“Các-Các người là ai? Bọn ta đã làm gì các người chứ?!?”
Một biển máu.
Gã đàn ông đứng ở giữa chốn chiến trường đẫm máu thét lên.
‘Thứ đó’ đến quá bất ngờ.
Không báo trước, không một lời giải thích, chỉ bất ngờ đục một lỗ trên tường và tàn sát tất cả mọi người.
Mới vừa nãy, một người nữa gục ngã dưới lưỡi kiếm đen tuyền.
Không một ai dám giương vũ khí lên chống lại ‘Thứ đó’. Điều duy nhất chiếm trọn tâm trí họ là tìm đường tháo chạy.
Nhưng lối thoát duy nhất lại nằm ở đằng sau ‘Thứ đó’.
“Bọn ta đã làm gì các người chứ?! Bọn ta vô tội!?!”
‘Thứ đó’ quay người về phía gã ... và chế nhạo.
“Hìììì...!”
Dù mặt của ‘thứ đó’ được ẩn đằng sau một lớp vải đen, gã gần như cảm nhận được sự xem thường của nó dành cho cái mạng của gã.
“Cứu... Cứu tao...!”
Cơ thể gã bị chặt ra làm hai.
Đó là một cú bổ đi từ đỉnh đầu xuống tới bẹn. Máu bắn tung tóe khi cơ thể gã đổ ụp xuống...
‘Thứ đó’ đứng im không nhúc nhích, sung sướng đắm mình vào cơn mưa máu.
Tuy sở hữu vóc dáng của một người con gái nhưng sự hiện diện của nó giống như là của quỷ dữ.
‘Thứ đó’ nhìn xung quanh và, khi nhận thấy vẫn còn vài con mồi còn sót lại, nó kéo thanh kiếm ra.
Thanh kiếm đen tự nó dài ra... Nghĩa đen đấy chứ không phải nghĩa bóng đâu.
Nó cắm vào bức tường đối diện, rồi ‘thứ đó’ vung tay.
“Không, KHÔNG! K-...!”
Tất cả mọi thứ, kể cả nguyên tòa nhà này, đều bị cắt làm hai.
“Bắt đầu rồi sao.”
Một người con gái elf xinh đẹp đang đứng trên nóc tháp đồng hồ khi cả tòa nhà bị cắt đứt một cách ngọt xớt và sụp đổ ngay sau đó.
Mái tóc vàng của cô bay phất phơ trong gió, lấp lánh dưới ánh đèn đêm.
“Delta... Con bé lúc nào cũng quá tay.”
Cô thở dài, và lắc đầu. Nhưng chuyện đã lỡ, chữa mấy cũng vô ích.
Alpha đứng nhìn toàn cảnh vương đô từ phía nóc tháp đồng hồ. Ngay lúc đó, một cơn chấn động nổ ra dồn dập xuyên suốt toàn thể vương đô.
Mọi thứ đều diễn ra như kế hoạch. Đã tới lúc bắt đầu.
Nhưng hầu hết mọi sự chú ý đều đã bị dồn vào tòa nhà mà Delta đã chém đứt.
“Nhờ Delta mà những người khác dễ hành động hơn, nhưng mà vẫn...”
Nếu mọi thiệt hại về của cải được bỏ qua thì có thể nói cô ta hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
“Đến lúc mình ra tay rồi.”
Alpha vừa lẩm bẩm vừa che mặt lại bằng một chiếc mặt nạ.
Ngoài kia ồn ào quá.
Alexia mở mắt ra.
Kẻ duy nhất bước vào căn phòng này là gã đàn ông trong bộ áo choàng trắng và người đàn bà chăm sóc cho cô. Vì bị trói cứng cả tứ chi vào bệ nên Alexia chẳng có việc gì làm ngoài ngủ. Còn về con quái vật bạn cùng phòng của cô, cả hai âm thầm nhất trí sẽ không động chạm gì đến nhau, cho nên bọn họ tới giờ vẫn chưa có gì xảy ra.
Tiếng ồn ào nhốn nháo bên ngoài càng lúc càng to, cho tới khi Alexia đoán ra được đang có đánh nhau tại đó.
Cô cười với niềm hi vọng rằng mình sẽ được giải cứu.
“Bọn họ có thể đâm xuyên qua tường bằng một vụ nổ lớn được không ta.”
Alexia vẩn vơ lẩm bẩm. Cô hẳn đã bị stress. Cô rung mạnh đống dây xích để nó kêu lên, dù biết rằng làm thế cũng chẳng có ích gì.
Lúc đó.
“Ồ, xin lỗi. Ta lỡ làm ngươi dậy rồi.”
Con quái vật kế bên cô ngẩng đầu lơn.
“Nhưng ta nghĩ ngươi sẽ muốn thức để xem điều này. Chắc sẽ vui lắm đây.”
Dù Alexia biết nó sẽ không trả lời cô, cô vẫn bất giác nói chuyện với nó. Sự buồn chán thật có thể làm người ta phát điên.
Sau một lúc, cô nghe thấy có tiếng cửa mở. Có vẻ kẻ đó đang phải vội vội vàng vàng mà mất đi ý tứ.
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Gã đàn ông mạnh tay mở cửa và xông vào.
“Hôm nay trời đẹp đấy, đúng không? Ông khỏe chứ?”
“Chỉ-Chỉ một chút nữa thôi... TA-A ĐÃ, ĐÃ QUÁ GẦN VỚI NÓ-Ó RỒI!”
Gã tảng lơ câu chào châm biếm của Alexia.
“Ch-chúng đã tới! Chúng, chúng tới để b-bắt ta! Hết rồi! T-Tất cả, đ-đã hết rồi!”
“Tôi khuyên ông nên đầu hàng đi, chống cự cũng vô ích. Nếu ông tháo xích cho tôi thì tôi có thể bảo họ tha mạng cho ông.”
‘Có thể thôi nhé’, Alexia im lặng thêm vào trong đầu.
“L-Làm như chúng sẽ tha-a ấy...! Ch-Chết, chết hết rồi! Chúng, chúng đang giết hết tất-t cả mọi người!”
“Binh Đoàn Hiệp Sĩ không giết người vô cớ. Nếu ông không chống cự, bọn họ sẽ không ra tay làm hại ông.”
‘Từ lúc nào mà họ đối xử tốt thế nhỉ?’ Alexia cười vì cái suy nghĩ của mình.
“Binh Đoàn Hiệp Sĩ! Quan tâm tới bọn chúng làm méo gì! K-Không, chúng, chúng đang giết hết! GIẾT HẾT!”
“Không phải Binh Đoàn Hiệp Sĩ sao?”
Nếu thế thì kẻ nào đang ở ngoài kia? Không, có thể gã chỉ bị hoảng quá mà thôi.
“Dù ai đi nữa thì ông cũng tiêu rồi. Đầu hàng đi.”
“Không, kh-không thể nào! Không không KHÔNG KHÔNG KHÔNG! T-... Nếu tao có thể hoàn thành thì...!”
Gã bứt tóc rồi quay đôi mắt đỏ ngầu về phía con quái vật.
“N-Nguyên mẫu, phải! V-Với thứ này, dù là một vật thí-thí nghiệm thất bại như mi thì-thì vẫn hữu dụng...!”
Và rồi gã cầm cái máy cùng kêu kim lên, gắn nó vào tay con quái vật.
“Tôi nghĩ ông không nên làm thế. Tôi có một linh cảm cực kì xấu.”
Alexia nghiêm túc nói.
Tất nhiên là gã lơ cô đi và tiêm vào tay con quái vật một loại dung dịch gì đấy.
“Xe-Xem đây! Đây...Đây là Mảnh Vỡ Diabolos!!”
“Ồ, vui đấy...!”
Gần như ngay sau đó, con quái vật liên tục phồng lên. Cơ bắp nó đang nở ra kinh dị, xương nó bắt đầu kéo dài ra, tay trái nó trông tàn bạo hơn, và... ám muội kinh khủng, còn vuốt nó dài ra, to ngang bàn chân người. Tuy thế tay phải nó không thay đổi về kích thước và vị trí, khiến nó trông như một thứ gì đó được gắn vào ngực của con quái vật.
Con quái vật gầm lên một tiếng the thé.
“T-Tuyệt vời!! Quá-Quá tuyệt vời!!”
“Đúng là ... sốc thật.”
Tất nhiên thứ kìm hãm con quái vật không còn hữu ích khi con quái đó to ra. Với một tiếng ‘keng’, sợi xích quấn vào cổ nó bị giật tung và bay đi mất.
“Và đó chính xác là lí do tôi bảo ông ngừng lại.”
Và rồi, ‘bẹp’.
Gã đàn ông trong bộ áo choàng trắng bị nghiền thành cát bụi bằng cánh tay trái của con quái vật.
“Vậy rồi.”
Alexia và nó nhìn nhau.
Alexia đang dồn hết sự tập trung vào mọi chuyển động của nó. Dù tay chân bị xích dẫn đến việc Alexia không thể làm được gì nhiều nhưng điều đó không có nghĩa là cô hoàn toàn không thể hành động. Cô không muốn chết tại đây vì sự ngu xuẩn của một kẻ xa lạ.
Con quái vật giơ cánh tay trái của nó ra. Ngay lập tức, Alexia rứt cơ thể mình tránh khỏi nó càng xa càng tốt, né đi một đòn chí mạng...!
“...!”
Tay trái nó đánh hụt và thay vào đó phá hủy bệ đá nằm ngay dưới chỗ cô. Tuy thế dư chấn vẫn đánh trúng và ném cô vào tường khiến cô phải kêu lên đau đớn.
“Aaa...!”
Nhưng cô không có cái xương nào bị gãy, không có vết thương nào nghiêm trọng. Cô vẫn di chuyển được... Sau khi xác nhận tình trạng của mình, Alexia nhanh chóng đứng lên.
Nhưng...
Con quái vật không còn ở đây.
Nó đã phá hủy bệ đá và còn đục cả tường.
“Có thể nào... nó đã giúp mình chăng?”
Dù Alexia có không phản kháng thì đòn đánh ấy vẫn sẽ hụt. Nhưng nếu thế thì... không, có thể chỉ đơn giản là nó nhắm hụt từ đầu.
“Dù sao thì...”
Alexia kiếm chìa khóa mở còng của cô từ đống lộn xộn đã từng là một gã đàn ông rồi tự tháo xích cho mình. Cuối cùng thì cô cũng có thể sử dụng pháp thuật.
Sau khi uốn éo tay chân vài lần để khởi động, cô thoát khỏi đó bằng cái lỗ con quái vật tạo ra.
Sau cái lỗ đó là một hành lang mờ mờ.
Đám lính có vẻ như bị giết vì bị con quái vật cán qua đang nằm chất chồng lên nhau.
“Có vẻ như bọn bay sẽ không cần mấy thanh gươm này nữa đâu.”
Alexia chôm một thanh kiếm làm bằng mithril từ một cái xác. Đó là một thứ vũ khí rẻ tiền nhưng có gì xài nấy, phải chịu thôi.
Cô tiếp tục đi xuống phía cuối hành lang, cho tới khi đụng ngã rẽ...
“Ôi cưng ơi, không được đâu. Mọi thứ sẽ rất rắc rối nếu cưng thoát khỏi đây.”
“Ô-ông, tại sao ông lại ở đây?!”
Mắt Alexia trợn tròn vì sốc.