Chương 452
Lão Lý cũng không vòng vo, muốn đi thẳng vấn đề.
Chiến thần đã nói ông không cần câu nệ, vậy thì cứ thế mà làm thôi.
“hừ, ông nghĩ ông là ai.”
Một số kẻ thuộc phe đối lập vô cùng tức giận.
“Tôi là kẻ sẽ đem thứ sâu mọt ra ánh sáng, phơi nắng chúng…”
Lão Lý giọng điệu nghiêm nghị, không cho phép ai xen vào.
“À… sẵn tiện… Hôm nay Chiến thần sẽ gặp mọi người, dù sao gần đây có một vài kẻ giả mạo, làm ảnh hưởng uy tín Chiến thần… cho nên…”
Lão Lý nói đến đây nhìn về hàng ghế đầu của ba gia tộc lớn, người gia tộc bọn họ còn đang nhìn nhau không hiểu.
Mà Trần Giai Linh cùng Vinh Y Tiếu trong lòng lộp bộp, giả mạo?
Vậy tên Chiến thần kia… giả mạo sao?
Hồ Cửu lúc này đi vào, trên người một đồ quân phục cấp cao, khí thế uy mãnh.
Những người dự họp trực tiếp hay là thông qua trực tuyến vô thức bày tỏ lòng trân trọng mà đứng dậy.
Hồ gia bất giờ vô cùng, Vinh gia cùng Trần gia lại hơi hoảng loạn.
Lần này xong rồi.
“Các vị ngồi đi! Tôi chỉ ngắn gọn muốn nói. Tôi từ chối mọi sự thử nghiệm thuốc sinh học lên con người.”
“Nhất là quân nhân… đừng xem họ công cụ… họ là con người! Tôi tự biết quyền hạn của mình tới đâu, nhưng bất kỳ ai xem quân nhân là vũ khí… tôi sẽ tự tay để họ nhìn thấy cái gì là tàn khốc của chiến tranh.”
Nói xong Hồ Cửu nhìn xuống phía dưới.
Vì là khán đài khá rộng, mà quá đột ngột, thiết bị chuẩn bị không kỹ lưỡng, cho nên chỉ có hai hàng đầu, các gia tộc lớn nhìn rõ vị Chiến thần kia.
Còn các thiết bị trực tuyến thu phát cùng những người ở dãy sau chỉ thấy dáng vẻ của Chiến thần truyền thuyết, hoàn toàn không thấy rõ mặt.
“Và tôi nhắc lại! Chính trị là giúp người dân, đừng dùng nó để làm lợi ích tranh giành người chết người sống thế.”
“Muốn đấu tranh hay có tinh thần như vậy tôi luôn hoan nghênh đến chiến trường phía Tây cùng quân lính chiến đấu. Nến cống hiến đúng chỗ mới có giá trị.”
“Mong các vị ở đây hiểu rõ.”
Nói xong cũng không đợi ai nói gì, Hồ Cửu sải bước đi, mà máy bay trực thăng chiến đấu đang sẵn sàng ở trên nóc tòa nhà đợi anh.
Hiện tại anh cần ra mặt cảnh cáo đám người kia, bây giờ thế lực Long chủ đã ổn định, số thuốc sinh học của Bạch Long chỉ còn một lô hai trăm lọ chưa biết tung tích.
Anh cần đến cánh cửa ở Nam Sơn, hai bảo vật kia đang vô cùng phản ứng mạnh, sợ là Bạch Long đã làm gì rồi.
Sau khi Hồ Cửu lên máy bay đi thẳng, thì đám người còn lại nhao nhao vô cùng.
Bọn họ biết Chiến thần tuy có thực lực cùng có thế lực, nhưng không thể có thế lực bành trướng cho Lão Lý.
Mà họ lại không hề biết thế lực Long chủ cũng là Chiến thần, nếu không họ sẽ đầu quân cho Lão Lý cả rồi.
“Xem đi… có phải tên Hồ Cửu kia…”
Hồ Diệu Thái vừa ra viện, lại run run nắm chặt tay Hồ Bách Nhân mà hỏi.
“Đúng… vừa nãy đúng….”
Hồ gia có Chiến thần, nhưng chính bọn họ lại đạp đổ, lại sỉ vả Hồ Cửu.
Đây là tự mình vả mặt mình!
“Trước khi vào việc chính, mọi người ra sảnh giải lao một chút. Có lẽ phiên họp này sẽ phải họp tới chiều.”
Lão Lý cười nói sau đó để người giữ ba gia tộc lớn ở lại cùng với người của Thẩm gia và một số gia tộc được chọn.
Khi trong phòng họp rộng lớn chỉ còn Hồ gia, Trần gia, Vinh gia, Thẩm gia cùng hai gia tộc khác.
“Lão Lý, ngài để bọn tôi ở lại chắc không nói chuyện phiếm chứ.”
Người lên tiếng là Thẩm Hữu Danh, trưởng lão Thẩm gia.
“Tôi là muốn nói chuyện phiếm đấy…”
Lão Lý nói bằng một giọng mỉa mai, đừng nghĩ Lão Lý chỉ có một mặt nghiêm nghị trên chính trường.
Ông ta trụ vững chính là vì biết nhìn thời thế, cũng là có tài thực sự.