Chương 453
Hồ gia cùng Thẩm gia là hai gia tộc có những trưởng bối kỳ cựu, bọn họ đã quen được phục tùng, nay lại bị Lão Lý lên mặt cho nên có sự không cam tâm.
Mà người Hồ gia vô cùng khó chịu, Hồ Bách Nhân cùng Hồ Diệu Thái vô cùng hối hận.
“Lão Lý, có gì cứ nói thẳng.”
Vương Khiêm cũng không quan tâm gia tộc ở đây, anh ta vô cùng khiêm tốn nói.
“Hồ gia, Trần gia, Vinh gia các người nên tự thân rút khỏi đi. Tuy không còn vinh quang như trước, nhưng ít nhất sống thoải mái về sau.”
“Thẩm gia các người cứ đợi chờ Chiến thần xem xét đi! Đừng nghĩ những gì các người làm Chiến thần không biết. Các người cùng Hồ gia cứ chờ đó đi.”
Nói đến đây Lão Lý cắn chặt.
Thẩm Hữu Danh hơi rùng mình.
“Năm đó là Thẩm gia chủ ngài cùng con gái Thẩm Thanh Hương ám hại Hồ Thúy. À… à… tôi quên, còn có… Trần gia, may là ông ta chết rồi, chỉ còn Trần Nghĩa ông. Xem như Chiến thần không tính toán đi.”
‘Chuyện này liên quan gì tới Chiến thần chứ?”
“Các ngài không cần biết, chỉ cần rút đi là được, giao lại quyền lực cho Vương Khiêm. Là đủ!”
Lão Lý lười giải thích.
Mà Hồ Diệu Thái biết rõ nhất, năm đó ông không phải không biết là Hồ Thúy bị hại, chỉ là ông ta mặc kệ nguyên nhân, vì bảo vệ mặt mũi mà Thẩm gia làm gì ông ta cũng không can thiệp.
Thẩm Hữu Danh thì rùng mình, ông vì không thích Hồ gia cho nên đã mắt nhắm mắt mở cùng con gái Thẩm Thanh Hương hại Hồ Thúy.
“Tại sao chứ?”
Ngay khi Thẩm Hữu Danh cảm thấy quá mức vô lý.
Hồ Diệu Thái cản ông ta lại.
“Hồ Thúy là mẹ của Hồ Cửu, chính là Chiến thần.”
Thẩm Hữu Danh lùi lại, ngồi phịch xuống.
Xong rồi! Thẩm gia ông xem như xong rồi!
Vương Khiêm nghe vậy thì hơi giật mình, Vương gia nếu có thể có thực quyền thực sự…
“Vinh gia ông có ý kiến gì?”
Lão Lý biết người sốc nhất chính là Vinh gia.
“Tra cho ta kẻ nào lừa gạt, còn dùng thẻ của chúng ta mua sắm linh tinh, thù hồi thẻ, lôi hắn về.”
Vinh Phúc Nhạc tức giận nói với Vinh Y Tiếu, mà bên cạnh Trần Giai Linh cùng Trần Nghĩa thất thần.
“Bằng chứng các người làm điều xấu… tôi có đủ. Chi bằng tự rút, đừng để mất cả địa vị lẫn danh dự. Xét thấy các người có chút công cán, nên đây là nhẹ nhàng, đừng để như đám người kia.”
Lão lý dùng chiêu này chính là giết gà dọa khỉ.
Bọn họ chỉ có thể âm thầm rút lui, mà Trình Vũ cũng vì chuyện quẹt thẻ bị lộ tung tích.
Vinh gia xử lý hắn ta thế nào thì chưa biết, nhưng với thực lực cùng thủ đoạn kia, thì Trinh Vũ chắc chắn không thể sống tốt.
Mà Hồ Cửu lúc này đã đến được Nam Sơn, trong Nam Sơn chính là căn cứ mà anh đã dốc lòng chuẩn bị.
Cánh cửa kia anh cũng tìm ra từ lâu.
Chỉ là…
“Đến rồi?”
Bạch Long từ góc tối đi ra.
“Chờ tôi sao?”
Hồ Cửu nhíu mày, không chút biểu cảm.
Mà không chỉ một mình ông ta, Bạch Long con đem theo một tốp người, biểu hiện kia…
Là bọn họ đã dùng thuốc.
“Đây là muốn ăn thua đủ?”
Nhưng Hồ Cửu lại không nao núng, cảm thấy Bạch Long vô cùng nực cười.
“Tôi không hiểu một chuyện, ông nói xem nên khai sáng cho tôi không?”
Bạch Long nhíu mày nghi hoặc.
“Chiến thần nói xem, tôi xem bản thân năng lực đến đâu.”
“Năm đó… Hồ Thúy của Hồ gia bị ông làm nhục, sao Bạch Long ông đại danh đỉnh đỉnh thế kia lại cứ thế không nhận trách nhiệm?”