Bích Thành Lầu lộng lẫy, có thể nói đây là một trong những câu lạc bộ giải trí bậc nhất ở thành phố S.

Hơn nữa đây còn là thiên đường của vô số những kẻ giàu có con ông cháu cha đến chơi bời lêu lổng.

Tuy được trang trí rất lộng lẫy nhưng không tạo cảm giác lạc lõng, đầy đủ tiện nghi không thiếu thứ gì cả.

Bảy giờ rưỡi, Lý Thập Di và Hạ Phong mới đến.
  
Ngoài cửa có những cô gái mặc sườn xám có họa tiết hoa mẫu đơn đỏ đồng loạt khom lưng cúi chào.

Hạ Phong chưa bao giờ đến những nơi như thế này cho nên hắn cảm thấy hơi lo lắng.
  
Lý Thập Di ôm lấy hắn, đối với hành vi của người nào đó ở nơi này vô cùng khinh thường.

Cậu ghé vào tai Hạ Phong, thoạt nhìn thì vô cùng thân mật nhưng đối với những người ở nơi này lại là chuyện rất bình thường.
  
"Lát nữa anh đừng đi lung tung, nơi này hơi lộn xộn." Con nhà giàu đều là những kẻ không có liêm sỉ, không biết e dè nhún nhường, đụng vào sẽ rất phiền phức.
  
"Ừ, anh chỉ đi theo em." Hạ Phong cười cười, Lý Thập Di sờ sờ đầu hắn giống như tán thưởng, ý nói như rất dễ dạy bảo.
  
Tiếng đàn violin du dương vang lên bên trong đại sảnh rộng lớn lộng lẫy ánh đèn, chính giữa là một đài phun nước nhỏ, màu nước trong xanh như ngọc, nước bắn tung tóe giống như một cái lúm đồng tiền tròn trịa.
  
Giới nhà giàu tụm năm tum bảy lại với nhau cười nói rất say mê.


Bọn họ sống theo ý muốn của bản thân, vui vẻ cũng được, say cũng tốt mà chết cũng chả sao.

Cho dù họ thế nào cũng không hề liên quan đến người khác.
  
Lý Thập Di và Hạ Phong trực tiếp lên lầu hai, vừa mở cửa phòng thì ngay lập tức một chiếc đũa bay về phía cửa.
  
"Ái chà, nhân vật chính cuối cùng cũng đã lên sân khấu rồi!" Một giọng nói giễu cợt vang lên.

Lý Thập Di bình tĩnh tránh thoát "Ừ" một tiếng, cậu cũng không tỏ ra áy náy vì đến trễ.
 
Lê Quang trong ngực nghẹn một búng máu, người đàn ông ngồi bên cạnh anh đứng lên, nở nụ cười khiến người ta không nhìn ra được bản năng ghen tuông như phụ nữ ẩn chứa sau nụ cười đó: "Đến rồi thì tới ngồi đi!"
Hắn lúc này mới thấy còn có một người nữa đi phía sau Lý Thập Di, không khỏi sửng sốt.

Không phải Hạ Phong không ưa nhìn mà bởi vì Lý Thập Di quá nổi bật, ánh mắt mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía cậu mà quên mất sự tồn tại của người khác.

Không biết là ai đang huýt sáo.
  
Chỉ có Lê Quang nhìn Hạ Phong, anh sờ sờ cằm, giống như nghĩ đến điều gì đó rồi quay sang nháy mắt với Lý Thập Di nói: "Anh đang nghĩ sao cậu lại đến muộn như vậy, hóa ra là tuổi trẻ nhiệt huyết, đêm lại quá dài con người ta không thể cưỡng lại được tiểu mỹ nhân nha!"
Hạ Phong lúng túng cười, Lý Thập Di vỗ vỗ tay hắn không nói gì.
    
Hạ Bình Xuyên ánh mắt sắc bén liếc xéo người nào đó không biết giữ ý tứ, sau đó lại mỉm cười bắt chuyện trông rất ra dáng chủ nhân bữa tiệc.
  
Trong phòng không có quá nhiều người, Lê Quang đứng lên giới thiệu mọi người làm quen với nhau, trong số đó có thiếu gia của nhà họ Dung tên là Dung Hòa.

Hắn lớn lên rất sáng sủa, tính tình bộc trực, rất có khí chất khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lý Thập Di không khỏi liếc nhìn hai lần, vừa khéo Dung Hòa cũng đang nhìn cậu, làm cho hắn kinh ngạc vội vàng tránh né, vành tai đỏ bừng.
  
Cậu bật cười, kiểu ngượng ngùng này giống hệt người bên cạnh, cậu ghé vào tai Hạ Phong, thấp giọng cười nói: "Không phải rất giống anh đó sao?" Hạ Phong cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng không biểu hiện ra.
  
Lê Quang vừa tiếc hận lại hưng phấn, nói nhỏ với Hạ Bình Xuyên.

Hôm nay là kỉ niệm tròn một năm ngày cưới của Lê Quang và Hạ Bình Xuyên.

Hai người cứ làm ầm ĩ chia chia hợp hợp cũng được 5 năm, phần lớn là do Lê Quang.

Anh phong lưu quen rồi nên không muốn cuộc đời sẽ bị trói buộc vào một cái cây rồi trở thành người đàn ông tốt của gia đình.

Hơn nữa, cả hai đều là gia tộc nổi tiếng trong thành phố, theo lý mà nói không nên mặc bọn họ muốn làm gì thì làm, nhưng mà Hạ Bình Xuyên quá có bản lĩnh khiến tất cả mọi người không thể không gật đầu.

Cho dù không muốn nhưng cuối cùng Lê Quang cũng chịu thua mà đồng ý đi cùng Hạ Bình Xuyên đến Hà Lan để đăng ký kết hôn, nhưng vì danh tiếng của hai gia tộc nên không tổ chức tiệc mừng trong nước.
  
Cả hai cùng nhau nâng ly chúc mừng, trên tay cùng đeo nhẫn cưới, "Nào, hôm nay tôi mời tất cả những người anh em tốt đến chúc mừng kỷ niệm ngày kết hôn của tôi và Bình Xuyên, mọi người muốn uống thế nào thì cứ uống như thế đó, cứ vui chơi hết mình không cần phải khiêm tốn."
Những người tới căn bản đều là đám bạn xấu, kiểu như Lê Quang thì cũng không có được mấy người bạn đứng đắn.

Ngoại trừ Dung Hòa đang yên lặng ngồi một bên thì những người kia không ngừng hô to: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
  
Lê Quang rất thản nhiên ôm lấy Hạ Bình Xuyên hôn ngấu nghiến khiến cho những người ở đó không ngừng huýt sáo cổ vũ.


Nụ hôn kết thúc, Hạ Bình Xuyên thở hổn hển mềm nhũn ngã vào lồng ngực Lê Quang, không còn chút nào dáng vẻ mạnh mẽ vốn có.

Cho nên mới nói tình yêu thực sự là một thứ rất kì diệu, không nhìn thấy cũng chẳng thể chạm, nhưng nó lại khiến vô số người trầm mê lún sâu vào.

Lý Thập Di nhìn thấy, khinh khỉnh nói "cầm thú", bên cạnh có người nghe được lập tức nở nụ cười.
  
Lê Quang đối xử với bạn bè vô cùng chính trực, gia cảnh lại tốt, anh em bạn bè phần lớn đều có chí tiến thủ, tuy rằng không phải ai cũng có thể quý trọng, nhưng chỉ cần bọn họ đồng lòng, bất luận thân phận hay địa vị, đều là anh em tốt.
  
Trong phòng không khí rất sôi nổi, Lý Thập Di không nói chuyện với ai mà chỉ tập trung ăn uống, Hạ Phong bị Hạ Bình Xuyên kéo đến nói chuyện, cũng không biết hai người họ mới vừa gặp thì có chuyện gì để nói.

Những người khác cũng nghĩ đến việc tới làm quen với cậu nhưng thấy cậu không có hứng thú nên từ bỏ ý định, cho dù có cảm thấy cậu không biết xã giao thì cũng không dám nói gì, dù sao cũng là bạn của Lê thiếu gia nên không dễ gì đụng vào.

Lê Quang cầm ly rượu liếc mắt nhìn Lý Thập Di, khuôn mặt lạnh lùng dưới tác dụng của rượu làm vẻ đẹp cấm dục càng trở nên ma mị hơn khiến Lê Quang nhớ lại lúc 2 người lần đầu quen biết nhau.

Hôm ấy thực sự rất là xấu hổ, không ai trong giới không biết Lê Quang dù đã có người yêu, nhưng dù vậy cũng không thể ngăn anh ra ngoài tìm vui.

Hôm đó lúc đi vào bar anh liếc mắt một cái lập tức nhìn trúng Lý Thập Di, đối phương có khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng khiến cho tim anh ngứa ngáy không chịu nổi, vì vậy anh phát huy bản chất playboy của mình đi tới tán tỉnh cậu.

Nhưng mà xui cho anh là vừa trúng ngày Lý Thập Di tâm trạng đang rất tệ nên khi nhìn thấy Lê Quang bề ngoài đúng đắn nhưng bên trong lại gian xảo khiến cậu nổi cáu trút tất cả lên đối phương.

Lê Quang nhớ lúc đó bản thân sợ ngây người, người đẹp mặt mày tối sầm, khó có thể tưởng tượng được đôi môi xinh đẹp ấy vậy mà có thể phun ra mấy lời độc địa như thế, anh bị cậu chửi cho một trận xối xả.

Cuối cùng, cậu trực tiếp chỉ vào chỗ đó của mình, "Nhìn thấy chưa, hôm nay nó rất không vui, không có hứng thú để chơi anh, có-hiểu-chưa-hả?" Giọng điệu của cậu khi đó vừa lạnh lùng lại ác liệt.
  
Lê Quang suýt nữa ói ra máu, yêu đương chơi bời mười mấy năm chưa bao giờ bị người khác đá, cũng chưa bao giờ bị đối xử như thế này, tìm không được bạn tình còn bị nhục nhã.

Địa vị tổng công của anh bị nghi ngờ bởi một người đẹp vừa mới gặp này, khiến cho một người đường đường là Lê đại thiếu gia làm sao có thể chấp nhận nổi!
Anh tức giận đập mạnh cốc muốn chiến solo lấy lại phong độ thì bị Hạ Bình Xuyên tìm tới kéo đi mất.
  
Sau đó anh thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy cậu nhưng Lý Thập Di vẫn thờ ơ như vậy.

Đến khi làm quen rồi anh phát hiện đối phương thực sự rất hợp khẩu vị của mình, nhưng mối quan hệ của anh với Hạ Bình Xuyên dính quá sâu nên anh cũng dẹp luôn ý đồ kia, thôi thì làm bạn cũng không tệ.
  
Lý Quang đặt tay lên vai Lý Thập Di, như thể không có xương sống dựa vào người cậu nhưng lại bị đối phương chán ghét, "Né ra đi, nặng quá." Lê Quang lườm một cái, "Này, anh rất tò mò không biết lúc trên giường cậu với bạn trai nhỏ của cậu như nào nhỉ? Cậu chơi tư thế gì vậy hả?" Giọng điệu của anh rất thiếu đánh, cũng không hề biết ngại ngùng khi hỏi mấy vấn đề giường chiếu của người khác.
  
"Anh muốn thử không?" Lý Thập Di nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh từ dưới lên trên.

Lê Quang bị cậu nhìn như vậy khiến cho cả người tê rần, nhưng anh vẫn mạnh miệng nói: "Được, chỉ cần cậu chịu ở dưới."
  
Anh trong lòng cảm thấy hết sức tiếc hận, nếu không phải mình đã có vợ thì sớm muộn gì cũng thu phục Lý Thập Di về tay mình rồi dạy dỗ một phen...!Nhưng mà cũng không chắc được cuối cùng là ai dạy dỗ ai.
  
Lý Thập Di nhìn nụ cười gợi đòn của anh, cậu làm sao mà không hiểu đối phương đang nghĩ cái gì chứ.

Cậu cười như không cười tiến lại gần Lê Quang, cuối cùng cách gần môi đối phương thì dừng lại, nếu ở góc độ khác nhìn vào sẽ thấy vô cùng ám muội, "Này, ai đó đằng kia đang nhìn anh kìa."
  
Lê Quang giật mình quay đầu lại, quả nhiên thấy mặt Hạ Bình Xuyên đen như đáy nồi, đôi mắt hắn ác liệt như hận không thể giết người.
  
Lê Quang ngượng ngùng sờ sờ mũi, anh tự giác cách xa Lý Thập Di một chút rồi trừng mắt với cậu nói: "Con mẹ nó là cậu cố ý đúng không?"
Lý Thập Di nhún vai, không phủ nhận. 

Chẳng được bao lâu Lê Quang vẫn chứng nào tật nấy lại không đứng đắn một bên nhìn Hạ Phong một bên hỏi: "Tiểu mỹ nhân bị bắt cóc khi nào vậy? Sao cậu không giới thiệu cho bọn tôi sớm hơn.

Có người có thể thu phục được yêu nghiệt Lý Thập Di thì bản lĩnh cũng không nhỏ đó."
Lý Thập Di nhíu mày, cậu không thích người khác dòm ngó người của cậu, cùng lắm thì đây chỉ là bản năng chiếm hữu, không liên quan gì đến tình cảm.
  
Cậu phân biệt rõ ràng.
  
Khi Lê Quang nhìn thấy vẻ mặt của cậu, anh biết cậu đang khó chịu.

Hửm? Anh thật sự không hiểu, tại sao anh nhất định phải kết bạn với người có tính khí như cậu cơ chứ?
  
Hẳn là vì khuôn mặt của đối phương, ừm, nhất định là như vậy.
  
Lê Quang không khỏi tự an ủi.

"Cậu nhìn thấy Dung Hòa kia không, hôm nay anh đây định mang người đến giới thiệu cho cậu, người ta là thiếu niên nhỏ tuổi vô cùng thuần khiết nhưng không ngờ cậu đã có bạn đồng hành." Lê Quang vẻ mặt tiếc nuối nói, anh không có râu nhưng cứ giả vờ vuốt vuốt cằm.

Lý Thập Di liếc nhìn Dung Hòa đang cùng người khác nói chuyện, "Anh chuyển sang nghề mai mối lúc nào vậy?"
  
Lê Quang cười thâm thúy, "Tôi vì cậu có thể liều mạng làm bất cứ cái gì." Dứt lời, một giọng nói u ám vang lên sau lưng, "Em vì ai mà liều mạng?" Lê Quang kinh hãi bật dậy từ trên ghế rồi vội vàng nói: "Vợ à-anh nghe nhầm rồi, em không nói gì cả."
  
Cả đám cười to lên.
  
Lý Thập Di quay đầu sang chỗ khác, coi như không quen biết anh, thật sự là mất hết mặt mũi mà.
  
Hạ Phong cũng đi tới, ngồi xuống bên cạnh nắm chặt tay Lý Thập Di, cười dịu dàng.

Không thể phủ nhận là Lý Thập Di thích nhìn đối phương cười, nụ cười thuần khiết như có thể gột rửa hết thảy mệt mỏi.
  
"Anh nói chuyện gì với Hạ Bình Xuyên vậy?" Lý Thập Di hỏi.
  
Hạ Phong bật cười, giọng điệu hiếm khi thấy sôi nổi, "Anh ấy chỉ anh cách giữ em cho tốt, tránh để em bị bắt cóc."
  
Lý Thập Di cứng họng, cả hai vợ chồng toàn là người không đứng đắn như vậy, Hạ Bình Xuyên cũng muốn truyền bí kíp "đạo giữ chồng" cho người của cậu.
  
"Vậy anh nghĩ thế nào?" Lý Thập Di nguy hiểm nheo mắt, cậu rất ghét bị kiểm soát, nếu Hạ Phong vượt qua ranh giới, cậu sẽ không ngại chấm dứt đoạn tình cảm không tính là tình cảm này.
  
Hạ Phong ngượng ngùng đáp: "Anh tất cả đều nghe em."
  
Lý Thập Di hài lòng sờ sờ đầu của hắn, "Tốt.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện