“Thời khắc đã đến... Đêm nay sẽ là đêm của thế giới bóng tối....”
Đó là những lời chào đón Beta vào thời điểm cô đặt chân tới nơi ở của ngài Ảnh Nhân.
Ảnh Nhân đang ngồi trên chiếc ghế quay lưng về phía Beta, hai chân khoanh lại.
Lưng ngài ấy đầy sơ hở, nhưng Beta biết khoảng cách để cô tấn công vào chỗ đó còn xa hơn là đi tới tận trời cuối bể
Ngài ấy cầm trong tay một li rượu lấp lánh dưới ánh sáng phát ra từ ngọn đèn mang phong cách cổ điển. Thứ rượu ngài ấy thản nhiên uống... ngay cả Beta, người không biết chút gì về rượu, cũng biết đây là một trong những món hảo hạng nhất của thế giới này qua cái nhãn đính trên chai.
Beta đang bị sốc khi thấy những món đồ cao cấp nhất được bài trí trong căn phòng này... cho tới khi cô ấy thấy bức họa ở trên tường.
Bức ‘Tiếng Thét’ của Munich.
Đây là thứ kho báu đã bị lãng quên, dù có bao nhiêu tiền đi chăng nữa người ta vẫn không thể mua được.
Beta cực kì muốn hỏi làm cách nào mà ngài ấy có được bức họa này... nhưng nhận ra câu hỏi của bản thân chẳng có ý nghĩa gì.
Ngài ấy có được bởi vì đó chính là ngài ấy... vậy đấy.
Một câu nói đó thôi là đủ để giải thích mọi thứ về Ảnh Nhân.
Đối với ngài ấy, sở hữu bức họa ‘Tiếng Thét’ là chỉ chuyện hiển nhiên mà thôi. Như thể ngoài ngài ấy ra chẳng còn ai xứng đáng để được phép chạm tay vào nó.
“Đêm của bóng tối... Quả thực, đêm nay là một đêm không trăng. Đây đúng là thời điểm phù hợp nhất đối với chúng ta.”
Beta nói.
Ảnh Nhân ném cho cô một cái nhìn. Không nói không rằng, ngài ấy chỉ lại nâng li rượu lên môi.
“Mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất.”
“Ta biết.”
Ngài ấy biết mọi thứ. Ôi, từng câu từng chữ sắc sảo ngài phát ra gần như làm cô đắm chìm trong ảo giác.
Nhưng dù thế, Beta vẫn phải thông báo. Bởi vì đây là nhiệm vụ của cô.
“Dưới sự chỉ đạo của Alpha, những người tọa lạc gần đây đã tụ họp lại ở vương đô. Chúng ta có tổng cộng 114 người.”
“114 sao?”
“...!”
Ít quá sao?
Nhiêu đây là quá đủ vì Ảnh Viên có lực chiến cực kì cao.
Nhưng... à không.
Lúc này Beta mới nhận ra rằng cô ta đã hiểu sai hoàn toàn.
114 người đó chẳng qua chỉ là người hỗ trợ mà thôi. Những người thực sự quan trọng cho cuộc chiến này chưa tới 10% trong số đó. Và nhất là, tối nay, ngài ấy mới là nhân vật chính. Giây phút cô ta nhận ra vai trò của những người hỗ trợ là chỉ để mở màn cho nhân vật chính, cô mới vỡ lẽ con số 114 đó đúng thật là quá ít ỏi.
“Ch-Chúng ta đúng-đúng là...!”
“Phụ à...”
Câu từ của ngài ấy cắt ngang lời xin lỗi của Beta. ‘Phụ’ là sao? Beta không hiểu ý của từ ấy là gì.
“Không quan trọng đâu, đừng để ý. Chỉ là ta đang tự nói với bản thân thôi.”
“Vâng thưa ngài.”
Beta biết rằng cô không nên hỏi thêm. Những gì ngài ấy nói quá deep, vượt xa những gì Beta có thể hình dung. Cô ta không có đủ đặc quyền hay trí lực để mà hỏi.
Nhưng...
Một ngày nào đó, cô sẽ đứng kế bên ngài ấy. Cô sẽ trở nên mạnh mẽ đủ để phò tá cho bất kì điều gì ngài ấy làm. Cái mục tiêu đó đã trở thành kim chỉ nam của Beta.
Một ngày nào đó. Công sức cô đổ ra cũng là vì ngày ấy.
Beta tiếp tục nói.
“Kế hoạch là chúng ta sẽ đồng thời tấn công mọi cơ sở thuộc chi nhánh Fenrir của Hội Diabolos nằm rải rác ở thủ phủ. Chúng ta cũng sẽ vừa công kích vừa dò tìm dấu vết pháp thuật của Công Chúa Alexia. Ngay lúc chúng ta xác định được vị trí của cô ta, chúng ta sẽ ngay lập tức thay đổi chiến thuật, chuyển sang giải cứu cô ấy ra khỏi đó.”
Ảnh Nhân chỉ gật đầu, ám chỉ rằng cô tiếp tục đi.
“Quyền tổng chỉ huy sẽ được trao cho Gamma, nhưng Alpha sẽ đảm nhận quyền chỉ huy trực tiếp trên chiến tuyến, thần sẽ hỗ trợ cho cô ấy. Epsilon sẽ đảm nhận hậu phương, và Delta sẽ chỉ huy nhóm tiên phong và bắn tín hiệu khai chiến. Nhân lực dành cho mỗi đội sẽ vào khoảng...”
Trước khi Beta đi sâu hơn, Ảnh Nhân giơ một tay lên để dừng cô lại.
Trong tay ngài ấy là một mảnh giấy.
“Đây là một lời mời dành cho ta.”
Sau khi chụp lấy mảnh giấy ngài ấy ném cho cô, cô đọc nó theo như ngài ấy bảo.
“Đây là...”
Một lời mời được viết một cách rất cẩu thả khiến Beta vừa bối rối vừa tức giận.
“Gửi lời xin lỗi tới Delta nhé, nhưng... chính ta mới là người khai mạc.”
“Vâng thưa ngài. Thần sẽ sắp xếp lại.”
“Đi nào Beta.”
Ngài ấy nói rồi quay lưng dợm bước.
“Đêm nay sẽ là đêm mà cả thế giới biết đến sự tồn tại của chúng ta...”
Beta đang rùng mình vì vui sướng khi được phép sát cánh cùng ngài ấy.
Địa điểm là một chỗ nằm ở sâu trong rừng, gần nơi Công Chúa Alexia bị bắt cóc. Ảnh Nhân tiến tới đó trong bộ đồng phục của ngài ấy.
Beta ẩn nấp ở một nơi gần đấy, che giấu đi sự hiện diện của mình.
Một lúc sau, hai bóng người tiến đến. Và rồi một thứ gì đó bay tới chỗ Ảnh Nhân. Ngài ấy bắt nó bằng một tay, nhìn nó một lát, rồi lẩm bẩm.
“Đây... đây là giày của Alexia. Hửm.”
Vào lúc đó.
Hai bóng người đó bước về phía con đường dẫn vào rừng.
“Này tên sát gái. Mày đang làm gì thế? Cầm giày của Công Chúa Alexia và đứng đực mặt ra ở đó là sao?”
“A~, giờ thì dấu vết pháp thuật phủ đầy người mày rồi nhé. Sid Kagenou, mày chính là thủ phạm.”
Hai gã đó mang trên người những trang thiết bị dành cho Binh Đoàn Hiệp Sĩ. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn chúng chính là những kẻ đã tra khảo ngài Sid.
“Hiểu rồi. Vậy đây là cách mà mấy người giải quyết chuyện này.”
“Đúng. Đây là cách mà bọn tao giải quyết chuyện này đấy.”
Bọn hiệp sĩ không thèm bác bỏ lời kết tội của Sid. Chúng chỉ cười khúc khích.
“Nếu mày thú nhận ngay từ đầu thì bọn tao đã không phải cực đến thế này, mày biết không?”
“Mày cũng không cần phải chịu đau đớn đến thế nữa.”
Cả hai rút kiếm ra, rồi ngay lập tức xông tới mà không thèm báo trước.
Ngu xuẩn thật... Beta thấy mình đờ người ra trước cái sự dốt nát của bọn này.
“Vậy thì, Sid Kagenou ơi. Mày bị bắt vì là tình nghi trong vụ án bắt công chúa.”
“Đừng chống cự. Không có ích gì đâu.”
Một gã trong số chúng vừa cười vừa đâm kiếm về phía Sid.
Ngay lúc đó.
“Ơ?”
Sid dừng cây kiếm lại chỉ với hai ngón tay, sau đó một ánh chớp nhá lên.
Chân trái của Sid chỉ sượt qua cổ gã nhưng máu đang phụt ra xối xả.
Và giờ ở bên chân trái của Sid, một lưỡi dao đen bóng vấy đầy máu xuất hiện.
“A...Ah...........h...!!”
Gã ta té nhào trong lúc tay vẫn cố cầm máu ở cổ. Gã sẽ lìa đời sớm thôi.
“THẰNG CH*! MÀY ĐÃ LÀM GÌ?!”
Gã còn lại bối rối, vung kiếm chém Sid, nhưng đòn đánh của gãi quá đơn giản, quá thô sơ. Sid né được chỉ với một cái nghiêng đầu, rồi trả đòn bằng một cú đá vào chân.
Những gì từ đầu gối của hắn trở xuống biến mất.
“Aaaaaaaaaaaahhhhhh!”
Gã thét lên trong lúc ôm cái chân đang chảy máu không ngớt.
“CH-CHÂN TAOOO!”
Rồi gã bò lồm cồm trên đất, cô gắng trong tuyệt vọng tránh xa khỏi Sid.
“Đồ khốn, đừng nghĩ rằng mày-mày sẽ thoát khỏi chuyện này... dám ra tay với hiệp sĩ. Nếu, nếu bọn tao chết ở đây, mày sẽ là kẻ bị nghi nhất!”
Sid chỉ im lặng bước trên con đường phủ đầy máu của cái gã đang bò như một con sâu kia.
“Hìii, Hiiii...! Ma-Mày tiêu rồi! Tiêu rồi!...”
Gã tiếp tục bò trông đến xấu xí khó coi. Tâm trí gã giờ tràn ngập nỗi tuyệt vọng.
“Khi đêm tàn... hai cái xác sẽ được tìm thấy.”
“Đ-Đúng, khi ngày tới mày sẽ tiêu đời...!”
Gã vung vẩy tay chân trên nền đất trong khi Sid giẫm lên những vệt máu.
“Nhưng không cần phải sợ hãi.”
Gã ta bất thình lình nhận ra Sid đã bắt kịp.
“Hiii!”
Chân trái Sid vụt sáng.
“Khi đêm tàn... mọi chuyện sẽ đến hồi viên mãn.”
Đầu gã bay lên trời.
Sid quay người lại, nổi bật giữa cơn mưa máu. Đứa trẻ tên Sid không còn ở đó nữa.
Người đang đứng đó chính là Ảnh Nhân trong bộ đồ đen tuyền. Chân mang giày đen, tay cầm kiếm đen, lưng mang chiếc áo choáng đen phất phơ trong gió.
Mũ trùm đã được kéo lên đầu, toàn bộ phần trên khuôn mặt ngài ấy giờ đã ẩn dưới lớp vải, chỉ để lộ nửa phần dưới.
Beta gần như ngất xỉu khi thấy một hình dáng hoành tráng và đẹp đẽ đến thế, nhưng cô ta tự làm chủ bản thân và lấy ra từ giữ khe ngực của mình một cuốn sổ ghi chú cho quyển sách mà cô ấy đang viết, ‘Ảnh Nhân Chiến Ký’. Với những tiếng sột soạt, ngòi bút chì của cô ta quệt vài đường trên những trang giấy và một bản phác họa đang dần ra hình ra dạng.
Ngay kế bên bức hình phác họa, cô ta ghi rõ ngày hôm nay cho phần phụ chú. Tất cả xong xuôi chỉ trong vòng 5 giây.
Nói thêm một chút, trong phòng Beta dán đầy ảnh phác họa của ngài Ảnh Nhân, đi kèm với những ghi chú về từng đặc điểm của ngài ấy. Sáng tác ‘Ảnh Nhân Chiến Ký’ trước khi đi ngủ giờ là thú vui đặc biệt của Beta.
Và rồi, bất thình lình, một tiếng động lớn phát ra từ đằng xa. Beta đưa mình trở lại thực tại.
“Delta hửm... Bản ai ca đã được tấu lên rồi, Beta à. Chúng ta rời khỏi đây thôi.”
“Vâng thưa ngài! Thần sẽ theo ngay sát phía sau ngài đây!”
Beta nhét cuốn sổ ghi chú lại vào khe ngực rồi đuổi theo ngài ấy.
Tất nhiên, ngài ấy không biết tí gì về tuyệt tác mà cô ấy đang chắp bút.