với những kẻ dơ bẩn bạ đâu chịch đó như hắn ta thì chỉ thấy ghê tởm mà tránh xa.
Lúc đó Lê Quang chưa quen biết Lý Thập Di nên dĩ nhiên anh không biết chuyện này, nếu không phải mấy ngày trước xảy ra chuyện lớn, anh cũng sẽ không biết chuyện này lại có liên quan đến Lý Thập Di.
Lý Thập Di không quan tâm đến tình hình hiện tại của Hoa Ngộ, cậu chỉ ngạc nhiên khi biết Tư Phương Đình cũng đang ở thành phố S, còn ra tay với tên Hoa Ngộ kia, không lẽ gã ta điều tra cậu?
Đột nhiên sắc mặt của Lý Thập Di càng thêm u ám, Tư Phương Đình, gã ta rốt cuộc là muốn làm cái quái gì đây?
Lê Quang vẫn tiếp tục nói, anh thật sự rất quan tâm đến chuyện Lý Thập Di, "...!Tư Phương Đình là con hoang của nhà họ Tư, vài năm trước hắn ta mới được nhận vào Tư gia.
Anh nghe nói hắn ta rất được lòng Tư gia, lão già kia có vẻ như muốn bù đắp nên có ý định để cho hắn tiếp quản một số công việc kinh doanh.
Chuyện này Xuyên Tử hình như biết rõ hơn, trước đây anh ấy cùng Tư gia có làm ăn với nhau..." Lê Quang lúng túng ho khan một tiếng, anh vẫn thuộc kiểu thiếu gia nhà giàu, đối với chuyện kinh doanh thì Hạ Bình Xuyên vẫn là người nắm rõ nhất.
Lý Thập Di không để ý đến vẻ lúng túng của Lê Quang, cậu chỉ là không ngờ tới Tư Phương Đình có bối cảnh gia đình như vậy, nghĩ đến dáng vẻ lúc gã ta cười nói mình là trẻ mồ côi, trong lòng Lý Thập Di cảm thấy có chút phức tạp.
Tư Phương Đình, tôi thực sự không biết một chút gì về anh, nhưng chuyện đó đã không còn cần thiết nữa, cậu nhàn nhạt nghĩ.
Lê Quang nhìn cậu không có cảm xúc gì, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ ngập ngừng hỏi: "Cậu cùng Tư Phương Đình..."
Lý Thập Di dứt khoát gật gật đầu, chán ghét nói: "Chỉ là quá khứ mà thôi."
Lê Quang cũng đoán được đại khái, thở dài nói: "Sức hấp dẫn của cậu đúng là rất lớn đấy." Lý Thập Di thì dứt khoát rũ sạch quan hệ mà Tư Phương Đình có vẻ như còn vương vấn chưa dứt, bằng không thì sẽ không ra tay với Hoa Ngộ để trả thù cho Lý Thập Di.
Gã ta còn đe dọa không ít người từng có quan hệ với Lý Thập Di, chỉ là Lý Thập Di không hề hay biết.
Lý Thập Di cười lạnh, tâm trạng cậu rất tệ không dễ gì bỏ qua mà hướng nòng súng vào người đối diện: "Cũng đâu bằng anh được, bị người ta trói đi đăng ký kết hôn."
Lê Quang bị sặc mà ho khan, "Đậu má cậu..." Sự việc này nói ra thật sự rất xấu hổ, đêm trước khi đi Hà Lan, anh lại hối hận muốn bỏ trốn nhưng bị Hạ Bình Xuyên bắt đưa lên máy bay.
Chuyện đó nghĩ đến mà cảm thấy sợ hãi.
Chọc ghẹo nhau một lúc, thực sự về mặt này thì Lê Quang không phải đối thủ của Lý Thập Di, anh không còn cách nào khác phải chuyển chủ đề, "Anh nói chứ cậu với tình nhân nhỏ của cậu phải làm thế nào bây giờ, anh không nghĩ rằng Tư Phương Đình sẽ tốt bụng để yên cho hai người yêu nhau đâu."
Lý Thập Di cau mày phiền não, cậu cố ý không muốn nghĩ đến chuyện này: "Nói sau đi."
Lê Quang thở dài, cũng không quản, "Quên đi, khi nào cần giúp thì cứ gọi cho anh một tiếng.
Anh và Xuyên Tử cũng chả ngán nhà họ Tư đâu."
Lý Thập Di khẽ cười "Ừm" một tiếng, coi như nhận ý tốt của đối phương, "Được rồi, cũng nên quay lại đó rồi, trễ chút nữa thì có người sẽ nổi điên đấy."
Đi lâu như vậy, Hạ Bình Xuyên không biết có nên đi tìm người về hay không.
Dù sao thì hắn vẫn không yên tâm khi để Lý Thập Di và Lê Quang ở cùng nhau, ai mà biết được hai con người "tai họa" này ở cạnh nhau thì có khi củi khô bốc lửa luôn ấy chứ.
Lê Quang không khỏi có chút "tủi thân", tại sao lại bán đứng chính mình, hiện tại một chút tự do cũng không có, anh thở dài, tình yêu quá mãnh liệt thật sự khiến người ta không thể thở nổi mà.
Sau khi hai người quay lại thì nhìn thấy Hạ Phong đang nói chuyện với Dung Hòa, Lý Thập Di hơi buồn bực bước tới, Lê Quang thì cười hóng chuyện vui, còn Hạ Bình Xuyên sắc mặt vô cùng xấu trừng mắt nhìn anh.
Nhìn thấy Lý Thập Di trở lại, Hạ Phong lập tức đến bên cạnh, vẻ mặt chuyển từ ủ rũ sang vui mừng xen lẫn lo lắng, "Thập Di..."
Ai mà ngờ tới, ngay sau đó Dung Hòa cũng kêu lên, "Anh Thập Di..." Vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt ngây thơ cùng giọng nói vô cùng ngọt ngào.
Lý Thập Di lập tức liếc mắt trừng Lê Quang, đây là cái quái gì vậy?? Từ trước tới giờ chưa ai gọi cậu như vậy cả, cậu lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nổi cả da gà da vịt.
Lê Quang không biết Dung Hòa vốn luôn rụt rè và sợ sệt lại có một mặt như vậy khiến anh hơi ngạc nhiên, đột nhiên cười thầm trong lòng rồi nháy mắt với Lý Thập Di, chuyện này rất vui, bởi vì anh muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của Lý Thập Di từ rất lâu rồi.
Hạ Phong không nói gì, giả vờ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại phản bội hắn, nhìn Dung Hòa đầy thù hận rồi lại nhìn Lý Thập Di với vẻ mặt oan ức.
Lý Thập Di thật sự không có hứng thú với cậu thanh niên Dung Hòa này, giọng điệu cũng không tốt lắm, cậu đối với người xa lạ luôn lạnh lùng sắc bén nói, "Tôi không phải là anh của cậu, cậu đừng có tự tiện nhận người thân như vậy."
Nói xong đến cái liếc mắt cũng không cho hắn, kéo Hạ Phong qua một bên.
Hạ Phong lại rất vui vẻ, hắn lặng lẽ nắm tay Lý Thập Di, mười đầu ngón tay đan xen nắm thật chặt như một lời thông báo với người khác.
Lý Thập Di vốn không thích tư thế chiếm hữu này, nhưng trong lòng còn có chuyện nên cậu cũng không thèm quan tâm.
Dung Hòa đứng im như trời trồng, vành mắt đỏ hoe, nhìn giống chú thỏ trắng bị oan ức, hắn cắn cắn môi dán mắt vào Lý Thập Di và Hạ Phong bên cạnh.
Lê Quang từ xa cầm ly rượu nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ vui vẻ, những người khác thấy vậy muốn qua an ủi Dung Hòa, có Lý Thập Di bạn của Lê Thiếu gia đang ở đây mọi người cũng không dám nói cái gì nhưng mọi người đều ngầm hiểu.
Nhưng mà, ai thèm quan tâm?.
Lý Thập Di lãnh đạm liếc hắn một cái rồi định rời đi.
Nhìn thấy cậu muốn rời đi, Dung Hòa rốt cuộc có dũng khí gọi một tiếng, "Việc ấy, anh..."
Lý Thập Di dừng lại, nhìn hắn.
"Ừm, việc ấy, em tên Dung Hòa..." Hắn không thể nói thêm được gì, trông có chút yếu ớt, khuôn mặt trắng mịn ửng hồng, hơn nữa bởi vì còn trẻ nên nhìn vô cùng thanh tú, giống như hoa trong nhà kính.
Đối với một số người có ý muốn bảo vệ phỏng chừng sẽ rất thích, nhưng Lý Thập Di thì không.
Thành thật mà nói, hắn và Hạ Phong ở mức độ nào đó khá tương đồng, đều là người có khí chất thanh khiết, tính tình trầm ổn lương thiện, nhưng mà Hạ Phong lại không mang đến cảm giác yếu đuối.
Lý Thập Di nghĩ, tiếc là cả hai người đều không phải kiểu người mà cậu thích.
"Ừm, tôi biết."
"...!Em, việc ấy..."
Dung Hòa vẫn cứ ấp úng.
Lý Thập Di không thích kiểu nói chuyện không rõ ràng ấp a ấp úng như vậy, khiến cậu cũng mất kiên nhẫn, "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây."
Dung Hòa có chút sốt ruột, trong lòng không khỏi tự trách bản thân, tại sao không giống như người khác thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng cơ chứ.
Nghĩ đến đây, hắn quýnh lên, nhắm mắt lại lớn tiếng nói: "Em...!em muốn kết bạn với anh!"
Lý Thập Di nhíu mày, là chuyện này à?
Cậu còn chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng của Lê Quang chen vào, "Anh cứ nghĩ mãi Tiểu Dung Hòa đi đâu mất tiêu rồi? Hóa ra là lén lút gian tình ở đây à!" Lời nói đầy ý trêu đùa khiến cho Dung Hòa đứng yên tại cứ chỗ dạ dạ thưa thưa không biết phải làm sao.
Lý Thập Di nhìn Lê Quang đang dựa trên tường, sắc mặt anh có hơi đỏ, hẳn là anh đã uống không ít rượu, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo, rất có hứng thăm dò.
"Có những lời không nên nói lung tung."
Lê Quang lắc đầu, khẽ cười, "Anh đây không có nói lung tung, Tiểu Dung nói cho cậu rồi đúng không?"
Dung Hòa theo bản năng gật đầu, lén lút nhìn đối phương, trong lòng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Hắn hôm nay lơ tơ mơ bị Lê Quang lừa đến đây, hắn còn chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm bạn trai gì đó, nhưng ai mà ngờ là vừa nhìn thấy người này thì tim hắn lập tức đập thình thịch, còn bởi vì hồi hộp mà lòng bàn tay toát cả mồ hôi, loại cảm giác kỳ diệu này khiến hắn vô cùng thích thú.
Bất luận thế nào hắn cũng muốn tranh thủ cơ hội cho dù đối phương có thể đã có người yêu.
Ở bên nhau thì cũng có thể chia tay, kể cả kết hôn rồi cũng còn chia tay được cơ mà, hắn ngây thơ nghĩ như vậy.
Lý Thập Di càng nhíu mày chặt hơn, mọi chuyện như một mớ lộn xộn.
Đừng nói hiện tại cậu không có loại ý nghĩa kia, cho dù có, thì chắc chắn Dung Hòa cũng chẳng phải là gu của cậu.
Lý Thập Di nhìn Lê Quang một chút, không quản hai người họ muốn làm gì, cậu trực tiếp đi ra cửa.
Nhưng Lê Quang đột nhiên nghĩ đến gì đó, kéo cậu lại, "Này, đừng đi." Sau đó anh quay sang Dung Hòa, nghiêm túc nói, "Cậu về phòng trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Lý Thập Di."
Dung Hòa có hơi mất mát nhìn Lý Thập Di, cũng không nói gì, hắn ngoan ngoãn rời đi.
Hai người đổi đến một nơi thích hợp để nói chuyện, Lý Thập Di tìm một tư thế thoải mái để dựa vào, "Nói đi!"
Lê Quang ánh mắt phức tạp nhìn Lý Thập Di, thẳng thắn nói, "Cậu biết người tên Tư Phương Đình đúng không?"
Lý Thập Di nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp lập tức cực kỳ âm u, nói: "Làm sao?"
Lê Quang hai tay ôm ngực, ngón chân cọ cọ trên mặt đất, nói: "Cậu biết đấy, chúng tôi đều đang trong thời kì xây dựng và phát triển gia tộc nên mối quan hệ quen biết rất rộng.
Anh có nhiều bạn bè nhưng không có mấy người thân thiết, bên ngoài quan hệ tốt nhưng thực chất bên trong lại ngầm ý ngán chân đối phương." Lê Quang khinh thường nói tiếp: "Trong vòng của chúng tôi rất khó giữ bí mật, chuyện lớn đều có thể sớm bị phanh phui và bị dư luận bàn tán, đương nhiên là trừ bí mật gia tộc.
Nói trắng ra thì chỉ là một đám bà tám rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà thôi.
Cậu có nhớ người tên Hoa Ngộ không? Chuyện hôm nay anh nói với cậu có liên quan đến hắn ta.
Hắn bị Tư Phương Đình chỉnh rất thảm, cuối cùng hắn ta mất tích khỏi thành phố S, cũng không rõ sống chết..."
Hoa Ngộ?
Cậu thật sự có chút ấn tượng, nhưng đó là một ký ức khủng khiếp, giờ nghĩ đến cậu vẫn cảm thấy buồn nôn.
Lúc đó vừa đến thành phố S, cậu vào quán bar dành cho người đồng tính thì gặp phải hắn, lúc đấy hắn ta mời cậu uống rượu cậu cũng không từ chối, vừa bước vào thế giới người lớn, Lý Thập Di cũng rất tò mò muốn khám phá.
Không ngờ là ly rượu đó hắn ta đã bỏ thuốc rồi đưa cậu vào phòng, chỉ có điều là thuốc không mạnh nên cậu mới trốn thoát được, không cần phải nói, lúc đó Lý Thập Di vô cùng chật vật, kết quả đã để lại cho cậu một bóng ma không thể nào quên.
Sau này, cậu nghe rất nhiều chuyện về hắn ta, hắn là kẻ ỷ vào gia đình có thế lực và tiền bạc nên ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy, hại không biết bao nhiêu người.
Khi đó cậu thật sự rất ghê tởm, bản thân cậu còn mắc bệnh sạch sẽ, chỉ thích chạm vào những người sạch sẽ thôi.
Còn đối với những kẻ dơ bẩn bạ đâu chịch đó như hắn ta thì chỉ thấy ghê tởm mà tránh xa.
Lúc đó Lê Quang chưa quen biết Lý Thập Di nên dĩ nhiên anh không biết chuyện này, nếu không phải mấy ngày trước xảy ra chuyện lớn, anh cũng sẽ không biết chuyện này lại có liên quan đến Lý Thập Di.
Lý Thập Di không quan tâm đến tình hình hiện tại của Hoa Ngộ, cậu chỉ ngạc nhiên khi biết Tư Phương Đình cũng đang ở thành phố S, còn ra tay với tên Hoa Ngộ kia, không lẽ gã ta điều tra cậu?
Đột nhiên sắc mặt của Lý Thập Di càng thêm u ám, Tư Phương Đình, gã ta rốt cuộc là muốn làm cái quái gì đây?
Lê Quang vẫn tiếp tục nói, anh thật sự rất quan tâm đến chuyện Lý Thập Di, "...!Tư Phương Đình là con hoang của nhà họ Tư, vài năm trước hắn ta mới được nhận vào Tư gia.
Anh nghe nói hắn ta rất được lòng Tư gia, lão già kia có vẻ như muốn bù đắp nên có ý định để cho hắn tiếp quản một số công việc kinh doanh.
Chuyện này Xuyên Tử hình như biết rõ hơn, trước đây anh ấy cùng Tư gia có làm ăn với nhau..." Lê Quang lúng túng ho khan một tiếng, anh vẫn thuộc kiểu thiếu gia nhà giàu, đối với chuyện kinh doanh thì Hạ Bình Xuyên vẫn là người nắm rõ nhất.
Lý Thập Di không để ý đến vẻ lúng túng của Lê Quang, cậu chỉ là không ngờ tới Tư Phương Đình có bối cảnh gia đình như vậy, nghĩ đến dáng vẻ lúc gã ta cười nói mình là trẻ mồ côi, trong lòng Lý Thập Di cảm thấy có chút phức tạp.
Tư Phương Đình, tôi thực sự không biết một chút gì về anh, nhưng chuyện đó đã không còn cần thiết nữa, cậu nhàn nhạt nghĩ.
Lê Quang nhìn cậu không có cảm xúc gì, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ ngập ngừng hỏi: "Cậu cùng Tư Phương Đình..."
Lý Thập Di dứt khoát gật gật đầu, chán ghét nói: "Chỉ là quá khứ mà thôi."
Lê Quang cũng đoán được đại khái, thở dài nói: "Sức hấp dẫn của cậu đúng là rất lớn đấy." Lý Thập Di thì dứt khoát rũ sạch quan hệ mà Tư Phương Đình có vẻ như còn vương vấn chưa dứt, bằng không thì sẽ không ra tay với Hoa Ngộ để trả thù cho Lý Thập Di.
Gã ta còn đe dọa không ít người từng có quan hệ với Lý Thập Di, chỉ là Lý Thập Di không hề hay biết.
Lý Thập Di cười lạnh, tâm trạng cậu rất tệ không dễ gì bỏ qua mà hướng nòng súng vào người đối diện: "Cũng đâu bằng anh được, bị người ta trói đi đăng ký kết hôn."
Lê Quang bị sặc mà ho khan, "Đậu má cậu..." Sự việc này nói ra thật sự rất xấu hổ, đêm trước khi đi Hà Lan, anh lại hối hận muốn bỏ trốn nhưng bị Hạ Bình Xuyên bắt đưa lên máy bay.
Chuyện đó nghĩ đến mà cảm thấy sợ hãi.
Chọc ghẹo nhau một lúc, thực sự về mặt này thì Lê Quang không phải đối thủ của Lý Thập Di, anh không còn cách nào khác phải chuyển chủ đề, "Anh nói chứ cậu với tình nhân nhỏ của cậu phải làm thế nào bây giờ, anh không nghĩ rằng Tư Phương Đình sẽ tốt bụng để yên cho hai người yêu nhau đâu."
Lý Thập Di cau mày phiền não, cậu cố ý không muốn nghĩ đến chuyện này: "Nói sau đi."
Lê Quang thở dài, cũng không quản, "Quên đi, khi nào cần giúp thì cứ gọi cho anh một tiếng.
Anh và Xuyên Tử cũng chả ngán nhà họ Tư đâu."
Lý Thập Di khẽ cười "Ừm" một tiếng, coi như nhận ý tốt của đối phương, "Được rồi, cũng nên quay lại đó rồi, trễ chút nữa thì có người sẽ nổi điên đấy."
Đi lâu như vậy, Hạ Bình Xuyên không biết có nên đi tìm người về hay không.
Dù sao thì hắn vẫn không yên tâm khi để Lý Thập Di và Lê Quang ở cùng nhau, ai mà biết được hai con người "tai họa" này ở cạnh nhau thì có khi củi khô bốc lửa luôn ấy chứ.
Lê Quang không khỏi có chút "tủi thân", tại sao lại bán đứng chính mình, hiện tại một chút tự do cũng không có, anh thở dài, tình yêu quá mãnh liệt thật sự khiến người ta không thể thở nổi mà.
Sau khi hai người quay lại thì nhìn thấy Hạ Phong đang nói chuyện với Dung Hòa, Lý Thập Di hơi buồn bực bước tới, Lê Quang thì cười hóng chuyện vui, còn Hạ Bình Xuyên sắc mặt vô cùng xấu trừng mắt nhìn anh.
Nhìn thấy Lý Thập Di trở lại, Hạ Phong lập tức đến bên cạnh, vẻ mặt chuyển từ ủ rũ sang vui mừng xen lẫn lo lắng, "Thập Di..."
Ai mà ngờ tới, ngay sau đó Dung Hòa cũng kêu lên, "Anh Thập Di..." Vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt ngây thơ cùng giọng nói vô cùng ngọt ngào.
Lý Thập Di lập tức liếc mắt trừng Lê Quang, đây là cái quái gì vậy?? Từ trước tới giờ chưa ai gọi cậu như vậy cả, cậu lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nổi cả da gà da vịt.
Lê Quang không biết Dung Hòa vốn luôn rụt rè và sợ sệt lại có một mặt như vậy khiến anh hơi ngạc nhiên, đột nhiên cười thầm trong lòng rồi nháy mắt với Lý Thập Di, chuyện này rất vui, bởi vì anh muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của Lý Thập Di từ rất lâu rồi.
Hạ Phong không nói gì, giả vờ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại phản bội hắn, nhìn Dung Hòa đầy thù hận rồi lại nhìn Lý Thập Di với vẻ mặt oan ức.
Lý Thập Di thật sự không có hứng thú với cậu thanh niên Dung Hòa này, giọng điệu cũng không tốt lắm, cậu đối với người xa lạ luôn lạnh lùng sắc bén nói, "Tôi không phải là anh của cậu, cậu đừng có tự tiện nhận người thân như vậy."
Nói xong đến cái liếc mắt cũng không cho hắn, kéo Hạ Phong qua một bên.
Hạ Phong lại rất vui vẻ, hắn lặng lẽ nắm tay Lý Thập Di, mười đầu ngón tay đan xen nắm thật chặt như một lời thông báo với người khác.
Lý Thập Di vốn không thích tư thế chiếm hữu này, nhưng trong lòng còn có chuyện nên cậu cũng không thèm quan tâm.
Dung Hòa đứng im như trời trồng, vành mắt đỏ hoe, nhìn giống chú thỏ trắng bị oan ức, hắn cắn cắn môi dán mắt vào Lý Thập Di và Hạ Phong bên cạnh.
Lê Quang từ xa cầm ly rượu nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ vui vẻ, những người khác thấy vậy muốn qua an ủi Dung Hòa, có Lý Thập Di bạn của Lê Thiếu gia đang ở đây mọi người cũng không dám nói cái gì nhưng mọi người đều ngầm hiểu.
Nhưng mà, ai thèm quan tâm?.
Danh sách chương