“Báo cáo chỉ có nhiêu đây thôi?”
Người con gái mĩ miều mang mái tóc đỏ rực cất tiếng hỏi. Mái tóc ấy dài tới tận lưng và lấp lánh trong ánh nến khi đôi mắt màu đỏ rượu vang đang lướt qua những dòng chữ trên bản báo cáo. Đó là một vẻ đẹp oai nghiêm khiến những tên hiệp sĩ dâng bản báo cáo phải đỏ mặt ngượng ngùng.
“Đ-Đúng thế thưa Công Nương Iris. Chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc điều tra.”
Iris gật đầu và ra hiệu cho bọn hiệp sĩ rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa chập đóng, chỉ còn Iris và một tên mã tử tóc vàng là ở lại.
“Hầu Tước Zenon. Cám ơn ngài vì sự giúp đỡ lần này.”
“Vụ án xảy ra ở trong khuôn viên trường nên bản thân thần cũng có một phần trách nhiệm. Hơn nữa, thần cũng rất mực lo cho Công Nương Alexia.”
Zenon nhìn xuống và cắn vào môi mình trong nỗi thất vọng.
“Ngài còn phải cáng đáng nghĩa vụ của mình là đại diện cho Giảng Viên Kiếm Thuật của đất nước nữa mà. Ta nghĩ sẽ chẳng ai trách ngài vì việc này đâu. Từ giờ chúng ta đừng nên đổ lỗi cho nhau mà hãy tập trung vào việc giải cứu Alexia...”
“Thật vậy...”
“Thế nên.”
Iris bất chợt đóng tập báo cáo lại.
“Theo ngài, người học sinh tên Sid Kagenou có bao nhiêu khả năng là thủ phạm?”
“Thần không thích xem học sinh của học viện như một tên tội phạm, nhưng mọi thứ đang cho thấy em ấy là người khả nghi nhất. Nhưng khi xét đến sức mạnh của em ấy, rất khó để em ấy có thể đánh bại Công Nương Alexia trong một trận đấu trực diện.”
Zenon chọn lựa từ ngữ cẩn thận khi trả lời.
“Trong trường hợp này, có thể cậu ta đó có trợ thủ hoặc cậu ta đã sử dụng một loại thần dược nào đó, đúng không? Nhưng cậu ta không thú nhận bất kì điều gì khi bị những người hiệp sĩ tra khảo. Ngài có chắc về nhận định của mình không?”
“Thần muốn tin tưởng vào em ấy.”
Iris gật đầu rồi nhắm mắt lại.
“Ngài đã cử những tên hiệp sĩ đáng tin cẩn bám theo cậu ta rồi, đúng chứ? Vậy thì không còn cách nào khác, chúng ta phải chờ báo cáo của bọn họ thôi.”
Iris gật đầu rồi nhắm mắt lại.
“Ngài đã cử những tên hiệp sĩ đáng tin cẩn bám theo cậu ta rồi, đúng chứ? Vậy thì không còn cách nào khác, chúng ta phải chờ báo cáo của bọn họ thôi.”
“Thần cầu mong Công Nương Alexia sẽ an toàn.”
Với một cái cúi chào, Zenon rời khỏi phòng.
Ngay lúc đó, một người con gái lách vào phòng thông qua cánh cửa Zenon vừa mở.
“Công Nương Iris! Hãy nghe thần nói!”
“Clare? Em nghĩ em đang làm gì thế? Xin thứ lỗi cho sự bất kính này. Thần sẽ mang em ấy đi ngay lập tức.”
Zenon túm lấy cô gái vừa cố lách vào và cố đẩy cô ta ra.
“Hầu Tước Zenon, đây là ai?”
Iris lấy tay ngăn Zenon lại và hỏi.
“Em ấy...”
“Tên thần là Claire Kagenou! Thần là chị gái của Sid Kagenou!”
“Claire! C-Cô gái này là một học sinh gương mẫu của học viện, và hiện đang đi thực tập tại Binh Đoàn Hiệp Sĩ.”
“Ta hiểu rồi... Được, ngươi có thể phát biểu.”
“Xin cám ơn.”
Claire Kagenou hành lễ trước mặt Iris và bắt đầu năn nỉ cô ấy.
“Đứa em bé bỏng của thần, Sid, sẽ không làm bất kì điều gì như bắt cóc Công Chúa Alexia! Thần chắc chắn mọi người đang có một sự nhầm lẫn lớn ở đây!”
“Binh Đoàn Hiệp Sĩ đang tiến hành điều tra một cách cẩn trọng để không phạm bất kì sai lầm nào. Hơn nữa, chưa có thông tin chứng thực rằng đứa em trai của cô là thủ phạm.”
“Nhưng với cách mà mọi việc đang diễn ra, nếu thủ phạm không được tìm thấy thì người bị xử tử sẽ là em ấy!”
“Binh Đoàn Hiệp Sĩ rất cẩn trọng. Bọn họ sẽ không hành quyết bất kì ai vô tội.”
“Nhưng...”
“Claire!”
Zenon dừng Claire lại khi cô ta cố tới gần Iris.
“Claire à, dừng lại đi. Những điều tiếp theo cô nói sẽ là một sự sỉ nhục đối với Binh Đoàn Hiệp Sĩ!”
“Ư...!”
Claire lườm Zenon rồi tới Iris.
“Nếu có chuyện gì xảy ra với thằng bé...!”
“Claire! Đừng có nói nữa!”
Zenon bịt miệng Claire lại bằng tay của mình và kéo cô bé ra khỏi phòng.
RẦM.
Iris nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa bị đóng một cách mạnh bạo, rồi cô thở dài.
“Tình cảm chúng ta giành cho gia đình là như nhau, nhỉ...”
Cô ấy lẩm bẩm.
“Alexia, làm ơn... đừng chết.”
Rất lâu về trước cả hai chị em rất thân thiết.
Nhưng từ khi nào mà cả hai xa cách đến thế?
Đã bao năm rồi hai người không nói chuyện với nhau?
Chẳng lẽ đây là lúc họ không còn được mặt đối mặt và cùng trò chuyện thêm một lần nữa?
“Alexia...”
Khi nhắm đôi mắt màu đỏ rượu, một giọt nước mắt rơi xuống má cô công chúa.
Không có cửa sổ, chỉ có một ngọn nến được thắp.
Tường bằng đá, và một cánh cửa nặng nề đang nằm trước mắt.
“Đây là...”
Cô ta không có bất kì kí ức gì từ lúc từ biệt Pochi.
Khi cô ta cố cử động, cô ta nghe thấy tiếng lách tách của kim loại.
Khi nhìn về nơi phát ra thứ tiếng động đó, cô ta nhận ra tay chân cô ta đã bị xích cứng vào bệ đá.
“Pháp Xích Phong Ấn...”
Cô ta không thể sử dụng pháp thuật. Rất khó để tự thân trốn thoát khỏi đây.
Chính xác thì kẻ nào đã mang cô đi, và vì lí do gì chứ? Bắt cóc, cưỡng hiếp, đường dây buôn người... bao nhiêu khả năng sượt qua đầu cô, nhưng cái nào mới là đúng?
Alexia không phải là người sẽ kế thừa ngai vương. Tuy thế danh tước công chúa của cô ta vẫn mang một giá trị cực kì lớn. Đây là điều mà cô chắc chán.
Tuy thế, lượng thông tin cô có lúc này quá ít ỏi để rút ra bất kì kết luận nào.
Alexia dừng nghĩ về chuyện đó, và rồi một dòng suy nghĩ khác cắt ngang.
Pochi có ổn không?
Nhân cách tên đó khá tệ nhưng hắn là bạn của cô ta. Cô ta khá thích hắn ở chỗ hắn luôn nói thẳng trước mặt cô ta mà không hề sợ hãi.
Nếu hắn bị dính vào chuyện này, có thể lúc này hắn đã bị... à, nên dừng suy nghĩ lại đây.
Alexia lắc lắc đầu, rồi nhìn xung quanh.
Tường đá, cửa sắt, giá nến... và một cái cục gì đó trông như một đống rác.
Cái cục đó nằm kế bên Alexia, và vì lí do gì đó mà nó cũng bị xích lại.
Khi nhìn kĩ hơn, Alexia nhận ra nó đang chuyển động khe khẽ.
Nó đang thở.
‘Cái cục đó’ là một sinh vật sống mặc trên mình mấy miếng giẻ rách nát.
Sinh vật đó cử động, và nhìn Alexia.
Đó... là một con quái vật.
Một con quái vật cực kì hốc hác vị trói gô lại bằng dây xích.
Nó có màu đen và một khuôn mặt mưng mủ. Những thứ còn lại trên mặt nó chắc là mắt, một cái mũi và một cái miệng. Toàn bộ cơ thể nó méo mó không đồng đều, tay trái nó còn dài hơn chân của Alexia nữa. Trái lại, cánh tay phải của nó ngắn, gầy guộc hơn cánh tay của Alexia và bị dính chặt vào ngực như thể đang giữ khư khư một cái gì đó.
Một con quái vật kinh khủng đang ở kế Alexia.
Trong khi Alexia bị xích hết cả tay lẫn chân, con quái vật đó chỉ vị xích lại ở cổ.
Nếu nó vươn cái tay dài ngoằn đó ra thì nó có thể chạm tới chỗ Alexia.
Để không kích động con quái vật, Alexia giảm âm thanh trong mỗi nhịp thở và nhìn sang chỗ khác.
Nhưng con quái vật cứ nhìn lấy cô.
Alexia có thể thấy ánh nhìn của nó bám dính trên người cô ta.
Sau một khoảng thời gian dài tĩnh lặng, như thể cả thiên niên kỉ đã trôi qua...
Leng keng, đó là tiếng xích rung lên trong không khí.
Khi nhìn từ khóe mắt, Alexia nhận thấy con quái vật đã cuộn tròn lại và bắt đầu ngủ.
Alexia thở dài nhẹ nhõm.
Một lúc sau, cánh cửa ở đằng trước bật mở.
“Cuối cùng! Cuối cùng thì ta cũng đã có được nó!”
Kẻ vừa đến là một gã đàn ông ốm nho ốm nhách mặc một cái áo choàng trắng.
Hai má gã hóp lại, đôi mắt gã thâm quầng và đôi môi gã nứt nẻ. Mái tóc gã bết dính vào nhau và bốc mùi kinh khủng.
Alexia im lặng quan sát gã.
“Huyết dịch hoàng gia! Huyết dịch hoàng gia! Huyết dịch hoàng gia!”
Gã ta cứ lải nhải cái cụm từ đó trong lúc rút ra một cái máy kì quặc được gắn vào một cây kim mỏng.
Có vẻ như gã muốn lấy máu của cô. Y sĩ hoàng gia đã nhiều lần lấy máu của cô trước đây rồi, cho nên cô biết cái máy đó dùng để làm gì.
Nhưng.
Cô không hiểu tại sao gã đàn ông này lại thèm muốn máu của cô tới nỗi phải vượt qua bao nhiêu chông gai để bắt cóc cô.
“Tôi hỏi cái này được không?”
Giọng của Alexia đều đều.
“N-Hửm?”
Gã trả lời Alexia bằng một tiếng càu nhàu kì quặc.
“Sao ông lại muốn lấy máu của tôi?”
“M-m-máu của mi là dòng, dòng máu ma quỷ. Với trình độ pháp-p thuật kĩ thuật hiện nay, nó có thể d-dùng để hồi sinh quỷ, quỷ binh!”
Alexia chẳng hiểu lấy một lời gã nói, nhưng chí ít cô cũng hiểu được đầu óc gã này không bình thường, và có thể gã là thành viên của một tổ chức dị giáo nào đó.
“Nhưng tôi sẽ gặp rắc rối nếu ông lấy quá nhiều máu của tôi. Tôi chưa muốn chết bây giờ đâu.”
“Hihi, hi~, n~, không cần phải lo. Ta, ta muốn, n, nhiều máu cho nên, ta sẽ t-tới mỗi ngày-y. Mỗi lần l-lấy một, một ít.”
“Tuyệt vời. Vậy đi nhé.”
Nếu gã vẫn còn cần máu của cô thì cô vẫn có cơ hội sống sót.
Đừng chống cự, hợp tác với bọn chúng. Đó là điều Alexia đã quyết định như là một phương án tối ưu nhất hiện giờ trong lúc chờ cứu viện.
“Đ-Đáng lẽ, ch-chuyện không trở nê-nên thế này. Lỗ-Lỗi là ở b-bọn ngốc-c đó!”
“Tôi hiểu. Tôi cũng ghét lũ ngốc mà.”
‘Đối phó với gã này mệt thật’. Alexia lẩm bẩm khi nhìn gã.
“Ngh-nghiên cứu của ta. Mâ-Mất hết! Bọn chúng-g tìm tới chỗ tê-ên Olba trước-c!”
“Đúng thế. Đầu tiên hết là do tên Olba khờ khạo đó!”
“Sau đó, lại một lần, một-t lần nữa. Lần NỮAAAAAAAAAA!”
“Khủng khiếp thật. Chắc ông cảm thấy khổ sở lắm.”
“ĐÚNG! KHỔ, KHỔ LẮM! NGHIÊN, NGHIÊN CỨ-U GẦN THÀNH CÔNG RỒI-I! GẦN-GẦN LẮM RỒI. NẾU KH-KHÔNG XONG SỚM, TA S-SẼ BỊ KHAI-KHAI TRỪ ĐÓÓÓÓÓ...!”
“Sao bọn họ lại có thể làm như thế chứ!”
“CH-CHẾT TIỆT! ĐÁNG-ĐÁNG CHẾT!”
Gã đàn ông trong chiếc áo choàng trắng đi tới trước chỗ con quái vật bị xích và đá nó.
Lại một cú đá, rồi một cú đá nữa. Gã liên tục đá và giậm chân lên người nó.
Con quái vật chỉ cuộn tròn và không phản ứng gì.
“Chẳng phải ông đang tính lấy máu của tôi à?”
“Ờ-Ờ phải. Máu của mi. Có máu-u là ho-hoàn tất.”
“Vậy chẳng phải tuyệt quá sao?”
Gã cầm cái máy lên và gắn cây kim vào tay Alexia.
“Với thứ-thứ này. Ta sẽ hoàn thành-h. Ta sẽ, sẽ không bị khai trừ!”
“Làm ơn đừng để tôi chịu đau nhé?”
‘Không thì ta sẽ đấm vào mặt gã mất.’ Alexia nghĩ trong đầu.
Cây kim đi vào cánh tay của Alexia.
Alexia tảng lờ như thể đó không phải là chuyện của cô khi cái bình thủy tinh dần được lấp đầy bằng máu.
“Hiiii, hihihi...”
Khi cái bình thủy tinh đã đầy, gã đàn ông cẩn trọng cầm nó và rời khỏi phòng.
Alexia chờ cho cánh cửa đóng lại mới dám thở dài.
Mọi sự chuẩn bị là để cho ngày hôm nay!
Hai ngày sau khi được thả, tôi đang yên vị ở trong phòng, dọn dẹp bộ sưu tập bóng tối của mình và chọn ra những gì có thể sử dụng được.
Tẩu thuốc... còn lâu tôi mới đủ tuổi để hút cái thứ này.
Rượu ủ lâu năm... một thứ hiếm có khó tìm đến từ vùng Portau miền tây nước Pháp, có giá trị lên tới 500.000 Zeny. Tốt, thứ này là cho đêm trăng mới hôm nay.
Tôi cần một cái li tối thượng để đi chung với loại rượu này... À, đây. Li rượu được làm bởi hãng Vuitton. Thứ này là đồ Pháp nốt, có giá 45.000 Zeny.
Cái đèn cổ này nữa... lấy thêm cái này... cái kia... à đây, bức họa ‘Tiếng Thét’ mà tôi vô tình thu thập được đây nè. Treo nó lên tường thì, ... ái chà, hoàn hảo.
Tim tôi đập liên hồi.
Săn cướp và lượm tiền trên nền đất như một con chó là để dành cho việc này đây.
Tôi đắm chìm trong sự ngưỡng mộ khi nhìn lại căn phòng vừa được bài trí từ những thứ trong bộ sưu tập của tôi.
Đỉnh điểm của cuộc gặp mặt này chính là lời mời mà tôi vừa nhận được vào ngày hôm nay. Giờ thì chỉ cần chờ nữa thôi.
Tôi cứ chờ cho tới khi thời khắc đó tới.
Chờ...
Chờ đợi...
Chờ đợi trong hồi hộp...
Cho tới khi... Tới rồi đó!
Giây phút những cô gái bận đồ đen xông qua cửa sổ cũng là lúc tôi cất tiếng nói.
“Thời khắc đã đến... Đêm nay sẽ là đêm của thế giới bóng tối....”
Tôi ấn định luôn, mọi sự đều là vì chính cái ngày hôm nay!