"Dear, danh sách ở đây. Mày tuyệt đối đừng dán sai tên đó."

"Vâng, vâng"

"Làm đàng hoàng đi. Nếu khách hàng mắng chế thì chế sẽ mắng mày tiếp sau đó."

"Vâng, vâng. Biết rồi ạ."

Vào buổi trưa thứ Bảy rất ư là tươi đẹp, chàng Daranpat đang cúi mặt cúi mũi ngồi gói đồ cho chị gái để đem đi tới bưu điện vào thứ Hai theo kiểu người bán hàng qua mạng, mà chế ấy nhận hàng từ Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc và Đài Loan (Cái vụ lần trước bay sang chửi người Trung Quốc tận nói đó đó). Tay thì làm việc, nhưng đầu thì cũng suy nghĩ.

1 tuần rồi đó. Không thấy có chuyện gì hết. Hay là tự tao nghĩ nhiều ta? Đã trôi qua gần 1 tuần từ lúc gặp cô qυầи ɭóŧ tuyên chiến giành anh Porsche. Nhưng từ lúc đó cậu không hề thấy cô gái đó lảng vảng quanh anh Porsche gì hết.

Hay là anh Porsche không kể cho tao nghe ta? Ờ, có khả năng.

"Dear, mày đang làm cái gì vậy?"

"Hửm?". Nhưng rồi đột nhiên giọng của chị gái yêu dấu vang lên chen vào, làm cho phải cúi xuống nhìn tay của mình.

Tao lấy dây nhựa để cột thay cho dây xoắn ấy hả? Khách hàng mừng chết luôn.

"À, hehe! Xin lỗi ạ. Dear mơ màng có một chút thôi.". Người làm em nhanh chóng biện minh khi chị gái làm ánh mắt rực lửa như nói rằng rốt cuộc cậu tới giúp cho công việc nó xong nhanh hơn hay là chậm đi. Nếu người làm thêm giúp cho chế Dream chuẩn bị mấy đống đồ này không tình cờ xin nghỉ, chắc nó đã xong từ hôm qua rồi.

"Chắc không phải một chút quá. Có chuyện?". Chế Dream hỏi rồi nheo mắt một chút, làm cho người cố gắng cư xử như người lớn, cho rằng mình có thể giải quyết được liền xụ mặt ngay lập tức. Định lắc đầu rồi đó, nếu không phải bởi vì...

"Mày biết là mày nói dối chế thì cái gì sẽ kéo theo sau."

Thiệt chứ! Chị tao là doanh nhân hay mafia vậy? Lúc nào cũng đe dọa!

"Và ngưng chửi chế trong lòng đi."

Rốt cuộc là mafia hay là đầy tớ của thần linh? Biết mẹ hết mọi chuyện.

Dear chỉ biết nhìn chị gái đang nhoẻn miệng cười. Tự nhiên thấy dè chừng... Hay là chị tao đọc ý nghĩ của tao suốt 18 năm qua ta? Tại sao có chuyện gì cũng biết? Không thật sự giỏi thì chính là thật sự nhiều chuyện đó.

"Rốt cuộc kể hay không kể?". Câu hỏi làm người nghe thở dài rồi rời tay ra khỏi công việc. Định đi tới chỗ chị rồi ra vẻ giống như đứa trẻ 5 tuổi chạy ào tới mách chị gái vì bị đứa trẻ trong xóm ăn hiếp, nhưng có vẻ chế Dream biết tỏng, bởi vì chế Dream chỉ về phía đồ đạc xung quanh rồi nói bằng giọng nghiêm trọng.

"Miệng thì kể, tay thì làm. Đừng có lười.". Dear chỉ biết lén trề môi. Nhưng vấn đề nặng nề trong ngực đã được giấu kín trong bản thân suốt cả tuần làm cho cậu phải kể ra một cách bất đắc dĩ.

"Dear gặp cô qυầи ɭóŧ của chế Dream hồi thứ Hai. Tình cờ đi với tụi thằng Pound rồi cô ta nhận ra Dear nên tới bắt chuyện."

"Khoan đã! Nhỏ qυầи ɭóŧ xài rồi bỏ ấy hả? Sao? Nó kiếm chuyện gì mày phải không?". Khi vừa được nghe thấy kẻ thù cũ thôi, Darinpan - người nói thời gian là tiền là bạc liền tới ngồi bên cạnh em trai, làm vẻ mặt căng thẳng thêm một chút, nhìn thằng em trai đang gật đầu lia lịa. Và rồi không nhịn được mà quét mắt nhìn nó.

Không cần ở trong tình huống cũng đoán được, thằng Dear chỉ biết đứng nghẹn lời như chó ngu cho người léo nhéo với mình chắc luôn.

Sau đó, mọi lời, mọi câu nói mà cô gái xinh đẹp đó gửi tới được truyền đạt từ người yêu thật sự của chàng Purin, tới mức người nghe chỉ biết mở to mắt, đã hoàn toàn nổi giận thay đứa em rồi. Nhưng trước khi giúp, cô phải...

"Rồi tại sao mày lại ngu si để cho người ta tuyên bố giành người yêu vậy hả! Miệng cũng có thì nói với nó mày là vợ Porshce đi chứ. Ôi, em trai tôi! Tại sao nó lại ngáo tới mức này chứ!". Chắc chắn, trước khi tìm cách giúp thì phải mắng thằng chó con đang ủ rũ mặt mày, cúi mặt cúi mũi giống như đứa trẻ phạm lỗi. Nhưng khi ngẩng mặt lên, làm vẻ mặt như sắp khóc... thì thấy tội nghiệp.

"Chế Dream, Dear nên làm thế nào đây?"

"Haizzzz!". Dream cố tình thở một hơi thật dài, liếc nhìn em trai mà cái mặt teo lại còn 2 inch, nhìn cũng đủ biết rằng thấy nó làm ra vẻ như không có gì, nhưng trong lòng nó đang nghĩ nhiều chắc luôn. Cứ như vậy từ nhỏ tới lớn.

"Chế mới là người phải hỏi mày rằng định làm thế nào. Mày nhồi nhét cho chế làm người yêu Porsche rồi mà. Cần chế đi xách kiếm đi tuyên bố: Đây là chồng tôi, cấm đụng vào không?"

"Được thì tốt."

*Pụp*

Chế Dream ném gối vào thẳng mặt ngay khi Dear nói xong, cùng với tiếng mắng nhiếc dài dằng dặc làm cho người làm em chỉ biết cười khô khan.

"Nhưng thật ra có thể là sẽ không có gì đâu chế. Chuyện lặng đi cỡ 1 tuần rồi."

"Mày có phải là em của chế không vậy Dear? Con người phải biết lên kế hoạch đối phó. 1 tuần nó biến mất nhất định là lúc nó ấp ủ cái gì đó chắc luôn. Sau khoảng thời gian này, nó nhất định sẽ sải cánh theo hút máu thằng Porsche tới mức đem nước muối tạt cũng bám vào không buông chắc luôn!"

Ờ hở, cô qυầи ɭóŧ là loài gì vậy? Có khoảng thời gian ủ (?), sải cánh (?), biết hút máu (?), lại còn có chân tắc kè (?) nữa.

"Đó là người hả?"

"Ờ, mày chưa từng thấy nó bám dính Porsche đâu. Nhỏ này còn hơn ngành sinh vật đỉa vượn nữa kìa."

Thiệt không muốn cãi đâu đó, chế Dream. Nhưng với tư cách người đã học qua phân loại ngành sinh vật, đỉa nó thuộc ngành giun đốt, không liên quan gì tới dòng họ của vượn hết.

Người IQ cao nhưng EQ thấp chỉ biết cãi trong lòng. Lỡ mà nói ra, thêm một cái gối quất thẳng vào mặt chắc luôn.

"Rồi Dear nên làm thế nào, chế Dream?". Chỉ có thể hỏi với giọng khô khan để cho chị gái thở dài lần nữa.

"Rốt cuộc mày chắc chắn không định nói với nhỏ đó rằng mày là người yêu của Porsche phải không?"

"Ừm, Dear không muốn ai nhìn anh Porsche một cách lạ lùng. Không biết cô Pantie đó sẽ đem đi nói cái gì. Dear không muốn anh Porsche mang tiếng.". Người làm em ngồi cong đuôi, cụp tai, nhìn cũng đủ biết là đang nghĩ nhiều. Và điều đó làm cho chị gái chỉ biết nhìn bằng ánh mắt trầm lĩnh trước khi lắc đầu nó nhè nhẹ.

Muốn nó giỏi giang hơn như vậy, có thể tự lo cho mình nhiều hơn như vậy. Nhưng khi nó làm vẻ mặt ủ rũ, thì cái dây thần kinh thương em trai lại phát tác cho bằng được.

"Tóm lại là bây giờ có thể nhỏ đó vẫn chưa tìm ra chỗ ở của Porsche. Nếu nó xuất hiện thì nói với chế đi vậy.". Chỉ vậy thôi, thằng nhóc mặt trắng, môi đỏ liền ngẩng mặt lên mỉm cười đầy hy vọng, tiến tới xoa bóp 2 bên vai một cách lấy lòng, hơn nữa còn hỏi bằng giọng nũng nịu.

"Chế Dream có muốn ăn gì không? Dear nấu hết mọi thứ cho."

"Hoành thánh, bánh bao xá xíu, há cảo, sườn heo tàu xì, trứng hoàng đế...". Thiệt không muốn nói rằng người đưa tay lên xoa bóp vai suýt nữa đã há hốc mồm, nhìn vào thực đơn của chị gái xinh đẹp đang ngồi gói đồ. Nhưng cho một chút, chế lấy cái gì nghĩ rằng em trai chế có khả năng làm được hết mấy món đó vậy?

Và giờ là 2 giờ trưa. Chắc tao làm kịp bữa tối quá. Chỉ việc mua đồ thôi là hết giờ rồi.

*Krrrr*

"Hửm? Ai tới vậy?"

"Còn ai nữa? Mở cửa mà không hỏi chủ nhà câu nào thì chỉ có người ở nhà bên đó thôi. Ờ, đi gọi nó tới giúp chế gói đồ đi.". Chế Dream nói rồi vẫy tay đuổi đi, làm cho Dear lén thở dài, nhẹ nhõm vì không cần phải làm tất cả những món mà chế Dream phun ra rồi tốc hành ra trước nhà ngay lập tức.

"Anh bị bắt vì tội đột nhập.". Hình ảnh tấm lưng rộng đang đóng cửa hàng rào lại làm cho Dear mỉm cười tươi, giơ 2 ngón tay lên chỉ vào giữa lưng giống như súng. Và điều đó làm cho anh Porsche giơ 2 tay lên ngang vai.

"Wa, bị bắt mất rồi."

Đây cũng dám diễn theo tao nữa chứ.

"Đúng vậy. Chính vì thế, đưa 2 tay lên đầu rồi quỳ xuống đi, không thì đừng trách sao tôi không cảnh báo.". Dear giả giọng uy nghiêm, nhịn cười hết mình.

Cái này phải trách anh Porsche. Thích xem phim Tây cho lắm. Phim nào phim nấy cũng toàn là cảnh sát truy bắt tội phạm hết. Thế nên tao nghiện theo, thấy không?

"Ok, ok.". Anh Porsche vẫn còn diễn theo, bằng cách từ từ đặt tay lên trên đầu theo lệnh làm cho người nhìn cười lớn. Vừa mới biết là anh Porsche thích chơi mấy trò như vậy, nhưng người to con vẫn chưa kịp khom người xuống...

*Mặp*

"Hey!!!". Người từ từ khom xuống lại quay người một cách nhanh chóng. Hai tay thì bao lấy thân người của cậu vào ôm. Có vụ kéo bàn tay sau lưng một cách tốc hành, tới mức Dear kêu lên kinh ngạc. Và khi ngẩng mặt lên nhìn vào mắt anh Porsche... cái nụ cười đẹp trai này có nghĩa là thế nào đây?

"Được rồi, bây giờ tình thế đảo ngược... Ở yên đó, cấm cử động, cấm la lớn, không thì...". Khuôn mặt nét cạnh cúi xuống gần, làm ánh mắt trầm tĩnh, giọng hung dữ, nhưng cái đôi môi nhếch lên làm cho vị cảnh sát bị tội phạm bắt chống đối bằng cách hất mặt hỏi.

"Nếu không im lặng thì sẽ làm gì?"

"Ừ nhỉ, nếu không im lặng...". Anh Porsche kéo dài giọng lúc cúi xuống gần tới mức chóp mũi chạm vào nhau. Đôi mắt sắc bén sáng lên rồi liếc nhìn cái miệng đỏ, làm cho chủ nhân cái miệng nóng rực.

"Tội phạm sẽ hôn cảnh sát một cái nhè nhẹ."

Dứt tiếng thì thầm, đôi môi ấm liền chạm vào phần thịt mềm mềm thật nhẹ, nhấn vào nhè nhẹ, nương theo môi trên và môi dưới. Mím lấy trước khi rời ra nhìn vị cảnh sát bây giờ mặt đỏ gắt, không nói lời nào. Có thể gọi là... mắc cỡ tới nỗi cứng ngắc cũng được.

Thiệt chứ, tao sẽ không chơi trò cảnh sát và tội phạm này nữa. Ăn hiếp tao thấy rõ luôn!

Nhóc nhỏ chỉ biết suy nghĩ một cách nhõng nhẽo trong lòng. Bởi vì dù thế nào cũng bị thất thế thấy rõ. Tránh ánh mắt một cách loạn xạ khi anh Porsche vẫn còn đang ôm eo cậu như trước, nhưng vẫn dùng chóp mũi rúc vào gò má không rời, và rồi giọng trầm đặc mà mỗi lần thì thầm sẽ làm rung động mọi dây thần kinh của người nghe liền nói tiếp.

"Và anh cũng đâu có đột nhập đâu."

"Ai nói? Vào nhà Dear mà không nhấn chuông cái nào, kiểu này rõ ràng là đột nhập.". Người đứng cứng người cãi lại nhỏ tiếng. Và điều đó làm cho Dear nghe thấy tiếng cười êm ái vang lên sát bên tai, rồi chủ nhân tiếng cười còn có mặt mũi àm hôn nhẹ lên tai nữa.

"Có từng nghe bao giờ chưa? Nhà của vợ cũng giống như nhà của mình. Anh vào nhà vợ... anh sai chỗ nào?"

Huhu, tao chịu thua!

Dear, người nóng mặt tới mức suýt nữa phát nổ, chỉ biết cúi gầm mặt, cắn chặt răng, cảm thấy hôm nay anh Porsche rót lời ngọt quá trời luôn. Mỗi lần rót làm cho cậu cãi không được, chỉ biết đứng cứng người cho anh Porsche ôm eo. Muốn cãi lại là ăn gian đó, nhưng cảm xúc chiến binh (?) vẫn còn trong người, thế nên hỏi lại bằng giọng run run.

"V... Vậy nhà anh cũng giống như nhà Dear rồi, khi mà..."

Mày bày đặt mạnh miệng đi. Nói ra đi, nói đi.

"Đúng rồi, nhà anh cũng là nhà Dear, bởi vì anh là chồng của Dear mà."

Huhu, tao chịu thua again.

Dear cắn răng, nhìn người ở nhà bên cạnh nối tiếp lời của cậu như không có gì. Không nhịn được mà cảm thấy rằng anh Porsche nhất định đã tích tụ sự chai mặt của thằng Sun chắc luôn. Câu nào câu nấy làm cho người đàn ông nam tính (Nó còn tin là mình nam tính nhỉ?) như cậu suýt nữa đã mắc cỡ quắn quéo trốn dưới gạch lót sàn nhà rồi.

"Hahahaha, ok, ok. Không chọc nữa... Có đang làm gì không?"

Ờ, đúng là chọc tao thiệt.

Thằng chó con suy nghĩ bằng vẻ mặt hờn mát, nhìn mặt người đang mỉm cười, thế là không nhịn được mà chọt vào 2 bên khóe miệng đó rồi kéo nó ra. Thì nhìn đi, anh Porsche cao hứng tới như vậy. Rồi nhìn cậu đi, ngồi nghĩ nhiều cả tuần. Và mắc gì mà lại đi nói với anh Porsche rằng có phụ nữ định chen vào chứ? Lỡ mà anh ấy chịu thì cậu chỉ có tiêu mà thôi.

Suy nghĩ làm cho chú chó con đi vòng ra sau lưng, kiểu mà làm cho Purin ngoái lại nhìn theo.

"Hey!". Chàng trai kêu lên nhỏ tiếng khi đột nhiên Dear phóng cả người ở phía sau lưng, nhảy lên leo cổ cậu. May là kịp nắm lấy chân nó, không thì té lăn lóc cả 2 chắc luôn.

"Làm gì đó, Dear? Một hồi té bây giờ."

"Thì tại anh Porsche chọc Dear. Bế Dear vào nhà đi.". Người cưỡi lên lưng nói bằng giọng gắt gỏng cho đỡ mắc cỡ, làm cho Purin bật cười nhẹ, xốc thân người của chó con lần nữa rồi bắt đầu bước vào ngôi nhà lớn.

"Bế đối với anh là nâng đỡ cổ và chân. Kiểu này anh gọi là cõng."

Chắc chết, người nghe lại nhớ tới tư thế bế lần gần đây nhất mà anh Porsche bế cậu một cách không thể tha thứ được, tới mức cậu phải vùi mặt vào tấm lưng rộng, hơn nữa còn cọ qua lại cho đỡ mắc cỡ, làm cho chủ nhân cái lưng bật cười.

"Bị gì? Lại cư xử đáng yêu rồi."

"Chế Dream đó, cứ sai việc Dear. Dear trốn ra đây gặp anh lận đó.". Khi có hậu thuẫn tốt, Dear liền thì thầm mách bằng giọng điệu hơi nổi da gà một chút, làm cho người nghe bật cười trong họng.

"Vậy trốn qua nhà anh chơi không?"

"Rồi cậu nghĩ rằng tớ không đi theo lôi thằng Dear từ nhà cậu về được hay sao, Porsche?"

Dear giật bắn cả người khi mà ngẩng mặt lên lần nữa, nàng ác quỷ xinh đẹp đã đứng chống hông tại cửa. Cũng không biết là đã đứng nghe bao lâu rồi. Và điều đó làm cho Purin mỉm cười rồi vui vẻ nói.

"Thì đừng sai việc Dear nặng quá chứ."

"Sai việc nặng? Thiệt là, em trai yêu dấu à, khi có chồng được một chút thì mách dữ dội ghê vậy đó."

Chắc chết, mỗi lần chế Dream nói cái từ "em trai yêu dấu à", lông tay cậu stand up một cách đồng lòng, tới mức nhanh chóng leo xuống khỏi lưng anh Porsche, quay qua mỉm cười khô khan rồi nhìn trái nhìn phải tìm đường sống.

"Ờ, Dear quên lấy đồ. Chế Dream đang phơi ga trải giường mà, không phải sao? Để Dear đi lấy cho nhé.". Vừa nói xong thì liền chạy vút ra sau nhà, để cho người làm chị nhìn theo bằng ánh mắt chán chường rồi quay lại nhìn đứa bạn thân đang nhìn theo nhóc em trai cùng nụ cười.

"Porsche..."

"Hửm?"

"Nhỏ Pantie có đi kiếm cậu ở công ty hay không?"

Khi người bạn thân hỏi, Purin đang nhìn theo người nhỏ con đành phải quay lại nhìn vào mắt, thế là thấy ánh mắt biết tỏng làm cho cậu thở dài một hơi, bước theo cô gái vào trong nhà như không muốn người còn lại nghe thấy.

"Sao biết được?"

Thì nhỏ đó gửi sự thù oán tới cho tui chứ gì!

Darinpan chỉ có thể nghĩ trong lòng. Khi mà em trai nó không muốn nói với người yêu nó thì nó cũng không phải việc của cô để mà nói ra. Thế nên cứ nói vu vơ giống như bản thân có thể dự đoán trước được.

"Nhìn từ cái tính nết cũ là biết rồi. Hôm đó cũng thấy là Pantie thèm muốn quay lại với cậu tới run người. Thế nên tớ đoán vu vơ là nhất định sẽ tìm cậu ở công ty. Rồi sao? Có gặp chưa?"

"Không, đang tránh mặt. Bây giờ toàn trốn ở chỗ nhà máy.". Và rồi chàng trai nói thẳng, ngồi xuống thay chỗ Dear, nhìn đống đồ đạc vẫn chưa được gói xong rồi cầm cái bao gói lên xem.

"Rồi cậu định làm thế nào?". Dream khoanh tay hỏi bạn, làm cho phải trả lời hơi trầm tĩnh một chút.

"Định là sẽ cứ tránh mặt như vậy. Tớ đã nói với thư ký rằng không cần phải cho số của tớ. Pattie không biết số cá nhân, không biết bây giờ tớ ở đây và có lẽ cũng không định theo tới nhà máy. Tính cách như Pattie, nếu biết là hết cách thì sẽ tự dừng thôi.". Purin nói rồi thở dài, thừa nhận rằng từ lúc nói chuyện với Dear thì cậu không muốn có vấn đề. Biết chắc là nhóc chó con nhất định sẽ nghĩ nhiều.

Cách thức dễ dàng nhất luôn, không cần gặp mặt nhau có lẽ là tốt nhất.

"Porsche, tớ nói cái này cho nghe nhé.". Nhưng rồi, cô gái trước mặt nói bằng giọng nghiêm túc.

"Lúc chia tay, Pantie biết là cậu phải đi học rồi làm việc ở bên đó cỡ 1-2 năm nên mới dễ dàng chịu chia tay. Nhưng cậu thử nghĩ xem, Porsche. Bây giờ cậu không chỉ là Nam khôi khoa siêu đẹp trai có lí lịch hoàn hảo, cậu là đại công tử của dòng họ Akkharamethakorn có ngoại hình, có tài sản, có học vấn, người con trai điều hành công việc của gia đình, có mặt mũi trong xã hội, có mọi thứ... Cậu nghĩ rằng người phụ nữ đó sẽ để cho cậu đi dễ dàng hay sao?". Lời nói thẳng thừng và nếu như ai nghe thấy sẽ nghĩ rằng đó là lời khen. Nhưng đối với Purin, cậu nghĩ rằng Dream đang trách cậu.

"Nhưng chính cậu là người nói với tớ, người con trai có đủ mọi thứ là người mà mình nên tránh cho thật xa."

"Đúng vậy, bởi vì đám con trai này thường xấu tính, cái tôi cao, tự tin và không biết nhường!". Lúc đầu là mắng gián tiếp, bây giờ là mắng thứ thiệt, làm cho người có mọi thứ thở dài.

"Và như đã nói, nhỏ qυầи ɭóŧ xài rồi bỏ không quan tâm cậu có tính nết như thế nào. Nó chỉ quan tâm tới tất cả tài sản. Và tớ nói luôn rằng việc cậu có mọi thứ sẽ làm cho chính cậu gặp chuyện không hay.". Dream nói rồi lắc đầu. Cũng không lạ khi mà thằng Dear nghĩ nhiều đâu, khi mà người yêu nó có đủ hết mọi thứ tới nỗi không nhịn được mà dè chừng có người sẽ tới giành đi.

Đối với cô, chỉ cần một người con trai bình thường thật sự yêu cô thôi là đủ.

"Tớ biết. Nhưng thật ra tớ không có tốt đẹp tới mức đó. Khuyết điểm của tớ cũng nhiều. Và dù cho ai nhìn thế nào, tớ cũng chỉ muốn làm "anh Porsche của Dear" mà thôi.". Nhưng rồi, Purin nói bằng giọng điệu kiên định, làm cho Dream quay qua nhìn.

"Tớ nên tự hào vì em trai tớ có cái tốt để mà cậu say mê tới như vậy không nhỉ?". Kỳ này người nghe cười lớn thích thú rồi gật đầu.

"Thì hơn mức say mê mấy bậc luôn đó."

"Thấy khờ khờ như vậy, chắc là ở trên giường đỉnh lắm nhỉ?"

*Kực*

Trong khi cả 2 đang trò chuyện với nhau, cậu nhóc "đỉnh" ở trên giường đang ôm đống ga trải giường từ sau nhà liền khựng lại và trợn to mắt khi giọng của chị gái bay tới tai.

"Thì..."

"Hey!!! Anh Porsche trả lời chế Dream làm gì chứ? Im lặng đi, im lặng!". Và rồi khi anh Porsche vừa trả lời nhiêu đó thôi, Dear đã banh miệng ra la lớn, mặt đỏ gắt cứ như không hề muốn biết là đỉnh hay cùi. Và mắc gì mà chị gái phải xía vào chuyện trên giường của cậu chứ?

"Câm miệng đi. Chế muốn biết khờ khờ như mày có cái gì có thể trói buộc trái tim Porsche được."

"Thì cũng có nhiều cái tốt."

"Aaaaa, không nghe, không chịu. Im đi anh Porsche. Im!". Người đỏ mặt, đỏ tai, miệng run bởi vì bị đem chuyện đó ra bêu rếu phải la lớn, bỏ giỏ đồ xuống rồi chạy tới ngồi bên cạnh anh Porsche, cố gắng trợn to mắt, làm vẻ mặt đáng sợ, nhưng miệng lại đi trề ra làm cho giống đáng yêu hơn là đáng sợ.

"Nói ra, Porsche. Tớ muốn biết."

"Hey! Chế Dream!"

"Hừ hừ, không nói được. Dear không cho tớ nói thì tớ không nói được.". Dear gật đầu thật mạnh ngay lập tức một cách hài lòng khi mà anh Porsche chịu im lặng. Nhưng mà cũng thấy ngờ ngợ điều gì đó bởi 2 cái tiếng hừ hừ đó. Lần nào cười như vậy, câu chuyện cũng kết thúc ở chỗ cậu mắc cỡ suýt chết. Và điều đó làm cho chế Dream nói rồi trề môi.

"Chiều ý nó quá đi mà.". Lời mà người con trai to con quay qua lúc lắc nhẹ đầu cậu, mỉm cười kiểu người lớn tốt bụng, trái ngược hoàn toàn với lời nói được thốt ra.

"Ừm, có qua có lại mà. Những lúc khác Dear chiều ý tớ mọi thứ."

Khoan đã, chiều ý cái gì vậy? Tại sao anh Porsche làm ánh mắt như vậy?

"À, hèn gì. Khi ở trên giường chắc thằng Dear nó chiều hết theo ý của cậu nên mới mê nó như vậy nhỉ?". Dear chỉ biết há hốc mồm quay qua nhìn chị gái đang nhoẻn miệng cười gian ác, ngồi chống cằm kiểu mà không thèm quan tâm công việc của mình nữa. Và khi quay qua nhìn anh Porsche... Thiệt chứ, rõ ràng là cười kiểu phản diện. Không hề ngạc nhiên tại sao 2 người này lại thân nhau!

*Bịch* *Bịch* *Bịch*

Thế là Dear đi giậm gót thật mạnh bằng sắc mặt cố gắng sao cho cau có nhất có thể, mặc dù cả mặt, cả thân người, cả cổ đỏ tới mức suýt nữa không tìm ra được màu cũ. Và rồi đi đổ ga trải giường, 2 tay thì đánh vào nó thật mạnh cứ như nói rằng đây đang giận đó. Giận cả chị, giận cả chồng luôn. Ờ, tao sinh ra cho người ta trêu chọc mà. Làm kẻ bị áp bức cho chế Dream 18 năm, bây giờ còn phải bị áp bức bởi anh Porsche nữa.

Ờ, lần sau tao nhất định sẽ làm kẻ áp bức! Sao cho anh Porsche không còn nói tao chiều ý nữa được luôn. Hớ!

Vừa nghĩ vừa đấm vào ga trải giường như muốn giải tỏa cảm xúc.

"Mày đừng có làm rách đó. Một tấm ga không có rẻ đâu."

"Mà là rất rẻ chứ gì? Không thấy mềm gì hết. Vải thì thô, không thấy giống như ở căn hộ gì hết."

Ờ, tao gây sự. Cũng không phải là nó không mềm, nhưng mà tao muốn gây sự. Toàn là người trêu chọc.

"Chắc chắn rồi. Kia là vải lụa, chế không mua, lãng phí. Vải gì cũng ngủ được hết mà.". Chế Dream cũng không thèm lấy lòng, nói rồi nhún vai, làm cho người cố gắng vật lộn với tấm vải lớn lầm bầm trong miệng. Và điều đó làm cho người đang nhìn bật cười nhẹ.

"Muốn không? Anh mua cho. Nhà này Dear nằm giường cỡ bao nhiêu vậy Dream?"

"5 foot... Đừng có đi chiều nó quá được không? Riết rồi nó ngẩng cao đầu lên dần dần thì tớ sẽ xui xẻo.". Anh Porsche và chế Dream nói

chuyện mà không thèm xem tao ra gì luôn. Nhưng khi anh Porsche quay qua hỏi thì cậu trả lời ngay lập tức.

"Lấy màu gì đây, Dear?"

"Màu xanh da trời! Phòng Dear tường màu xanh da trời.". Mắc gì đồ free mà không lấy chứ? Và rồi người làm chị trề môi với anh Porsche.

"Tớ đã nói là đừng chiều đó.". Cô gái vẫn nói chặn đầu. Và rồi người làm em chỉ biết nhìn qua một cách hờn mát.

"Đừng có mà dỗi chế. Bữa tối của chế hôm nay đâu?". Người nghe há hốc mồm một chút. Cứ như hỏi rằng cái menu dài dằng dặc giống ở quán Dim Sum khu Yaowarat là làm thiệt hả. Và người làm chị nhoẻn miệng cười xinh đẹp, gật đầu như muốn nói rằng: Mày phải nấu cho tao.

(Yaowarat: phố người Hoa ở Thái)

Kỳ này Dear lặng đi một chút trước khi đặt tất cả mọi thứ đang làm xuống sàn, rồi đi về phía người to con đang nhìn, kiềm nén sự xấu hổ một chút và ngồi xuống bên cạnh.

"Anh Porsche... giúp Dear chút đi."

"Sao hửm?". Purin suýt nữa đã bật cười với người đang ngồi khoanh chân ở phía sau lưng cậu và đem tựa vào lưng rồi đó. Nhưng giọng điệu hờn mát lúc nãy đổi thành giọng làm nũng thì cậu liền thấy hài lòng tới mức không muốn trêu tiếp nữa.

"Chế Dream muốn ăn hoành thánh, bánh bao, há cảo, sườn heo tàu xì, trứng hoàng đế... Bao hết cả Yaowarat cũng được. Anh Porsche... lo liệu giùm Dear chút đi. Nếu nấu hết mấy cái đó thì 10 giờ tối cũng chưa được ăn đâu.". Và rồi người làm chị đã nuôi đứa em từ nhỏ tới lớn, thấy biết bao kỹ thuật làm nũng đủ mọi loại hình mà còn phải ngạc nhiên.

"Đi mà!"

Ờ hở, em tui nó có thể dụ dỗ tới như vậy luôn hả?

"Nhé?". Người nói đem mặt cọ vào tấm lưng rộng, kiềm chế sự xấu hổ vì chị gái đang nhìn. Thể hiện cho thấy rằng thằng Dear này có cái tốt để anh Porsche chiều đó.

"Nhé? Lo liệu giùm Dear chút đi."

"Được thôi. Giờ anh cho người ở nhà lái xe đi mua cho.". Dáng vẻ làm cho Purin mỉm cười tươi, cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho tài xế ở nhà đi mua cho. Nhưng trước khi gọi, khuôn mặt nét cạnh quay qua trước khi mắt sáng rỡ.

"Tối nay.". Và rồi người nghe lại hiểu được rằng tối nay có nghĩa là gì.

"Không, về căn hộ trước."

*Thơm má*

"Ok, ngày mai cũng được.". Nói xong, người có được sự trao đổi rất ư là đặc biệt từ chó con mặt đỏ gắt liền cúi xuống thơm má một cái lớn tiếng. Sau đó đứng dậy gọi cho người ở nhà lái xe đi mua Dim Sum ở quán nổi tiếng giùm. Và điều đó làm cho Dear suýt nữa đã mỉm cười khi mà anh Porsche chịu làm theo lời cậu. Nhưng chỉ vừa mới ngẩng mặt lên thôi...

"A, tại sao chế Dream lại nhìn Dear như vậy?"

Thì tại chế Dream nhìn giống như thấy được con vật kỳ lạ, sau đó thì nói bằng giọng điệu nể phục.

"Dear, mày biết không?... Mày lẳng lơ còn hơn phụ nữ đích thực như chế nữa."

Nói xong, người nói liền quay qua giải quyết công việc của mình tiếp, nhưng lại làm cho người nghe há hốc mồm. Mặc dù biết thân là đang lẳng lơ dần lên, nhưng không ngờ là sẽ bị chị gái nói vào mặt như vậy. Nhưng khi quay qua người đang gọi bữa ăn tối cho rồi quay qua mỉm cười với cậu.

Ờ, lẳng lơ thì lẳng lơ. Tao lẳng lơ với một mình anh Porsche. Ai sẽ làm gì tao!





****************************************

Sau bữa tối được giao tới từ Yaowarat, Purin về nhà đọc tài liệu họp dành cho thứ Hai. Nhưng rồi điện thoại lại vang lên, số được hiện ra là đứa bạn thân làm cho cậu nhấn bắt máy mà không hề lưỡng lự.

"Sao, Oh,?"

"Pu, tao thấy xui xẻo đang chuẩn bị tới thăm mày rồi đó."

"Mày nói cái gì vậy?". Purin hỏi một cách buồn cười với giọng điệu ớn lạnh của đứa bạn. Nhưng đối phương chỉ vừa nói tiếp, cậu liền hiểu tường tận rằng xui xẻo tới cỡ nào.

"Nhỏ Pattie đó, tao vừa mới biết là đang làm cùng một chỗ với thằng Don. Rồi hôm nay tình cờ gặp nhau bởi vì nó dẫn cấp dưới đi đãi bữa ăn, thế nên Pattie biết thằng Don là bạn của mày nữa. Bây giờ Pattie có địa chỉ cùng số điện thoại của mày từ thằng Don đủ bộ rồi đó. Cho nên tao gọi tới cảnh báo."

Purin đưa tay lên xoa thái dương. Không ngờ rằng Trái Đất sẽ tròn tới mức bạn cùng nhóm hồi trung học của cậu lại là cấp trên của Pattie.

"Haizzzzz..."

"Ờ, chỉ vậy thôi. Đừng quên cảnh báo bồ mày nữa đó. Bảo đảm... kỳ này chắc chắn tới tận cửa phòng."

Bây giờ Purin bắt đầu muốn quay ngược lại quá khứ và cậu có thể thề rằng tuyệt đối sẽ không dính dáng gì tới người phụ nữ này.

------------ End Chap 40 ------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện