Người xưa họ nói vào rừng đừng nhắc tới hổ, ngồi thuyền đừng nhắc tới cá sấu... Thế mà tao lại không chịu nhớ, đi nhắc tới cô qυầи ɭóŧ hồi thứ Bảy. Rồi sao? Người thật tới đứng trước mặt tao rồi đây nè!
"Em Dear ơi, em Dear! Người này tới tìm cậu Purin."
Dear có thể thề rằng vừa mới bước xuống từ xe ôm chưa tới 40 giây, lúc đi vào trong tòa nhà chọc trời rồi bị chị Fon gọi lại và khi quay qua nhìn "người này" một cách ngạc nhiên rằng tới tìm anh Porsche thì ngồi làm cái giống gì ở dưới đây, câu trả lời liền ào tới đập vào đầu kiểu mà suýt nữa nốc ao luôn.
"Ủa? Em là em của chị Dream đây mà. Tại sao em lại ở đây vậy?"
Dear chỉ biết há hốc mồm một chút, nhìn cô gái đang ngồi nổi bật ở bộ ghế salon đứng dậy duyên dáng đi tới từ lúc chị Fon gọi, sau đó thì người trước mặt ngạc nhiên kéo kính chống nắng xuống một chút, làm cho cậu quay ngoắt lại nhìn chị Fon cùng lúc nháy nháy mắt, chỉ nghĩ một điều...
Tàn rồi, cuộc đời taooooo! Hết khoảng thời gian ủ rồi hả!
Chú chó con làm vẻ mặt nửa muốn khóc nửa nháy mắt thật mạnh cứ như truyền tín hiệu cho chị gái trực tầng trệt nói đại cái gì cũng được rằng cậu và anh Porsche không có liên quan, dính dáng gì tới nhau hay là ở cùng một phòng với nhau gì hết. Nhưng dường như hôm nay chị Fon có vẻ chậm tiêu, bởi vì đối phương mỉm cười ngọt và nói rõ ràng.
"À, tại em Dear ở cùng phòng với cậu Purin đó... Em Dear, hồi nãy chị gọi lên trên phòng mà không có người bắt máy, chị nghĩ rằng cậu Purin có lẽ vẫn chưa về. Dù sao cũng quen biết nhau rồi phải không? Em Dear dẫn khách của cậu Purin lên được không?". Chị Fon thì cứ mỉm cười ngọt lịm, ném cái gánh nặng to lớn cho cậu, làm cho Dear há hốc mồm.
Làm ơn đem nhỏ này đi xa xa ánh mắt của chị giùm đi, em Dear ơi. Tới nơi thì cứ réo oang oang, nói rằng muốn gặp cậu Purin. Và với khách mà chưa được nhận sự cho phép mà để cho lên thì sai quy định của căn hộ. Nhưng nếu quen biết nhau... thì nhận lấy đi em trai.
*Mặp*
"Đúng ạ. Chúng tôi quen biết nhau. Tôi và em Dear... quen biết nhau dữ lắm luôn đó. Đúng không em Dear?". Dear chỉ biết lén giật mình khi cái cô Pattie nắm lấy cánh tay cậu. Thân hình mỏng manh mang đôi giày cao gót tới mức cao hơn cậu cúi xuống nhìn vào mắt, mỉm cười ngọt, nhưng đôi mắt... rõ ràng là ép buộc tao quen biết mà.
"Vâng, vậy thì tốt. Gửi lời chào cho cậu Purin giùm chị nhé, em Dear."
Rõ ràng là ném phân cho tao!
Dear gồng chặt nắm tay, sự bực bội bắt đầu vọt vào trong lòng, muốn gạt bỏ rồi chạy lên phòng liền luôn. Nhưng tay của cái cô Pattie cứ nắm chặt cứ như sợ cậu bỏ trốn cộng với tính cách không biết từ chối (mặc dù muốn từ chối dữ lắm), thế nên đành phải dẫn đối phương vào thang máy lên tầng mà cậu đang ở.
"Lần trước em Dear cũng không chịu nói cho chị biết trước rằng em ở cùng phòng với anh Porsche gì hết."
Công chuyện cũng không phải, mắc gì phải kiếm rận bỏ lên đầu, đưa người yêu cũ tới phòng người yêu chứ!
Dear thừa nhận rằng bây giờ cậu bực bội kiểu mà chưa từng bực bội như vậy giờ. Đúng vậy, bởi vì là người nhẹ dạ, chưa từng gây sự với ai, có thể thỉnh thoảng hơi la lối một chút, thế nên bây giờ cậu chỉ biết dùng cái tính nết cũ mà sửa hoài không được, kiềm nén mọi cảm giác rồi trả lời bằng giọng điệu cố gắng thân thiện nhất có thể.
"Em chỉ ở nhờ phòng anh Porsche thôi ạ."
"À, ra là chị Dream gửi em tới làm tai mắt.". Pattie cười khinh, khoanh tay tự tin ngay lập tức. Nếu nhóc này ở cùng anh Porsche, có nghĩa là chị Dream... ở xa tầm mắt.
"Không đâu. Chế Dream không nghĩ mấy cái loại chuyện đó đâu. Chỉ là em học ở gần đây nên ở nhờ anh Porsche mà thôi.". Đây cố gắng kiềm nén sự bực bội rồi đó, nhưng giọng vẫn hơi cứng một chút. Mà có vẻ người bên cạnh không để tâm cho lắm, bởi vì vẫn đang tìm cách đối phó với Darinpan mà không biết rằng... đang bị đứa nhỏ nó chửi.
"Chị Dream là người lo liệu chứ gì? Thích điều khiển cuộc sống người ta cực kỳ, cứ ăn hiếp anh Porsche suốt.". Cô gái nhăn mặt một cách không hài lòng, cứ như nhớ lại sự việc trong quá khứ mà mình đã từng đấu đá với đàn chị này.
Lời mà Dear chỉ biết im lặng, cứ cử động thân người qua lại cứ như muốn ra khỏi cái thang máy chật hẹp này muốn chết rồi. Não bộ thì làm việc một cách nhanh chóng.
Anh Porsche không ở nhà cũng tốt. Tao phải gọi điện chặn trước nói rằng anh Porsche không vào phòng. Dù tao ngu như chế Dream nói, nhưng tao phải ngăn không cho 2 người này gặp nhau!
Lâu lâu Dear mới nghĩ ra được kế hoạch, tới nỗi lén mỉm cười với chính mình. Mặc dù cảm thấy cậu bắt đầu gian tà giống chị gái sao sao ấy không biết, nhưng bản năng dù cho là nam hay nữ thì cũng đều giữ kỹ người của mình hết. Có lẽ không có gì lạ khi nói rằng... tao giữ kỹ đó!
Anh Porsche là của tao!
Chó con nhấn mạnh trong lòng lần nữa lúc thang máy mở ra, rồi bước thật nhanh dẫn cô gái còn lại đang quét mắt nhìn xung quanh một cách hài lòng. Đút keycard vào phòng, định đi lấy nước cho khách rồi sẽ trốn vào trong phòng, thực hiện kế hoạch của mình sao cho nhanh nhất có thể.
*Păng*
"Mời ạ.". Dear đành lòng nói theo phép lịch sự, cởi giày ra bỏ vào tủ rồi đi dẫn trước vào phòng trước, ngay vào lúc...
"Dear, hôm nay không cần nấu ăn nhé. Anh đi nhà máy ở Chonburi nên mua đồ ăn cho..."
Ngay vào lúc người trong phòng ngủ lớn bước ra, mà thân hình cao ráo chỉ mặc duy nhất cái quần dài. Trên đầu thì có cái khăn lông nhỏ đang được dùng để lau mái tóc ướt đẫm, không kịp ngẩng mặt lên nhìn bởi vì nghĩ rằng người duy nhất có thể vào chỉ có... chú chó con của cậu.
Nhưng Purin không hề biết rằng lúc này, chú chó con của cậu đang há hốc mồm, nhìn người bước ra bằng ánh mắt kinh ngạc.
Sao chị Fon nói anh Porsche không ở trong phòng mà!
"Giờ mới biết khi anh Porsche ở nhà thì sẽ mặc đồ như vậy."
Người đang cúi mặt lau tóc khựng tay lại ngay lập tức, lông mày sậm chau lại, nhanh chóng lấy khăn lông ra khỏi đầu rồi thấy cảnh tượng kỳ lạ tột cùng.
Dear đang làm vẻ mặt giống như giận và Pattie... đang đứng sáng rỡ con mắt giữa phòng của cậu.
"Sao Pattie tới đây được?". Purin nói một cách ngạc nhiên. Mặc dù đã biết trước rằng cô gái đã có chỗ ở của cậu, nhưng nếu cậu không cho phép lên, dù thế nào cũng không lên được. Rồi đây là thế nào? Lên thôi còn chưa đủ, còn ở cạnh chó con nữa. Thế là phải quay qua nhìn Dear bằng ánh mắt đầy dấu chấm hỏi.
"Đúng lúc Dear về nên gặp cô Pattie đang đợi anh Porsche ở phía dưới. Chị Fon nói rằng gọi lên đây rồi, nhưng anh Porsche không bắt máy.". Cậu nhóc miệng đỏ nói bằng cái miệng hơi trề, ánh mắt có vẻ hờn mát, thế là cậu nhanh chóng nói.
"Hồi nãy anh đang tắm.". Chắc rồi, bộ dạng cậu bây giờ đã trả lời rõ ràng được câu hỏi. Thật lòng cũng muốn quay người lại vào phòng để thay đồ vì biết rằng phải quay lại đối mặt với cô gái này. Nhưng thấy mặt Dear thì cậu nghĩ rằng phải lo liệu cảm giác của nhóc này trước.
Chính vì vậy nên Purin bước vào sát thân hình nhỏ nhắn rồi lúc lắc cái đầu tròn thật nhẹ. Đôi mắt và sắc mặt dịu dàng hơn trước.
"Anh mua hải sản cho đó. Có heo quay nữa đó. Cấp dưới của anh nói là chỗ này ngon. Anh thấy rồi thì nghĩ rằng Dear muốn ăn.". Vừa nói vừa lúc lắc cái đầu nhỏ cứ như đang dỗ dành. Và điều đó làm cho người nghe cảm thấy đỡ hơn một chút... nhấn mạnh rằng thật sự chỉ một chút.
"Anh Porsche ơi...". Nhưng rồi, tiếng gọi từ vị khách không được mời mà Purin đã thể hiện rõ ràng rằng không chào mừng một chút nào liền vang lên, làm cho phải quay lại nhìn.
"Thân hình anh Porsche đẹp, không thay đổi gì luôn vậy đó. Không đúng... thân hình đẹp hơn trước nữa..."
Chắc chết, lấy tay ra khỏi anh Porsche của tao ngay!
Dear nhe nanh trong lòng, nhìn Pattie đang lấy tay đặt lên bờ vai rộng, đôi mắt được vẽ nét cạnh thì cứ nhìn thân hình ngầu ngầu của anh Porsche bằng ánh mắt mà Dear, người chưa từng ghét cô gái nào, muốn lấy cái gì đó chọt vào mắt.
Nhìn như vậy có nghĩa là thế nào? Anh Porsche không phải là trứng chiên thịt bằm đâu đó. Mẹ nó, làm cái mặt như muốn ăn hết cả người vậy.
Người thích trứng chiên thịt bằm nhõng nhẽo trong lòng, muốn kéo bàn tay đó ra. Và dường như Purin biết, bởi vì chàng trai kéo bàn tay thon đó ra ngay rồi mỉm cười nhạt.
"Xin lỗi nhé, Pattie. Anh đi thay đồ trước. Còn Dear... qua đây.". Hành động mà rõ ràng người con trai này không hề để ý gì tới cô hết, làm cho cô gái đầy sự tự tin mím chặt môi, chau mày lại, nheo mắt lại như không hài lòng, nhìn theo tấm lưng rộng đang kéo cậu nhóc còn lại vào phòng.
Không biết đâu. Người đã từng với nhau, không tin là không còn vương vấn gì. Dù sao Pattie cũng phải làm cho anh quay lại để ý Pattie lần nữa cho bằng được!
****************************************
*Păng*
"Cấm giận, cấm nhõng nhẽo, cấm tủi thân nữa."
Cái gì vậy? Kéo tao vào ôm, mà thế quái nào lại cấm tao như vậy chứ!
Dear cũng muốn la lối ngay khi đóng cửa phòng ngủ đó và anh Porsche kéo cậu ôm chặt đó, nhưng giọng trầm thấp lại cấm trước tới nỗi muốn cắn bờ vai này cho đã đời luôn, nếu không phải bởi vì bàn tay ấm áp đang vuốt tóc cậu cứ như nói rằng... đang dỗ.
"Dear không được giận anh, bởi vì anh không phải là người dẫn Pattie lên, không phải là người nối quan hệ với Pattie... đúng không?". Lý do kiểu người lớn mà đứa nhỏ muốn nhõng nhẽo rồi nói rằng... Rồi sao? Không tự mình dẫn lên, nhưng người ta tới tìm anh Porsche đó.
"Anh Porsche định nói rằng Dear sai chứ gì!". Thế là chỉ có thể chống đối lại bằng giọng gắt gỏng hơn một chút, làm Purin lắc đầu.
"Anh không có nói Dear như vậy. Anh chỉ nói rằng Dear cứ an tâm vì anh không còn là gì với Pattie nữa, không có ý gì nữa và sẽ không bao giờ có... ok?"
Người nghe mím chặt môi. Muốn nói rằng không ok, anh Porsche ra kêu người ta về liền đi, nhưng vẫn tự nhận thức rằng bản thân là người dẫn lên, thế là chỉ có thể im lặng, cố gắng bình tĩnh rồi nghĩ theo như anh Porshce nói.
Thừa nhận rằng không muốn bị anh Porsche nói là đứa trẻ ương bướng.
"Ừm". Chỉ biết đáp lời nhỏ nhẹ, làm cho người nghe mỉm cười.
*Chụt*
"Đừng dỗi nhé!". Lúc đầu cũng muốn dỗi đó, nhưng dễ dãi quá mà, anh Porsche cúi xuống hôn vào chóp mũi thì lòng lại mềm nhũn, thế là chỉ biết gật đầu.
"Dear có dỗi đâu! Anh Porsche đừng làm như Dear là bé gái chứ.". Miệng nói như vậy, nhưng cảm thấy vui khi mà anh Porsche bật cười rồi nhấn đôi môi lên mũi lần nữa. Cậu nhìn người rời ra tìm áo để mặc rồi ra vẻ định bước ra đối phó với cô gái bên ngoài.
"Anh thật sự không có ý gì đâu đó.". Cậu nhóc cố gắng mạnh mẽ vẫn kéo tay lại một chút, làm Purin quay qua mỉm cười.
"Cần anh đi nói với Pattie rằng Dear là gì với anh không?". Chỉ vậy thôi, Dear liền buông tay ngay lập tức rồi lắc đầu.
"Thôi, anh Porsche. Ờ, ra đi. Giờ này chắc đi hết phòng rồi quá.". Vừa nói vừa nhìn người bước ra ngoài phòng rồi thở một hơi thật dài.
"Không... Tao không ghen... Tao sẽ không ghen ngớ ngẫn. Anh Porsche đâu có thích cô qυầи ɭóŧ đó đâu.". Cuối cùng thì chỉ biết bình ổn tâm trí đang nhộn nhạo sao cho dịu xuống. Nói thẳng chưa từng cảm thấy giống như có đống lửa ở trong ngực như vậy. Nhưng khi cô gái đó bước vào, cậu nhóc này đang học hỏi từ... ghen tuông.
****************************************
Mặc dù nói là sẽ không ghen, nhưng thực tế thì Dear nói thẳng nhé... không làm được.
"Bây giờ anh Porsche đang làm việc gì vậy ạ?"
"Anh làm việc với gia đình."
"Rồi anh Porsche làm chức gì ạ?". Pattie hỏi một cách hăng hái, đưa mặt tới gần, kiểu mà Purin liền nhích ra xa một cách lịch sự.
"Bắt đầu từ công việc lính giao tài liệu."
"Anh Porsche cứ, Pattie không tin đâu ạ. Nếu có lính giao tài liệu đẹp trai như vậy thì Pattie chịu đợi nhận tài liệu mỗi ngày luôn.". Cô gái nói rồi cười khúc khích. Đôi mắt sáng lên như có ẩn ý. Biết là đối phương nhích ra trốn tránh, nhưng cô cũng đủ giỏi để di chuyển theo kiểu mà không quá kỳ.
Dáng vẻ của 2 người trò chuyện với nhau ở bộ bàn ghế salon làm cho Dear đang cầm 2 ly nước chỉ có thể kiềm nén sự bực bội nho nhỏ.
"Nước ạ.". Dear đặt 2 ly nước xuống vào lúc Pattie quay qua nhìn mặt rồi mỉm cười ngọt lịm.
"Cảm ơn nhé... Anh Porsche ơi, em Dear mặt mũi dễ thương ghê vậy đó, làm cho Pattie nhớ tới chuyện hồi trước..."
Mặt tao liên quan gì tới chuyện quá khứ chứ!
Dear ngứa miệng nhưng vẫn đứng tại chỗ cũ khi đối phương nhắc tới cậu. Và điều đó làm cho Pattie quay qua mỉm cười với chàng trai cao ráo, nói bằng dáng vẻ nửa thật nửa giỡn mà đáng yêu không phải dạng vừa.
"Hồi tụi mình quen nhau, Pattie từng nghĩ rằng nếu Pattie có con với anh Porsche, con của tụi mình sẽ có mặt mũi thế nào. Bây giờ suy nghĩ lại thì chắc là sẽ đáng yêu như em Dear... Anh Porsche thấy nếu tụi mình có con với nhau thì nên đặt tên gì ạ? Anh tên Porsche, Pattie tên là Pattie..."
"Pottie đó ạ."
Vào lúc cô gái đang cố gắng kết nối chuyện mặt mũi của Dear với chuyện quá khứ + chuyện con gái, kiểu mà nếu không thật sự giỏi thì phải thật sự chai mặt mới làm được, hơn nữa còn hỏi xa tận tên con cái, người đang đứng ngứa miệng không thể chịu nổi nữa nói ra một cách quên mình, làm cho Pattie quay ngoắt qua nhìn.
"Đó có nghĩa là điên đó, em Dear."
Ờ, tao chửi mày đó.
"Ủa, vậy à?... Em không biết, thấy P giống như nhau.". Trong lòng đã la lớn rồi, nhưng bên ngoài chỉ có thể nói bằng sắc mặt chán chường rồi ra vẻ định quay lại vào bếp, kiếm cái gì đó ăn cho đỡ chán, hơn nữa anh Porsche đang nhìn mặt cậu một cách buồn cười nữa kìa.
Đừng có mà cười, anh Porsche.
Purin nhìn ánh mắt hờn mát của chó con rồi quay lại nhìn cô gái bên cạnh mở lời nói ngay lập tức.
"Anh chưa từng nghĩ chuyện con cái... và chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi đó, Pattie... Hôm nay Pattie tới tìm anh có việc gì không?"
Ờ hở, rõ ràng, thẳng trọng điểm. Phải vậy chứ, anh Porsche của tao!!!
Dear để lọt ra nụ cười ngay lập tức, nhìn vào đôi mắt sắc bén đang nhìn cậu sẵn rồi, sau đó chàng trai quay về phía cô gái bên cạnh đang có vẻ sốc thấy rõ. Nhưng chỉ một lúc, Pattie đã định thần được, mỉm cười dịu dàng với cậu, sau đó hỏi bằng câu hỏi kinh điển của nữ phản diện trong những bộ phim sau giờ tin tức.
"Pattie biết là chuyện của mình đã kết thúc rồi. Nhưng ngay cả tình anh em, anh cũng không cho Pattie được sao? Tao dám chắc, thần tượng trong lòng cô qυầи ɭóŧ nhất định là Sainampueng chắc luôn! Thiệt chứ, anh Porsche của tao đâu phải Pisoot đâu!
(2 nhân vật trong phim "Người chồng tuyệt vời")
Chú chó con xị mặt ngay lập tức, cũng chờ đợi xem anh Porsche sẽ trả lời thế nào. Nếu không phải bởi vì cô gái này liếc mắt qua nhìn cậu rồi nói bằng giọng điệu cứ như cầu xin, nhưng ý định thì... rõ ràng là đuổi.
"Cho chị nói chuyện với anh Porsche một chút được không, em Dear?". Và rồi Dear làm gì được chứ ngoài việc quay người vào phòng bếp chứ? Mặc dù lòng thì muốn biết cực kỳ rằng họ sẽ nói chuyện gì tiếp và dù cho nghe thấy câu trả lời của anh Porsche theo sau lưng đi chăng nữa.
"Không phải như vậy, dù sao Pattie cũng là em khóa dưới của anh..."
Ờ, người ta vừa là người yêu cũ của anh, vừa là em khóa dưới của anh, nhưng anh cũng biết rằng người ta muốn là gì với anh bây giờ mà. Ngu như Dear còn nhìn ra, thông minh sáng sủa như anh mà nghĩ không ra được như vậy thì đem đầu nhúng vào thùng rác đi.
"Mẹ nó! Bực bội!"
Cuối cùng, Dear chỉ có thể lầm bầm với chính mình, nhìn biết bao nhiêu bịch đồ ăn mà anh Porsche mua cho, rồi lục lọi nó ra xem. Trong đó có cá chẽm sốt cay, cua hầm, tôm nướng, heo quay, kiểu mà nếu đang cao hứng thì chắc cậu sẽ lao vào, nhưng bây giờ chỉ có thể đập bịch, cầm lấy đĩa đổ đồ ăn vào.
Khi sắp xếp hết mọi thứ vào đĩa thì chỉ có thể ngồi ở trên cái ghế nhỏ, chau mày tới nỗi suýt nữa chúng đã thắt lại thành cái nơ.
"Tại sao tao phải ngồi ở đây chứ? Cứ như tao là vợ bé. Tao là người yêu thực sự của anh Porsche đó!". Chú chó con gồng chặt nắm tay, lầm bầm với chính mình cứ như không kiếm được cách giải tỏa. Và nói thẳng luôn rằng không biết nên xử lý cô gái này như thế nào.
"Ôi! Tao đi ngồi chơi game cũng được thôi!". Vừa nói vừa đứng dậy định thẳng tiến vào phòng ngủ. Nhưng vào lúc phải đi ngang qua phòng khách, tiếng của cô gái mà cậu bắt đầu không muốn cư xử ga lăng, lịch sự cùng liền vang lên.
"Em Dear, hôm nay cho chị ở lại dùng một bữa nhé. Chắc em Dear không trách gì đâu nhỉ?"
"Pattie!"
"Sao, anh Porsche? Sao anh Porsche nói xem em là em, rồi đứa em muốn xin anh đãi một bữa không được ạ?"
*Păng*
Ai trách cậu bất lịch sự thì cũng kệ mẹ nó. Bởi vì Dear đi vào trong phòng đóng cửa lớn tiếng, bước đùng đùng về phía ngăn kéo, cầm liền ra cỡ 200, bởi vì bóp tiền và balô ở trong phòng ngủ lớn, vỗ túi quần xem iPhone có ở trong đó không rồi bước ra khỏi phòng ngay lập tức.
"Anh Porsche, Dear đi gặp bạn nhé."
"Hey, còn cơm tối thì sao?"
Ăn không vô!
Thật lòng cũng muốn nói như vậy đó, nhưng vẫn còn đủ phép cư xử, quay qua nhìn cô gái có vẻ hứng thú ngay khi nghe thấy lời của cậu rồi quay lại nhìn người yêu của mình một cách bực bội cực kỳ.
"Dear muốn ăn mì Ý, nhưng mà toàn là đồ biển. Anh ăn với cô Pattie đi vậy. Dear đi kiếm cái ăn ở trong trường cũng được.". Nói xong thì liền bước đùng đùng ra khỏi phòng, kiểu mà Purin chau mày lại, bước theo định níu giữ chú chó con mà nhìn cũng đủ biết rằng đã hết sức chịu đựng rồi.
"Khoan đã, Dear..."
*Mặp*
"Em Dear muốn đi gặp bạn thì anh Porsche để cho em ấy đi đi. Hồi mình học đại học cũng muốn ở cùng bạn bè, cùng anh chị hơn là gia đình mà.". Nhưng trước khi kịp làm theo ý nghĩ, cô gái đã nắm lấy cánh tay trước, nói bằng giọng điệu thấu hiểu, mặc dù ánh mắt quay qua nhìn giống như đang đuổi cậu nhóc đi ra xa.
Ờ, không cần phải đuổi. Tao cũng không ở lại cho chướng mắt đâu!
*Păng*
Dear dập cửa một cách bực bội rồi đứng trơ trọi ở trước thang máy.
"Chết tiệt!"
*Kịch*
"Ôi, đồ thang máy chết tiệt!". Chú chó con bực bội thốt lên trước khi giải tỏa bằng cách đá vào cửa thang máy thật mạnh, đau tới nỗi phải la lớn tiếng, vuốt tóc một cách khó chịu rồi móc điện thoại ra trước khi thấy rằng bản thân... không có hứng để gặp ai hết.
Chính vì vậy, từ mục tiêu định xuống tầng dưới cùng, cậu liền đổi thành tầng được đặt hồ bơi và phòng gym. Lúc hơn 6 giờ một chút vào ngày bình thường như vậy gần như không có ai tới khu vực này hết. Điều đó làm cho thân hình nhỏ nhắn đi đùng đùng tới ngồi tại cái ghế ven hồ rồi cúi xuống nhìn điện thoại.
Và cuối cùng... gọi cho chỗ dựa trường kỳ.
[Sao Dear?]
"Chế Dream, Dear muốn gϊếŧ người!". Khi chị gái bắt máy, cậu nhóc bên đây liền giải tỏa cảm xúc ra ngay lập tức, làm cho người nghe khựng lại.
[Có chuyện gì? Cãi nhau với Porsche hay sao?]
"Không phải. Chỉ là Dear bực bội, đúng bực bội luôn."
[Thì mày nói với chế rằng mày bực bội chuyện gì đi chứ.]. Khi cậu vẫn chưa vào đề, chế Dream bắt đầu nói giọng bực bội theo, làm cho người bên này xả ra cứ như giải tỏa sự ngột ngạt suốt hơn nửa tiếng vừa qua.
"Cái cô Pantie tới đây đó. Theo lên tới tận trên phòng, bám dính anh Porsche kiểu mà suýt nữa đã ngồi trên đùi và nhập vào nhau luôn rồi. Anh Porsche nói rằng không có ý gì thì nói là xin làm em. Chắc chết, giờ còn xin ăn cơm tối cùng nữa. Dear không biết nên làm thế nào nên phải trốn mẹ nó ra khỏi phòng luôn..."
[Mày nói gì đó!]
Chế Dream đang nghe trong im lặng mà phải kêu lớn, làm cho cậu gật đầu thật mạnh, cứ như chị gái đang ở trước mặt rồi mách tiếp.
"Nhưng Dear nói đó, bám dính lấy anh Porsche mà không biết rằng..."
[Không phải, chế hỏi mày rằng mày trốn khỏi phòng, phải không!!!]
"À... ừm, ừm.". Dear vẫn chưa biết số phận của mình, cứ gật đầu liên tục. Nhưng không nhịn được mà cảm thấy bản thân sai lầm tột cùng sao sao ấy không biết. Và đó là lúc chế Dream quát oang oang vào trong điện thoại kiểu mà lỗ tai muốn rách.
[Quay về phòng ngay! Mày có điên hay không mà để cho chồng mày ở riêng trong phòng với phụ nữ hả? Cũng biết là nó định ngoạm lấy chồng mày rồi. Nếu nó bỏ thuốc, lao vào hay bắt thằng Porsche làm chồng thì chính là vì mày trốn ra đó. Quay về phòng liền đi, Dear!]
Thay vì an ủi, chế Dream lại mắng một tràng, tới nỗi người bên này tái mặt, cảm thấy hơi tủi thân.
"Chế Dream không bênh vực Dear gì hết."
[Giờ có phải lúc để mà tủi thân không vậy hả, Dear? Haizzz, ok, ok. Chế nói hơi quá lời. Nhưng bây giờ chế không đi giúp mày được đâu. Chế đang ở chỗ anh Tawan. Chính vì
vậy, quay về phòng đi. Tin chế.]
"Nhưng Dear không biết nên làm thế nào mà.". Giọng điệu yếu đi của chị gái làm cho người nghe cụp vai. Mặc dù cảm thấy nóng lòng bởi vì lời nói của chị, nhưng vẫn cố gắng tin rằng có lẽ anh Porsche không làm như vậy đâu. Hơn nữa, quay về phòng thì phải thấy hình ảnh không muốn thấy. Quay về làm cái gì chứ?
[Dear, nghe chế nhé. Chính mày là người cấm Porsche không cho nói với ai là người yêu và Porsche cũng chịu làm theo ý mày, mặc dù nó đã sẵn sàng để nhận hậu quả kéo theo sau. Chính vì vậy, nghe cho thật kỹ điều mà chế nói, mày phải mạnh mẽ lên Dear. Nếu yếu đuối với tình yêu, cuối cùng, chính tình yêu sẽ làm tổn thương mày.]. Người làm chị biết rõ tính nết người em, cố gắng nói bằng giọng dịu đi. Và điều đó làm cho người nghe mím chặt môi.
"Dear không biết nữa. Cảm thấy ghen muốn điên. Dear chưa từng muốn đấm ai như vậy bao giờ."
[Chế biết... quay về phòng rồi nghe chế nhé. Nói với Porsche rằng sẽ đi theo ăn cơm cùng trong vòng nửa tiếng tới. Dù sao nhỏ Pattie cũng không liều lĩnh gặp chế đâu. Nhưng nếu nó chai mặt ở lại, một hồi chế gọi vào điện thoại Porsche cho... ok nhé?]. Luôn là như vậy. Dù thế nào, cuối cùng, chế Dream cũng là người giúp giải quyết mọi chuyện làm cho người quen thói liền gật đầu.
"Vậy Dear về phòng nhé."
[Ờ, nhanh chóng về đi. Có em như người ta lại ngu tới như vậy...]
"Dear đúng yêu chế Dream luôn.". Khi chị gái định xả một tràng nữa thì cậu chen vào ngay lập tức. Và thế là chế Dream thở dài.
[Ừa]. Rồi quát vào tai ngay lập tức, làm cho Dear hít một hơi thật sâu, chuẩn bị về phòng, ngay vào lúc điện thoại reo lên lần nữa.
...Anh Porsche...
"Dạ"
[Dear đang ở đâu?]
"Sao vậy anh?". Nhóc nhỏ hỏi bằng giọng u ám. Và điều đó làm cho đối phương thở dài.
[Anh ép Pattie về được rồi. Bây giờ Dear đang ở đâu? Giờ anh tới đón.]
Người nghe lặng đi ngay lập tức. Trái tim bực bội liền cảm thấy đỡ hơn thấy rõ khi anh Porsche nói bằng giọng điệu lo lắng. Thêm chuyện người phụ nữ đó đã ra khỏi phòng nữa. Nhưng trước khi nói ra chỗ của mình, cậu khựng lại và nói bằng giọng điệu trầm tĩnh.
"Giờ Dear tự về phòng cho. Anh Porsche không cần ra.". Nói rồi liền bấm cúp máy rồi đi thẳng về phòng ngay lập tức, mặc dù bộ não đang làm việc dữ dội.
****************************************
Sau khi về phòng, chú chó con ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười anh Porsche đang đi tới và ra vẻ định nói gì đó, thế là cậu mở miệng chen vào trước.
"Dear đói bụng rồi anh. Mình ăn cơm đi."
"Vậy chuyện..."
"Không có chuyện gì hết. Dear không sao nữa rồi. Lúc nãy khói bốc khỏi tai một chút. Đi ra ngoài hóng gió thì liền nghĩ thông rồi.". Vừa nói vừa đi vào trong nhà bếp, bới cơm trắng nóng hổi đã nấu từ lúc trốn vào bếp lần đầu, quay qua mỉm cười với người đứng ở khung cửa rồi hỏi bằng giọng hơi móc méo một chút.
"Anh đứng làm gì vậy? Rót nước đi.". Khi chú chó con không chịu nói về chuyện Pattie, thế nên Purin đành thuận theo, đi tới rót 2 ly nước theo lệnh trước khi bắt đầu bữa ăn mà nhóc nhỏ làm ra vẻ như không có gì xảy ra, ngoài việc thích thú với hải sản, hơn nữa còn...
"Lột giùm chút đi ạ.". Hơn nữa còn đưa cả cua, cả tôm vào đĩa của cậu, nhưng làm ánh mắt kiểu... lột cho Dear chút đi. Thế là công tử Purin phải trở thành cây búa riêng của Dear, lột càng cua bỏ vào đĩa cho người đang ăn một cách vui sướng.
Dáng vẻ làm cho chàng trai thấy thư giãn hơn, thế là lột cái này, đưa cái kia cho người có vẻ ăn ngon miệng hơn bình thường.
Nhưng khi rửa đĩa dọn bàn xong xuôi, người có vẻ bình thường lại nhanh chóng tắm rửa rồi bước vào phòng của mình ngang xương luôn.
"Tại sao Dear tới ngủ phòng này?". Purin bước tới gõ cửa phòng hỏi, làm cho người bên trong trả lời lại bằng giọng điệu ghẹo gan.
"Dear không ngủ ở phòng anh đâu, dỗi rồi. Nằm ôm mềm đi là được rồi!". Người nghe bật cười với người tự nhiên lại nói là giận dỗi, thế là phải hỏi một cách buồn cười.
"Có chắc là ngủ một mình thì sẽ ngủ được không? Đêm nào cũng có anh nằm ôm hết."
"Ờ! Ngủ không được còn đỡ hơn là bị anh đè. Không chịu, tối qua còn còn chưa hết sưng. Ngủ một mình đi, anh Porsche.". Và rồi Dear liền trả lời lại. Chắc rồi, tối qua là chuyện mà cậu đền đáp vụ Dim Sum của chế Dream hồi thứ Bảy đó. Và rồi người đang đứng ở trước phòng chịu quay về phòng của mình, mặc dù Dear đang xị mặt ở trên giường, suýt nữa đã đưa tay lên cắn móng cho đỡ căng thẳng.
Nghĩ đi Dear! Mày phải dùng thời gian cho đáng. Nghĩ đi rằng nếu người phụ nữa đó lại tới thì mày sẽ đối phó thế nào!
------------ End Chap 41 ------------