Đầu lưỡi của Hàn Diệp đã luồn qua khe hở, dây dưa lấy nàng không rời.
Đôi mắt đen thẫm vốn luôn sâu lắng, giờ đã phủ một tầng tơ máu, ánh nhìn mê loạn chẳng còn thần sắc.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Bàn tay nóng rực cứ thế mơn man sau lưng nàng, như thể nhóm lửa, chỉ một chút nữa thôi là sẽ thiêu đốt cả La Vân Khỉ.
Nhìn Hàn Diệp đã hoàn toàn mất đi lý trí, La Vân Khỉ kinh hoảng vô cùng, cắn răng, nàng bất ngờ cắn mạnh lên môi hắn một cái…
Hàn Diệp đau đớn, ánh mắt lập tức khôi phục chút tỉnh táo.
La Vân Khỉ vội vàng đẩy hắn ra, che kín cổ áo chạy vội ra ngoài.
Trở về phòng mình, lòng vẫn loạn nhịp như trống.
May mắn là không gây ra sai lầm lớn.
Mặc dù cuốn sách này là thể loại nam tần, nhưng không phải kiểu “ngựa giống”.
Nam chính Hàn Diệp mặc dù có không ít hoa đào, nhưng hắn như đóa hoa trong rừng, không dính lấy một chiếc lá, cả hắn và nữ chính đều ’sạch’.
Nếu nàng và Hàn Diệp thật sự có gì, cốt truyện sẽ hoàn toàn sai lệch.
Nhưng trong lòng nàng vẫn lo lắng, trong sách đã viết rõ là loại thuốc đó có thể khiến người ta c.h.ế.t ngay lập tức.
Hàn Diệp sẽ không gặp phải vận xui như vậy chứ.
Nàng chợt nghĩ lại, hắn đã có thể qua một đêm trong ngôi miếu hoang, lần này chắc cũng sẽ qua được.
Chỉ là quá trình chắc chắn vô cùng đau khổ.
Nghĩ đến đôi mắt đỏ ngầu, mê ly của Hàn Diệp, La Vân Khỉ không kìm được siết chặt nắm tay. Tất cả đều là lỗi của Quan Tuyết Yến, nếu Hàn Diệp có chuyện gì, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta.
Lúc này, bên ngoài chợt có người khẽ gọi: “Tẩu tử, khi nào tẩu ra ăn cơm vậy?”
La Vân Khỉ vội vàng chỉnh lại y phục, may mà nàng không nóng vội, thuận theo Hàn Diệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong nhà còn có hai đứa trẻ, nếu chúng nhìn thấy, thì cả hai đều chẳng còn mặt mũi nào.
“Xong rồi, tẩu ra ngay.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại áo quần, trên mặt nở một nụ cười rồi mở cửa.
Thấy hai đứa nhỏ đang ngồi bên bàn chờ mình, nàng không khỏi hỏi:
“Ơ... sao các ngươi không ăn cơm?”
Hàn Mặc nghiêm túc nói: “Tụi đệ phải chờ tẩu tử cùng ăn.”
La Vân Khỉ ho khan một tiếng, lòng nàng rối bời, thật sự không có chút khẩu vị nào.
“Tẩu không đói, các ngươi ăn trước đi nhé?”
Hai đứa nhỏ kiên quyết đợi nàng cùng ăn, La Vân Khỉ đành phải ăn một chút.
Nhưng trong lòng không ngừng nghĩ, Hàn Diệp sẽ thế nào?
Nàng không thể yên tâm, nhưng lại không dám đến đó.
Mỗi khi yên tĩnh, nàng như thể nghe thấy hơi thở nặng nề của Hàn Diệp, vang lên bên tai mình.
Cả đêm, không biết đã bao nhiêu lần nàng lén nhìn vào phòng Hàn Diệp, cho đến khi trời sáng, nàng mới nằm xuống giường chợp mắt một lát.
Rất ít khi mơ, nhưng lần này La Vân Khỉ lại mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ, nàng và Hàn Diệp cứ mãi quấn quýt lấy nhau...
Thân thể yếu ớt của nàng đã không thể chịu đựng thêm, nhìn thấy hắn lại cười lạnh tiến lại gần, nàng bất ngờ hét lên và ngồi bật dậy.
Mở mắt ra, nàng phát hiện có người ngồi bên cạnh, sợ đến nỗi suýt nữa ngã xuống đất.
Người đó đưa tay ôm lấy nàng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
Giọng nói ấm áp: “Đừng sợ, là ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện