Thanh âm ôn hòa vang lên khiến lòng La Vân Khỉ như được xoa dịu, đợi tâm thần ổn định lại mới nhớ ra người trước mặt chính là Hàn Diệp.
Nghĩ lại chuyện tối qua, trong lòng vừa thẹn thùng vừa giận dữ, nàng liền xoay người sang một bên.
“Chàng không đến thư viện, chạy đến đây làm gì?”
Theo đường cong cổ trắng ngần mảnh mai, ánh mắt Hàn Diệp dừng lại trên vết dấu xanh tím nơi gáy nàng, ánh nhìn càng thêm thương tiếc.
“Ta không yên tâm, nên tới xem nàng một chút.”
Thanh âm trầm thấp, pha chút khàn khàn từ phía sau truyền đến, lạ lùng lại mang theo mị lực khiến người ta rung động.
La Vân Khỉ càng không dám quay đầu lại, xoay lưng nói: “Chàng đi đi, thiếp không sao, không cần chàng quan tâm.”
Nhớ lại dáng vẻ mất kiểm soát của hắn đêm qua, trong lòng lại dâng lên một trận tức giận.
Tội cho nàng có lòng có dạ, từ sớm đã chuẩn bị một bàn thức ăn, vậy mà hắn thì sao, chẳng những uống rượu, lại còn dính thuốc.
Khiến nàng lo lắng suốt cả một đêm.
Nhìn bóng lưng kiều diễm của La Vân Khỉ, cổ họng Hàn Diệp khẽ động, do dự một lúc rồi mở rộng vòng tay, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn ấy vào lòng.
Tất cả đều là lỗi của hắn, nếu đêm qua không ở lại uống rượu, thì những chuyện này đã không xảy ra.
Khi nãy trông thấy nàng giật mình tỉnh mộng, đã biết nàng bị hắn dọa sợ, lại nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ, hẳn là cả đêm không được ngon giấc.
Ngón tay chạm vào thân hình gầy yếu của nàng, lòng hắn càng thêm áy náy.
“Hôm nay ta không đến thư viện nữa, ở nhà với nàng. Nàng muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thật ra La Vân Khỉ cũng chỉ là giận dỗi nhất thời, dù sao Hàn Diệp đang đi theo cốt truyện, có nhiều chuyện là không thể tránh được. Nhưng vừa nghe hắn dịu dàng nói như vậy, trong lòng liền dâng lên một trận tủi thân.
Khóe mắt cay cay, nước mắt liền rơi không kiểm soát.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Cảm nhận được hơi ẩm nơi đầu ngón tay, vòng tay Hàn Diệp càng siết chặt.
Hắn khẽ nói: “Là ta sai rồi. Ta thề chuyện như vậy, cả đời này sẽ không tái phạm nữa. Nương tử, nàng tha thứ cho ta lần này có được không?”
La Vân Khỉ giãy giụa, kiêu ngạo nói: “Biết sai rồi còn không buông tay, cẩn thận để bọn trẻ thấy được.”
Hàn Diệp tựa đầu lên vai nàng, giọng bá đạo: “Không buông. Ta chỉ muốn ôm nàng như thế này mãi. Ta đã nói với bọn trẻ rồi, không cho phép ai vào đây cả.”
Đồng tử La Vân Khỉ lập tức co lại.
Nàng không nghe nhầm chứ? Hàn Diệp mà cũng biết nói những lời như thế?
Trong nguyên tác, ngay cả khi Cửu công chúa dụ dỗ đủ đường, hắn cũng chưa từng nói lời âu yếm như vậy. Không khỏi nhoẻn miệng cười ngọt ngào.
Nàng khẽ giận dỗi, gỡ tay hắn ra.
“Ban ngày ban mặt mà chàng còn hồ nháo cái gì. Thiếp phải xuống làm cơm, bọn trẻ cũng đói rồi.”
Thấy nàng định đi nấu cơm, Hàn Diệp liền đè nàng nằm xuống, ánh mắt cụp xuống tràn đầy nhu tình.
“Đêm qua nàng chẳng ngủ được, hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt. Muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho.”
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng bế nàng đặt lên gối, cẩn thận đắp chăn cho nàng.

Nghe tiếng bát đũa chạm nhau trong bếp, khóe mắt La Vân Khỉ cong cong, chẳng bao lâu sau lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện